Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 24

“Ai...... Huynh hãy nghe ta nói......” Thác Bạt Hiên Ảnh thấy Triệu Đại Ngưu đã hơi bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói:

“Như vậy chắc Nhị đệ đã nói cho huynh biết chuyện chúng ta là bán yêu ở Hắc Sơn rồi chứ?” Thấy Triệu Đại Ngưu gật đầu, hắn nói tiếp, “Trên Hắc Sơn phần lớn là yêu quái. Vốn dĩ Sơn Mị là một yêu tộc rất yếu, hơn nữa chúng ta lại là bán yêu, yêu lực lại càng yếu hơn, nên trước đây hay bị khi dễ. Đến khi lớn hơn một chút, bề ngoài của Nhị đệ xuất chúng, vì vậy yêu quái để ý đến nó nhiều vô số kể. Có một lần, một con Hắc Hùng Quái cưỡng ép bắt Nhị đệ đi...... Tuy rằng sau đó được cứu ra...... Nhưng lúc đó Nhị đệ mới chỉ là một đứa bé tám tuổi, có thể nghĩ...... Ai......”

Chuyện này không phải là giả, chỉ là lúc đó khi đại trưởng lão đuổi đến nơi, Đại Hắc Hùng đã bị Vân Mị hạ độc đến mức lăn lộn trên đất liên tục cầu xin tha thứ. A Nhị bởi vì ở chỗ đó, ghét bỏ hang ổ của Hắc Hùng quá thối. Nhưng đương nhiên là để khiến cho Triệu Đại Ngưu thông cảm, hắn tự động lược bớt một đoạn này.

Triệu Đại Ngưu lặng yên một lúc, thật không ngờ Vân Mị lại có quá khứ bất hạnh như vậy. Vừa nghĩ đến việc Vân Mị khi còn bé chỉ mới tám tuổi đáng thương đã bị quái vật to lớn như Đại Hắc Hùng...... Sờ soạng vết sẹo trên mặt, năm vết sẹo này chính là lúc trước khi y đọ sức với một con gấu đen lưu lại. Một đại hán như y khi đối mặt với con gấu lớn đều hơi khiếp sợ, đừng nói đến hài tử như Vân Mị, thậm chí suýt nữa bị Hắc Hùng cường bạo...... [Tg: Ngưu Ngưu hiện đang nghĩ đến thú giao...... Orz......] Y hận không thể chạy lên Hắc Sơn tự tay đâm chết con Hắc Hùng đó!


Nhìn thấy vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Triệu Đại Ngưu, Thác Bạt Hiên Ảnh biết lời nói của mình có tác dụng, quyết định không ngừng cố gắng, còn nói:

“Việc này...... Nói vậy chắc Nhị đệ cũng kể cho huynh biết việc mẫu thân của chúng ta là nam nhân rồi đúng không...... Huynh cũng biết nam nhân, khi biết mình phải mang thai sinh tử là chuyện khó có thể chấp nhận được. Ta và Nhị đệ sinh ra trước tiên, từ nhỏ mẫu thân đã vô cùng hận chúng ta. Còn nhớ trước đây khi Nhị đệ chạy đến đòi mẫu thân bế, mẫu thân lại kiên quyết đẩy nó ra......” Chuyện này cũng không phải là giả, còn ít ít nhiều nhiều để lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn và Vân Mị.

Triệu Đại Ngưu bất giác đặt tay lên xoa bụng mình, nói thật ra, khi đối mặt với đứa bé này, có lẽ phản ứng của y nhiều ít cũng không khác gì so với nương của Vân Mị...... Y vốn mồ côi cha từ trong bụng mẹ, từ nhỏ cùng mẫu thân sống nương tựa vào nhau, hiểu rõ khát vọng muốn được yêu thương của trẻ con đối với cha mẹ là như thế nào. Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, trong lòng y càng thêm đồng tình với Vân Mị.  

“Cho đến khi mẫu thân vất vả tiếp nhận được chúng ta, người lại vì khó sinh mà chết. Huynh đừng thấy Vân Mị vẻ ngoài như vậy, trong năm huynh đệ chúng ta, nó chính là người nặng tình cảm nhất. Vào lúc mẫu thân mất, người chưa bao giờ khóc như nó lại thương tâm hơn bất cứ ai......” Nhớ lại việc này, Thác Bạt Hiên Ảnh cảm thấy hơi khó chịu, thở dài một tiếng rồi không muốn nhắc lại nữa.

