Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 27: Á thú

Khi Tiêu Dật tỉnh lại, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, làm sao cũng mở không ra, toàn thân trên dưới thì mềm nhũn vô lực, giống như y đã ngủ rất lâu.

Một cánh tay ấm áp lướt qua trán y, giọng nói dịu dàng: “Kết quả kiểm tra có chưa?”

“Có rồi, thương thế trên người á thú đã lành lặn, chắc đã gần tỉnh lại.”

“Còn về lai lịch thân phận của á thú này có manh mối gì không? Thú thần tại thượng, quyết không cho phép phát sinh bất cứ chuyện ngược đãi á thú nào.”

“Đã có đội chấp pháp tra rồi, chẳng qua hiện tại các khu chìm vào hỗn chiến, nhân viên lưu thông phức tạp, rất khó kiểm tra.”

“Tôi biết rồi, anh đi làm việc đi, nơi này có mình tôi là đủ.”

Cuộc đối thoại xa lạ vang lên bên tai, Tiêu Dật giãy dụa cử động, có người ở bên cạnh, là ai? Á thú là cái gì?

“Tỉnh rồi?” Giọng nói dịu dàng vừa rồi, mang theo vui mừng hỏi.

Tiêu Dật cố gắng mở mắt, ánh sáng trong phòng khiến y không thích ứng nghiêng đầu, chỉ thấy một gương mặt mang theo nụ cười dịu dàng xuất hiện trước mắt.

“Cảm thấy thế nào? Còn có nơi nào không thoải mái?”

Chủ nhân của gương mặt xem ra tuổi tác xấp xỉ với y, dung mạo vô cùng tuấn tú, vì nụ cười dịu dàng, toàn thân tỏa ra một khí tức khiến người an tâm.

Tiêu Dật cử động thân thể, “Đây là đâu?”

Trong lúc nói chuyện, y giãy dụa muốn ngồi dậy, nam nhân bên cạnh thân thiết dìu y một tay, cẩn thận đặt một tấm đệm dựa mềm mại sau lưng y.

“Chỗ này là khu D-6, cậu đã an toàn rồi, sau này cậu yên tâm ở lại đây, chuyện trước kia sẽ không xảy ra nữa.”

Giọng nói của nam nhân vô cùng dịu dàng, nghe vào cảm thấy thoải mái dị thường, nhưng ý nghĩa trong câu nói đó lại khiến Tiêu Dật mê mang không hiểu. Y nghi hoặc nhìn xung quanh, đập vào mắt là một bệnh viện trông khá giống nhân giới, nhưng trong phòng có rất nhiều thiết bị lại khác với ký ức của y.

“Anh là ai? Khu D-6 là ở đâu?”

Phản ứng của Tiêu Dật khiến nam nhân ngạc nhiên, rất nhanh lại mỉm cười.

“Chính thức giới thiệu một chút, tôi là Lạc Phi, cũng là á thú như cậu. Khu D-6 là khu vực biên giới, cách khu trung ương khá xa, nhưng cậu ở đây sẽ rất an toàn.”

Tiêu Dật không chú ý tới khu biên giới và khu trung ương mà người đàn ông tên Lạc Phi này nhắc tới, y để ý là lại lần nữa nghe thấy hai chữ á thú. Nghĩ tới trước khi tỉnh lại có nghe tới “thần thú tại thượng”, Tiêu Dật gần như có thể phán đoán nơi này chắc chính là thú nhân thế giới mà Sở Mặc nhắc tới. Tiêu Dật chần chờ nhìn Lạc Phi, đối phương và y rõ ràng đều là bộ dáng nhân loại giống nhau, lại tự xưng là á thú, y bất giác suy đoán, chẳng lẽ á thú chính là chỉ nhân loại giống y? Thế giới này trừ nhân loại ra còn có loại dã thú khác?

Sự chần chừ của Tiêu Dật bị Lạc Phi coi là cảnh giác, Lạc Phi lý giải cười cười, dịu giọng nói: “Cậu đói rồi ha, có muốn ăn chút gì không.”

