Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 48: Ông ngoại

Tiêu Dật cuối cùng vẫn không mang báo con về tiên giới, y lập tức phải chuẩn bị bế quan, mang báo con về nên giao cho ai chăm sóc chứ? Lại nói Tiêu Dật vẫn luôn ghi nhớ lời của Lộ, nơi này mới là cố hương chân chính của báo con, so với tiên giới thì thú nhân thế giới vẫn thích hợp cho báo con trưởng thành hơn.

Báo con sau khi trải qua kháng cự gian nan, cuối cùng không thể chống lại được cơn buồn ngủ trào lên đè sụp, thở phò phò ngủ trong lòng Tiêu Dật. Tiêu Dật cẩn thận giao nó cho Lạc Phi, thương tiếc vuốt vuốt cái đầu đầy lông của nó, luyến tiếc không nỡ mang Đoạn Lăng Phong và năm hắc giác mặc vệ về tiên giới.

Vì Tiêu Dật muốn bế quan, Đoạn Lăng Phong dứt khoát điều năm hắc giác mặc vệ từ thú nhân thế giới về phụ trách bảo hộ cho an toàn của Tiêu Dật, mà hắn thì định nhân thời gian này đến Hư Vô hải một chuyến. Dặn dò của Sở Mặc Đoạn Lăng Phong nghĩ tới liền cảm thấy cũng có đạo lý, Tiêu Dật hiện tại đã không phải đơn giản chỉ là thân phận người hợp tác của điện hạ, mà đã biến thành chủ mẫu tương lai của bọn họ. Dưới tiền đề này, Tiêu Dật cũng cần có đủ thực lực để xứng với điện hạ, mới có thể ở cùng điện hạ.

Đối với một đám người sinh sống tại Hư Vô hải mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng thực lực, Tiêu Dật tay nắm tuyết tiêu sa, thì đồng nghĩa với việc có hòa thần đan, có bảo đảm tiến giới nâng bậc. Người của Hư Vô hải nghe tiếng gió khẳng định sẽ lũ lượt tranh giành mà tới. Đoạn Lăng Phong phải bảo đảm là, người hắn chọn tuyệt đối trung thành với Tiêu Dật.

Một ngày một đêm trôi nhanh, cho dù với thực lực cao thủ bậc chín của Đoạn Lăng Phong, hắn cũng chỉ mới chạy tới rìa Hư Vô hải. Hư Vô hải tuy dùng chữ hải để gọi tên, nhưng kỳ thực bên trong Hư Vô hải hơn phân nửa diện tích lại là lục địa, chỉ có một phần nhỏ là biển cả màu xám, mà phần biển này chính là nơi nguy hiểm nhất trong Hư Vô hải.

Tiên giới tồn tại mấy chục vạn năm, không biết bắt đầu từ lúc nào, Hư Vô hải đã trở thành nơi lưu đày tội phạm của tiên đình, điều này truyền thống kéo dài nhiều đời, cho dù tiên triều đã mấy lần thay đổi, Hư Vô hải cũng vẫn là nơi tiên đình lưu đày tội nhân. Mười mấy vạn năm kéo dài, hiện tại ai cũng không thể nói rõ trong Hư Vô hải rốt cuộc có bao nhiêu tội dân tiên tộc sinh sống, chỉ biết, phần lớn dạng cùng hung cực ác của tiên giới đều sinh sống tại đây, mà nơi này cũng là nơi mà tiên đình không thể nào quản hạt được.

Ba ngàn năm trước, tiên triều đại hoàng tử Sở Kinh Hồng đoạt vị thất bại, ngay cả một đám thủ hạ theo hắn cũng đều bị lưu đày tới đây. Mọi người trải qua nỗ lực mấy trăm năm, cuối cùng chiếm được một vùng đất tại Hư Vô hải. Đáng tiếc, tiên cách trong người Sở Kinh Hồng đã bị thượng nhậm tiên đế phế bỏ, cho dù mọi người nghĩ hết mọi cách, Sở Kinh Hồng cũng chỉ kiên trì được đến khi Sở Mặc ra đời, đã sớm rời bỏ nhân thế. Mà khi Sở Kinh Hồng qua đời, mẫu thân của Sở Mặc không chút do dự chọn cùng đi theo, chỉ để lại Sở Mặc vừa mới ra đời.

