Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 121: 121: Ma Quân

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Lâm Sơ quay đầu lại.
Người tới mặc một thân áo đen, trên áo thêu hoa văn yêu dị màu đỏ, giữa mày có một đồ đằng* đỏ thẫm uốn lượn, hàng mày dài hơi hơi nhếch lên, rất có vài phần tà khí.
(đồ đằng giống hình xăm)


Mặc dù Lâm Sơ không biết đây là ai, nhưng nhìn khí thế “Ta đây chính là đệ nhất thiên hạ” toát ra từ người này, cảm thấy đây hẳn là sư phụ tiện nghi của hắn.
Người nọ nhìn hắn, nhướng mày: “Đồ đệ?”
Lâm Sơ: “Vâng ạ.”


Thanh Minh ma quân đánh giá hắn một lúc: “Tạm được.”
Lâm Sơ thụ sủng nhược kinh.
Ma quân tiếp tục nói: “Giải thích cho ngươi một chuyện.”
Lâm Sơ: “…… Vâng.”


Ngữ khí ma quân thập phần lười nhác, nói chuyện cũng chẳng đâu vào đâu cả, bảo giải thích gì đó mà lòng vòng mãi vẫn chưa vào thẳng vấn đề: “Vi sư đánh nhau với cẩu tặc, khiến non nửa Tiên giới sập rồi.”
Lâm Sơ: “…… Sư phụ lợi hại.”


Cuộc sống của ma quân quả nhiên vô cùng phong phú, lên Tiên giới rồi vẫn còn chiến nhau được.
Không đúng.
Nếu đã phi thăng Tiên giới, thì tức là không còn nợ nước thù nhà, không còn chính tà không đội trời chung, không còn một nụ cười bay hết ân cừu chứ, tại sao vẫn có thể chiến nhau được?


Rốt cuộc là thù oán gì?
Ma quân nói: “Trần công tử liền ném cho ta cái việc xui xẻo này, muốn ta lấy công chuộc tội.
Đồ đệ, vi sư không muốn vá trời, đành để ngươi chạy vặt dưới nhân gian giúp ta vậy.”
Lâm Sơ: “…… Được ạ.”


“Ngươi biết công pháp tuyệt thế chứ?” Ma quân hỏi.
Lâm Sơ: “Biết ạ.”
Tỷ như 《Trường Tương Tư》, 《Vạn Vật Trong Ta》, đều là những công pháp khí vận phi phàm, có thể giúp người ta tu đến Đại Thừa.
Nghe nói toàn bộ Nam Hạ, bất quá chỉ có bốn năm bộ mà thôi.


“Tùy tiện tìm hai ba bản gốc, đốt cho vi sư.” Ma quân lười biếng nói.
Lâm Sơ: “?”
Hắn hỏi: “Đốt thế nào ạ?”
Ma quân: “Lửa đốt a.”
Lâm Sơ: “Là…… Trực tiếp đốt ạ?”
Ma quân: “Chẳng lẽ còn có thể không trực tiếp đốt hả?”
Lâm Sơ: “Đốt bản gốc?”


“Hừm,” ngữ khí ma quân mơ hồ: “Đốt là được.”
Được rồi.
Lâm Sơ bày tỏ: “Nhưng trước tiên phải tìm đã ạ.”
Ma quân rất là bất mãn: “Đồ đệ của Thanh Minh ta, còn không lấy được mấy bộ công pháp của kẻ hèn sao?”


Lâm Sơ biện hộ: “Nhưng chúng đều được danh môn đại phái trấn ……”
“Đoạt a.” Ma quân nói cứ như điều hiển nhiên, “Đoạt xong, lại chiêu cáo thiên hạ, đây chính là đệ tử thân truyền của Thanh Minh ma quân làm, kẻ nào không phục, có thể đến tìm ma quân bàn luận một chút.


Chúng ta là tà ma ngoại đạo, hành sự cần gì phải khoanh tay bó gối.”
Ta không phải.
Ta đâu có.
Ta có phải tà ma ngoại đạo gì đâu.
Tuy vậy, một khi đã trở thành đệ tử của Thanh Minh ma quân, chính là đã bước một chân xuống vực sâu tà ma ngoại đạo rồi.


Lâm Sơ đáp: “Con tu luyện chưa đủ, không đoạt được.”
“Sao có thể,” Ma quân đánh giá hắn vài lần: “Kinh mạch ngươi đứt đến hoàn mỹ như vậy, thật xinh đẹp, so với ta năm đó còn nát hơn nhiều, tức là Tịch Diệt Linh Hư Công cũng luyện được kha khá rồi.”


Lâm Sơ hít thở không thông: “Người vẫn chưa viết xong ạ.”
—— hắn học Tịch Diệt linh hư công ở đâu chứ? Trong mộng sao?
Ma quân nhíu mày: “Hình như ta chưa viết xong thật.”
Lâm Sơ: “Đúng ạ.”
Nhưng câu kế tiếp của ma quân chính là: “Ngươi không tự lĩnh ngộ được sao?”


Lâm Sơ: “?”
Hắn nói: “Đồ nhi…… Ngu dốt, nghĩ mãi không ra.”
“Đúng là ngu dốt thật,” ma quân nói, “Trong thư phòng của ta còn bản nháp, ngươi lấy mà xem, chữ rất xấu, có khi không đọc nổi.”
Lâm Sơ: “Nhưng tại sao phải đốt công pháp ạ?”


