Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 140: 140: Thanh Lư

Tháng tư nhập bảy.
Hôm nay, thật ra còn có một chuyện khác.
Linh Tố nói, các chủ, đệ tử mới vượt qua khảo hạch đang chờ các trưởng lão trong đại điện, chính thức bái nhập làm đệ tử Kiếm Các.


Quy củ Kiếm Các, mỗi một đệ tử mới nhập môn đều phải ký danh với sư thúc, trưởng lão tư lịch cao nào đó, hoặc thậm chí là các chủ.


Sau khi ký danh, ngoài việc được học các công pháp và kiếm pháp cơ sở ra, hầu hết đệ tử còn được học võ công nhất mạch tương thừa của sư phụ, sau này có thể trở thành đệ tử thân truyền, được sư phụ mang theo bên người dạy dỗ.


—— còn có một bộ phận đệ tử khác không muốn có sư phụ thân truyền, mà là muốn tự mình ngộ đạo, chuyện đấy cũng có thể, điển tịch trong Tàng Thư Các mênh mông bể sở, tất cả đều là tâm huyết của các bậc tiền bối, không sợ đệ tử không người dẫn dắt, cũng không sợ mãi mãi không phi thăng được.


Hôm nay chính là ngày các đệ tử đến ký danh với sư phụ, được gọi là “Điển lễ nhập môn”, đa số các đệ tử này đã phải trải qua ba năm khảo hạch của sư phụ, cho nên buổi lễ cũng không dài, chỉ là hình thức.


Lâm Sơ bước vào đại điện, các trưởng lão đã ngồi trên vị trí chủ tọa, tân đệ tử đứng ngay ngắn ở trung tâm đại điện, bên cạnh có mấy vị sư huynh sư tỷ dẫn dắt.
Thấy Lâm Sơ tới, các đệ tử đồng loạt hành lễ, chào: “Bái kiến các chủ.


Sáu vị trưởng mỉm cười chào hỏi.
Có lẽ là vì hắn còn trẻ tuổi, nên mặc dù những vị trưởng lão này đối đãi hắn thập phần cung kính, nhưng nhiều hơn lại là thân thiết quan tâm.
Lâm Sơ ngồi vào vị trí chủ tọa trung tâm, Điển lễ nhập môn bắt đầu.


Không cần lễ nghi phức tạp gì cả, đệ tử chỉ cần trình bày những hiểu biết của mình về kiếm đạo, ba năm nay ngộ đạo được gì trong võ học, nếu có sư phụ thu nhận vào môn hạ, thì hỏi thêm vài câu, sau đó thuận lý thành chương mà ký danh.


Một số đệ tử là thiên tài tuyệt thế do các trưởng lão tìm kiếm khắp thế gian, nhưng phần lớn vẫn là mỗi bước một dập đầu, từng bước từng bước leo hết 9000 đạo trường giai, tâm chí kiên định vượt xa phàm nhân, cho nên cũng không xuất hiện tình huống đệ tử không ai muốn thu nhận.


Lâm Sơ lẳng lặng nhìn từng đệ tử bái nhập sư môn.
Kiếp trước, Kiếm Các có lẽ đã xuống dốc, hắn chưa từng được tham dự lễ bái sư chính thức như vậy.
Lão đầu nhà hắn, tuy rằng kiếm pháp tầm thường, nhưng vẫn là một sư phụ tài giỏi.


Đại điện khi ấy, rách nát hơn bây giờ một chút, trong điện cũng rất quạnh quẽ, đêm khuya tĩnh lặng là lúc, hắn đả tọa ngộ đạo ở đại điện, còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập.


Thịnh suy thế gian cũng giống như vậy, ngay cả tiên môn như Kiếm Các còn dần dần xuống dốc và biến mất, huống chi là nhân thế náo nhiệt ồn ào dưới chân núi.
Một hồi im lặng khiến hắn định thần lại, chỉ thấy một đệ tử thiếu niên đang thẳng tắp mà đứng ngay giữa trung tâm đại điện.


Thiếu niên này ngũ quan đoan chính, nhưng không để lại ấn tượng quá sâu sắc, Lâm Sơ chỉ cảm thấy người này quen mắt, nghĩ nghĩ, hóa ra là 3 năm trước, trên đường trở về Kiếm Các, bắt gặp một thiếu niên áo gai đang vụng về bò lên 9000 đạo trường giai.


Vốn dĩ, chỉ cần trình bày xong những hiểu biết của mình về kiếm đạo, cộng với trả lời các câu hỏi của sư phụ, là có thể được thu nhận vào môn hạ rồi.
Nhưng không ai đặt câu hỏi cho cậu nhóc cả.
Cậu cứ đứng mãi ở đó, khẽ cúi đầu, vẻ mặt có chút bất an.


Đại điện yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi còn nghe được, qua hồi lâu, mới có một vị trưởng lão hỏi: “Ngươi vì sao mà học kiếm?”
Thiếu niên nói: “Ta …… không còn chỗ nào để đi.

Trưởng lão khe khẽ thở dài.
Nguyên nhân thở dài, Lâm Sơ biết.


Tại Kiếm Các, học kiếm, có thể có rất nhiều lý do.
Có thể vì cầu đạo mà học kiếm, có thể vì học võ mà học kiếm, cũng có thể chỉ đơn thuần vì kiếm mà học kiếm.
Cố tình không thể, chính là vì cùng đường mà học kiếm.