Lúc này hai người lâm vào yên lặng, mà suy nghĩ của Triệu Đại Ngưu đối với Vân Mị bởi vì những lời của hắn mà thay đổi không ít. Vốn tưởng rằng Vân Mị là một tên công tử tùy hứng không biết đến đau khổ của nhân gian, nhưng không ngờ hắn lại có nhiều chuyện thương tâm như vậy, khó trách tính tình của hắn lại kỳ quái như thế. Lại sờ cái bụng vài cái, tình cảm đối với đứa bé này bỗng chốc cũng trở nên khác thường......

“Kỳ quái, giờ cũng đã là chính ngọ rồi, sao A Nhị vẫn chưa trở về?” Thác Bạt Hiên Ảnh chờ được một lúc vẫn chưa thấy Vân Mị trở về, hắn tựa hồ có chuyện quan trọng muốn tìm Vân Mị, có hơi nôn nóng hấp tấp.

Triệu Đại Ngưu nhìn giờ, đã qua lúc Vân Mị đưa cơm trưa cho y lâu rồi, thật là khác thường. Chắc không xảy ra chuyện gì chứ? Trong lòng y đột nhiên có hơi lo lắng......

“A Đại huynh mau ra đây, đừng có mà câu dẫn Triệu Đại Ngưu của đệ! Triệu Đại Ngưu, ngươi đã mang thai hài tử của ta rồi, đừng có hòng đi câu tam đáp tứ!”

Đang suy nghĩ, bọn họ liền nghe được tiếng ồn ào của Vân Mị ở bên ngoài. Hai người trong phòng khi nghe được những lời này, trên mặt đều đen thui.

Tâm trạng của Triệu Đại Ngưu vốn đang lo lắng cho Vân Mị, lập tức bắt đầu trầm xuống, trái tim vốn vì câu nói “Triệu Đại Ngưu của đệ” kia mà đập mạnh một chút lại nhanh chóng bị câu nói tiếp theo của hắn khiến cho không thể hòa nhã được. Vân Mị này rốt cuộc nghĩ y là loại người nào chứ!

Còn Thác Bạt Hiên Ảnh thì lại liên tục thở dài, thật uổng phí việc hắn vừa hao tốn hết tâm tư vì huynh đệ của hắn mà nói chuyện, cuối cùng công sức nửa ngày lại bị chính huynh đệ của mình phá vỡ......

***

Vân Mị thấy mấy ngày nay tuy Triệu Đại Ngưu không còn nôn nghén nữa, nhưng sức ăn vẫn không được nhiều lắm. Hắn tự tin hương vị đồ ăn của mình tuyệt đối không có vấn đề gì, tự hỏi có phải do nguyên liệu không ngon hay không. Nghĩ đến việc người mang thai khẩu vị đều khác đi, chẳng lẽ Triệu Đại Ngưu mang thai nên cái miệng cũng trở nên kén ăn? Hắn vốn muốn đi đến thâm sơn thủy đàm tìm mấy con cá chép hoang, có thể làm được một hai món bổ dưỡng, hơn nữa với trù nghệ của hắn, có thể khiến Triệu Đại Ngưu ăn nhiều một chút!

Hắn cố sống cố chết tìm kiếm cả nửa ngày, một thân bạch y cũng bị nước bùn bắn lên, khiến hắn nộ hỏa trùng thiên thật muốn hạ độc giết hết mấy con cá chết tiệt ở đầm lầy kia. Nhưng vì Triệu Đại Ngưu, hắn chỉ có thể cố gắng áp chế tâm tình của mình mà bắt cá suốt nửa ngày. Cuối cùng cũng tóm được hai con, hắn kích động chạy về, lại cảm thấy không được bình thường, dường như có người nào đó đến nhà hắn. Lại ngửi ngửi, thì ra là mùi của A Đại.  

Hắn thấy kỳ quái vì sao A Đại lại đến nơi này. chẳng lẽ A Đại bị vợ của hắn bỏ? Nhớ lại lúc trước A Đại và Triệu Đại Ngưu trò chuyện với nhau thật vui, có vẻ như họ rất hợp ý với nhau. Vừa lúc Triệu Đại Ngưu hiện đang giận dỗi với mình, A Đại lại không có lão bà, mà người sau khi mang thai hài tử của bộ tộc Sơn Mị đều trở nên dâm đãng, hai bọn họ lại cô nam quả nam ở chung một phòng......

Hắn lập tức nổi điên, nhưng vẫn không dám vào nhà, sợ Triệu Đại Ngưu lại tự hại đến mình, chỉ có thể ở ngoài phòng mà lo lắng. Đương nhiên tâm trạng của hắn dù có tốt đến đâu cũng đều bay mất.