Mấy trăm năm nay, Đoạn Lăng Phong và mấy người Bách lão khổ khổ sở sở nuôi dưỡng Sở Mặc, nhìn hắn từ một cục thịt nhỏ từng chút trưởng thành, nhìn hắn từ một ấu đồng ngay cả đũa cũng không cầm vững năm đó biến thành phó thống lĩnh kim ngư vệ nắm quyền sinh sát hiện nay, có thể coi là tốn hết tâm tư.

Suy nghĩ thoáng qua, Đoạn Lăng Phong lắc đầu, sao hắn lại nhớ tới những thứ này, Sở Mặc đã không phải là tiểu hài tử năm đó nữa, hắn đã trưởng thành rồi, đã trở thành điện hạ không thẹn với bọn họ. Đoạn Lăng Phong nhẹ thở một hơi, ngồi khoanh gối trong hư không, không trực tiếp đi vào phạm vi Hư Vô hải. Người sinh sống gần đây đều biết, ngoại vi Hư Vô hải nhìn thì bình tĩnh, nhưng trong hư không kỳ thật tràn đầy gió mạnh cuồng bạo bạo ngược, mỗi ngày chỉ có thời gian gió bạo đặc biệt ngừng lại, đa số mọi người cũng đều chọn lúc này để ra vào Hư Vô hải. Đoạn Lăng Phong tuy không sợ gió mạnh cuồng bạo, nhưng muốn xuyên qua gió mạnh cuồng bạo cũng khá phiền phức, hắn lười giày vò, dù sao cũng chỉ còn nửa canh giờ thôi, dứt khoát chờ đợi.

Nửa canh giờ rất nhanh trôi qua, Đoạn Lăng Phong đang định bước ra khỏi hư không, thì thấy một tốp người chợt xông ra từ trong Hư Vô hải, tay cầm đủ loại vũ khí tạo hình khác biệt, nghiêm mật chặn bên ngoài Hư Vô hải.

Đoạn Lăng Phong nhíu mày, chỉ thấy trong chớp mắt lại có một tốp người xông ra, khác với tốp đầu tiên rõ ràng là tùy tiện tụ lại, tốp thứ hai ăn mặc thống nhất, hành động chỉnh tề tuần tự, chính là người của đông diện Hải Thần điện tại Hư Vô hải. Người của Hải Thần điện vừa ra đã cường thế xua đuổi người trước mặt, chiếm cứ vị trí trước nhất, nghiêm mật thủ ở ngoài Hư Vô hải. Mà người bị bọn họ xua đuổi tuy có thể nhìn ra là sợ hãi thực lực của Hải Thần điện, nhưng không một ai rời đi, mà đứng cách xa xa sau lưng.

Hứng thú của Đoạn Lăng Phong bị khơi lên, vì hắn vẫn nửa ẩn ở hư không, mọi người đều không phát hiện sự tồn tại của hắn. Nghĩ nghĩ, Đoạn Lăng Phong trực tiếp đánh ra một lệnh bài màu mực vào trong Hư Vô hải, hắn muốn hỏi Bách lão Hư Vô hải rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại náo nhiệt như thế.

Không bao lâu, lệnh bài màu mực xuyên qua hư không lại lần nữa xuất hiện bên cạnh Đoạn Lăng Phong, Đoạn Lăng Phong cầm lấy, mấy hàng chữ nhanh chóng hiện lên trên lệnh bài.

“Bổn nguyên quả!” Đoạn Lăng Phong đứng bật dậy, “Không ngờ là bổn nguyên quả đã tuyệt tích gần vạn năm ở tiên giới.”

