Mặt nạ màu bạc, Lâm Sơ chưa từng thấy Tiêu Thiều tháo xuống.
Tuy rằng…… Hắn thật sự rất muốn nhìn, nhưng Tiêu Thiều nửa thật nửa giả mà nói lần đầu tiên chỉ muốn cho nương tử ngắm, hắn đành phải từ bỏ.
Lúc này chiếc mặt nạ đã rơi xuống đất.
Không biết là do vô tình chạm vào nên rớt, hay là do Tiêu Thiều tự mình gỡ xuống.
Lâm Sơ có chút dè dặt, hỏi: “Ta có thể xem không?”
Tiêu Thiều siết chặt vòng eo hắn, chẳng nói gì.
Lâm Sơ đang rất lo sợ.
Một lát sau, mới nghe thấy Tiêu Thiều nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ là dành cho em.
”
Tiêu Thiều buông tay ra, đứng dậy tiến về phía trước, sau đó quay đầu nhìn hắn.
Lâm Sơ ngẩng đầu.
—— hắn thấy rồi.
Khoảnh khắc ấy, mọi thanh âm đều im lặng.
Lâm Sơ ngẩn ra một chốc, trong chớp mắt, hắn cảm thấy chính mình đã ngã xuống vạn trượng hồng trần minh nguyệt phồn hoa.
Hắn ngắm nhìn khuôn mặt Tiêu Thiều, thật lâu vẫn không lên tiếng, thẳng đến khi Tiêu Thiều đến gần, hỏi: “Tại sao lại không nói gì.
”
Lâm Sơ lắc lắc đầu.
Tiêu Thiều vuốt ve tóc hắn, sau đó hơi cúi người xuống.
Lâm Sơ duỗi tay chạm vào mặt Tiêu Thiều.
Kỳ dị chính là, hắn không cảm thấy một chút lạ lẫm nào.
Tiêu Thiều chính là như vậy, ở trong tiềm thức hắn, chính là như vậy.
Lâm Sơ đưa tay chạm chạm khóe mắt Tiêu Thiều.
Đường nét tiên minh sắc sảo, đủ để khiến người gặp ghi tạc trong lòng.
Tu mi mắt phượng, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, nhưng hình dáng thực đẹp.
Mặt mày Tiêu Thiều, rất giống Lăng Phượng Tiêu, nhưng đường nét cụ thể, lại có rất nhiều khác biệt.
Cũng hơi hơi giống biểu ca, ngũ quan vẫn phảng phất một ít bóng dáng, nhưng chủ yếu vẫn giống Đại tiểu thư hơn.
Lâm Sơ dùng Huyễn Dung Đan nhào nặn mình thành “Ngọc Tố”, chỉ là sửa đổi ngũ quan một chút mà thôi, nếu có ai đó nhìn thấy, liền sẽ cho rằng cô nương này chính là tỷ tỷ hoặc muội muội Lâm Sơ.
Đổi thành Tiêu Thiều và Đại tiểu thư, cũng tương tự như vậy.
Không còn vẻ diễm lệ thịnh khí lăng nhân của Đại tiểu thư nữa, mà thật đơn thuần, thật đẹp, tựa như ánh trăng trên cao, lại có một chút lãnh đạm.
Cũng giống như hương thơm hàn mai như có như không trên người y vậy.
Giờ này khắc này, Lâm Sơ bỗng nhiên không phân rõ đâu là Tiêu Thiều đâu là Đại tiểu thư nữa.
Hắn giương mắt nhìn Tiêu Thiều.
Giống như đạp tuyết tìm mai ban đêm, lần theo hương, tìm trên nền tuyết, tìm mãi không thấy, nhưng vừa ngẩng đầu, đã thấy trăng tròn trên mây.
Tiêu Thiều hỏi: “Đẹp không?”
Lâm Sơ: “Đẹp lắm.
”
Tiêu Thiều liền câu môi cười.
Trong mắt y tựa như có ánh trăng trong vắt, chứa một tia sáng thật ôn nhu, khiến mặt mày vốn rất lãnh đạm, vô cùng cao cao tại thượng bỗng nhiên sinh động lên, làm Lâm Sơ bất giác mím chặt môi lại.
Tiêu Thiều nói: “Em cũng đẹp.
”
Y duỗi tay nâng khuôn mặt Lâm Sơ lên, như chuồn chuồn lướt nước nhẹ hôn một cái lên trán hắn.
Lâm Sơ nhắm hai mắt lại, cảm nhận ngón tay hơi lạnh của Tiêu Thiều đang mơn trớn bờ môi hắn.
Tiêu Thiều hỏi: “Nơi này được không?”
Lâm Sơ rất nhỏ mà “ừm” một tiếng.
Tiêu Thiều liền nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Lâm Sơ có chút mê muội nghĩ, thực mềm.
Tiêu Thiều buông hắn ra.
Lâm Sơ mở to mắt, sau đó bị Tiêu Thiều bế thốc lên, đặt nằm lên giường.
Hắn không nhúc nhích, chỉ ngắm nhìn Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều bảo: “Sao tự nhiên ngoan thế.
”
Lâm Sơ quay đầu đi chỗ khác.
Tiêu Thiều bắt đầu chạm vào hắn.
Lâm Sơ: “!!!!!”
Hắn nắm chặt chăn lụa trơn như nước, phát run lên, hô hấp khó khăn, nói chuyện cũng khó khăn: “Không…… được……”
Tiêu Thiều: “Sao em phản ứng mạnh thế.
”
Đương nhiên.
Ta bị dị ứng mà.
Lâm Sơ giống như một con cá mặn bị sóng biển đánh vào bờ, tuyệt vọng mà nghĩ, trước kia không có phản ứng là bởi vì ta đã quá mẫn cảm với huynh, hiện giờ không biết tại sao lại bắt đầu dị ứng.