Lạc Phi không nhắc, Tiêu Dật không cảm thấy, Lạc Phi vừa nói, Tiêu Dật lập tức nghe thấy tiếng bụng mình kêu ọt ọt. Lúng túng cười cười với Lạc Phi, Tiêu Dật thật sự đói bụng, trước đó ở Vô Vọng chi hải y cái gì cũng không ăn, nếu không phải vì tu luyện thân thể mạnh lên, tính ra y đã sớm đói gục.

Lạc Phi cười nhẹ, “Cậu đợi lát, tôi đi lấy đồ cho cậu ăn.”

Thiện ý của Lạc Phi vô cùng rõ ràng, Tiêu Dật cũng cười, “Anh có thể gọi tôi là Tiêu Dật.” Nghĩ tới Sở Mặc cùng y tiến vào khe nứt không gian, Tiêu Dật lại nói thêm một câu, “Cảm ơn các anh đã cứu tôi, tôi muốn biết các anh có gặp đồng bạn của tôi không?”


“Đồng bạn?” Thần sắc Lạc Phi trở nên nghiêm túc, “Cậu không phải chỉ có một mình?”

Tiêu Dật không biết Lạc Phi tại sao phản ứng lớn như vậy, lắc đầu: “Tôi còn có một đồng bạn.”

“Là á thú sao?” Lạc Phi truy vấn.

Tiêu Dật nghĩ lại Sở Mặc cũng là nhân loại như mình, khẳng định cũng coi như á thú, lập tức gật đầu.

“Tôi biết rồi, cứ giao cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng giúp cậu tìm đồng bạn.” Lạc Phi vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm. Nói xong, Lạc Phi vội vàng rời khỏi đó, hắn không ngờ còn có một á thú lưu lạc bên ngoài, mùa bão tố sắp tới rồi, nhất định phải tìm được vị á thú thất lạc đó trước mùa bão tố.

Lạc Phi xem trọng á thú như vậy, khiến Tiêu Dật yên tâm, nếu Sở Mặc và y cùng tới thú nhân thế giới, chắc cũng ở gần đó, khẳng định sẽ được Lạc Phi tìm thấy. Nghĩ tới Sở Mặc, Tiêu Dật liền nhớ tới Vượng Tài đã bị Sở Mặc cất đi, hy vọng Sở Mặc nhất thiết phải bỏ vệ Vượng Tài không để xảy ra chuyện.

Lạc Phi rời khỏi phòng Tiêu Dật, vội vàng đi tới phòng hội nghị ở giữa. Trong phòng hội nghị, mười nam tử tuổi tác khác nhau, thân hình cao to đang ngồi vây quanh kịch liệt tranh luận gì đó.

Thấy Lạc Phi đi vào, mọi người rất nhanh ngừng tranh luận, một nam tử bề ngoài cỡ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khí chất nho nhã trong đó mỉm cười đứng lên, thần sắc dịu dàng: “Phi, tình trạng tiểu á thú của chúng ta thế nào rồi?”

Lạc Phi thần sắc ngưng trọng, “Y tỉnh rồi, nhưng lại tràn đầy cảnh giác với xung quanh, hiện tại tôi chỉ biết y tên Tiêu Dật. Theo như y nói thì bên ngoài còn có một á thú, có lẽ cũng bị thương. Lộ, chúng ta nhất định phải tìm được á thú thất lạc đó trước mùa bão tố.”

Lời của Lạc Phi khiến mọi người tại đó đều giật mình, nụ cười trên mặt Lộ biến mất, lập tức nhìn những người khác.

“Ta đi tìm!” Còn chưa đợi Lộ mở miệng, một nam tử tuổi tác xấp xỉ Lạc Phi, vẻ mặt cương quyết lập tức đứng lên.

Nam tử bên cạnh hắn bất mãn nói: “Thần, dựa vào cái gì là ngươi đi?”

