Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 160: 160: Nào Có Tội Gì

Không phải người?
Đây thực sự là một tin sốc.
Tiêu Tuyên “Hừ” một tiếng: “Ta biết mà, một người sống êm êm đẹp đẹp, sao có thể cổ quái như hắn?”
Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Tại sao không phải người?”
“Những loại thuốc hắn dùng, rất dị, không phải thuốc chữa bệnh bình thường.


Sau khi phát hiện ra, ta đã tìm đọc trong rất nhiều điển tịch, cộng với 3 năm trước dò hỏi được một thương nhân chợ đen hiểu biết sâu rộng.
Hóa ra, tất cả những loại thuốc đó đều dùng để củng cố thần hồn, gia cố thể xác.


Nhân sinh trong thiên địa, ba hồn bảy phách cùng thể xác chính là một thể, cần gì phải gia cố?”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Ngươi nói cũng có lý.”


Tiêu Tuyên được tán thành, kể chuyện càng hăng say hơn: “Nhưng mà chuyện này vẫn phải chứng thực thêm, ta liền sai người đi bắt một con thỏ tinh đạo hạnh thấp kém, thỏ tinh kia pháp thuật tầm thường, chỉ vào lúc trăng rằm mỗi tháng mới có thể hoá hình thành người —— hình người cũng rất xấu xí.


Ta thử cho con thỏ tinh uống một chén thuốc của Đại Vu, kết quả là con thỏ này có thể duy trì hình người trong hơn 3 tháng, ta cảm động đến rơi nước mắt —— có thể thấy tác dụng của thuốc kia là gì rồi.”


Lăng Phượng Tiêu: “Tuy nhiên trong thiên địa có một quy tắc, yêu ma quỷ quái hóa hình thành người, pháp lực sẽ thấp hơn một bậc so với con người.”
Mà tu vi Đại Vu…… tại sao cao hơn trung bình tới 9 phần lận.


Tiêu Tuyên gật đầu: “Cho nên, người này chắc chắn không phải yêu ma quỷ quái tầm thường, mà rất có thể là ma vật vô cùng lợi hại.”
Lăng Phượng Tiêu tạm đồng ý với quan điểm của hắn, gật đầu: “Biết hắn không phải người rồi, ngươi định thế nào?”


Tiêu Tuyên đáp: “Ta đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết.”
Lăng Phượng Tiêu: “Ừm.”
Lâm Sơ cảm thấy Lăng Phượng Tiêu vẫn rất hài lòng.


Tiêu Linh Dương chơi bời lêu lổng, Lăng Phượng Tiêu bởi vì đệ đệ không có chí tiến thủ này, suốt ngày ưu phiền, mà vị Tiêu Tuyên điện hạ này – một biểu đệ bà con xa, đã bổ khuyết được chỗ trống đó.
(biểu đệ là em họ)


Tiêu Tuyên nói: “Đại Vu lai lịch bí ẩn, tu vi cao thâm, ta đấu với hắn, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, nhưng ta nghĩ, kinh khủng thế nào đi chăng nữa, vẫn sẽ có một hai điểm yếu, và ta đã tìm ra.”
Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi tìm được?”


Tiêu Tuyên kiêu ngạo ưỡn ngực: “Ta đương nhiên tìm được.”
Lăng Phượng Tiêu: “Hử?”
Tiêu Tuyên: “ ngày trước 15 và 3 ngày sau 15 hàng tháng, nơi ở của hắn, phóng thủ vô cùng nghiêm mật, hắn cũng ở lỳ trong phủ không ra ngoài nửa bước.


Sau thời điểm đó 7 ngày, mới thấy hắn bước chân ra cửa, mà lúc này, hơi thở của hắn, suy yếu hơn rất nhiều so với trước đây.


Ta quan sát nhiều năm, cuối cùng cũng xác định được, vào ngày 15 hàng tháng, chính là thời điểm hắn suy yếu nhất, nếu lúc này xuống tay, cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn rất nhiều.”
Lâm Sơ thấy Lăng Phượng Tiêu nhăn nhăn mày, ánh mắt tựa hồ đang suy tư.
Hắn cũng suy tư theo.


