Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 37

Tào công công thân là người hầu bên cạnh hoàng thượng cũng không dám đi xa, thế là hắn gọi một tiểu thái giám đến truyền mệnh lệnh hoàng thượng, còn mình đuổi theo hướng Hoàng Thượng rời đi.

Không ngoài sở liệu, Lăng Phượng đúng là đi vào Trường Ninh cung, lúc này đêm đã khuya, cửa lãnh cung chỉ khép hờ không có khóa, cũng không có nhiều đèn, ánh sáng u ám căn bản thấy không rõ đường dưới chân.

Tào công công cuống quít đuổi theo Lăng Phượng, đỡ lấy hắn khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, đêm khuya gió lạnh, Thần phi nương nương chỉ sợ đã ngủ, ngày mai đến cũng không muộn a!”

“Ngày mai? Ngày mai lại tới không được!”

Lăng Phượng hiểu rõ, vừa đến ngày mai lại là chuyện lớn chuyện nhỏ kéo dài không dứt, trời biết hắn phải năm nào tháng nào mới có thể rãnh rỗi đi xem Dật Viễn!

Tào công công gặp hoàng thượng tức giận, nhất thời cũng không dám nhiều lời, cũng chỉ có thể khổ sở theo bên người hoàng thượng chờ.

Lăng Phượng nghe Tào công công nói, cảm thấy ít ra hắn nói cũng có chỗ đúng, hiện giờ sắc trời đã tối, quấy rầy Dật Viễn nghỉ ngơi sẽ không tốt, nhưng hắn không có ý định trở về, chỉ đứng ở một góc trong Trường Ninh cung để tránh gió, hai người một chủ một tớ liền chờ như thế, đợi đến hừng đông, đợi đến khi người trong cung tỉnh lại…

“Ba… Ba…”

Lúc hết thảy đã chìm vào tĩnh lặng đáng lẽ bên tai chỉ còn có thể nghe tiếng gió, thế nhưng Lăng Phượng lại nghe thấy tiếng vang kỳ quái, giống như có thứ gì đó nện xuống không hề theo quy luật.


“Tào công công, đây là thanh âm gì?” Lăng Phượng cảm thấy kỳ quái hỏi.

Tào công công lắng nghe xong, rồi mới trả lời: “Hoàng Thượng, sợ là tích lương ti cách đây không xa đang chuẩn bị than củi cho ngày mai.” (tích lương ti là nơi chuẩn bị củi lửa cho hoàng cung, lương ở đây không phải lương thực ^^)

“Tích lương ti? Cách nơi này rất gần sao?” Lăng Phượng tức giận nhíu mày.

“Đúng ạ.”

“Bảo bọn hắn ngày mai đổi địa phương.”

“A?” Tào công công nhất thời không rõ.

Lăng Phượng tức giận nói: “Rất ồn, không sợ nhiễu đến Dật Viễn nghỉ ngơi sao?”

Nguyên lai là vì Thần phi nương nương… Tào công công lĩnh mệnh mà mừng thầm, hắn quả nhiên không đoán sai, Hoàng Thượng đối nương nương vẫn là tình sâu như biển, giận hắn là một chuyện, yêu mến vẫn là yêu mến, tin tưởng không lâu sau có thể khôi phục như trước kia…

“Tuân chỉ.”


Hai người đợi một đêm, thanh âm kia cũng giằng co một đêm, cho đến khi trời dần chuyển sáng mới ngừng lại.

Trời vừa sáng, Lăng Phượng một đêm chưa ngủ nhưng *** thần lại tràn đầy, hắn sửa sang lại dáng vẻ, đang chuẩn bị gặp Dật Viễn sẽ nói gì, bỗng nhiên cửa cung “Chi” một tiếng mở ra, một tiểu thái giám nhìn trái nhìn phải rồi mới lén lút tiến vào, bộ dáng cùng hành vi của hắn có chút quỷ dị, Lăng Phượng cảm thấy có thể hắn không phải người tốt, thế là liền hướng Tào công công đánh một ánh mắt, ý bảo đuổi hắn ra ngoài.

Tào công công hiểu ý liền bước ra, đến phía sau tiểu thái giám vỗ mạnh hắn một cái, “Làm gì lén lút như thế, ngươi là người trong cung nào?”

“…!” Tiểu thái giám hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, nói năng lộn xộn, “Công công thứ tội, công công thứ tội, nô tài, nô tài không dám … nữa!”

Tiểu thái giám vốn trước giờ chỉ phụ trách đưa cơm vào lãnh cung, đương nhiên không biết Tào công công, chính là thấy thẻ bài ở thắt lưng công công, biết địa vị của đối phương cao hơn so với mình là được.

Mới chỉ có vậy mà tiểu tử này đã quỳ xuống xin tha thứ, Tào công công tất nhiên không cho rằng hắn là người tốt, nhưng nhìn thực hạp màu đỏ trong tay hắn, trong lòng lại do dự.

“Đó là cái gì?” Vừa nói hắn vừa cầm thực hạp qua xem.

Tiểu thái giám vội vàng nói: “Công công, người tạm tha cho nô tài lần này, lần tới nô tài không dám … đem đồ cho công tử nữa …”


Tào công công cảm thấy quái lạ, nhưng không muốn để lộ thân phận liền nói: “Ngươi lui xuống trước đi, việc này ta tự có định đoạt.”

