Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 158: 158: Ghé Lại Chốn Cũ

Phượng hoàng trang chủ chậm rãi đi xuống, nhìn Lâm Sơ.
Lâm Sơ đáng lẽ nên tập trung đối diện với mẹ vợ, nhưng suy nghĩ của hắn lại có chút mất kiểm soát, trôi dạt về phương nào.
Hoàng Hậu đã biết giới tính thật của hắn, liệu Phượng Hoàng trang chủ có biết không?


Nếu biết hắn là con trai, liệu có giống mấy cô nương khác trong sơn trang, cảm thấy hắn khi dễ Lăng Phượng Tiêu?
Còn nếu không biết……
Nhưng nhìn dáng vẻ của Phượng Hoàng trang chủ, Lâm Sơ không cảm thấy có gì gọi là yêu thương con dâu, cũng không cảm thấy ý gì gọi là khiển trách quạ đen.


Phượng Hoàng trang chủ vẫn đang hồi ức, đang trôi dạt về quá khứ.
Cuối cùng vẫn là Lăng Phượng Tiêu phá vỡ trầm mặc: “Mẫu thân?”
Phượng Hoàng trang chủ rốt cuộc cũng trở lại chính đề, nói: “Lâm tiên quân.”
Lại cười nhàn nhạt: “Tiêu Nhi thường viết thư cho ta, rất hay nhắc tới con.


Hôm đó trên Cẩm Quan thành nguy cấp quá, chưa có dịp chính thức gặp con, là lỗi của ta.”
Lâm Sơ tự hỏi.
Tự hỏi nên đáp lại thế nào bây giờ.
Lăng Phượng Tiêu ho nhẹ một tiếng giải vây: “Người một nhà cả, không cần khách sáo.”


Phượng Hoàng trang chủ hỏi hai người chuyến này đi đâu, sau đó còn dặn dò rất nhiều, cuối cùng mới quay sang Lâm Sơ nói: “Tính tình Tiêu Nhi không tốt, mấy năm nay làm phiền tiên quân chiếu cố.”
Lăng Phượng Tiêu lập tức phụ họa: “Mấy năm nay tâm cảnh ta vững vàng, tất cả đều nhờ công lao của Sơ nhi.”


Phượng Hoàng trang chủ mỉm cười gật đầu.
Sơ nhi.
Lâm Sơ: “……”
Gật đầu xong, lại nói: “Tâm cảnh con vững vàng, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng thường ngày vẫn cần chú ý nhiều hơn.


Đặc biệt là thanh đao con sử dụng hiện tại, mặc dù là tuyệt thế thần binh, nhưng lại là tà vật trăm ngàn năm, vạn nhất không thể bị nó điều khiển.”
Lăng Phượng Tiêu đáp, mẫu thân cứ yên tâm đi.
Hiện tại y đang dùng đao Vô Quý.
Đại danh đỉnh đỉnh trong tất cả các loại binh khí.


Nhớ lại 5 năm trước, ngay từ lúc Tiêu Thiều lấy ra Vô Quý đao trong ảo cảnh, đã có vô vàn đệ tử vây xem kinh ngạc cảm thán: “Yêu đao Vô Quý!”


Đao kiếm thế gian, mỗi loại đều có khí chất riêng biệt, càng là thần binh đại danh đỉnh đỉnh, khí chất của nó lại càng đáng sợ, lúc này, nếu chủ nhân không áp chế được vũ khí của mình, ngược lại còn bị vũ khí điều khiển.
Tỷ như Chiết Trúc kiếm mà Lâm Sơ sử dụng.


Bao nhiêu năm qua, không một đệ tử nào trong Học Cung có thể sử dụng nó.
Bởi vì hàn khí của kiếm này quá mức nặng nề, người không chịu đựng được, còn bị nó tác động ngược lại, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma, Vô Quý đao cũng tương tự như vậy.


Ngàn năm trước, thiên hạ đại loạn, đại địa Trung Châu máu chảy thành sông.
Vô vàn kiêu hùng cắt đất xưng vương, chiến loạn liên miên không ngừng hàng trăm năm.


Thời đó có một vị vua, nghe nói Âu Dã Tử là thợ rèn binh khí đệ nhất thiên hạ, khí vận tột đỉnh, liền yêu cầu Âu Dã Tử rèn cho hắn một thanh Vương Đạo Chi Kiếm, trợ giúp hắn nhất thống thiên hạ.


