Suy nghĩ miên man như vậy một phen, Lâm Sơ bắt đầu luyện tập 《 Thanh Huyền Dưỡng Mạch Kinh 》 về hô hấp thổ nạp pháp (phương pháp hô hấp & hấp thụ).
Theo sách viết, hô hấp thổ nạp, có thể củng cố căn nguyên, mỗi ngày tĩnh tọa, hít thở đều đều, chậm rãi thâm sâu, bỏ cũ lấy mới, sau một thời gian dài, kinh mạch sẽ dần dần thay đổi.
Lâm Sơ buông bỏ tạp niệm, làm theo khẩu quyết trong sách, hơi thở dần dần đều hơn, trở nên đắm chìm trong đó, một canh giờ sau mới chậm rãi tỉnh lại.
Cảm giác này rất quen thuộc, giống như đời trước nhập định sau khi vận hành đại chu thiên vậy.
Hắn duỗi tay phải ra.
Thực là một bàn tay gầy yếu, dưới ánh trăng lòng bàn tay hơi tái nhợt, chỉ tay nông sâu lộn xộn.
Lúc kết thúc thổ nạp, bàn tay này có hơi nóng lên, Thiếu Dương kinh và Trung Hướng huyệt là biến hóa nhiều nhất, bên trong có một chút chân khí nhỏ bé.
Lâm Sơ lại nhặt 《 Thanh Huyền Dưỡng Mạch Kinh 》ở mép giường lên lần nữa. đọc kỹ lại phần thổ nạp, cũng không đề cập đến loại tình huống này.
—— hiệu quả nhanh như vậy sao?
Hắn thu tay, quyết định thử lại lần nữa.
Thời gian nhập định lần này còn lâu hơn trước, tỉnh lại mặt trăng đã lên đỉnh.
Tay phải hắn không nóng lên nữa, chỉ còn sót lại một chút cảm giác, đoạn chân khí nhỏ bé cũng đã tiêu tán hơn phân nửa.
Hắn lại lật sách lần nữa, cơ hồ nhìn muốn hoa mắt luôn, vẫn không tìm được nguyên nhân. Theo lý thuyết, loại thổ nạp pháp này tác dụng giống như mưa thuận gió hoà, nhuận vật vô thanh, vừa không nên xuất hiện hiệu quả nhanh như vậy, vừa không nên xuất hiện hiệu quả bắn ngược.
Lâm Sơ tự hỏi chính mình.
Này không đúng chút nào.
Tự hỏi không có kết quả, hắn chậm rì rì nằm xuống, dự định ngày mai thử lại.
—— tóm lại cũng không phải chuyện xấu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Sơ thức dậy rất sớm.
Tính theo thời gian hiện đại, chắc là bốn giờ sáng.
Hắn trước kia luôn luôn rời giường lúc này để luyện kiếm, cho dù hiện tại không luyện, cũng theo thói quen tỉnh dậy.
Ngày hôm qua bàn tay phải nóng lên, hôm nay đã hoàn toàn trở lại bình thường, nhưng kinh mạch bị tắc vậy mà đã thông suốt hơn chút.
Tuy rằng chỉ rất nhỏ không đáng kể, nhưng đặt lên khối thân thể có thể nói là vô vọng tu tiên này, đã là một kỳ tích rồi.
Lâm Sơ vì thế lại bắt đầu một vòng thổ nạp.
Một canh giờ sau tỉnh lại, xem xét kinh mạch, không hề biến hóa chút nào.
Lâm Sơ: "......"
Này có chút huyền học.
Hắn không tìm tòi nghiên cứu nữa, tính toán bắt đầu luyện tập 《 Tử Ngọ Rèn Thể Pháp 》.
Tên nghe tiên khí đấy, kỳ thật chỉ là bản cường hóa của bài tập thể dục theo đài.
