Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 71: Biến hình

Tiêu Dật là người đầu tiên phát hiện ra Vượng Tài có vấn đề, lúc đó y đang chuẩn bị bỏ đợt rau tiên cung cấp cho thú nhân thế giới vào bụng Vượng Tài, nhưng Vượng Tài lại không có bất cứ hồi ứng nào. Tiêu Dật lập tức ý thức được tình huống không đúng. Trước đó Vượng Tài vẫn ngoan ngoãn yên tĩnh ở bên cạnh y, tuy không hoạt bát như trước kia, nhưng bất kể là chứa người hay là chứa vật đều vô cùng phối hợp, chỉ là lười biếng không thích nói mà thôi. Nhưng hiện tại cho dù y có gọi thế nào, Vượng Tài vẫn không có bất cứ phản ứng nào, giống như đã mất đi ý thức.

Tiêu Dật lập tức bỏ lại toàn bộ chuyện trong tay tìm tới Sở Mặc, y muốn đi tìm Từ đạo tử, để Từ đạo tử giúp xem thử Vượng Tài rốt cuộc bị gì.

Đối với Vượng Tài, bất kể là Sở Mặc hay Tiêu Dật đều tràn đầy tình cảm. Sở Mặc tuy phần nhiều là yêu nhà yêu cả ngói, nhưng cũng phải thừa nhận tính quan trọng của Vượng Tài. Không có Vượng Tài, đừng nói bọn họ không thể qua lại các giới nữa, chỉ nói hiện tại Lâm Thính Hải còn đang ở nhân giới, muốn trở về tiên giới thì phải phí sức không ít. So với những suy nghĩ của Sở Mặc, Tiêu Dật đơn thuần chỉ là lo lắng cho Vượng Tài. Y sống ở tiên giới lâu như thế, Vượng Tài vẫn luôn ở bên cạnh y, y thật sự xem Vượng Tài như người nhà.

Khi Tiêu Dật đi theo Sở Mặc tới Ngọc Thanh cảnh, trong lòng vẫn luôn tự trách, y nên sớm mang Vượng Tài đi tìm Từ đạo tử, mà không phải cảm thấy Vượng Tài trừ không thích nói chuyện ra thì không có vấn đề nào khác, do đó mãi kéo dài chuyện dị thường của Vượng Tài, toàn bộ tâm trí đều đặt ở việc khác.

Cảm xúc của Tiêu Dật lộ rõ trên mặt, Sở Mặc lo lắng nhìn y, dịu giọng an ủi, “Vượng Tài sẽ không có chuyện gì, trình độ luyện khí của Từ bà bà không ai sách kịp, nhất định sẽ không để Vượng Tài xảy ra chuyện gì.”

Tiêu Dật nghe thế hơi yên tâm một chút, nắm tay Sở Mặc gật đầu. Y nhớ lại trước kia Vượng Tài luôn nói mình là Tự đạo tử luyện chế, tuy y và Sở Mặc đều không nghĩ câu này là thật, nhưng lúc này, Tiêu Dật thật lòng hy vọng câu này của Vượng Tài là thật. Như thế, Vượng Tài có xảy ra vấn đề gì, Từ đạo tử khẳng định sẽ biết.

Vội vã cả đường, khi Tiêu Dật và Sở Mặc tới Ngọc Thanh cảnh đã là buổi chiều.

Nhận được tin Sở Mặc và Tiêu Dật tới, Từ đạo tử đang trong lúc luyện khí. Tuy bà ghét nhất có người cắt ngang bà luyện khí, lại không kiên nhẫn xã giao với người, nhưng ai bảo Sở Mặc hiện tại nắm nguồn cung ứng nguyên liệu của bà, Từ đạo tử cũng chỉ đành dừng tay, phong lò luyện khí, vẻ mặt phiền chán đón hai người.

“Lại thế nào nữa?” Từ đạo tử khẩu khí không tốt hỏi. Bà từ nhỏ đã thích ngồi ghế cao, ghế quá cao bà lại không thể chạm chân xuống đất, hai cái chân lắc lư phối hợp với biểu tình nghiêm túc của bà, tạo cảm giác vô cùng buồn cười. Chỉ là bất kể Tiêu Dật hay Sở Mặc lúc này đều không có tâm tình đó.

