Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 127: 127: Mười Lăm Năm Trước

Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Sơ là, vị Đại Vu này khẩu khí lớn thật.
Nhưng mà liên tưởng tới thực lực thần bí khó lường của hắn, thì khẩu khí không lớn mới là lạ.


Vị Đại Vu này …… chỉ trong giây lát, đã nổ chết hơn một ngàn người, lại gợi nhớ đến sự tình đồ diệt Chốn đào nguyên, có thể thấy kẻ này tàn bạo đến cực điểm, không phải một người có thể suy đoán theo lẽ thường.


Còn một điểm nữa chính là, Thanh Minh ma quân muốn hắn tìm tuyệt thế công pháp, mà Đại Vu cũng muốn tìm tuyệt thế công pháp.
Khác biệt duy nhất là, ma quân chỉ muốn hắn thiêu hủy 2 quyển, nhưng Đại Vu hiển nhiên lại muốn một lưới bắt gọn tất cả tuyệt thế công pháp của Nam Hạ.


Thậm chí rất nhiều ngày trước, Tiêu Tuyên cũng từng nhắc tới, Đại Vu cực thích sưu tập công pháp.
Ma quân với Đại Vu liệu có mối liên hệ nào không?
Tiêu Thiều hỏi: “Ngươi thấy được không?”
Lâm Sơ: “Thấy được.


Muốn hơn một ngàn người đồng thời nổ tung như vậy, bắn thành những vũng máu loãng, ngoại trừ một ít thành phần vu thuật, còn phải cần rất nhiều linh lực mạnh mẽ áp chế!


Chỉ vài tích tắc, khu vực kia đã bị linh lực ép tới cực hạn, rồi bỗng nhiên đặc quánh lại —— mà thân thể phàm nhân…… không thể chống cự nổi!


Nếu dùng vật lý hiện đại giải thích, thì nó sẽ giống như một người vốn dĩ đang ở trên cạn, đột nhiên bị ném xuống biển sâu vạn trượng, dưới áp lực khủng khϊế͙p͙ của nước, toàn thân sẽ bị ép chặt, ép đến một giới hạn nào đó, cơ thể không chịu nổi nữa, sẽ nổ tung thành vũng máu, xương cũng chẳng còn một mảnh.


Song, đây cũng là —— một tin tốt.
Pháp môn này sẽ không có tác dụng với người tu tiên, hoặc sẽ bị giảm tác dụng, bởi vì người tu tiên cũng có thể theo túng linh lực giống hắn, có thể thấy được biến hóa của linh áp*, cũng có thể phản kháng kịp thời.
(linh áp chắc là áp lực của linh lực)


Tuy nhiên, tin này cũng không hoàn toàn tốt như vậy.
Có thể nén lại từng ấy linh lực chỉ trong tích tắc, có thể thấy, năng lực khống chế linh lực của Đại Vu kinh khủng cỡ nào.
Lâm Sơ cho rằng, ngay cả khi tu vi hắn đạt đỉnh cao nhất, cũng không thể làm được.


Bởi vì hắn tu kiếm, khống chế linh lực gì đó đều không phải sở trường của hắn, thế nên sự so sánh này là khập khiễng.
Nhưng vô luận thế nào, thực lực của Đại Vu chính là Độ Kiếp đỉnh.
Về phần đỉnh này cao đến mức nào, vì không có vật tham chiếu, nên cũng không thể so sánh được.


Lâm Sơ nói: “Chúng ta phải làm gì bây giờ.

“Chờ.
” Tiêu Thiều đáp, “Cự Bắc thành cũng có độ kiếp.

Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm.


Nghĩ tới cũng đúng, Cự Bắc quan chính là vùng hiểm yếu duy nhất giữa biên giới nam bắc, nếu chỉ có Nguyên Anh kỳ trấn thủ, vậy sẽ quá mức nguy hiểm nếu bị cường địch đột kích.
Đang ngẫm nghĩ, chợt thấy một ông lão đang chậm rãi bước lên tường thành.


Ông lão vóc người không cao, tướng mạo thường thường vô kỳ, mặc một thân áo quần vải bố, giống như trăm ngàn ông lão bình thường đi trên phố khác.
Chỉ nghe ông lão chậm rãi nói: “Các hạ đột nhiên đến thăm, lấy tàn sát dân thành uy hϊế͙p͙, không khỏi quá mức không coi Nam Hạ ra gì.


Ngữ khí Đại Vu biếng nhác: “Thương Vô Cực, đã lâu không gặp.

Một tiếng “Thương Vô Cực” chợt khiến Lâm Sơ bừng tỉnh.


Nam Hạ có bốn quyển công pháp tuyệt thế, nói cách khác, cũng chỉ có bốn môn phái mới có thể sản sinh ra những nhân vật Độ Kiếp kỳ mà thôi —— ngoại trừ thiên tài kinh thế tuyệt diễm nào đó.


Phượng Hoàng Sơn Trang có 《 Tịch Liêu 》, Như Mộng Đường của Việt Nhược Hạc có 《 Vạn Vật Trong Ta 》, Huyễn Hải Lâu có 《 Huyễn Dã Chân 》—— nhưng những môn phái này nhân số cực ít, ngay cả Thánh Nữ của Huyễn Hải Lâu cũng nhập học ở Học Cung, ngày ngày mặc một thân áo tím, đeo khăn che mặt, Lâm Sơ đã từng gặp rất nhiều lần.


Ngoại trừ ba môn phái này, thì chỉ còn lại 《 Kình Ẩm Thôn Hải 》 của Hoành Luyện Tông, cũng chính là tông môn của Thương Mân.
Mà ông lão này, nghiễm nhiên chính là tông chủ của Hoành Luyện Tông, cũng chính là tổ phụ của Thương Mân.


Thương lão tiền bối cắm thanh trọng kiếm cổ xưa xuống đất: “Thỉnh chỉ giáo.

Đại Vu vẫn nghiêng người dựa ghế: “Mười lăm năm trước, Mạnh Phồn còn không địch nổi ta, hiện giờ chỉ có ngươi, so với Mạnh Phồn mười lăm năm trước, đáng là gì?”


“Lão phu đã nhiều tuổi rồi, quả thật vô pháp sánh với Mạnh tướng quân.
Các hạ dẫn thiên quân vạn mã vây lấy một mình y, chỉ khiến người khác khinh thường mà thôi.


Đại Vu cười lạnh một tiếng: “Mạnh Giản gấp rút tiếp viện tới muộn, y độc thủ cô thành mà chết, không trách ta được.

Lâm Sơ bỗng nhiên trợn to hai mắt.
Cái gì mà “Mười lăm năm trước, Mạnh Phồn còn không địch nổi ta”?


Còn có, thiên quân vạn mã vây công một mình y, đại quân gấp rút tiếp viện tới muộn ——
Lăng Tiêu từng kể cho hắn một cọc chuyện cũ.


Kể rằng trận chiến Trường Dương mười lăm năm trước, Đại Vu Bắc Hạ đích thân xuất kích, đại quân tiếp viện tới muộn, có một người, đêm thủ cô thành, vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Người kia, có lẽ chính là…… Mộng tiên sinh.
Hắn nhìn về phía Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều gật đầu.


Chuyện cũ năm xưa, thì ra là thế.
Hóa ra thảm án Chốn đào nguyên, cũng không phải cọc ân oán duy nhất giữa họ và Đại Vu.