Không có lý do gì khác, mấy pháp quyết rèn thể khác đều phải có chân khí lưu động phối hợp, Lâm Sơ không có chân khí, chỉ có thể tìm công pháp cơ sở nhất —— cũng chỉ dư lại mỗi tập thể dục theo đài mà thôi. (cẩu kỷ là một loại trà)
Nhìn động tác trên đó, Lâm Sơ cảm giác bản thân biến thành sáng sớm 5 giờ dậy đánh Thái Cực quyền trên quảng trường, chỉ kém dưỡng sinh một ly cẩu kỷ mà thôi.
Bước ra khỏi trúc xá, bên ngoài sương sớm lơ lửng.
Phòng hắn quay mặt về phía nam, cách trung đình, đối diện chính là phòng Lăng Phượng Tiêu.
Xa xa nhìn lại, sau rừng trúc như biển, chính là mảnh địa phương thuộc về Lăng Phượng Tiêu, theo lời Việt Nhược Hạc nói, mấy cô gái Phượng Hoàng Sơn Trang đã san bằng vườn trúc thay bằng mẫu đơn —— chắc là các nàng cảm thấy cây trúc cũng không xứng với Đại tiểu thư nhà mình.
Cũng không biết các nàng dùng cách gì, tháng chín cuối mùa, mấy khóm mẫu đơn vẫn xanh ngắt thấm đẫm một mảnh, từ xa nhìn lại, trời quang mây tạnh.
Trong trời quang mây tạnh có một bóng hồng ảnh, Lăng Phượng Tiêu thế mà cũng thức dậy rất sớm, đang luyện đao.
Đao dài ba thước, lưỡi đao như nước, Lâm Sơ vừa đẩy cửa một cái, lưỡi đao như nước chảy mây trôi vừa chuyển, lóe lên một đạo ánh sáng lạnh thấu xương.
Lâm Sơ mặt vô cảm khép cửa lại.
Nhân gia luyện đao pháp đẹp đẽ sắc bén, chính mình lại ở đối diện xiêu xiêu vẹo vẹo tập thể dục theo đài, quả thật không ổn cho lắm.
Hắn lại kéo màn trúc cửa sổ xuống, mới an tâm bắt đầu luyện công pháp.
Quyển《 Tử Ngọ Rèn Thể Pháp 》này rất mỏng, chỉ có ba bộ động tác, độ khó tăng dần, mà khối thân thể này mười tầng lâu còn không bò lên nổi, chỉ có thể tập đệ nhất bộ mà thôi. Toàn bộ quá trình mất hơn nửa canh giờ, đem toàn thân lăn lộn biến một cái, sau khi tập xong, cơ bắp toàn thân đều rất là đau nhức.
Lâm Sơ đời trước chỉ tu kiếm, chưa từng tiếp xúc qua công pháp thuần túy tăng cường thể chất như vậy, nhất thời cảm giác có chút thần kỳ, dự định lần sau sẽ nghiên cứu kỹ hơn chút.
Hắn hơi đổ mồ hôi, đi đến căn phòng nhỏ phía sau phòng ngủ.
Trong phòng đặt một thùng tắm bằng ngọc, trên đó có một trận pháp, sẽ ngưng tụ tiên sương mờ mịt phía trên rừng trúc, trở thành Linh Tuyền chảy xuống, chảy đầy thùng thì ngừng.
Linh Tuyền quý hiếm, công hiệu bất phàm, thậm chí còn có thể chữa bệnh, tất nhiên rất có lợi cho cơ thể.
—— như Bách Hiểu Sinh đã nói, Học Cung sớm đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, giúp đệ tử miễn đi tục vụ càng nhiều càng tốt, cần cù tu luyện.
Nhưng mà, nước lại không nóng lắm.
Sau khi Lâm Sơ tắm xong, hắt xì một cái, cảm giác mình sắp phát lạnh.
Hắn trở về giường, cuốn chăn xem công pháp.
