Tiên Hồng Lộ

Chương 570: Âm thầm xuất thủ

Một bóng ma thật lớn dài tới hai mươi trượng lướt qua, nhanh tới khó tin, mắt thường chỉ nhìn thấy một đạo hư ành mà thôi,

- Aaa

Tại chỗ có bốn tên tu sĩ bị chụp chết tươi, huyết nhục mơ hồ, thân hình tàn phế.

Trong đó có một vị Kim Đan bậc cao nhưng cũng không thể may mắn tránh thoát.

Sau khi bóng ma kia tảo qua, mọi người ngẩng đầu nhìn lại.

Trong tầm mắt, bóng ma dài tới hai mươi trượng dĩ nhiên là một cái cây tráng kiện trụi lá, phần trên nó ngập vào trong tầng băng vụ.

Hoặc nói nó là một gốc cổ Thụ Tinh càng đáng sợ hơn nữa.

Cổ Thụ Tinh này một nửa dưới lộ ra trong Kỳ Thạch Lâm, nửa còn lại bị bao phủ trong băng vụ trên đầu, mắt thường nhìn không thấy hết được.

Giờ phút này, Kỳ Thạch Lâm bị trận pháp thượng cổ nào đó bao phủ vượt cao trên trăm trượng có băng vụ quỷ dị, vây khốn tất cả tu sĩ trong phạm vi này.

Khi thấy rõ bản thể của cổ Thụ Tinh đáng sợ này, mọi người Băng Phách Tông đều khủng hoảng, sắc mặt trắng bệch, gần như dại ra tại chỗ.

- Nhanh chóng chạy thôi!

Liễu Tuyết Cầm hô lên một tiếng, vội vàng dẫn dắt chúng tu sĩ, chạy về phía xa xa.

Ầm

Mặt đất lắc lư, Cổ Thụ Tinh cao tận trời kia chậm rãi di động tiếp.

Có thể nói tốc độ di động của nó rất thong thả.

Nhưng mỗi lần nó di động lại vượt qua khoảng cách trăm trượng, khiến chúng tu sĩ phải chạy trối chết.

Cũng may, chúng tu sĩ Băng Phách Tông cách cổ Thụ Tinh này cũng khá xa cho nên nhanh chóng thoát khỏi hiểm cảnh.

Dương Phàm khi vừa chạy trốn, hai mắt đồng thời nheo lại, nhìn chằm chằm vào khu vực đang chấn động với băng vụ lượn lờ ở xa xa.

Gốc Cổ Thụ Ti vừa rồi so với gốc bị bọn họ tiêu diệt thì cường đại hơn gấp trăm lần, con người ở trước mặt nó có vẻ vô cùng bé nhỏ.

- Gốc Cổ Thu Tinh vừa rồi hắn đã đạt tới cấp bậc Biến Hoá Kỳ.

Liễu Tuyết Cầm kinh nghi bất định nói.

- Biến Hoá Kỳ?

Khóe miệng Dương Phàm nhấc lên, dường như có chút không đồng tình.

Loại cổ thụ này chỉ sợ không thể dùng cảnh giới tu tiên đơn thuần để đánh giá.

Chúng nó đã hấp thu sinh mệnh tinh hoa vô số năm, hơn nữa quá trình hóa thành tinh cũng khiến chúng vô cùng cường đại.

Gốc cổ Thụ Tinh lúc trước bị giết chết, trình độ linh lực chỉ mới tiếp cận tam cực đỉnh mà thôi, hơn nữa lại có ưu thế độc thiên đắc hậu cho nên có thể chống lại Kim Đan bậc cao bình thường.

Mà gốc viễn cổ Cổ Thụ Tinh vừa rồi, mức độ linh lực có thể sánh ngang tu sĩ cấp Nguyên Anh Kỳ, nhưng lại chưa có dấu hiệu của Biến Hoá Kỳ.

- Hiện tại điều chúng ta phải làm là nhanh chóng tìm cách rời khỏi phạm vi Kỳ Thạch Lâm này!

Tần tiên tử lộ ra vẻ lo lắng, suy tư.