Nghe câu hỏi của Từ đạo tử, Tiêu Dật đi lên một bước lấy Vượng Tài ra, đưa tới trước mặt Từ đạo tử.

“Túi càn khôn linh khí của vãn bối hình như xảy ra chuyện, mong đại sư giúp xem dùm.”

Từ đạo tử vô thức không kiên nhẫn nói, “Một linh khí có thể xảy ra chuyện gì!” Sau đó khi bà nhìn rõ thứ trên tay Tiêu Dật, lập tức hơi ngây người.

Tiêu Dật nghe Từ đạo tử quở trách, lại thấy bà mãi không có hành động gì, cho rằng Từ đạo tử không xem trọng Vượng Tài, trong lòng gấp gáp, đang định nói vài câu khen ngợi Vượng Tài, ngẩng đầu lại thấy Từ đạo tử nhíu mày hồ nghi đánh giá Vượng Tài, thấp giọng lầm bầm, “Kỳ quái, cái túi càn khôn này sao lại quen mắt như thế!”

Tiêu Dật kinh ngạc nhìn Từ đạo tử, nghĩ tới lời của Vượng Tài, vô thức quay nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc đứng cạnh Tiêu Dật, thấp giọng nói, “Bà bà?”

“Đừng phiền ta!” Từ đạo tử bực bội phất tay, càng nhìn càng thấy túi càn khôn trong tay Tiêu Dật quen mắt. Đợi đã, bà đột nhiên nhớ lại, nó không phải là tác phẩm luyện thủ của bà năm đó khi còn chưa chính thức luyện khí sao? Nhìn cái màu sắc lòe loẹt này, trải qua năm tháng lắng đọng càng thêm đông đầy dương khí. Nhìn cách phối chế thuận mắt này, hiện rõ độ xa xỉ khó bì. Cho dù đã qua mấy ngàn năm cũng hoàn toàn không lạc hậu, vẫn đi ở hàng đầu trào lưu tiên giới.

Tác phẩm luyện thủ của Từ đạo tử năm đó không ít, đều bị bà tùy tiện ném qua một bên, nào ngờ nhiều năm qua đi lại một lần nữa nhìn thấy, lập tức gợi lên vô số hồi ức cho bà.

Đợi khi nghe Từ đạo tử mang vị hồi ức kể lại lai lịch của Vượng Tài, còn hơi lộ ra tự đắc về ánh mắt độc đáo của mình, Tiêu Dật và Sở Mặc đều ngây ra. Tiêu Dật cuối cùng cũng hiểu tính cách của Vượng Tài là giống ai. Y gần như vô thức lặp lại một lần, “Vượng Tài là do đại sư năm mười mấy tuổi tự luyện chế?”

Từ đạo tử vẫn luôn tự đắc nghe thế không tự nhiên ho một tiếng, “Cũng không hoàn toàn tính là do ta luyện chế.” Từ đạo tử giải thích, “Túi càn khôn này vốn là năm đó khi ta và sư phụ ra ngoài nhặt được một túi càn khôn hư tổn không thể dùng nữa, lúc đó ta vẫn chưa thể chính thức luyện khí, chỉ có thể tính là luyện thủ. Thấy túi càn khôn rách không thể dùng, liền tìm một vài nguyên liệu luyện chế lại nó mà thôi.”

Có một phen ngọn nguồn này, đã không cần Tiêu Dật phải nói gì nữa, Từ đạo tử tự đón lấy Vượng Tài, dụng tâm kiểm tra. Nếu Tiêu Dật đã nói túi càn khôn này sản sinh khí linh, Từ đạo tử cũng nảy sinh hiếu kỳ. Điều kiện sản sinh khí linh vô cùng hà khắc, một tác phẩm luyện thủ của bà năm đó sao lại có thể sản sinh khí linh?