Hiệu dụng của bổn nguyên quả tiên giới không ai không biết, bổn nguyên đan dùng bổn nguyên quả làm vật liệu chính luyện chế thành, không chỉ có thể tăng cao tiên cách trong người, thậm chí có thể tạo một tiên cách trong người phàm nhân. Mấy vạn năm trước, sau khi cây bổn nguyên thụ cuối cùng của tiên giới khô héo, bổn nguyên quả mà tiên giới còn giữ lại càng lúc càng ít, cho tới gần vạn năm trước triệt để tuyệt tích. Đoạn Lăng Phong làm sao cũng không nghĩ tới trong Hư Vô hải cư nhiên còn có bổn nguyên quả.

Ánh mắt Đoạn Lăng Phong lại lần nữa đặt lên lệnh bài, xếp ngay sau mấy chữ bổn nguyên quả là một cái tên, Lục Thiệp Xuyên. Đối với Lục Thiệp Xuyên, Đoạn Lăng Phong không hiểu rõ lắm, chỉ biết ông ta hai mươi năm trước đột nhiên xuất hiện ở Hư Vô hải. Vì lúc đó thực lực của Lục Thiệp Xuyên đã ẩn ẩn có dấu hiệu bước vào bậc chín, rất nhanh đã dẫn lên sự chú ý của các thế lực to to nhỏ nhỏ tại Hư Vô hải. Đáng tiếc Lục Thiệp Xuyên làm người thấp điệu, lại luôn độc lai độc vãng, không đáp ứng bất cứ thế lực nào, sau khi mấy đại thế lực đi đầu Hải Thần điện ra mặt chiêu dụ Lục Thiệp Xuyên thất bại, những thế lực khác liền ngầm thỏa thuận không ra mặt chiêu dụ ông nữa, để Lục Thiệp Xuyên một mình du đãng vào sâu trong Hư Vô hải, trong mặt biển màu xám.

Đoạn Lăng Phong ngẫm nghĩ gì đó nhìn về hướng Hư Vô hải, lẽ nào Lục Thiệp Xuyên năm đó tới Hư Vô hải chính là vì bổn nguyên quả? Nhiều năm như thế cũng vẫn luôn tìm kiếm bổn nguyên quả? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, liền khiến Đoạn Lăng Phong không thể nhịn được kích động. Sự xuất hiện của bổn nguyên quả có nghĩa là Hư Vô hải có thể có một bổn nguyên thụ, khó trách trận thế lớn như vậy ở bên ngoài, nếu chỉ là một trái bổn nguyên quả, tính ra cũng không có bao nhiêu người dám đối đầu với Lục Thiệp Xuyên, hắn đã nghe người ta nói Lục Thiệp Xuyên có thể đã bước vào cấp mười, một bước đặt vào phạm trù bán thần.

Nghĩ tới đây, Đoạn Lăng Phong chợt đứng bật dậy, đám Bách lão đã bố trí tốt ở trong rồi, nếu hắn đúng lúc trở về, dù sao cũng là xuất một phần lực, đó là bổn nguyên thụ đó!

Khi Đoạn Lăng Phong đang cọ sát quyền chuẩn bị đối phó Lục Thiệp Xuyên, ở rìa ngoại vi gần Hư Vô hải, một nam tử trung niên ngoại hình cỡ năm mươi, một thân thanh y đang ẩn trong hư không. Nam tử thân hình hao gầy, thần sắc nghiêm khắc, tuy tuổi tới năm mươi, nhưng vẫn phong độ đường đường. Chỉ là nam tử lúc này sắc mặt trắng bệch, trên thanh y gần cổ áo có mấy vết máu loáng thoáng, rõ ràng bị thương không nhẹ. Nam tử cúi đầu, một con huyền điểu ngũ màu lớn bằng bàn tay bay vòng quanh người ông, kêu ríu ra ríu rít.