- Chỉ sợ rất khó. Băng vụ trên đầu ngăn cách thần thức, hơn nữa, xung quáh lại bị trận pháp bao phủ. Nếu muốn đột phá nó thì ít nhất cần tới thực lực của Nguyên Anh Kỳ.

Vẻ mặt Liễu Tuyết Cầm rất ngưng trọng.

Dứt lời nàng tế ra một kiện pháp bảo bình thường, nó hóa thành một đạo ánh sáng màu tuyết, đâm thẳng vào băng vụ.

Nhưng khi pháp bảo kia tiến vào tầng băng vụ thì chỉ thấy nổi lên dao động kịch liệt.

Khuôn mặt Liễu Tuyết Cầm hơi trắng một chút, kêu lên một tiếng đau đớn, hô lên:

- Ta và pháp bảo kia đã mất đi liên hệ.

Dương Phàm có thể thấy được thần thức của nàng hơi bị hao tổn. Khi hắn rót thần thức vào trong tầng băng vụ kia thì khuôn mặt cũng lộ ra vẻ dị sắc.


- Chúng ta đi các nơi khác nhìn xem, không chừng có n᩠nào đó có thể đột phá được.

Liễu Tuyết Cầm không chịu từ bỏ, dẫn dắt mọi người cẩn thận hướng ra ngoài Kỳ Thạch Lâm tìm kiếm.

Dọc theo đường đi, do có băng vụ nhàn nhạt cho nên bọn họ hoàn toàn mất phương hướng, cảm quan bị hạn chế rất nhiều.

Hưu hưu hưu

Trên đường đi, tìn thoáng có thể nhìn thấy tu sĩ của các thế lực tu tiên khác ở BăngTuyết Tiên Vực.

Keng keng

Khi mọi người bay tới một địa điểm thì thấy phía trước có mười mấy người đang chiến đấu với một gốc Cổ Thụ Tinh cao tới ba bốn mươi trượng.

Gốc Cổ Thụ Tinh này có thực lực tương đương với tu sĩ Kim Đan Kỳ.

Nhưng trong số tu sĩ đang chiến đấu với nó có tới bốn năm vị Kim Đan Kỳ, lại còn có một vị Kim Đan đại tu sĩ nữa, nhưng nhiều tu sĩ như vậy liên thủ cũng không thể chiến thắng được gốc cổ Thụ Tinh này được.

Chúng tu sĩ Băng Phách Tông vừa mới tới gần đột nhiên dưới chân truyền lên một cỗ hàn khí.

Phốc

Ngay sau đó, mấy cái rễ cây từ dưới đất lao lên nhanh như tia chớp, lập tức đánh về phía đám người.

Thực lực của gốc cổ Thụ Tinh này còn mạnh hơn. Ngoại trừ Liễu Tuyết Cầm đã là tu sĩ Kim Đan Kỳ thì những người còn lại rất khó né tránh được.

- Aaa

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, có hai gã tu sĩ đã bị đâm thủng thân thể, bị kéo về phía nền đất.

Còn có một sợi rễ bị pháp bảo của Liễu Tuyết Cầm đánh lui, cứu được tính mạng của một tu sĩ bên cạnh.

Mọi người vừa muốn nghĩ cách cứu viện hai gã tu sĩ bị sợi rễ này kéo đi thì đã thấy sợi rễ kia đã kéo lấy họ tiến vào trong tầng đất, biến mất không thấy.

- Thổ Độn Thuật!

Tần tiên tử kinh hô.

Xem ra cổ Thụ Tinh bậc cao này đã không đơn thuần là yêu quái mộc hệ nữa rồi.

Hai tròng mắt Dương Phàm hơi nheo lại, lộ ra một tia kinh dị, chợt trở nên trầm tư.

Có thể tưởng tượng được hai gã bị kéo vào trong tầng đất khẳng định không còn khả năng sống sót.

- Các vị đạo hữu, mau tới gia nhập cuộc chiến. Các ngươi đã tiến vào phạm vi công kích của Cổ Thụ Tinh. Nó ít nhất là có tới mấy chục cái rễ, càng chạy trốn lại càng bị công kích.

Đúng lúc này, trong đám người đang chiến đấu với gốc cổ Thụ Tinh này, có một gã đại hán mặt đen hô lên với mọi người.