Thấy Từ đạo tử kiểm tra Vượng Tài, Tiêu Dật vô thức thở phào một hơi. Nhưng khi sắc mặt Từ đạo tử càng lúc càng ngưng trọng, tim Tiêu Dật lập tức treo lên. Y nhất thời quên mất nơi này là Ngọc Thanh cảnh, nắm chặt lấy tay Sở Mặc, nín thở nhìn Từ đạo tử, sợ giây tiếp theo đối phương sẽ nói ra tin tức không tốt nào.

Nửa ngày sau, Từ đạo tử vẻ mặt cổ quái ngẩng đầu, “Các ngươi cho nó ăn cái gì?”

“Cái gì?” Tiêu Dật hoang mang, “Vượng Tài còn có thể ăn đồ?”

So với Tiêu Dật, Sở Mặc ý thức nhanh hơn, hắn chần chờ nói, “Chẵng lẽ là nguyên khí quả?”


Lần trước tại nhân giới, trong lúc Sở Mặc đi bắt Hàn Ngọc Khiêm, thứ trên người Hàn Ngọc Khiêm rớt xuống. Sau đó trong lúc chiến đấu với tế ti của ma pháp thế giới, những thứ khác đều bị tổn hại trong biển lửa, chỉ còn lại nguyên khí quả. Ban đầu Sở Mặc chỉ là theo bản năng cảm thấy vật này quý giá, mà không nhận ra màng sáng trong suốt màu lam đó là nguyên khí quả. Sau khi trở về tiên giới đi tìm Đoạn Lăng Phong phân biệt, mới biết màng sáng màu lam đó là nguyên khí quả đã tuyệt tích. Nguyên khí quả đối với tiên nhân mà nói trân quý vô cùng, Sở Mặc lo lắng Tiêu Dật tu vi không cao, vạn nhất gặp chuyện gì có nguyên khí quả bên người cũng có thể cứu y một mạng, nên đưa nguyên khí quả cho Tiêu Dật. Lúc đó hắn nhớ rõ, Tiêu Dật rất trân trọng đưa nguyên khí quả vào bụng Vượng Tài.

Hiện tại Từ bà bà vừa nhắc tới, Sở Mặc nghĩ tới trước tiên là nguyên khí quả.

Ba chữ nguyên khí quả khiến mắt Từ bà bà xém chút trừng rớt, bà run rẩy chỉ Sở Mặc, “Sở tiểu tử, không ngờ ngươi có nguyên khí quả!” Như thế, sức mạnh to lớn trong túi càn khôn đã có thể giải thích.

Đối mặt với sự chấn động của Từ đạo tử, Sở Mặc nhẹ giọng giải thích, “Chỉ là ngẫu nhiên.” Sau đó hắn chuyển vấn đề, “Bà bà, Vượng Tài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cho dù vật trong tay cũng coi như là thành phẩm tự mình luyện chế, nhưng Từ đạo tử vừa nghĩ tới nguyên khí quả liền đau lòng, lập tức không hảo khí nói: “Có thể có chuyện gì? Ăn quá no nên nghẹn thôi!”

Sở Mặc & Tiêu Dật, “…”

Tạm gác lại kinh ngạc của Tiêu Dật khi nghe nói khí linh còn có thể ăn, nếu Vượng Tài mất đi ý thức chỉ là vì ăn quá no, Tiêu Dật cũng liền an tâm. Còn về nguyên khí quả mà Từ đạo tử đau lòng không thôi, Tiêu Dật lại không cảm thấy gì. Trong mắt y, Vượng Tài còn quan trọng hơn nguyên khí quả nhiều. Chỉ là nghĩ tới dị trạng trước đó của Vượng Tài, Tiêu Dật hỏi thêm một câu, “Vượng Tài là đang nâng bậc sao?”

Vấn đề này khiến vẻ mặt Từ đạo tử trở nên ngưng trọng, lắc đầu, “Không phải nâng bậc, mà là giải khai phong ấn.”

“Giải khai phong ấn?” Tiêu Dật càng thêm hoang mang.