Nam tử gật đầu theo tiếng kêu của tiểu điểu, tự lẩm bẩm, “Ba thế lực lớn nhất của Hư Vô hải đều xuất hiện rồi sao?”


Tiểu điểu tựa hồ nghe hiểu lời nam tử, lại một lần nữa kêu ríu rít.

Nam tử mỉm cười, đưa tay để tiểu điểu đậu vào lòng bàn tay hắn, hơi vỗ về nói, “Yên tâm, trước khi đem tiểu Dật trở về, ta không dám xảy ra chuyện.”

Tiểu điểu nhẹ mổ vài cái vào lòng bàn tay nam tử, tựa hồ là đang an ủi nam tử, lại tựa hồ oán trách gì đó.

Nam tử cười ha ha, “Mi nói đúng, trừ tiểu Dật ra ta còn có mi, chúng ta phải một nhà ba người đoàn tụ, sao lại để đám tiểu binh tiểu tôm này vây ở đây được.” Nói xong câu này trên người nam tử trào ra vô hạn hào khí, tiếp theo không trốn trong hư không nữa, mà bước ra ngoài, thân thể nhanh nhẹn, chạy ra ngoại vi Hư Vô hải.

“Vù!” Một mũi tên màu máu từ xa xé không lao tới.

Thân hình nam tử không chút đình trệ, chỉ trở tay tóm lấy, bắt chặt mũi tên bắn tới trong tay. Sau khi hơi dùng lực, mũi tên vốn còn lưu chuyển màu máu lập tức hóa thành bụi phấn tan trong hư không.

“Hay!” Từ xa phía sau truyền tới một tiếng kêu hay, “Không thẹn là người đã bước một chân vào bán thần, nhưng Lục Thiệp Xuyên ngươi cho rằng Hư Vô hải chỉ có một mình ngươi là bán thần sao?”

Theo giọng nói, mấy mũi tên máu lại lần nữa bắn ra, lần này nam tử được gọi là Lục Thiệp Xuyên không dám lơ là, xoay người, một đạo kiếm quang màu lam chọc trời, chém thẳng về hướng mũi tên máu.

“Ầm!” Tiếng nổ kịch liệt vang lên giữa không trung, kiếm quang màu lam trước đó tối đi trong một lúc, so với nhau, mũi tên máu của đối phương bắn tới lại bị bắn rớt xuống vô số.

Lục Thiệp Xuyên không tham chiến, mắt thấy một kích đã trúng, lập tức quay người muốn chạy tiếp, lại thấy trong hư không trước mặt đột nhiên nứt ra, một lão giả thân hình gầy nhỏ từ hư không bước ra. Toàn thân lão giả không có một chút khí thế, trông cứ như là tiên nhân bình thường nhất trong tiên nhân, nhưng Lục Thiệp Xuyên lại dừng chân lại, ánh mắt hơi nháy, “Bách lão!”

Lão giả hơi gật đầu với Lục Thiệp Xuyên, ánh mắt tán thưởng, “Lục tiểu hữu, khi ta gặp ngươi hai mươi năm trước, ngươi mới vừa bước vào bậc chín. Mà mới ngắn ngủi hai mươi năm, gặp lại ngươi đã là bán thần. Qua một thời gian nữa, chỉ sợ Hư Vô hải sẽ không còn ai có thể cản được ngươi.”

Lục Thiệp Xuyên tuy gấp gáp muốn rời khỏi Hư Vô hải, nhưng đối diện với lão đầu gầy nhỏ trước mặt lại nảy ra cố kỵ từ nội tâm. Ông sống tại Hư Vô hải hai mươi năm, đối với các thế lực to to nhỏ nhỏ ở Hư Vô hải không nói là nắm chắc, nhưng cũng đã đại khái được chín phần mười, duy chỉ có vài người ông vẫn không làm rõ được nông sâu, lão giả trước mặt chính là một trong những người ông vẫn không thể làm rõ. Theo mọi người ở Hư Vô hải âm thầm đồn đãi, lão giả đã sống gần vạn năm, từ mấy ngàn năm trước đã là bán thần. Lục Thiệp Xuyên dù có cuồng vọng, cũng biết lão giả đã trầm lắng mấy ngàn năm không phải là loại người vừa mới bước vào bậc mười như ông có thể đối kháng.