- Không cần cả tin, người này chỉ sợ là muốn chúng ta gia nhập vòng chiến, giúp bọn họ tiêu diệt gốc Cổ Thụ Tinh bậc cao này!

Nam tử họ Phương thấp giọng nói.

Mọi người cũng phụ họa theo. Liễu Tuyết Cầm liền định dẫn mấy người nhanh chóng rời đi.

Nhưng vừa mới chạy được mấy trượng thì từ dưới tầng đất lại bắn ra một cái rễ, trên đó còn dính chút máu, nhìn rất kinh hồn.

Mọi người hoảng hốt, đều tự thi triển thần thông ứng phó.

Phốc

Lại có hai gã tu sĩ bị cái rễ này đâm thủng và cuốn lấy, kéo vào trong tầng đất. Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể ngăn cản.

- Các ngươi không nghe khuyến cáo thì sẽ tự tìm tử lộ mà thôi! Giờ phút này ở trong Kỳ Thạch Lâm có không ít cổ Thụ Tinh như thế này, chỉ có kết thành liên minh mới có cơ hội chạy trốn.

Gã đại hán mặt đen cười lạnh, nói.

Đám người Liễu Tuyết Cầm, Tần tiên tử nghe thế thì đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, lo lắng.

- Dương đạo hữu, ngươi có ý kiến gì không?

Liễu Tuyết Cầm dò hỏi. Tần tiên tử cùng đưa ánh mắt chờ đợi nhìn về phía hắn.


Trong thời điểm chân tay luống cuống, nguy hiểm vô cùng này, họ ngược lại lại có chút ý vào Dương Phàm.

Có lẽ Dương Phàm là người bình tĩnh nhất khiến bọn họ đặt hy vọng vào hắn.

- Nếu Kỳ Thạch Lâm còn có nhiều cổ Thụ Tinh như thế thì dù chúng ta chạy tới đâu cũng khó có thể may mắn tránh thoát. Đương nhiên tốt nhất là liên thủ với mấy người này, buông tay nhất bác.

Dương Phàm cười nhạt nói.

Loại vấn đề này căn bản không cần suy nghĩ. Trước mắt chính là ảnh hưởng tới tính mạng của mình, còn tính những ích lợi khác làm gì?

- Được rồi, chúng ta qua đó liên thủ với bọn họ.

Liễu Tuyết Cầm gật đầu, nói mấy câu đồng ý với tên đại hán mặt đen kia.

Có thêm người gia nhập, phe tên đại hán kia tất nhiên sẽ không cự tuyệt, thậm chí chủ động áp sát về phía bên này.

Luc Băng Phách Tông tổn thất thêm mấy tu sĩ nữa thì hai phương rốt cục thật sự liên minh.

Thực lực bên phe đại hán kia hùng hậu. Bản thân hắn là Kim Đan đại tu sĩ, còn có bốn người khác là Kim Đan bậc cao, những người còn lại gần chỉ có tu vi Trúc Cơ Kỳ.

So với bọn họ, phe Băng Phách Tông lúc này có chút thế đơn lực bạc, chỉ có Liễu Tuyết Cầm là Kim Đan bậc cao, hai vị Trúc Cơ Kỳ, còn lại đều là Ngưng Thần Kỳ.

Tuy nhiên, sau khi hai phe hợp một, có chúng Kim Đan tọa trấn, sự đánh lén của cổ Thụ Tinh thường bị chặn lại trước, thương vong giảm đi nhiều.

Trải qua chiến đấu liên tục, với trí tuệ và đoàn kết của mọi người dần chiếm cứ được thượng phong.

Tuy rằng lực lượng của cổ Thụ Tinh rất cường đại nhưng thủ đoạn công kích gần như chỉ có một, bên ngoài dần dần xuất hiện vô số vết thương, thi thoảng phát ra những tiếng gầm gừ ô ô.

Mà sau khi tự biết là không thể địch lại được, cổ Thụ Tinh liền lập tức chạy trốn.

Không ít tu sĩ có ý muốn thừa thắng xông lên.

- Giặc cùng đường không truy.

Tên đại hán mặt đen hô lên một tiếng nhưng vẫn có vài tên tu sĩ lao theo, không kịp quay lại.