Nhưng Âu Dã Tử lại cho rằng vị vua này không đủ dã tâm để nhất thống thiên hạ, cự tuyệt rèn kiếm cho hắn.
Đế vương giận dữ, dọa giết cả nhà Âu Dã Tử, bức bách người này rèn kiếm.
Âu Dã Tử hết cách, đáp ứng hắn.


Nhưng để rèn được thành Vương Đạo Chi Kiếm này, phải cần thu thập 9 loại dị thiết, 3 loại thiên thạch thiên ngoại, rèn trong ngục viêm liệt hỏa ở cực Nam, sau đó tôi luyện bằng máu tươi của 14 châu trong thiên hạ, chôn xuống hố vạn người mười năm, mới có thể đoạt lấy tạo hóa của trời đất, nắm trong tay quyền sinh sát của vạn vật thế gian.


Đế vương nghe xong mừng rỡ, chinh chiến liên tục nhiều năm để lấy máu, đồ 10 thành tạo hố vạn người.
5 năm sau, thu thập đủ nguyên liệu.
Âu Dã Tử bắt đầu rèn, 3 năm sau, binh khí thành, chôn xuống hố vạn người, lại qua 10 năm nữa, Âu Dã Tử rút binh khí ra, hiến dâng cho đế vương.


Đế vương xem xét, thấy nó là một thanh đao, quá giận dữ, liền xử chết Âu Dã Tử, người nhà cũng phải chôn sống theo, Âu Dã Tử cười to mà chết.
Tuy rằng không phải kiếm, đế vương cũng nghi hoặc, nhưng vẫn đeo nó bên người.
Ngày hôm sau, thất khiếu đổ máu, chết bất đắc kỳ tử.


Lại sau này, phàm là người nào tiếp xúc với thanh đao này, kết cục đều cực kỳ thảm thiết, ngay cả những người tu tiên đời sau, muốn kiềm giữ đao này, cũng dần dần tẩu hỏa nhập ma, nổ tan xác mà chết.


Vô Quý đao cứ như vậy trở thành “Yêu đao” lừng lẫy thiên hạ, tà khí vô cùng, người bình thường không thể khống chế.
Lâm Sơ nghĩ mặc dù người khác không thể, nhưng Lăng Phượng Tiêu vẫn là có thể.


Người này bình tĩnh quả quyết, không dễ bị ngoại vật mê hoặc thần trí, làm người lại quang minh chính đại, không có một chút ý niệm yêu tà nào, nếu y không áp chế được yêu đao, thế gian này cũng chẳng còn ai áp chế được yêu đao nữa.


Dặn dò xong, Lăng Phượng Tiêu nói bây giờ không còn sớm nữa, mẫu thân, ta với Sơ nhi đi trước.
Phượng Hoàng trang chủ nói, chờ một lát, con ra ngoài trước đi, ta muốn nói mấy câu với Sơ nhi.
Lăng Phượng Tiêu do dự dừng một chút.
Trang chủ liền nói, ta cũng không ăn thịt người.


Lăng Phượng Tiêu đáp: “Mẫu thân, Sơ nhi không giỏi nói chuyện, người……”
Trang chủ nói con cứ yên tâm.
Lúc này Lăng Phượng Tiêu mới đi ra ngoài.
Trong điện chỉ còn lại Lâm Sơ và Phượng Hoàng trang chủ.


Lâm Sơ chợt thấy Phượng Hoàng trang chủ lại lộ ra vẻ mặt đang hồi ức, cất tiếng với hắn: “Tiêu Nhi nói, con không còn nhớ những chuyện trước 15 tuổi.”
Lâm Sơ đáp: “Vâng ạ.”
Phượng Hoàng trang chủ: “Vậy con cũng không nhớ diện mạo sư phụ.”
Lâm Sơ: “Vâng.”


Phượng Hoàng trang chủ khe khẽ thở dài, chuyển chủ đề khác: “Thế trên người con, có thứ gì liên quan đến khí vận, tạo hóa…… hoặc là bảo vật thượng cổ hiệu dụng thần kỳ không?
Lâm Sơ lắc lắc đầu.
“Đừng bận tâm.” Phượng hoàng trang chủ nói.


Lâm Sơ hỏi: “Tại sao lại hỏi như vậy ạ?”
“Nếu ta đoán đúng, một ngày nào đó, con sẽ biết.” Trang chủ đáp: “Chỉ là không biết khi đó lại là một phen giày vò như thế nào.”


