"Bất quá, các ngươi chọn môn học, cũng nên dùng nhiều tâm tư một chút."
Mộng tiên sinh đứng dậy khỏi ghế đá, đi đến mép đình.
Thạch đình dựng trên đỉnh núi, phía trước là vách đá, sương mù trong vực sâu trải dài tựa biển mây vô tân, mặt trời mới lên, ánh sáng chiếu xuống, nở ra vô vàn hoa đỏ trong biển mây.
Mộng tiên sinh một thân áo lam, ở trong gió bay lấy phất, chỉ thấy y ngẩng đầu nhìn bình minh rực rỡ, khẽ thở dài.
"Ban đầu Học Cung không có quy củ học hai mươi môn như vậy, đệ tử Học Cung mỗi năm đều có thể tự do lựa chọn, khi đó, một năm 365 ngày, đệ tử hoặc múa kiếm mà ca, hoặc túy tửu luận đạo, tiêu dao tự đắc biết bao."
Lâm Sơ lẳng lặng nghe.
"Chỉ là thế đạo bây giờ rất bấp bênh, khói hiệu khắp nơi, không thể để các ngươi lại uống rượu mà ca, tiêu dao vô vi nữa." Mộng tiên sinh nắm tay lại, chậm rãi nói: "Ngươi tới Thượng Lăng Mộng Cảnh, ta là người trong mộng, nhưng chung quy lại toàn bộ Thượng Lăng Học Cung cũng chỉ là một hồi đại mộng bên trong loạn thế mà thôi. Ta chỉ mong các ngươi cần cù học tập, sau này hoặc giúp đỡ xã tắc, hoặc chỉ lo thân mình, cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Chắc là thấy Lâm Sơ đã lâu không nói gì, Mộng tiên sinh xoay người lại, như cũ ôn ôn hòa hòa cười nói: "Bất quá, ngươi còn nhỏ, tình tình lại như vậy, không cần suy xét này đó làm gì."
Lâm Sơ muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.
"Ngươi đi đi." Mộng tiên sinh nói, "Hôm nay là ta nhiều lời."
Một khắc trước khi rời khỏi ảo cảnh, Lâm Sơ lại thấy Mộng tiên sinh quay người trở về mép vách đá, ngắm biển mây mênh mông.
Hắn càng lúc càng cảm thấy Mộng tiên sinh không giống một hệ thống trong ảo cảnh, mà giống một người sống hơn.
Mộng tiên sinh tự xưng là "Người trong mộng", quả nhiên chuẩn xác.
Một hệ thống, sao có thể một bên yêu quý học sinh, một bên ưu quốc ưu dân như vậy——cho dù Lâm Sơ thân là một người sống sờ sờ cũng không làm được.
Mộng tiên sinh nói cái gì loạn thế, đại mộng, xã tắc, cũng không thể khiến con cá mặn tự kỷ là hắn nổi lên chút gợn sóng nào.
Cho nên Lâm Sơ vẫn là vô cùng bình thường sinh hoạt.
Sau khi ra khỏi mộng cảnh, hắn đi đến Linh Dược Viên của Đỗ Nhược chân nhân ở sau núi Hợp Hư Thiên.
Đỗ Nhược chân nhân chính là trầm mê chơi đùa tiên cây, sau khi đưa cho hắn một quyển sách ghi chép tỉ mỉ về phương pháp chăm sóc linh dược, nàng lại tiếp tục đàu nghịch cái cây nhỏ trước mặt.