Kết quả lài có hai gã tu sĩ bị hai cái rễ từ trong tầng đất lao ra quấn lấy, lại kéo vào trong nền đất.

Thấy tình cảnh này, tên đại hán mặt đen thở dài một hơi:

- Sao lại không nghe khuyến cáo! Những gốc cổ Thụ Tinh này ở Kỳ Thạch Lâm đã chiếm được ưu thế về địa lợi, thậm chí có thể nương vào trận pháp để ẩn nấp.

Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn gốc cổ Thụ Tinh kia biến mất ở trong băng vụ.

Bọn họ cũng không biết khi gốc cổ Thụ Tinh bậc cao này chạy ra được mấy trăm trượng thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ, sau đó đột nhiên giãy dụa mãnh liệt!

Tầng đất bên dưới không ngừng quấy động, dường như có một vị cường giả nào đó đang đấu đá với nó.

- Ha ha, thực lực không tồi.

Phía dưới nên đất, một gã nam tử mặc cẩm bào màu xanh ngọc, cả người được bọc trong ánh sáng màu vàng đất, chỉ thấy trong tay hắn có một quang nhận màu vàng hoa mỹ, chính là Bằng Vũ Phiến.

Theo sau, những quang nhận màu vàng này lại tạo thành một đôi kim sí, hơi lướt qua đã chặt đứt hết các rễ của gốc cổ Thụ Tinh này.

Sau khi tất cả các rễ cây bị chặt đứt, gốc cổ Thụ Tinh kia như người bị đứt hai chân, ầm ầm đổ xuống.

Chợt, hai tròng mắt Dương Phàm nheo lại, đôi kim sí hóa thành một đạo ánh sáng, thoải mái cắt Cổ Thụ Tinh thành mảnh nhỏ, lấy Mộc Canh Tinh từ bên trong ra.

Trong đa số các rễ cây, Dương Phàm cùng kiếm được Mộc Tinh Tu, phẩm chất đều tốt hơn so với lúc trước.

- Thứ này có thể trợ giúp việc tu luyện của ta, phải thu thập nhiều một chút!

Ý niệm Dương Phàm vừa động, Thạch Thiên Hàn và Linh Hà tiên tử liền xuất hiện bên cạnh hắn.

- Đây là Kỳ Thạch Lâm của Cực Bắc, các ngươi hỗ trợ ta thu thập Mộc Canh Tinh và Mộc Tinh Tu trên thân chúng, thuận tiện tìm kiếm cấm địa ẩn giấu ở trong thạch lâm này.

Dương Phàm nói xong, thân hình hắn nhoáng lên một cái rồi lại biến mất.

Chợt, một vị tiên tử tuyệt mỹ đoan trang và một vị thanh niên lãnh khốc tràn đầy ma khí từ dưới đất lao lên.

- Chủ nhân, chúng ta là cùng hành động sao?

Linh Hà tiên tử cười hỏi Thạch Thiên Hàn.

- Ai đi đường nấy, không thể liên quan gì tới nhau!

Thạch Thiên Hàn dứt lời, hắn hóa thành một đạo ma quang kinh thế hãi tục, xuyên qua trên không Kỳ Thạch Lâm.

Gần như chỉ trong khoảnh khắc, Thạch Thiên Hàn gặp phải một gốc cổ Thụ Tinh bình thường. Hắn không nói không rằng, vận chuyển Cửu U Ma Khí, cách không đánh ra một chưởng.

Răng rắc!

Cổ Thụ Tinh tam cực đỉnh đã bị một chưởng này trực tiếp đánh tan nát.

Tình cảnh như thế khiến cho những tu sĩ cạnh đấy đang giao chiến với cổ Thụ Tinh cũng há hốc mồm miệng.

Bọn chúng chỉ dám trơ mắt nhìn Thạch Thiên Hàn lấy đi Mộc Canh Tinh và Mộc Tinh Tu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Mà ở nơi kia, đám người Liễu Tuyết Cầm và đại hán mặt đen liên thủ rốt cuộc cũng đủ sức tự bảo vệ, song phương bắt đầu giao lưu với nhau.

Tuy nhiên, đúng lúc này Lâm Thành lại kinh hô:

- Không thấy Dương đạo hữu.