Nam tử tên Thần khiêu kích nhìn người bên cạnh một cái, cuồng vọng nói: “Vì ta chạy nhanh nhất lại có khứu giác nhạy bén nhất, tiểu á thú trước đó cũng chính là ta tìm được.”

“Được rồi, Hoằng Ảnh, để Thần đi.” Lộ ngắt ngang cuộc tranh cãi của hai người, dứt khoát nói.

Trên mặt Thần lộ ra tia vui vẻ, đắc ý nhướng mày với Hoằng Ảnh bên cạnh, rất nhanh biến thành một con sói xám thật lớn, gầm một tiếng rồi chạy ra ngoài.

“Đáng ghét!”

“Khó ưa!” Những người trong phòng đều lũ lượt thấp giọng chửi.

Lộ cười lắc đầu, kéo Lạc Phi ngồi bên cạnh mình, hỏi vấn đề khác, “Tình trạng thân thể của á thú thế nào?”

Vấn đề này lập tức cuốn lấy sự chú ý của mọi người trong phòng, mấy người độc thân đều nhất tề ngừng chửi mắng Thần, đổi sang nhiệt tình nhìn Lạc Phi. Phải biết chỉ có á thú thân thể khỏe mạnh, mới có thể thừa nhận giao phối với thú nhân. Ngay từ lúc Thần phát hiện á thú, bọn họ sớm đã mài quyền ken két chuẩn bị đợi á thú tỉnh lại triển khai các loại theo đuổi.

Lạc Phi mười phần câm nín đối với biểu hiện của mọi người, nhưng đây là thiên tính chủng tộc khắc sâu trong huyết mạch, thú nhân căn bản không cách nào kháng cự sự hấp dẫn của á thú, á thú cũng không thể tách rời thú nhân. Nghĩ tới thân thể Tiêu Dật, hắn chỉ đành cảnh cáo nhìn mọi người, “Thân thể Tiêu Dật hồi phục cũng khá rồi, nhưng trước đó y từng bị thương tổn, các anh nhất định phải chú ý khắc chế hành động của mình, bất cứ hành động thân mật nào nhất định cũng phải có sự cho phép của người ta.”

Á thú là sự tồn tại cực kỳ quan trọng tại thú nhân thế giới, gánh vác trọng nhiệm sinh sản hậu đại. Khác với thú nhân có thể biến thân, á thú thân thể yếu ớt, trời sinh đã không thể biến thân, tại thế giới thú nhân ngàn vạn năm nay vẫn nằm ở địa vị được bảo hộ. Đồng thời cũng vì tổng thể á thú số lượng ít ỏi, tạo thành tranh đoạt của thú nhân đối với á thú. Thú luật quy định, mỗi á thú đều có thể có bạn lữ không bị hạn chế, nhưng một thú nhân cả đời chỉ có thể có một á thú.

Lời cảnh cáo của Lạc Phi khiến thần sắc mọi người trở nên ngưng trọng, Hoằng Ảnh nhíu mày nói: “Rốt cuộc là người nào lại nỡ thương tổn á thú trân quý?”

“Anh nói xem liệu có phải là cái đám vương tộc biến thái của khu trung ương không, tôi nghe nói khu trung ương có rất nhiều vương tộc bên cạnh không phải chỉ có một á thú, thậm chí bọn họ còn trao đổi á thú cho nhau, cũng thường xuyên có lời đồn á thú bị thương.


“Khẳng định là vậy, trừ vương tộc, những khu khác có khu nào không nâng á thú trong tay, không nỡ để á thú chịu chút thương tổn nào.”

“Đúng đúng!”

Mọi người lũ lượt chỉ trích, hiển nhiên trong tiềm thức đã nhận định Tiêu Dật chính là á thú trăm cay nghìn đắng chạy trốn khỏi khu trung ương, thương thế trên người y càng là thứ chứng minh tốt nhất cho điểm này. Hoằng Ảnh thậm chí đã kết nối máy liên lạc trực tiếp đem suy đoán của mọi người xem như sự thật nói với Thần đang ở ngoài, khiến Thần tính khí nóng nảy nghe xong liền hung tợn đập máy liên lạc.