Ước chừng giờ Thìn, bên ngoài dần dần náo nhiệt hơn, hai anh em Việt Nhược Hạc cách trung đình nói nói mấy câu, Việt Nhược Vân lại dùng ngữ khí ngưỡng mộ cùng Lăng Phượng Tiêu nói nói mấy câu.
Lại qua một lúc, xa xa truyền đến tiếng Lăng Bảo Trần cùng Lăng Bảo Thanh nói chuyện, tiếng nói càng lúc càng gần, mấy nữ tử Phượng Hoàng Sơn Trang phân tán ngay cách vách Hòa Phong Tế Vũ uyển, Kim Phong Tế Vũ Uyển và Tà Phong Tế Tũ Uyển, chắc là đi tìm Lăng Phượng Tiêu đây mà.
Lâm Sơ lại hắt xì một cái.
Chắc chắn là phát lạnh rồi.
Hắn tuyệt vọng mà rời giường, tuyệt vọng mà đến Lưu Li Thiên ăn cơm.
Không biết xui xẻo làm sao, ăn cơm thôi mà cũng tình cờ đụng phải đoàn người Lăng Phượng Tiêu.
Ngay lúc hắn nhìn thấy dư quang một mảnh màu đỏ đã muốn chuồn đi rồi, lại bị Lăng Bảo Trần gọi lại.
"Lâm Sơ!" Lăng Bảo Trần vỗ tay cười nói: "Một ngày không thấy như cách ba thu, ngươi mặc y phục thế này, quả thật tiên khí ngời ngời!"
Lăng Bảo Kính cũng cười: "Vị tân sư đệ này, rõ ràng không điên không ngốc, ở Quỷ Thành lại làm thành dáng vẻ như vậy làm gì? Thế này mới đẹp."
Lâm Sơ nghĩ, Quỷ Thành đêm hôm đó, chắc chắn sẽ trở thành lịch sử đen hắn tẩy cả đời cũng không sạch.
Cố tình mấy nữ hài tử Phượng Hoàng Sơn Trang này lại là một đám yêu tinh ngây thơ hoạt bát tinh nghịch, cứ bám mãi không buông.
Hắn không có gì để đùa lại, chỉ có thể nói: "Các ngươi cũng đẹp mà."
Các cô gái lại bật cười: "Miệng ngươi cũng thật ngọt, nhưng mông ngựa này vỗ không đúng rồi, có Đại tiểu thư ở đây, ai dám nói chính mình đẹp chứ?" (*vỗ mông ngựa là nịnh hót)
Lâm Sơ sờ sờ mũi.
Lăng Phượng Tiêu nhìn các nàng cười đùa, trong mắt cũng có chút ý cười, nhàn nhạt nói: "Đừng nháo."
Lăng Bảo Kính thè lưỡi, nói với Lâm Sơ: "Chúng ta đi trước đây!"
Các nàng lại tung tăng đi về phía trước.
Thời điểm lướt qua vai nhau, cơn gió ban mai thổi qua, một bên mái tóc đen như mực của Lăng Phượng Tiêu bay lên.
Lâm Sơ phát hiện chính mình thế nhưng ngẩn ra một chút.
Lăng Phượng Tiêu xác thật rất đẹp, hắn không biết hình dung như thế nào nữa.
Mấy người Lăng Bảo Trần cũng có nét đẹp riêng, nhưng quả thực không bằng Lăng Phượng Tiêu......
Lâm Sơ không thể hình dung được từ nào chuẩn xác cả, đó là một loại cảm giác điên đảo hỗn loạn, tựa như tới gần thẩm mỹ cực hạn, xinh đẹp đến mức độc đoán, khiến người khác không dám nhìn lâu.
Hắn thẩm mỹ bị cọ rửa một phen, có chút thất thần, sau khi vào nhà ăn liền im lặng ăn cơm.
Ăn được một nửa, Việt Nhược Hạc lại tới, Việt Nhược Vân ngay sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Việt Nhược Hạc.