Từ đạo tử tựa hồ cũng không nghĩ tới sẽ thế này, vẻ mặt cẩn trọng, “Ngươi còn nhớ vừa rồi ta nói, túi càn khôn này không phải là ta luyện chế ra, mà là tu sửa từ một túi càn khôn hư tổn tạo nên. Lúc đó ta và sư phụ đều xem qua, chỉ cho là nhặt được một túi càn khôn rách vô dụng. Hiện tại xem ra ta và sư phụ đều đui rồi. Túi càn khôn rách thì rách, nhưng chưa chắc đã không thể dùng, mà là bị phong ấn.”

Từ đạo tử nói tới đây vẻ mặt rất khó hiểu, năm đó bà không có kinh nghiệm nhìn sai thì cũng thôi, nhưng sư phụ của bà năm đó là luyện khí đại sư nổi tiếng nhất tiên giới, rốt cuộc là túi càn khôn do ai làm, mà có thể lừa được cả sư phụ của bà. Uổng cho bà vừa rồi còn tự đắc, kiêu ngạo rằng vật năm đó do bà tùy tiện làm đã sản sinh linh khí. Hiện tại xem ra linh khí sản sinh không phải là giả, nhưng chưa chắc là do bà, mà căn nguyên là vì túi càn khôn hư tổn đó.

Từ đạo tử nghĩ tới đây, nhìn sang Tiêu Dật và Sở Mặc, “Nếu các ngươi đã không còn việc gì, thì đợi ở đây, ta muốn tế luyện túi càn khôn này một phen.”

Tiêu Dật khẩn trương hỏi, “Vượng Tài sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Từ đạo tử hừ một tiếng, “Xảy ra chuyện gì thì ta bồi thường cho ngươi mười cái khí linh.”

Tuy Tiêu Dật rất muốn nói những thứ đó lại không phải Vượng Tài, bồi thường cho y thì có tác dụng gì? Nhưng nghĩ lại vẫn là nuốt về. Dựa vào tinh thần nghiên cứu của Từ đạo tử, chỉ sợ bà còn khẩn trương hơn cả y, là y quá mức lo lắng rồi.

Hai người đợi cả hai canh giờ, thấy sắc trời đã tối, Tiêu Dật tính toán hôm nay không về Nhược Thủy châu kịp, liền liên lạc vân mạc với Từ Sắt Nguyên nói một tiếng. Từ Sắt Nguyên cũng biết Vượng Tài có chuyện, quan tâm hỏi vài câu, nghe nói Vượng Tài là ăn no mắc nghẹn, sắc mặt cổ quái ngắt vân mạc.

Sở Mặc nhìn sắc trời, đưa tay ôm Tiêu Dật, “Có muốn ngủ một lát không?” Hắn biết Tiêu Dật vẫn luôn giữ lại thói quen nghỉ ngơi tại nhân giới.

Tiêu Dật ngáp một cái, dựa vào ngực Sở Mặc lắc đầu.

Hai người lại đợi thêm một canh giờ, tâm trạng của Tiêu Dật dần trở nên nôn nóng. Khi y lại lần nữa kìm không được thò đầu nhìn phòng luyện khí của Từ đạo tử, một tiếng “ầm” vang lên, phòng luyện khí vẫn luôn đóng kín lập tức nổ banh. Vô số phù chú sáng lên bên ngoài phòng luyện khí trong tiếng nổ, kim quang nhàn nhạt lưu chuyển, khống chế ảnh hưởng của vụ nổ trong phạm vi quanh phòng luyện khí.

Tiêu Dật nghĩ tới Vượng Tài, lập tức lao qua, cấm chế của phòng luyện khí đột nhiên mở ra, Từ đạo tử thê thảm cầm một cục màu đen, sắc mặt khó coi bước ra.

Cục màu đen liều mạng giãy dụa trong tay Từ đạo tử, giọng nói non nớt thét lên: “Thả ta ra, thả ta ra, đồ xấu xa lấy lửa nướng ta.”