Nghĩ lại cũng đúng, Cự Bắc quan, Đại Long đình, mỗi lần hắn gặp Đại Vu, đều không phải trước hoặc sau 15, mà đều là đầu hoặc cuối tháng.


Thiên Chiếu Hội năm đó, hắn và Lăng Phượng Tiêu đại chiến với Vu sư Bắc Hạ, động tĩnh trong thành rất lớn, 2 tên tả hữu Hộ Pháp đều bị phế, mà vẫn chẳng thấy hắn ra mặt —— bây giờ nhớ lại, Thiên Chiếu Hội năm đó, đúng là tầm khoảng trước sau 15.


Cho nên, vào ngày trăng tròn, Đại Vu sẽ phát bệnh gì đó.
Vậy thì Đại Vu này, không chỉ là một kẻ tàn nhẫn, mà còn là một người sói.
“Trước mắt, sắp 15 rồi,” Lăng Phượng Tiêu nhìn Tiêu Tuyên: “Ngươi mời chúng ta đến đây, chính là để mượn tay chúng ta, diệt trừ Đại Vu.”


Tiêu Tuyên nói: “Ta không còn ai để tin nữa, nhìn đâu cũng thấy tai mắt Đại Vu, chỉ có thể xin giúp đỡ Nam Hạ.”
“Mà dùng người Nam Hạ, cho dù xảy ra chuyện, ngươi cũng có thể đứng ngoài cuộc.” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói.
Tiêu Tuyên nhếch miệng cười: “Tại hạ sẽ toàn lực tương trợ.”


“Miễn.”
Lăng Phượng Tiêu đột nhiên nhanh như sét đánh, tháo khớp cằm Tiêu Tuyên ra, nhét vào mồm hắn một viên thuốc tím đen!
Sau đó chỉnh xương cốt về vị trí ban đầu.
Tiêu Tuyên – tu vi không có gì đáng nói, cứ như vậy không kịp phòng bị nuốt phải viên thuốc gì đó.


Dựa theo logic bình thường, đây chắc chắn là một viên thuốc cực độc, hơn nữa chỉ có Lăng Phượng Tiêu mới có thuốc giải, nếu Lăng Phượng Tiêu mất mạng trong quá trình đối phó Đại Vu, Tiêu Tuyên cũng không sống được.
Lâm Sơ im lặng xem một màn này.
Tên biểu đệ này, vẫn còn non lắm.


Người như Lăng Phượng Tiêu, tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào thế bị động, Tiêu Tuyên muốn hữu hảo hợp tác thì được, nhưng nếu muốn dùng bọn họ như hai con tốt thí, chình mình thì lông tóc vô thương, tuyệt nhiên chẳng thể thành công.


Tiêu Tuyên tuyệt vọng ho khan, phát hiện ho không nổi, chỉ có thể tiếp nhận an bài.
Bọn họ lập tức bàn bạc các vấn đề liên quan.
Hôm nay là 14, mai mới là 15, đêm mai, sẽ đến thăm nơi ở Đại Vu.


Thời gian không đợi ai cả, hết tháng này, thì phải chờ đến tận tháng sau, mà nhỡ đâu trong khoảng thời gian ấy, Đại Vu đã phát tán huyết độc.
Buổi hẹn kết thúc, Tiêu Tuyên sắp xếp nơi ở cho hai người họ, vẫn chung một phòng như xưa.


Tiêu Tuyên nói: “Hai vị mỹ nhân yêu thương nhau như vậy, tuy đã 3 năm, nhưng ta vẫn sắp xếp như cũ —— không biết có thích hợp không ha.”
Lăng Phượng Tiêu: “Thích hợp.”
Tiêu Tuyên híp mắt cười cười, xoay người rời đi.
Trăng tròn.


Không biết tại sao, Lâm Sơ chợt nhớ tới 2 câu thơ ở mặt sau bức thư Đại Vu gửi cho hắn.
Thử thì tương vọng bất tương văn, Nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.