“Đa tạ công công khai ân, đa tạ công công khai ân!” Tiểu thái giám dập đầu bang bang vài cái, liền hoang mang rối loạn chạy khỏi nơi quỷ ám này.

Thấy hắn luôn mồm nói đem đồ cho công tử, nhưng tại sao bối rối như vậy? Tào công công khó hiểu đem thực hạp lấy được đưa tới trước mặt Lăng Phượng, đem sự tình nói một lần cho Lăng Phượng, Lăng Phượng cũng thấy kỳ quái.

Hai người đem thực hạp mở ra, bên trong là vài miếng bánh mỳ, còn có một đĩa dưa muối, Lăng Phượng nhìn liền cảm thấy không thoải mái, hiện giờ là mùa thu, mới sáng sớm đã gặm bánh mỳ thật sự quá khó nuốt, ít nhất cũng nên có một bát cháo nóng.

“Dật Viễn mỗi ngày đều ăn thứ này?”

Hắn không phải có tiền mua chuộc thái giám sao? Sao còn tiết kiệm như vậy? Hay là cố ý…

Còn đang đứng suy nghĩ, ngoài cửa lại truyền đến một trận tiếng động lớn xôn xao, Lăng Phượng càng thêm tức giận, đang muốn lên tiếng chất vấn, thì thấy kẻ vừa vào cửa kia chính là tổng quản thái giám “Tích lương ti”, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Còn chưa kịp tự hỏi, chợt nghe tiếng nói bén nhọn của hắn: “Thần phi nương nương, công việc hôm qua làm đến đâu rồi?”

Hắn vừa hỏi vừa vào nhà, bên người còn không ít tiểu thái giám đi theo, bởi vì Lăng Phượng đứng ở góc khuất, cho nên không ai phát hiện bọn họ, đám thái giám này tựa hồ rất quen thuộc, nhóm tiểu thái giám trực tiếp đi vào phòng nhỏ bên trái nhà giữa, Lăng Phượng còn chưa kịp hiểu bọn họ đi vào làm gì, đã thấy họ ôm mớ củi đã bổ xong đi ra, trong lúc nhất thời hắn giống như bị sét đánh trúng ngay tại chỗ.

Nhìn bọn họ lần lượt đi vào đi ra, mới mơ hồ nhớ lại mình có phân công việc cho Bùi Dật Viễn, nhưng ý hắn không phải như thế, hắn chỉ muốn Dật Viễn làm một chút việc nhỏ mà thôi, nhưng tại sao…


Nhóm tiểu thái giám toàn bộ làm xong việc, đống củi chất chồng kia làm Lăng Phượng không nói gì được nữa, ngay cả Tào công công cũng kinh ngạc vô cùng.

Tổng quản Tích lương ti đánh giá đống củi, bỗng nhiên tiểu thái giám cuối cùng đi ra khỏi phòng không biết ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ chuyện gì, hắn gật gật đầu rồi mới đề cao âm lượng nói: “Thần phi nương nương, ngài còn có hai bó củi chưa bổ xong, cho nên hôm nay cơm canh vẫn như cũ giảm phân nửa, hy vọng ngày mai ngươi có thể tiếp tục cố gắng.”

Vừa nói hắn vừa sai người đem củi hôm nay cùng đồ ăn sáng lưu lại trong viện, sau đó mới mang người rời khỏi sân, nhưng làm Lăng Phượng để ý chính là từ đầu đến cuối, Bùi Dật Viễn cũng chưa từng xuất hiện.

Người ngoài đều đi rồi, Lăng Phượng đi ra, nhìn kia đống củi hắn lớn tiếng hỏi: “Đây là chuyện gì? Trẫm khi nào bắt Dật Viễn làm nhiều như vậy?”

“Này… Nô tài cũng không biết…” Tào công công quả thật chẳng hay biết gì.

Nói, Lăng Phượng lại đi mở thực hạp bọn họ đưa tới, điểm tâm bên trong quả thật có *** tế hơn một chút, còn có bát cháo nhỏ, nhưng số điểm tâm này cho Dật Viễn còn không bằng cho một con mèo nhỏ, lúc này hắn dần hiểu được, nguyên nhân vì sao tiểu thái giám vừa rồi kích động.

“Vớ vẩn, hỗn đản ỷ thế hiếp người!” Lăng Phượng giận dữ, “Tào công công, truyền ý chỉ trẫm, đem đám nô tài kia bắt giam chờ thẩm vấn, trẫm muốn đích thân tra hỏi, là ai cho bọn họ làm càn như vậy!”

“Tuân chỉ!”

Tào công công lĩnh mệnh đi làm việc, chỉ để lại một mình Lăng Phượng ở lại chờ đợi Bùi Dật Viễn xuất hiện, thẳng đến giờ đến qua giờ Thìn, cũng không thấy bóng dáng người đâu, Lăng Phượng nhất thời có chút luống cuống. Đang lúc hắn không biết làm như thế nào cho phải, tính vào nhà tìm người, bỗng nhiên nhà giữa mở cửa.

Nhãn tình hắn sáng lên, nhưng từ trong phòng chạy ra không phải là Bùi Dật Viễn mà hắn tràn đầy nhớ thương, mà là một đứa nhỏ, hắn chưa từng thấy qua đứa nhỏ này, trên người đứa bé kia mặc xiêm y hắn nhìn rất quen thuộc, đó là hoa phục thượng đẳng hắn ban cho Dật Viễn.