Là giọng nói của Vượng Tài, Tiêu Dật thở phào một hơi, y không có tâm trí để ý tới phòng luyện khí tại sao lại nổ, cao hứng gọi, “Vượng Tài! Mày không sao chứ?”

“Tiểu Dật!” Cục màu đen hưng phấn nhìn Tiêu Dật, nhưng lại không thể giãy khỏi nắm tay của Từ đạo tử.


Từ đạo tử hừ lạnh, “Nó không sao, phòng luyện khí của ta thì có sao. Bao gồm tất cả nguyên liệu quý giá dùng trên người nó tới vật liệu trong phòng luyện khí, ta sẽ liệt danh sách cho các ngươi, dùng càn khôn thạch thế chấp là được.”

Tiêu Dật hoàn toàn không để ý những điều này, chỉ cần Vượng Tài không sao thì cái gì cũng được. Y kích động chạy qua chỗ Từ đạo tử, chỉ thấy Vượng Tài vì không thể giãy khỏi lòng bàn tay của Từ đạo tử, đột nhiên cúi đầu cắn một cái lên tay Từ đạo tử.

Tiêu Dật, “…”

Từ đạo tử cũng câm nín như y, Từ đạo tử hừ nhẹ buông tay, Vượng Tài lập tức nhào tới chỗ Tiêu Dật.

“Tiểu Dật, tiểu Dật, Vượng Tài rất sợ, người xấu đó lấy lửa nướng Vượng Tài!”

“Không biết tốt xấu, đó là cửu thiên lưu ly tịnh hỏa hiếm có.” Từ đạo tử bất mãn nói.

Khi Vượng Tài giống như trước kia muốn leo lên đầu Tiêu Dật, Sở Mặc bỗng thò tay bắt nó lại.

“Sở Mặc người xấu, ngươi bóp thịt của ta!” Vượng Tài phẫn nộ thét lên.

Tiêu Dật kinh ngạc nhìn cục màu đen trong tay Sở Mặc, nhịn không được thò tay chọc chọc, “Vượng Tài, sao mày lại biến ra thế này?” Hơn nữa tựa hồ trừ y ra những người khác cũng có thể nghe được giọng của Vượng Tài.

Trước đó vì cách quá xa, Vượng Tài lại đen thui một cục, bị Từ đạo tử nắm trong tay, Tiêu Dật không chú ý thấy sự biến hóa của Vượng Tài. Lúc này Vượng Tài đã ở trước mặt, Tiêu Dật kinh ngạc nhìn một thằng nhóc lõa mông lớn cỡ một bàn tay tức giận kháng nghị với Sở Mặc. Trong lúc nhóc con nói chuyện, hai cái lỗ tai đầy lông trên đầu nó giật giật, Tiêu Dật quái dị chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên nói gì.

Sở Mặc cười khổ, hắn cũng chú ý thấy Vượng Tài không bình thường, mới không để Vượng Tài nhào lên người Tiêu Dật như trước kia.

Nghe Tiêu Dật hỏi vậy, Vượng Tài xấu hổ dùng hai tay che mông nhỏ, “Tiểu Dật không thích bộ dáng hiện tại của Vượng Tài sao?”

Tiêu Dật nhìn động tác của Vượng Tài, khóe miệng co rút. Hiện tại toàn thân Vượng Tài đen thui, có che hay không căn bản cũng không có gì khác biệt. Y không phải là không thích, chính là hình dạng màu sắc lòe loẹt của Vượng Tài quá mức thâm nhập nhân tâm, đột nhiên thấy Vượng Tài biến thành thế này, có hơi không quen, hơn nữa hai cái lỗ tai thừa đó là chuyện gì nữa? Tiêu Dật càng nhìn càng cảm thấy hai cái lỗ tai đó quen mắt, trong lòng càng thêm cổ quái.

Vượng Tài không biết nghi hoặc trong lòng Tiêu Dật, xấu hổ che mông, lấy lòng: “Vượng Tài biến hóa theo kiểu tiểu Dật thích mà, tiểu Dật xem lỗ tai trên đầu Vượng Tài giống y hệt Sở Mặc nè.”