Hoặc là nói, lần đầu tiên bước vào Kiếm Các, ngươi có thể vì cùng đường mà học kiếm, nhưng sau ba năm cầm kiếm mà vẫn có thể nói như vậy, thì lại không ổn.


—— hôm nay vì cùng đường mà học kiếm, ngày mai cũng có thể vì có đường mà vứt kiếm, người như vậy, các trưởng lão đương nhiên không thích.
Trưởng lão thở dài, tức là muốn từ bỏ đệ tử này.


Đại điện trống không, chỉ còn lại thiếu niên 15-16 nọ, cậu hơi cắn chặt môi, ánh mắt lộ ra vài tia quẫn bách và lo sợ không yên.


Nỗi quẫn bách và lo sợ không yên ấy đột nhiên xúc động một phần ký ức nào đó trong hư không của Lâm Sơ, mà trong nháy mắt tâm niệm vừa động ấy, hắn bắt gặp ánh mắt của thiếu niên kia.
Vẫn là sự ngưỡng mộ cháy bỏng giản dị ấy, giống hệt như lúc cậu bò lên 9000 đạo trường giai.


Hắn nghe thấy chính mình hỏi: “Vì sao không còn nơi nào để đi?”


Giọng điệu thiếu niên nọ ổn định hơn lúc đối mặt với các trưởng lão, đáp: “Bẩm các chủ, ta …… không có thân nhân bằng hữu, cũng không có chuyện gì muốn làm, không muốn sống, chỉ là muốn đến Kiếm Các…… liền thử xem.
Sau lại……”


Cậu dừng một chút, cúi đầu: “Ba năm trước trên bậc thang, ta đã kiên trì không nổi nữa, nhưng các chủ ngài…… liếc mắt nhìn ta một cái, còn…… gật đầu với ta, ta liền nghĩ, nếu sau này, cũng có thể trở thành một người giống như các chủ ……”


Cậu nói tới đây, giọng nói dần dần hạ xuống, qua hồi lâu mới khôi phục bình thường: “Ta liền không muốn đi nơi khác nữa.

Nghe xong lời này, các đệ tử khác có chút cảm động, ai ai cũng nhìn về phía cậu, làm cậu càng cúi đầu thấp hơn.


Lâm Sơ không ngờ hắn chỉ vô ý liếc mắt một cái, mà đã khiến đệ tử đáng lẽ không nên tới Kiếm Các này lại quyết tâm tới Kiếm Các.
Từ đó về sau thiếu niên kia không muốn đi nơi nào khác nữa, cũng là sai lầm của hắn.
Hắn liền nói: “Ngươi ở lại.


Đệ tử không thể tin nổi mà trợn to hai mắt, giọng nói run rẩy: “Đa tạ sư tôn!”
Nhất thời Lâm Sơ có chút ngơ ngẩn, nghĩ thầm bản thân thế mà cũng có một ngày được gọi là sư tôn.


Mặc dù đây là sai lầm của hắn, nhưng nghĩ nghĩ, kiếp trước hắn không phụng dưỡng sư phụ sống hết quãng đời còn lại, trong lòng luôn hối hận, hôm nay thu nhận một đồ đệ, cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một sư phụ, cũng coi như là đền đáp nhân quả vậy.


Linh Tố đưa thiếu niên kia xuống, mãi đến khi kết thúc điển lễ, Lâm Sơ đi luyện kiếm, sau đó kết thúc luyện kiếm, đến buổi tối, mới lại dẫn cậu lên.
Thiếu niên có chút co quắp.
Lâm Sơ cũng chỉ giải quyết việc công, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Thiếu niên hơi hơi ngượng ngùng, đáp: “Hồ Lô ạ.



Lâm Sơ khựng lại một chút.
Lão đầu nhà hắn, đạo hào cũng chính là Hồ Lô đạo nhân.
Nhân duyên thế gian, quả thực là vận mệnh chú định sao?


Nhưng ngẫm nghĩ một chút, thế gian đặt tên, luôn luôn có vẻ tùy ý, ví dụ như hai huynh đệ Lý Kê Mao Lý Áp Mao chẳng hạn, mà tên “Hồ Lô”, chắc chắn cũng rất phổ biến, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nhưng cái tên Hồ Lô này, dù sao vẫn nghe bất nhã, phải sửa tên một chút.


Thế hệ 20 của Kiếm Các, thấp hơn một thế hệ so với Vân Lam, lấy “Thanh” làm chữ đầu tiên.
Lâm Sơ nói: “Ngươi tên Thanh Lư.

Hai mắt Thanh Lư sáng rực: “Tạ sư tôn ban danh.

Lâm Sơ lướt ánh mắt qua cậu, nhìn ra ngoài cửa sổ.


Hôm nay chính là tháng tư nhập bảy, là ngày mà Đại Vu đã nói.
Hắn vọng bầu trời đêm mênh mông, muốn tìm một chút dấu hiệu bất thường, nhưng tìm mãi không thấy, cảm giác mình đã bị Đại Vu lừa.
Thanh Lư hỏi: “Sư tôn?”


Linh Tố nhẹ giọng nói: “Các chủ đang tĩnh tâm ngộ đạo, chớ có quấy rầy.

Thanh Lư: “Ồ……” Đúng vào lúc ấy, bảy túc phương nam, vị trí Chu Tước, bỗng nhiên lóe sáng rực rỡ.