Việt Nhược Hạc vẻ mặt hưng phấn: "Lâm huynh, ta có thấy ngươi trên đường, ngươi cùng Phượng Hoàng Sơn Trang rất quen thuộc sao?"
Lâm Sơ nói: "Sơ sơ."
"Được a!" Việt Nhược Hạc nói, "Lâm huynh, giúp ta một cái!"
Lâm Sơ: "?"
Đại khái thấy hắn mơ mơ hồ hồ, Việt Nhược Hạc nói: "Ngươi không biết gì sao?"
Lâm Sơ không biết.
Việt Nhược Vân hỏi: "Cái gì vậy?"
Việt Nhược Hạc nói: "Muội muội, ngươi không thể nghe."
Việt Nhược Vân: "?"
Việt Nhược Hạc đến gần một chút: "Lâm huynh, ngươi đã bao giờ nghĩ đến đạo lữ sau này chưa?"
Lâm Sơ: "Chưa từng."
"Vậy ngươi cần phải nắm chặt cơ hội," Việt Nhược Hạc thần thần bí bí nói: "Phượng Hoàng Sơn Trang! Dựa lưng vào Sơn Trang ngồi mát ăn bát vàng!"
Lâm Sơ: "...... Là sao cơ."
Việt Nhược Hạc nói: "Ngươi xem Học Cung chúng ta có tiền không?"
Lâm Sơ: "Có."
Những thứ quỳnh lâu ngọc vũ (lầu các), tiên gia trận pháp, công pháp điển tịch đó, đều là những vật trân quý.
Mà Học Cung cung ứng bao nhiêu thứ như vậy, lại không thu một chút gì.
"Tiền của Học Cung chúng ta, một nửa là triều đình cấp, còn nửa kia, chính là từ Phượng Hoàng Sơn Trang," Việt Nhược Hạc nói, "Phượng Hoàng Sơn Trang giàu có tứ hải, không gạt ngươi, Lâm huynh, nếu đang đi trên đường, một nửa cửa hàng sản nghiệp, sau lưng đều là Phượng Hoàng Sơn Trang quản lý."
"Ngươi nghĩ xem, nếu có đạo lữ từ Phượng Hoàng Sơn Trang, ngươi tu luyện từ đây sẽ không bao giờ phải lo lắng về đan dược, về thiên tài địa bảo, về tuyệt thế bí tịch, càng miễn bàn......" Nói tới đây, hắn khụ một tiếng, "Muội muội ta ở đây, Lâm huynh, ngươi hiểu ngầm là được rồi, tóm lại, làm cô gia (con rể) Phượng Hoàng Sơn Trang, bớt tu luyện 40 năm."
Lâm Sơ hiểu ngầm không ra, nhưng hắn đã biết.
Tiên đạo này, không chỉ không có tiên phong đạo cốt, mà còn cả ngày ảo tưởng phú bà.
Thật là thói xấu ngày sau.
Việt Nhược Hạc dây dưa một phen, từ chỗ Lâm Sơ biết được tên và tính cách mấy cô gái Lăng Bảo Thanh Lăng Bảo Trần, cảm thấy mỹ mãn mà rời đi, trước khi đi còn dặn dò Lâm Sơ phải để bụng chuyển này, giống như một người cha già nhọc lòng vậy.
Lâm Sơ tiếp tục an tĩnh ăn cơm.
Lúc sư phụ hắn còn sống, đã từng thở dài nói: "Đồ đệ, ngươi sau này nếu có thể tìm được bạn gái, heo cũng có thể phi lên vũ trụ."
Heo đương nhiên không thể phi lên vũ trụ rồi, cho nên hắn cũng sẽ không bao giờ có bạn gái.
Càng miễn bàn tới bạn gái là phú bà.
Vẫn là tu luyện nhiều thêm 40 năm đi. Một người gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn là phải như vậy.