Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 35

Cả người giống như bị ngã vào một vực sâu đau đớn không đáy, ngay cả Triệu Đại Ngưu cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của mình đang vặn vẹo dữ tợn và nhếch nhác đến thế nào. Y từng ngụm từng ngụm thở dốc, cảm thấy không khí xung quanh mình như không đủ dùng, từng cơn đau đẻ lại bắt đầu liên tục kéo đến dày đặc.

“Triệu Đại Ngưu! Dùng sức a! Dùng sức đẩy đứa bé ra a!” Vân Mị lo lắng quát lên, thời gian từng chút từng chút trôi qua, hài tử vẫn chưa tiến vào sản đạo hoàn toàn, trong lòng hắn cũng bắt đầu hốt hoảng.

Dùng sức...... Dùng sức cái kiểu gì?

Triệu Đại Ngưu bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn, chẳng lẽ là đi ra từ cái nơi kia? Nỗi sợ hãi khi vốn là thân nam nhi lại phải sanh đẻ lập tức bùng nổ! Dùng sức thế nào?! Sinh thế nào! Y vốn không có cái chức năng này! “Không được ── không thể sinh ── ta không thể sinh được ────”


Triệu Đại Ngưu dùng sức giãy dụa, trong lòng Vân Mị càng thêm kích động, toàn bộ thân thể ngăn chặn Triệu Đại Ngưu đang vặn vẹo lung tung, cũng không chịu được quát lên: “Không thể sinh cái gì?! Lúc này đã như vậy rồi! Triệu Đại Ngưu ngươi nghe lời cho ta! Ngươi tuyệt đối không được bỏ cuộc!”    

“Ta...... A ────” Triệu Đại Ngưu hơi động đậy đôi môi chấp nhận, lập tức phát ra tiếng khóc thét thê lương, hài tử đã hoàn toàn tiến vào cái nơi vốn không thể làm sản đạo kia, cái không gian nhỏ hẹp này phải cố gắng chống đỡ để chứa đựng một đứa bé ── điều này lại làm y càng không biết phải làm sao! Cả cơ thể giống như đang phải nhận lấy khổ hình ngũ mã phanh thây. Trời a! Ai đó chém y một đao để y được thống khoái đi!

Cảm thấy Triệu Đại Ngưu hoàn toàn không thể chấp nhận được tâm lý sinh sản, Vân Mị càng thêm nôn nóng, tâm trí tức thì bị lo âu thấp thỏm hoàn toàn chiếm lấy, ánh mắt càng trở nên mơ hồ, không chịu được nữa khóc hét lên: “Triệu Đại Ngưu! Ta cầu xin ngươi! Đừng như thế này! Mau dùng sức sinh hài tử ra! Nếu không cả đứa bé này và ngươi đều gặp nguy hiểm đấy! Xin ngươi!”

Cầu y? Cầu y cái gì? Kinh ngạc nhìn về phía Vân Mị, Vân Mị tràn đầy nước mắt đang cuống cuồng này là Vân Mị y biết sao?

Nước mắt của Vân Mị ngược lại khiến Triệu Đại Ngưu hơi tỉnh táo lại, không biết tại sao, tâm của y bình tĩnh lại, thân thể vô lực bắt đầu chậm rãi ngưng tụ sức mạnh. Y cố nén ngượng ngùng và thống khổ, bắt đầu vận sức ở cái nơi khiến người ta phát thẹn kia.

“A ── a ── ô ────” Một tiếng thét chói tai, một lần lại một lần cố gắng rặn ra, mà hài tử kia dù vẫn đang ở trong sản đạo cũng không thèm chịu an phận khiến y đau càng thêm đau. Y cố gắng từng chút từng chút một đẩy nó ra, cuối cùng chậm rãi đẩy hài tử đến huyệt khẩu.

Có điều hài tử này dường như kế thừa tính cách ngượng ngùng của y, đỉnh đầu dù đã được Triệu Đại Ngưu đẩy ra đang chen chúc nơi miệng huyệt, nhưng chỉ cần Triệu Đại Ngưu có hơi chút thả lỏng một chút là nó lại rụt về, dường như không quá mong muốn đến thế giới này quá sớm. Thật sự là không những khiến Triệu Đại Ngưu đau đến chết, mà còn liều chết gây sức ép đến Vân Mị!    

“Triệu Đại Ngưu! Ngươi mau dùng sức a! Cố gắng thêm chút nữa! Ta nhìn thấy đầu hài tử rồi! Mau!” Vân Mị bất chấp tất cả, dùng bộ y phục trắng tinh bằng tơ lụa tốt nhất của mình chà lau nước ối pha lẫn máu loãng nơi hạ thể của Triệu Đại Ngưu, giọng nói đau khổ cầu xin nói.

Tiếng nói của Vân Mị như vậy khiến Triệu Đại Ngưu cảm thấy muốn cười. Đây là lần đầu tiên y nghe thấy Vân Mị ăn nói khép nép với mình như vậy, phải biết rằng tên gia khỏa này bình thường nói chuyện dễ ghét thế nào, khó ưa ra sao...... “Ha, a, a ────” Chỉ là cười không được, y vừa mới mở miệng, tiếng cười lập tức trở thành tiếng thét bén nhọn.

Thấy Triệu Đại Ngưu hoàn toàn không nghe hắn nói gì, Vân Mị cũng nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, hận không thể trực tiếp lôi đứa bé trong cơ thể Triệu Đại Ngưu ra đánh một trận! Hắn liều mạng hít sâu khiến mình tỉnh táo lại, dùng giọng điệu ôn hòa nhất nói: “Triệu Đại Ngưu! Ngươi dùng sức hít sâu vào! Nén một hơi rồi đẩy đứa bé ra! Đứa bé sắp ra rồi, chỉ còn một chút nữa thôi!” Nhìn đỉnh đầu của đứa trẻ đang quanh quẩn nơi huyệt khẩu, Vân Mị thật sự không có cách nào khiến mình bình tĩnh trở lại, âm thanh nói ra có vẻ rất dồn dập.

Triệu Đại Ngưu đang đau đến chết hơi hiểu được lời của hắn, làm theo lời Vân Mị, “Hô ── hô ──” Hổn hển gấp gáp thở ra hai tiếng, rồi lại hít vào một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, mạch máu ở trong mắt và trên cổ thi nhau xông ra.

“A ────” Triệu Đại Ngưu thét lên một tiếng, toàn bộ thân thể đột nhiên quỳ lên, hai tay dùng sức kéo lấy áo Vân Mị, mạnh mẽ xé rách, toàn bộ thân thể căng cứng lại.

“A ────” “Xoẹt ──” một tiếng, y ra sức xé y phục Vân Mị thành vải vụn, nơi hậu đình của tiểu huyệt đau như phảng phất bị xé rách, một dòng nhiệt dịch từ huyệt động phun ra, thai nhi chỉnh đốn lại cơ thể chen chúc chui ra khỏi hai chân y.

“Oa ────” Một tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh tuyên bố cuối cùng cái tên tiểu gia khỏa chuyên gây sức ép cho người khác kia đã thuận lợi được sinh ra. Biết cực khổ của mình đã kết thúc, Triệu Đại Ngưu lập tức thả lỏng nằm xuống, cả người trở nên ngẩn ngơ......