Khi Bách lão và Lục Thiệp Xuyên đối kháng giữa không trung, nam nhân bắn tiễn vừa rồi rất nhanh đuổi tới. Nam nhân thân hình thô tráng, mặc bào ngắn màu đỏ, cơ thịt trên cánh tay nổi lên rõ ràng, trong tay cầm một cái cung dài màu máu, một chút cũng không giống tiên nhân, mà giống một chiến sĩ.

Nam nhân hiển nhiên cũng không ngờ tới Bách lão lại đích thân xuất thủ, ngoài ý muốn lại cười khổ, “Thế nào, Tiêu Dao cung cũng động tâm với bổn nguyên quả sao?”

Bách lão gật đầu với nam nhân, mỉm cười, “Hải Thần điện không phải cũng động tâm sao? Lại còn khiến Long điện chủ đích thân đuổi tới?”

Nam nhân bị gọi là Long điện chủ quét mắt qua hai người Lục Thiệp Xuyên và Bách lão, đột nhiên cười lớn, “Tuy ta động tâm nhưng không tham lam, nếu đã có Bách lão ở đây, tính ra bổn nguyên thụ không có chuyện của ta nữa. Ta liền đứng cổ vũ, xem thử Bách lão làm sao bắt được Lục Thiệp Xuyên.”

Nam nhân nói xong rồi thật sự bay người ra sau, đứng ở xa, ra vẻ không chen vào.

Bách lão lắc lắc đầu, không bận tâm nam nhân giả vờ giả vịt, đối phương chắc chắn là muốn đợi khi ông và Lục Thiệp Xuyên lưỡng bại câu thương sẽ nhân cơ hội xuất thủ. Lực chú ý của Bách lão đặt lên người Lục Thiệp Xuyên, thần sắc thành khẩn nói: “Lục tiểu hữu, ngươi biết bổn nguyên thụ có nghĩa là gì không, một mình ngươi căn bản không thể nào bảo vệ bổn nguyên thụ. Ngươi ở Hư Vô hải tìm kiếm bổn nguyên quả hai mươi năm, nghĩ nhất định là bên người có chí thân cần bổn nguyên quả nghịch thiên cải mạng. Ngươi sống chết không chịu tiết lộ tin tức bổn nguyên thụ như thế, cho dù hôm nay ngươi chạy thoát được khỏi Hư Vô hải, người của Hư Vô hải cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi trốn được sao? Thân nhân bên cạnh ngươi trốn được sao? Cho dù có bổn nguyên quả, luyện chế bổn nguyên đan cũng không phải chuyện dễ, ít nhất cần phải chuẩn bị mấy tháng, ngươi cảm thấy khi ngươi đang toàn lực luyện đan còn có thể phân tâm để bảo hộ người ngươi muốn bảo hộ sao?”

Bách lão nói những điều này là suy nghĩ từ góc độ của Lục Thiệp Xuyên, Lục Thiệp Xuyên cũng không thể không thừa nhận Bách lão nói đúng. Nhưng nếu ông chỉ có một mình, ông khẳng định sẽ công nhận ý tứ của Bách lão, nhưng nghĩ tới lão hữu nhiều năm, Bách lão đề cập tới những vấn đề này đối với ông mà nói căn bản không phải vấn đề, lẽ nào lão hữu dựa vào thế lực Tiêu gia vẫn không thể bảo hộ tiểu Dật? Phải biết tiểu Dật là đích tôn duy nhất của lão hữu, truyền nhân đích tôn duy nhất đời này của Tiêu gia.