Nàng không nói tỉ mỉ, cũng không có ý định nói tỉ mỉ, Lâm Sơ không dây dưa nữa, chỉ “Vâng” một tiếng.
Hắn hỏi Phượng Hoàng Huyết trong người Lăng Phượng Tiêu.
Câu trả lời của trang chủ, cũng giống như Hoàng Hậu, đều muốn Lăng Phượng Tiêu lên làm Nhân Hoàng.


Lâm Sơ hỏi: “Nếu y không muốn thì sao ạ?”
Phượng Hoàng trang chủ chỉ cười một tiếng, đáp: “Từ nhỏ Tiêu Nhi đã phải học…… bách gia binh pháp, sách lược trị thế thiên hạ, tam thao ngũ lược, tất cả đều là căn cơ của Nhân Hoàng, vậy nên, làm sao lại có đạo lý không muốn làm chứ.”


Lâm Sơ không nói gì.
Hắn cáo từ, bước ra khỏi đại điện.
Lăng Phượng Tiêu hỏi hắn trang chủ nói gì đó.
Lâm Sơ đáp, dặn dò ta chăm sóc huynh cho tốt.
Lăng Phượng Tiêu bật cười, phản bác, tự em còn chẳng chăm sóc được, toàn đợi ta chăm sóc cho còn gì.


Sau đó hai người lập tức tiến bắc, hội họp với quân đội.
Vừa vào xe ngựa, đã bắt gặp Doanh Doanh đang chơi đùa với Thanh Lư, Doanh Doanh thấy hắn, duỗi tay muôn ôm.
Lâm Sơ liền bế con gái lên.
Doanh Doanh dựa vào ngực hắn, vẫn là một em bé nhỏ nhắn đáng yêu, mềm mại an tĩnh như vậy.


Trái Cây cũng chạy đến ngồi xuống cạnh hắn.
Trái Cây cùng Doanh Doanh, đều được tạo thành từ khí tức của hai người, bởi vậy đều có chung một loại thiên tính, chính là thích gần gũi với bọn họ, điểm này Doanh Doanh thể hiện nhiều nhất.


Còn về Trái Cây, nó vẫn đang cố gắng xum xoe với Linh Tố, luôn miệng kêu “Tỷ tỷ”.
Nhưng Linh Tố là ai.
Là tiên tử lớn lên trên đỉnh núi tuyết sơn, so với tuyết liên hoa còn cao khiết hơn, tâm như nước lặng, băng thanh ngọc khiết, mặc Trái Cây gọi tới gọi lui, vẫn không dao động.


Thanh Lư nói: “Sư tôn, vị Vô Khuyết muội muội này miệng ngọt thật.”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Nó trời sinh đã thế, có ít nhất 30 vị tỷ tỷ, 50 vị muội muội.”
Thanh Lư: “……”


Lâm Sơ tự xưng là một con quạ trắng như tuyết, nhưng không ngờ rằng, hai con quạ đen nhất thiên hạ, đều đang ở bên cạnh hắn.
Thế chẳng phải hắn là hoa sen tinh khiết, nhụy vàng bông trắng lá xanh, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn hay sao.


Gọi tới gọi lui không có kết quả, Trái Cây liền bỏ cuộc, dựa vào góc xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.
Nó đang kết trái cây thứ 3.


—— cũng không phải muốn có thêm muội muội hay đệ đệ, mà bởi vì năm đó Chiết Trúc hóa hình không thành công, nó vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi.


Vậy nên nó dự định liên tục kết trái, không ngừng sử dụng Chiết Trúc kiếm, không tin mình không đủ linh lực để giúp Chiết Trúc hóa hình.
Tuy rằng, Lâm Sơ cảm thấy, có hai đứa Doanh Doanh Trái Cây, đã đủ rồi.
Lăng Phượng Tiêu có Doanh Doanh cũng quá đủ rồi.


Nhưng Trái Cây nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Nói rằng Chiết Trúc đã được con điểm hóa, nếu bây giờ không đẩy nhanh tốc độ, để nó mau chóng sinh ra, hấp thu linh khí thiên địa, thì phải chờ đến mấy ngàn năm sau mới có thể hỗn hỗn độn độn mà hóa thành hình người.


Đến lúc đó, hoặc chúng ta đã chết, hoặc chúng ta phi thăng, nó không còn ai nuôi dưỡng, không còn ai dạy dỗ, có mỗi một mình mình, chẳng phải thật lẻ loi sao?
Lăng Phượng Tiêu thấy Trái Cây nói có lý, liền phê chuẩn.
Sau một ngày rưỡi hành trình, đoàn người đã đến Cự Bắc quan.