Tiêu Dật ở trong phòng bệnh không biết y đã bị xem thành á thú thân tâm bị thương, một đám người đang đợi dùng tình yêu sưởi ấm y, lúc này y đang đứng bên cửa sổ hiếu kỳ nhìn thế giới bên ngoài.

Khác với tiên giới có tiên khí nồng đậm khiến người thoải mái, không khí của thú nhân thế giới xem ra vô cùng tồi tệ. Cho dù cách một lớp cửa sổ, Tiêu Dật vẫn có thể nhìn thấy bầu trời xám xịt bên ngoài, thỉnh thoáng có gió thổi qua, cuốn lên bụi đất đầy trời. Nhìn ra xa, Tiêu Dật không thấy một chút màu xanh nào, những gì thấy được, đâu đâu cũng là trời bụi, đất vàng, và những vật kiến trúc kim loại bóng loáng.

Tiêu Dật không khỏi nhíu mày, tất cả những gì trước mắt khiến y nghĩ tới nơi có hoàn cảnh ác liệt nhất tại nhân giới, không biết thú nhân thế giới đều là như vậy, hay chỉ có khu biên giới này mới thế.

“Đợi lâu rồi hả.” Âm thanh của Lạc Phi vang lên sau lưng.

Tiêu Dật quay đầu, thì thấy Lạc Phi bưng một khay thức ăn kim loại đi vào.

Tiêu Dật mỉm cười lắc đầu, đi qua, đợi khi y nhìn rõ thứ trong khay, trên mặt bất giác hiện lên chút cổ quái. Chỉ thấy chính giữa mâm kim loại, là một đống vật thể dạng hồ màu xanh còn bốc ra khói nóng, bên cạnh những vật thể nhìn không ra nguyên liệu này, là mấy lá rau xanh đã khô nước nhăn nheo đáng thương nằm đó.

Lạc Phi áy náy nhìn Tiêu Dật, “Cậu cũng biết, rau xanh là đồ dự trữ rất quý, chỉ có ở khu trung ương trồng được, những khu khác không có, vì hỗn chiến giao thông bất tiện, những thứ này đã là thứ tốt nhất mà khu D có thể tìm được.”

Nghe Lạc Phi nói thế, nét cổ quái trên mặt Tiêu Dật càng hiện rõ, nghĩ tới cảnh tượng nhìn thấy ngoài cửa sổ, Tiêu Dật ẩn ẩn hiểu được gì đó.

Nhận khay đồ ăn từ tay Lạc Phi, Tiêu Dật không lộ ra bất cứ biểu tình chán ghét nào, vô cùng tự nhiên ăn hết toàn bộ cái mớ màu xanh loãng bên trong, duy chỉ để lại mấy lá rau xanh.

“Sao vậy?” Lạc Phi không hiểu.

Tiêu Dật giải thích: “Tôi không thích ăn rau.”

Trong mắt Lạc Phi là sáng tỏ, ánh mắt nhìn Tiêu Dật càng thêm dịu dàng, hắn cho rằng Tiêu Dật cố ý nói không thích ăn rau, làm sao có thể có người không thích ăn món rau quý báu này chứ? Tại nơi Lạc Phi không thấy được, Tiêu Dật cười khổ, y thật sự không thích ăn rau, y muốn ăn thịt đó.

Vì chuyện rau xanh, Lạc Phi và Tiêu Dật càng thêm thân quen, khi Tiêu Dật nghe Lạc Phi giới thiệu về khu D-6, vùng hoang bên ngoài khu D-6, dưới cát vàng đầy trời, Sở Mặc đang đối kháng với một con sói lớn màu xám.