Linh Dược Viên ủy thác hoàn thành vào buổi sáng, mỗi ngày khoảng một canh giờ, nhưng mỗi tối lại phải đến một lần nữa, ghi lại trạng thái cây cối, cứ như vậy, lịch trình Lâm Sơ đã được sắp xếp đại khái rồi —— mỗi ngày dậy sớm, luyện tập thổ nạp pháp và rèn thể quyết, đi Lưu Li Thiên ăn sáng, rồi đi Linh Dược Viên chăm sóc hoa cỏ, chăm sóc đúng một canh giờ thì đến thời điểm các cung điện Hợp Hư Thiên bắt đầu lớp học, cả ngày đi học qua đi, lại đi thêm một chuyến đến Linh Dược Viên, sau đó đi Lưu Li Thiên ăn cơm chiều, ăn xong, đi Tàng Thư Các sửa sang lại thư tịch, rồi về Bích Ngọc Thiên, ôn bài, thổ nạp, ngủ.
Bận rộn thật sự, bất quá một khi bận rộn lên, thời gian giao tiếp với người khác cũng sẽ giảm bớt đi, so với cuộc sống học đường trước kia, quả thật thoải mái hơn rất nhiều.
Hai ngày sau mới bắt đầu đi học, Lâm Sơ không có việc gì làm, đành lôi mấy điển tịch từ Tàng Thư Các ra đọc.
Buổi tối, hắn phát hiện ra một sự thật đáng sợ.
Đèn trong toàn bộ trúc uyển, Việt Nhược Vân tắt đầu tiên, rồi đến Việt Nhược Hạc, sau đó Lâm Sơ cũng thổi tắt ngọn nến chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này, cửa sổ Lăng Phượng Tiêu vẫn còn sáng đèn, bất quá không phải ánh nến, Đại tiểu thư đương nhiên không dùng nến, mà dùng dạ minh châu, đến lúc muốn đi ngủ, chỉ cần cho dạ minh châu vào hộp, coi như là tắt đèn rồi.
Mà hôm sau hắn giờ Dần thức dậy, tầm bốn năm giờ sáng theo đời trước, nhìn ra ngoài của sổ, đã thấy Lăng Phượng Tiêu đang luyện đao ngoài sân.
Nội tâm Lâm Sơ bị người này làm cho bất an, phi thường cùng loại với giai đoạn trước khi thi đại học, đi trên hành lang lớp học, nghe được đồng học bên cạnh tụ tập nói "Tối hôm qua thức đêm đến XX giờ" "Tối hôm qua làm thêm một bộ bài thi".
Bởi vậy, buổi tối ngày hôm sau, hắn không đi ngủ theo giờ giấc quy củ nữa.
Giờ Hợi, thấy cửa sổ Lăng Phượng Tiêu vẫn còn sáng đèn, hắn bắt đầu tĩnh tọa, hô hấp thổ nạp, nhập định một canh giờ sau mới tỉnh lại.
Mà Lăng Phượng Tiêu vẫn còn sáng đèn.
Hắn lại nhập định lần nữa.
Tỉnh lại, vẫn sáng.
Lâm Sơ: "......"
Người gì đây a.
Lâm Sơ mệt rồi.
Hắn nhìn cửa sổ Lăng Phượng Tiêu lần cuối cùng, quyết định không dây dưa nữa, quay lại cuộc sống cá mặn.
Tắt đèn, thay quần áo, nằm xuống, quấn chăn.
Lâm Sơ buồn ngủ lắm rồi, không thể chịu được nhắm mắt lại.
Mà một khắc trước khi nhắm mắt, cửa sổ Lăng Phượng Tiêu đen kịt.
Lâm Sơ: "?"
Trùng hợp vậy sao?
Người này không phải cũng muốn đua với mình chứ?
Nếu đúng là như vậy...... Lâm Sơ tưởng tượng ra cảnh Lăng Phượng Tiêu cũng buồn ngủ không chịu nổi, trong lòng rất vui sướng.
Ngày hôm sau thức dậy chính là ngày Học Cung khai giảng.
Đang tháng chín, Bích Ngọc Thiên vẫn là rừng trúc như biển, mà Hợp Hư Thiên đã là lá phong khắp núi.
Lâm Sơ chăm sóc linh dược cho Đỗ Nhược chân nhân xong, liền đến cung điện học môn "Đan thuật nhập môn" vào sáng nay.