Tòa hùng quan này vẫn uy nghiêm sừng sững như cũ, phảng phất sẽ vĩnh viễn kiên cố như tường đồng vách sắt, vĩnh viễn sẽ không bị kẻ địch công phá —— mặc dù Lâm Sơ vẫn luôn ghi nhớ pháp thuật nổ chết hàng trăm người chỉ bằng một cái búng tay của Đại Vu.


Tiêu Tuyên chắc chắn hiểu rõ con người Đại Vu, nếu người này có thể đứng về phía họ, sẽ rất hữu ích.
Lăng Phượng Tiêu lại lần nữa bố trí phòng ngự cho Cự Bắc Quan, tuần tra lộ tuyến, mở rộng thêm hàng mấy chục dặm, xong việc mới lên đường đến địa điểm chỉ định của Tiêu Tuyên.
____


Khách điếm nhỏ ở biên thành.
Lâm Sơ mặt không biểu cảm đối diện với gương, nhào nặn mặt mình.
Người Tiêu Tuyên nhờ là Đan Chu Ngọc Tố, không phải Tiêu Thiều Lâm Sơ, cho nên, vẫn phải đổi về nữ trang.
Đan Chu cô nương một thân hồng y từ phía sau ôm lấy hắn, vũ mị yêu dã, khuynh quốc khuynh thành.


Đan Chu cô nương thổi một hơi vào vành tai hắn.
Hiện ra trong gương, là một mỹ nhân đang âu yếm một mỹ nhân khác, ngón tay mảnh khảnh tựa ngọc của người này đang ôm eo người kia, không khí phi thường kiều diễm.


Lâm Sơ nhào nặn ngũ quan xong, còn phải trang điểm, nhưng hắn không biết trang điểm thế nào, cuối cùng vẫn là Lăng Phượng Tiêu tiếp nhận bút mi, tinh tế phác họa lông mày cho hắn.
Vẽ xong, vừa chuốt mi một cái, Lâm Sơ đã kéo bị lên trên giường.


Đan Chu cô nương thật xinh đẹp, động tác thực ôn nhu, đôi môi đỏ mọng thực mềm mại, mùi hương cũng thơm ngất ngây.
Hắn bị hôn đến mức không thở nổi, tạm dừng một chút, vừa nghiêng đầu, chợt thấy cảnh tượng trong gương.
Nhìn ba giây, hắn lặng lẽ quay đầu về.
…… thật sự không chịu nổi.


Đan Chu cô nương bật cười.
Diễm sắc vô biên tràn vào mắt, Lâm Sơ thấy hơi choáng ngợp, đành phải dời ánh mắt về phía không có gương, cũng không có Lăng Phượng Tiêu, chính là tường.


Đan Chu cô nương vừa nắn bóp eo hắn, vừa nhẹ nhàng nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, ta muốn hôn một thân dung mạo của tỷ.”
Lâm Sơ sợ hãi cả kinh.
Tiêu Thiều đúng là càng ngày càng biến thái.
Hắn đáp: “Dung mạo của huynh còn đẹp hơn ta, đâu cần ta ……”


Đan Chu cô nương nằm lên vai hắn, cười như mấy chị đẹp thanh lâu: “Nhưng dung mạo của tiên nữ tỷ tỷ mới thực sự là dung mạo.”
Rốt cuộc, tình thế bức bách, cuối cùng chị đẹp thanh lâu cũng không làm gì, Lâm Sơ chỉ bị bóp nhẹ một hồi, hai người liền tiếp tục đi về hướng bắc.


Nhưng mà trong lòng Lâm Sơ vẫn hơi hoảng loạn, hắn cảm thấy một ngày nào đó, người này sẽ mặc nữ trang, làm cái gì đó với hắn cũng trong trạng thái nữ trang.


Một đường hướng bắc, rất nhanh đã tới cổng vương thành, vẫn nhớ năm xưa bọn họ một người tu vi Nguyên Anh, một người không có tu vi, vô pháp trà trộn vào vương đô Bắc Hạ thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng hôm nay cả hai đều đã độ kiếp, rất dễ dàng lướt qua kết giới thủ thành, trà trộn vào thành Cáp Xa.