Con sói lớn này chính là Thần trước đó ra ngoài tìm kiếm á thú, vì thú thể là sói, nên mũi của hắn cũng nhạy bén vô cùng, rất nhanh đã ngửi được vị đạo xa lạ bên ngoài, hơn nữa trong vị đạo này còn xen lẫn một chút vị đạo nhàn nhạt trên người Tiêu Dật. Thần rất nhanh nương theo vị đạo tìm tới.

Khi nhìn thấy Sở Mặc, trong lòng Thần cảm thấy nghi hoặc, người trước mắt này lẽ nào chính là đồng bạn của Tiêu Dật, một á thú khác? Nhưng từ lúc nào á thú cũng có uy áp cường đại như thế, lẽ nào là hắn tìm sai?

Vì trong lòng không xác định, Thần mất đi tiên cơ mở miệng, rơi vào trong mắt Sở Mặc, chính là một con lang màu xám thật to thần thần bí bí xuất hiện sau lưng hắn, rõ ràng không mang ý tốt.

Sở Mặc không chút do dự bổ một đao về phía Thần, Thần bối rối tránh né, như vậy hắn đã nhận định nam nhân đối diện tuyệt đối không phải á thú, mà là một thú nhân cường đại.

Thần có thể né được một đao của Sở Mặc, khiến Sở Mặc vô cùng ngạc nhiên, trong đầu có gì đó xẹt qua, Sở Mặc dừng động tác, nhìn Thần dò hỏi: “Thú nhân?”

Tiên giới đóng cửa biên giới đã là chuyện mấy vạn năm trước, tuy Sở Mặc biết có thú nhân thế giới tồn tại, nhưng thú nhân thế giới cụ thể là bộ dáng ra sao hắn không biết chút gì, chỉ là tiên giới cũng có ghi chú sơ xài, thú nhân giống như yêu tộc của tiên giới, có thể thay đổi giữa thú thân và nhân thân. Con sói xám trước mặt tuy bối rối, nhưng lại né được một chiêu của hắn, tương đương với chiến lực của yêu thú bậc bốn tại tiên giới, Sở Mặc không khỏi bắt đầu hoài nghi.

Nghe Sở Mặc nói thế, Thần rất nhanh đứng lên, thoáng chốc từ sói biến thành một nam tử thân hình cao to.

Thần phòng bị nhìn Sở Mặc, “Ngươi là thú nhân của khu nào? Đến khu D-6 làm gì?”

Sở Mặc nhíu mày, tránh khỏi vấn đề thứ nhất, mở miệng nói: “Ta tới đây không có ác ý, chỉ là tìm kiếm đồng bạn mất tích.”

Đáp án tìm đồng bạn này khiến Thần khẽ động, nghĩ tới vị đạo nhàn nhạt của Tiêu Dật trên người người này, ánh mắt Thần tối đi, “Đồng bạn của ngươi tên gì, ta là thủ lĩnh của đội chấp pháp ba khu D-6, nói không chừng ta từng gặp qua bạn của ngươi.’

Sở Mặc bình tĩnh nhìn đối phương một cái, phán đoán không ra ý đồ của đối phương, chẳng qua nghĩ tới Tiêu Dật mất tích, Sở Mặc rũ mắt, quyết định mạo hiểm mọt lần. Y ở trong sa mạc quanh đây tìm kiếm Tiêu Dật đã hai ngày, nếu còn tìm không được, y lo lắng thân thể Tiêu Dật không thể nào kiên trì nổi nữa. Bất kể đối phương xuất phát từ mục đích gì, chỉ với hai chữ Tiêu Dật, cũng không thể mang tới vấn đề gì, nói không chừng thật sự có thể mượn sức mạnh của đối phương tìm được Tiêu Dật.

Nghĩ tới đây, Sở Mặc mở miệng nói: “Tiêu Dật!”

Đáp án như trong dự đoán, Thần nhìn Sở Mặc, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, giây tiếp theo, con sói màu xám xuất hiện tại chỗ Thần vừa đứng, đột ngột phóng tới chỗ Sở Mặc.

“Khốn kiếp, ta cắn chết ngươi.”