Sự trầm mặc của Lục Thiệp Xuyên khiến Bách lão thở dài, ông không nguyện ý đao binh tương kích với Lục Thiệp Xuyên. Ông đã sống sáu ngàn năm tuổi rồi, thiên tư của Lục Thiệp Xuyên là duy nhất trong đời ông gặp, cho dù năm đó Đoạn Lăng Phong được khen là kỳ tài thiên hạ cũng không thể sánh được. Bách lão còn muốn khuyên giải Lục Thiệp Xuyên, xem tính cách của Lục Thiệp Xuyên, nếu xuất thủ ắt không chết không nghỉ, ông là thật lòng thương tiếc tiên phú của Lục Thiệp Xuyên.

“Lục tiểu hữu, ngươi…”

“Bách lão không cần nói nữa!” Lục Thiệp Xuyên thản nhiên ngắt lời Bách lão, hảo ý của Bách lão ông nhận lấy, nhưng ông đã từng đáp ứng bổn nguyên thụ tuyệt đối không để lộ địa chỉ của đối phương, nếu đã nói được thì phải làm được.

Bách lão nhìn Lục Thiệp Xuyên thật sâu, hơi chần chừ, “Thế này, ta cho ngươi thời gian mười hơi, nếu ngươi có thể chống được mười hơi dưới tay ta, ta sẽ thả ngươi đi. Còn về Hải Thần điện và Tinh Di trúc thì phải xem thử ngươi có thể tự xông qua không.”

Lục Thiệp Xuyên tuy không hiểu tại sao Bách lão lại chủ động thay đổi chủ ý, nhưng đối phương xác thực đã cho ông một con đường sống. Chiến ý trong người Lục Thiệp Xuyên cháy bùng lên, chẳng qua mười hơi, ông ngược lại muốn xem thử người được cả Hư Vô hải tôn xưng là Bách lão rốt cuộc lợi hại cỡ nào. Khi chiến ý trên người Lục Thiệp Xuyên cháy lên, huyền điểu năm màu vẫn luôn đậu trên vai hắn hót dài một tiếng, thân hình hơi phồng lên, trong thoáng chốc đã dài ra mấy trượng.

Hai người một điểu khí thế đồng thời đại trướng, mắt thấy tình thế tại đó hễ chạm là phát, hư không bên cạnh Bách lão đột nhiên nứt ra, Đoạn Lăng Phong từ trong bước ra, “Cuối cùng cũng tới.”

Lời vừa thốt ra, Đoạn Lăng Phong nhìn đương trường, khi thấy được Lục Thiệp Xuyên thì kinh ngạc ra tiếng, “Ủa!”

Tình hình vốn khẩn trương bị một tiếng ủa nhẹ của Đoạn Lăng Phong cắt ngang, Bách lão bất đắc dĩ cười cười, nhẹ trách một câu, “Lớn như vậy rồi, còn hấp ta hấp tấp.”

Đoạn Lăng Phong cũng cảm thấy hắn phản ứng có hơi quá lớn, nhưng người trước mặt thật sự quá giống Tiêu Dật. Đoạn Lăng Phong dám quả quyết, Tiêu Dật nếu trải qua mấy ngàn năm nữa tuyệt đối sẽ y khuôn người trước mắt.

Đoạn Lăng Phong thần tình cổ quái, khiến Bách lão cũng nhịn không được hỏi một câu, “Lăng Phong, sao vậy?”

Đoạn Lăng Phong do dự lại gần Bách lão thấp giọng nói, “Hắn chính là Lục Thiệp Xuyên? Hắn không phải vốn họ Tiêu sao, Bách lão người không biết, hắn và người điện hạ thích có tướng mạo rất giống nhau.”

Mấy chữ “người điện hạ thích” truyền vào tai Bách lão, Bách lão không bận tâm Lục Thiệp Xuyên nữa, nắm lấy Đoạn Lăng Phong, “Điện hạ có người mình thích rồi?”