Cảnh tượng bên trong thành, thật khiến người ta chấn động.
Ghé lại chốn cũ, lẽ ra hết thảy mọi thứ đều phải như xưa, nào ngờ lại là một trời một vực.
—— trên đường không có bóng người, nói đúng hơn, là không có phàm nhân.


Phố xá, cửa hàng, tất cả đều đóng cửa kín mít, thi thoảng mới thấy Vu sư áo đen dắt hoạt thi đi trên đường.
Cả tòa thành yên lặng đến đáng sợ, không có một chút tiếng động.
Nơi mà Tiêu Tuyên đánh dấu, là một đại điện của hoàng cung Bắc Hạ.


Trong điện, truyền đến tiếng đàn sáo huyền ca.
Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có điểm kỳ quặc.
Không phải Tiêu Tuyên nói rằng mình sắp chết sao?
Bọn họ đẩy cửa điện, thấy Tiêu Tuyên đang mắt say lờ đờ, mông lung mà xem mỹ nhân ca vũ.


Lăng Phượng Tiêu mặt mày vô cảm, kéo Lâm Sơ đi lên.
Lâm Sơ nhìn xung quanh, cảm thấy từ khi Lăng Phượng Tiêu bước vào điện, những mỹ nhân khiêu vũ ca hát đó phảng phất như chỉ là những bông hoa nhỏ dại dưới tán hoa mẫu đơn, tất cả đều mất đi sắc màu vốn có.


Lăng Phượng Tiêu đạp vào giường lưu ly Tiêu Tuyên đang nằm: “Ngươi sao lại thế này?”
Tiêu Tuyên nhìn nhìn hai người nắm tay nhau: “Ba năm không gặp, nhị vị mỹ nhân vẫn yêu thương nhau như năm xưa ha.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Đó là đương nhiên.”
Tiêu Tuyên: “Ta không ổn lắm.”


Lăng Phượng Tiêu: “Đã nhìn ra.”
Chỉ thấy Tiêu Tuyên tuấn tú phong lưu, nhã nhặn lịch sự ngày xưa, giờ đây tuy ngũ quan vẫn còn tuấn tú, nhưng tròng mắt lại giăng kín tơ máu, dưới mắt một mảnh xanh đen, dường như rất lâu đã không được ngon giấc.
Tiêu Tuyên vẫy lui mỹ nhân trong điện.


“Các ngươi là người Nam Hạ?” Tiêu Tuyên nói.
Lăng Phượng Tiêu: “Đúng vậy.”
Tiêu Tuyên thở phào nhẹ nhõm: “Ta cảm thấy Đại Vu điên rồi.”
Lăng Phượng Tiêu: “Điên thế nào?”
Tiêu Tuyên lắc lắc đầu: “Chuyện này quá mức máu me, ta không đành lòng kể cho hai vị mỹ nhân.


Nhưng ta nghĩ, Nam Hạ là kẻ địch của Bắc Hạ, đối với Đại Vu, tất nhiên cũng muốn diệt trừ nhanh chóng, chúng ta hợp tác, trước giết chết Đại Vu, sau lại hạ chiến thư, dùng thắng bại phân định ai sẽ làm chủ thiên hạ, cũng không phải không thể.”
Lâm Sơ: “?”


Hai tên Thái Tử của Nam Hạ Bắc Hạ, một tên không hỏi triều chính, chơi bời lêu lổng, chỉ quan tâm tỷ tỷ; một tên thoạt nhìn hết thảy bình thường, thực tế chỉ muốn giết chết Đại Vu – chiến lực mạnh nhất đất nước, chẳng lẽ đầu óc 2 tên này đều có vấn đề?


Lăng Phượng Tiêu cũng đưa ra nghi vấn giống hắn: “Tại sao nói vậy?”
Tiêu Tuyên mệt mỏi thở dài một hơi: “Đại Vu thực lực cao cường, có thể giúp triều ta thống nhất thiên hạ.”
Lăng Phượng Tiêu gật đầu.
Tiêu Tuyên bóp bóp giữa hai hàng mày: “Nhưng hắn…… Nhưng……”


Lăng Phượng Tiêu: “Hử?”
Tiêu Tuyên nói: “Đối với chúng ta, thành trì thiên hạ, quy về một triều sở hữu, là xem như nhất thống thiên hạ.”
Lăng Phượng Tiêu: “Ừm.”


Tiêu Tuyên tiếp tục: “Nhưng…… đối với Đại Vu, người trong thiên hạ đều biến thành hoạt thi, cũng coi như nhất thống thiên hạ.”