Với kiến thức nông cạn của hắn, vẫn có thể đoán ra được hai câu thơ này có ý tứ ái muội gì đó, nhưng vì khát vọng cầu sinh, hắn không dám nói cho Lăng Phượng Tiêu.


Hai người tháo gỡ một vài khúc mắc, bàn luận về các chiêu thức võ công Đại Vu, suy đoán thử lai lịch hắn, bất tri bất giác đã tới đêm khuya.
Trùng hợp thế nào, gian tẩm điện này, cũng có một mặt gương đồng rất lớn đối diện với giường.


Lâm Sơ cứ như vậy nhìn Đan Chu cô nương thế này thế nọ với Ngọc Tố cô nương, lại thế nọ thế kia với Ngọc Tố cô nương, cuối cùng nhìn giường nhăn nhăn mày.
Người này ghét bỏ giường không quen.


Lâm Sơ cứ thế ôm lấy vòng eo thon thả của Đan Chu cô nương, vừa cảm thấy mình tránh được một kiếp, vừa cảm thấy sớm muộn cũng có ngày mình khó thoát chết.
Nhoáng cái, đã sang đêm ngày hôm sau.
Nơi Đại Vu sống, là một tòa tháp cao.


Tháp này vốn được Yết tộc xây dựng để thờ phụng “Thần Ban Nạp Tỳ Lư”, dần dà mới trở thành nơi sinh sống của các thế hệ Đại Vu.
Thần này chính là Đại Nhật Như Lai – pháp thân của Phật Thích Ca


Đây là một vị ác thần, truyền thuyết Yết tộc kể rằng, từ thời thượng cổ, con người đã bị thần Ban Nạp Tỳ Lư tra khảo, phàm là có hành vi xấu xa, đều sẽ bị thần Tỳ Lư ăn sống.


Thần Tỳ Lư đi khắp thế gian, nhận ra rằng trên đời này chẳng có một ai hoàn toàn lương thiện, ăn chán chê mà chết, hóa thành âm linh.


Con người sau khi chết, đều sẽ bị vị thần này xét xử, tùy theo mức độ tội ác, sẽ có những mức hình phạt khác nhau, không ngoại lệ đều là những hình phạt khủng khϊế͙p͙ —— nếu bị thần Tỳ Lư ăn sống đôi mắt, kiếp sau sẽ thành người mù, bị ăn đầu lưỡi, kiếp sau sẽ thành người câm, nếu bị ăn luôn toàn thân, kiếp sau sẽ thành cỏ cây heo chó.


Và cũng vì để thần Tỳ Lư sớm ngày no nê, Yết tộc phải hiến tế 300 người mỗi năm.
Lâm Sơ vọng lên đỉnh tháp.
Thân tháp đen sì, đỉnh tháp chỉ có một ánh đèn le lói.
Hắn lại nhìn sang Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu đang lau đao.
Thân đao ám bạc, sát khí vờn quanh.


Hắn mở miệng hỏi: “Huynh có đồng ý với Đại Vu không?”
Lúc Lăng Phượng Tiêu nói chuyện, khi nào là thật, khi nào là giỡn, hắn tự thấy bản thân có thể phân rõ.


Lúc bàn về ý niệm Đại Vu, người này từng nói: “Nếu thiên hạ không còn một ai, hoặc đều biến thành hoạt thi vô tri vô giác, thiên hạ quả thật rất thanh tịnh.”
Những lời này khiến cho Tiêu Tuyên hoảng sợ.


Mà theo ánh mắt Lâm Sơ, thần sắc Lăng Phượng Tiêu lúc nói câu đó, dường như cũng chẳng phải giả bộ.
Đúng lúc này Lăng Phượng Tiêu lau đao xong.
Thu đao vào vỏ, sát khí ẩn mình.
“Ừm hửm.” Y gật đầu.
Lâm Sơ đáp lại bằng một âm điệu không có ý nghĩa.


Hắn quay đầu, tiếp tục xem tháp, suy nghĩ cách leo lên đó an toàn nhất.
Chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng Lăng Phượng Tiêu, ngữ khí phảng phất thở dài, ở sau lưng hắn nhàn nhạt nói: “Bất quá, thế nhân nào có tội gì.”