Đoạn Lăng Phong nghiêm túc gật đầu, lại nhỏ giọng giải thích một câu, “Là nam nhân, tên Tiêu Dật.”

“Tiêu Dật!”

Người vừa lên tiếng không phải là Bách lão mà là Lục Thiệp Xuyên đối diện, chỉ thấy thân hình Lục Thiệp Xuyên lóe cái đã kéo Đoạn Lăng Phong từ cạnh Bách lão qua, “Ngươi vừa nói gì? Tiêu Dật? Tướng mạo rất giống ta?”

Khí thế bậc mười trên người Lục Thiệp Xuyên tỏa ra, cho dù là Đoạn Lăng Phong bậc chín cũng chống không nổi. Hắn không hiểu trừng mắt nhìn Lục Thiệp Xuyên, không biết Lục Thiệp Xuyên sao lại phản ứng còn lớn hơn cả Bách lão.

Bách lão ánh mắt khẽ nháy, phản ứng của Lục Thiệp Xuyên tựa hồ có nội tình khác, ông hơi bước tới, khí thế trên người phóng ra, thay Đoạn Lăng Phong cản lại uy lực của Lục Thiệp Xuyên.

Lục Thiệp Xuyên cũng phát giác được phản ứng của mình quá khích, uy lực trên người tản đi, thanh âm run rẩy mở miệng, “Ngươi lặp lại lần nữa, Tiêu Dật là ai, càng tỉ mỉ càng tốt.”

Đoạn Lăng Phong nhíu mày, Bách lão giành trước mở miệng, “Lăng Phong, nếu đã là người điện hạ thích, cũng chính là chủ nhân tương lai của Tiêu Diêu cung chúng ta, ngươi nói tỉ mỉ nhất có thể.”

Có lời Bách lão, Đoạn Lăng Phong không che giấu nữa, đại khái kể lại chuyện của Tiêu Dật một lượt. Đương nhiên hắn giấu đi chuyện Tiêu Dật có thể qua lại những thế giới khác nhau, chỉ nói Tiêu Dật vừa mới từ nhân giới thăng tiên đến tiên giới không lâu.

Nhân giới thăng tiên, tuổi tác phù hợp, tên cũng giống nhau, dung mạo lại tương tự ông, Lục Thiệp Xuyên vẻ mặt vừa bi vừa hỉ, không dám tin lùi lại một bước. Nếu chỉ có một điểm phù hợp trong đó thì ông cũng sẽ không thế này, nhưng nhiều điểm phù hợp đến vậy, lẽ nào thật sự là tiểu Dật của ông? Nhưng làm sao có thể? Năm đó ông không tới kịp lúc tiểu Dật ra đời, đợi khi ông tới nơi, tiểu Dật đã bị đưa tới nhân giới. Lão hữu đích thân ra tay kiểm tra thân thể Tiêu Dật, ngôn từ xác định biểu thị trong người tiểu Dật không có tiên cách, nhưng nếu tiểu Dật còn trẻ như vậy đã có thể thăng tiên, thì sao lại là người không có tiên cách, lẽ nào chuyện năm đó có nội tình gì hay sao?

Suy nghĩ xong, Lục Thiệp Xuyên nhanh chóng tóm lấy Đoạn Lăng Phong, “Mang ta đi gặp Tiêu Dật trong miệng ngươi.”

Đoạn Lăng Phong tính tình bướng bỉnh, bị Lục Thiệp Xuyên tóm tới tóm lui như vậy, tính khí cũng bùng lên, “Ngươi không nghe thấy Bách lão nói Tiêu Dật là chủ nhân tương lai của Tiêu Diêu cung chúng ta sao? Ngươi nói gặp thì tùy tiện mang ngươi đi gặp sao? Ngươi là ai?”

Lục Thiệp Xuyên cười khổ, khàn giọng nói: “Ta là ông ngoại của tiểu Dật.”

Đoạn Lăng Phong, “…”

Mẹ nó!