Trong điện đặt 30 lò luyện đan, hàng lò phía trước đã có người, tốp năm tốp ba tụ tập, nhìn trang phục đều là đệ tử Thuật Viện.
Lâm Sơ bước vào, tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, thoạt nhìn mặt vô cảm, trên thực tế đang điên cuồng tính toán số ngọc phách của mình.
Bên trong ngọc phách chứa linh lực, có thể dùng để dẫn lửa cho lò luyện đan, hoặc là vẽ trận pháp đồ án linh tinh, chương trình học của Thuật Viện hầu như đều phải dùng đến ngọc phách.
Như vậy, một vấn đề mới nảy ra rồi, châm lửa lò luyện đan một lần sẽ tiêu tốn 1/ linh lực mỗi viên, trận pháp bùa chú cấp thấp nhất là 1/ , hai ngày có một buổi luyện đan, mỗi buổi phải châm lửa ít nhất một lần, ba ngày có một buổi bùa chú, mỗi buổi phải vẽ không ít bùa chú.
Sau đó, còn phải thêm một số điều kiện cho bài toán tiểu học này.
Lâm Sơ mỗi ngày thu được tám viên ngọc phách, Tạo Hóa Đan có giá một trăm, Sinh Mạch Ẩm có giá 300, đặt X và Y lần lượt là mức độ ảnh hưởng của 2 thứ này đến kinh mạch Lâm Sơ.
Cuối cùng, đặt ra câu hỏi.
Lâm Sơ làm thế nào vừa thỏa mãn nhu cầu học đan thuật và trận pháp, vừa thỏa mãn đủ số lượng Tạo Hóa Đan và Sinh Mạch Ẩm để hoàn thành Trúc Cơ?
Cứ như vậy, từ một bài toán tiểu học, biến thành một bài toán cao cấp.
Lâm Sơ không có giấy bút để giải bài toán này, nhưng hắn biết, bài này chắc chắn không có lời giải.
Cuộc sống khổ nạn cứ nối gót mà tới như vậy, ngọc phách vĩnh viễn không đủ xài a.
Đang nghĩ như vậy nên lúc thấy Lăng Phượng Tiêu bước vào, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Sơ là: Người này nghiêm túc học tập, nghiêm túc luyện đao, nhất định là một học thần, tu vi cao thâm, võ công cao cường, chém yêu vật như chém dưa chuột, nhất định có thể hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, như vậy không chỉ gia thế giàu có tứ hải, mà ở Học Cung cũng có được vô số ngọc phách.
Phú bà, ôm ta một cái.
Lâm Sơ rất là phỉ nhổ chính mình, nhanh chóng dập tắt ý niệm này. Sau đó, hắn mới nghĩ đến một vấn đề.
Lăng Phượng Tiêu tại sao cũng tới luyện đan?
Không phải, này không phải vấn đề quan trọng nhất.
Quan trọng nhất chính là hết chỗ rồi.
Hắn trơ mắt mà nhìn ánh mắt Lăng Phượng Tiêu quét một vòng trong điện, cuối cùng tâm bất cam tình bất nguyện mà đi tới lò luyện đan bên cạnh hắn, ánh mắt bất thiện.
Chỉ thấy người này khoanh chân ngồi xuống, hồng y phết đất, lưu kim trên đó phát ra tiếng va chạm rất nhẹ, thanh thúy ướŧ áŧ, quả nhiên là cảnh tượng mỹ lệ chỉ có trên trời.
Đáng tiếc, Lâm Sơ hiện tại cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn rốt cuộc cũng biết oai phong tà khí Tiên Đạo Viện rốt cuộc từ đâu mà đến rồi.
Tiên phong đạo cốt là không có khả năng.
Trong đầu hắn hiện tại chỉ có hai chữ, ngọc phách. Có lẽ còn hai chữ khác nữa, phú bà.