Sở Mặc, “…”

“Phì!” Từ đạo tử không khách khí cười nhạo, “Ta đã nghĩ tại sao khi nó ngưng tụ hồn thể nhất định phải thêm cái tai báo trên đầu, hóa ra là như vậy.”

Tiêu Dật lập tức lúng túng không chỗ dung thân.

So với Tiêu Dật, da mặt Sở Mặc dày hơn nhiều, sau khi câm nín qua đi, Sở Mặc rất nhanh lại bình thường, hơn nữa còn rất khẳng khái nắm tay Tiêu Dật, đưa Vượng Tài tới trước mặt Tiêu Dật.

Vượng Tài kích động nhào lên mặt Tiêu Dật, cọ rồi cọ, non nớt nói, “Tiểu Dật, tiểu Dật còn chưa nói có thích bộ dạng hiện tại của Vượng Tài không? Vượng Tài vốn muốn biến thêm một cái đuôi nữa, nhưng khí lực trên người không đủ.” Ngữ khí tiếc hận.

Tiêu Dật quẫn bách nhìn nó, câm nín nói: “Thích.”

Vượng Tài cao hứng, một chốc lỗ tai biến mất, một chốc lỗ tai lại hiện lên, vừa biến vừa kiêu ngạo nhìn Sở Mặc, “Ngươi có thể giống Vượng Tài không? Tiểu Dật thích nhất là Vượng Tài, mới không phải là ngươi.” Vượng Tài còn nhớ thời gian này ngày ngày Sở Mặc ở bên Tiêu Dật, chiếm cứ vị trí của nó trong lòng Tiêu Dật.

“Phì!” Từ đạo tử lại lần nữa không khách khí cười nhạo ra tiếng.

Tiêu Dật & Sở Mặc, “…”

Đến bây giờ, Tiêu Dật hoàn toàn tin tưởng Vượng Tài không sao. Theo Từ đạo tử nói, năng lượng trong người Vượng Tài không chỉ giải phong ấn cho nó, mà còn giúp nó ngưng cố ra hồn thể. Khí linh có hồn thể cũng giống như yêu thú mở linh trí hóa hình, đã có thể coi là trở thành một trong những linh vật trong thiên địa nhân gian giống như người, đây cũng là nguyên nhân mà trừ Tiêu Dật ra những người khác đều nghe được giọng của Vượng Tài.

Lúc này Vượng Tài sớm đã rửa sạch, không còn là một cục đen thui, mà trắng trắng mềm mềm vô cùng khả ái. Bản thể túi càn khôn biến hóa thành một cái yếm màu sắc sặc sỡ đeo trên cổ nó. Vượng Tài ngồi trong lòng Tiêu Dật, nó không hiểu Từ đạo tử đang nói gì, chỉ hưng phấn lấy từng khối tinh ngọc trong cái túi trước yếm ra, kích động đếm lại đếm. Thời gian trước thân thể nó mềm nhũn không có sức lực, tích lũy rất nhiều tinh ngọc đều không kịp đếm qua. Những thứ này đều là của nó, là tiểu Dật cho nó.

“Ủa!” Vượng Tài đang vui sướng đếm tinh ngọc đột nhiên kinh ngạc kêu lên.

Tiêu Dật cúi đầu, thì thấy hai tay Vượng Tài ôm một hộp ngọc lớn bằng nắm tay. Vượng Tài nghi hoặc giơ hộp ngọc trước mặt Tiêu Dật, “Tiểu Dật, trong bụng Vượng Tài đột nhiên có thêm một thứ nè.”

Vượng Tài nói thế, Sở Mặc và Từ đạo tử đồng thời nhìn lên hộp ngọc trong tay Vượng Tài.

“Lẽ nào chính là nguyên nhân Vượng Tài bị phong ấn?”

Sở Mặc giật mình, lo lắng sẽ có ngoài ý muốn, đang định đưa tay đón hộp ngọc, ai ngờ giây tiếp theo hộp ngọc đã tự động mở ra, một đạo kim quang bay thẳng tới ngựcTiêu Dật.

.