Hắn giải thích: “Ta…… vẫn luôn không thể bị người khác chạm vào.
”
Tiêu Thiều cúi người hôn lên má hắn: “Không phải không thể bị chạm vào, mà là……”
Là cái gì?
Lâm Sơ rất tò mò, nhưng Tiêu Thiều lại không nói tiếp nữa, mà dừng chủ đề luôn: “Ngoan, thả lỏng một chút.
”
Thả lỏng kiểu gì.
Không có cách nào thả lỏng được cả.
Mỗi khi bị chạm vào một chút, hắn lại chỉ muốn bỏ chạy.
Chạy khỏi căn phòng này, hoặc là chui vào trong chăn, tránh xa cái tên Tiêu Thiều này ra —— nhưng hắn lại rung rinh trong lòng Tiêu Thiều, phát ra thanh âm quần áo cọ xát, cuối cùng vẫn bị Tiêu Thiều đè lại.
Tiêu Thiều rốt cuộc cũng không đè hắn nữa, nằm xuống bên người hắn, cười.
Lâm Sơ: “”
Thiều ca, huynh cười thật biến thái nha.
Hắn chống người dậy, hỏi Tiêu Thiều làm sao bây giờ.
Tiêu Thiều nói: “Trừ phi ta cưỡng bách em.
”
Lâm Sơ bất chấp tất cả: “Thế huynh cưỡng bách ta đi.
”
Tiêu Thiều nói: “Nhưng em đáng yêu như vậy, ta không cưỡng bách được.
”
Lâm Sơ: “……”
Hắn nhìn trần nhà, cảm thấy nhân sinh thật mê man.
Một lúc lâu sau, Tiêu Thiều mới nói: “Dược, em còn giữ không?”
Lâm Sơ: “Dược?”
“Những thứ chủ quản chợ đen cho.
”
Lâm Sơ nhớ lại.
Trước đây hai người bọn họ mặc nữ trang, tự bán mình đi, còn uy hϊế͙p͙ một vị chủ quản chợ đen, vị kia coi bọn họ chẳng khác ôn thần ác sát chỉ muốn sớm ngày tiễn đưa, không những tặng bọn họ rất nhiều quần áo trang sức son phấn, còn tặng một số loại thuốc lộn xộn thoạt nhìn đã biết không lành.
Hắn lấy túi gấm đựng mấy loại thuốc đó ra, đổ xuống giường.
Tiêu Thiều mở từng lọ một, quan sát, còn ngửi thử một chút.
Trong Học Cung có không ít học phần giảng dạy cách nhận biết đan dược, bọn họ đều đã học qua, dược này cũng không phải linh đan phức tạp gì, bởi vậy rất dễ dàng nhận ra được nguyên liệu trong đó.
Tiêu Thiều chọn lựa một lúc, ánh mắt bắt bẻ soi xét toàn bộ lọ thuốc một lần, cuối cùng mới chọn một lọ nhẹ nhất, đổ ra một viên.
Sau đó kéo Lâm Sơ lại, đút cho hắn.
Lâm Sơ vừa được tay Tiêu Thiều đút dược, chỉ trong giây lát, đã cảm giác máu trong cơ thể dần dần nóng bừng lên, toàn thân giống như bị gây tê, hoặc bị điểm huyệt, cả người nhũn ra, chẳng nhúc nhích nổi.
Vì thế, mặc dù hắn vẫn còn dị ứng, nhưng không còn sức lực giãy dụa nữa.
Tiêu Thiều tiếp tục.
Lâm Sơ lấy khuỷu tay đè lên mắt mình, không nhìn trần nhà, cũng không nhìn Tiêu Thiều nữa, như vậy, mặc dù vẫn run, nhưng có thể lừa gạt chính mình chuyện đang xảy ra.
Tiêu Thiều đẩy cánh tay hắn ra, nói: “Bỏ móng vuốt nhỏ ra.
”
Lâm Sơ liền trợn tròn mắt nhìn y.
Sau đó lại thấy Tiêu Thiều cười, bỏ cánh tay hắn xuống: “Vẫn là che lại đi.
”
Lâm Sơ: “?”
Tiêu Thiều nói: “Ánh mắt em khiến ta cảm thấy, ta đang khi dễ em.
”
Lâm Sơ nghĩ, thế không phải huynh đang khi dễ ta hả.
Vì thế hắn bỏ cánh tay xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm Tiêu Thiều, tăng thêm cảm giác tội lỗi của người nào đó.
Tiêu Thiều lại tiếp tục cười, trong mắt tựa như có hoa đào, cợt nhả thật sự.
Cười xong, nói: “Em như vậy, muốn ta làm sao bây giờ?”
Thanh âm có hơi khàn khàn, âm cuối nâng lên, làm Lâm Sơ lại run lên một chút.
Lâm Sơ nhìn vào mắt Tiêu Thiều.
Hắn không biết phải miêu tả thế nào nữa, chỉ biết rằng, ánh mắt ấy thực sủng ái.
Không phải tuỳ tiện sủng ái, mà là thực yêu quý, giống như nhìn một thứ rất yêu thích, rất quan trọng.
Chưa từng có ai đối đãi với hắn như vậy cả.
Hắn lại đưa tay chạm vào khuôn mặt Tiêu Thiều, sau đó vuốt ve tóc y, cảm thấy tim mình thực mềm, còn có hơi muốn khóc.
Tiêu Thiều nhìn hắn, hôn lên mắt hắn, sau đó nói: “Ta không hạ thủ được.
”
Y lại hỏi: “Bằng không, ta cũng uống thuốc?”
Tiếp đó lại tự mình phủ định: “Không được.
”
Lâm Sơ: “……”