“Nói ra dài dòng.” Ma quân lười biếng đáp: “Không vội, ngươi từ từ mà làm, trước khi phi thăng làm xong là được.”
Lời này nói cũng chẳng khác gì không nói.
Ý ma quân không phải là “Đồ nhi, nguyện ý làm culi cho ta được không?” Mà là “Đồ nhi, làm culi cho ta cái.”


Cũng không phải “Đồ nhi, lượng sức mà làm, không được thì thôi.” Mà là “Trước khi phi thăng làm xong là được.”
Lâm Sơ tự hỏi không biết xác suất thành công là bao nhiêu đây.
Công pháp Nam Hạ, hắn còn chẳng chạm vào nổi, xuất phát từ đạo nghĩa, cũng không thể đoạt được.


Nhưng nếu chiến tranh nổ ra, tuyệt thế công pháp của Bắc Hạ, có lẽ vẫn còn cơ hội.
Thanh Minh xua xua tay: “Được rồi, đi thôi, vi sư để lại động phủ này cho ngươi chơi đấy.”
Lâm Sơ: “Đi thế nào ạ.”
Hởi xong câu này, hắn cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác gì thiểu năng trí tuệ.


Nhưng phía trước là gương, phía sau là động tối om, hắn thực sự chắc biết đi hướng nào.
“Đi vòng quanh.” Ma quân đáp.
Nói xong, ma quân quan sát tấm gương.
“Đồ đệ.” Ma quân nhìn người trong gương, “Công pháp này của ngươi có vấn đề.”
Lâm Sơ: “?”


Hắn cũng nhìn vào gương.
Bản thân trong gương, vẫn đứng trên đỉnh núi tuyết trắng yên tĩnh lạnh băng ấy.
Thật ra, kiếp trước, hắn cũng thường xuyên ngẩn người trên núi như vậy.
Còn về công pháp…… chẳng lẽ Trường Tương Tư có vấn đề sao?
Hắn nói: “Con thấy vẫn ổn mà.”


“Không sao.” Ma quân đáp, “Chỉ là ta thấy ngươi còn có con nữa, có vẻ phiền toái đấy.”
Nói tới đây, ma quân tựa như thấy hứng thú, lại lệch khỏi trọng điểm: “Tiểu cô nương thật xinh đẹp, hai ngươi ai sinh? Sinh thế nào hả?”
Lâm Sơ: “Nhặt được ạ.”
Ma quân: “Ồ.”


Lâm Sơ: “Là bé trai ạ.”
Ma quân: “……”
“Vậy hả.” Ma quân nói, “Có người gọi ta, vi sư đi trước đây.”
Lâm Sơ: “Người đi thong thả.”


Thân hình ma quân tiêu tán trong nháy mắt, thời điểm sắp biến mất, Lâm Sơ tựa như xuất hiện ảo giác, nghe thấy ma quân rất không kiên nhẫn nói: “Cút cút cút.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, chắc là ma quân đang nói với người gọi y.


Trước kia trên Huyễn Đãng Sơn, vị công tử trong Linh Lung động thiên từng chơi cờ với hắn —— cũng là người trên Tiên giới.
Tiên nhân chưa bao giờ có tiền lệ hạ phàm, chắc là cũng không hạ được, cho dù muốn giao lưu với thế gian, cũng chỉ có thể thông qua huyễn thân, không có pháp lực.


Hơn nữa, chỉ có thể di chuyển trong một nơi cố định mà thôi.
Công tử kia từng nói, huyễn thân của y chỉ có thể xuất hiện trên Huyễn Đãng Sơn.
Đột nhiên Lâm Sơ nghĩ tới một chuyện.


Nếu như, nếu như lúc ấy, hắn không chạy lên cao ốc độ kiếp, hoặc là, không bị cái cột thu lôi trên đó dẫn thiên kiếp đi.
Thì rất có thể hắn đã phi thăng lên Tiên giới rồi.
Sau đó, hắn sẽ gặp được công tử, Thanh Minh ma quân, Nguyệt Hoa Tiên Quân trên tiên giới.
Thậm chí …… là Tiêu Thiều.


Tiêu Thiều sẽ trông như thế nào? Có giống hiện tại không? Liệu có hamster khác không?
Hắn và Tiêu Thiều, trên Tiên giới chỉ là sơ giao, có khi còn hoàn toàn không quen biết.
Nhưng hắn lại được đưa tới nơi đây, dùng một phương thức khác quen biết bọn họ.


Hắn chơi cờ với công tử, làm đồ đệ của ma quân, còn cùng Tiêu Thiều tang thê.
Cảm giác thời không đan xen, thế sự vô thường này nhất thời khiến hắn ngơ ngẩn.
À, không chỉ cùng Tiêu Thiều tang thê, mà còn được thử song tu, còn có một bé Trái Cây không biết là nam hay nữ nữa.


Hắn dừng những suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu, trở lại tấm gương trước mặt.
Trong gương vẫn là dáng vẻ ấy.
Nguyên lý của chiếc gương này là gì? Tại sao lại chiếu ra cảnh tượng như vậy?
Ma quân còn bảo Trường Tương Tư có chút vấn đề, nhưng không nghiêm trọng, dường như còn liên quan tới con hắn.


Thật khiến người ta khó hiểu.
Nhưng mà, nghi ngờ công pháp của bản thân chính là điều tối kỵ nhất.
Lâm Sơ quyết định sau này sẽ quan sát tiếp.
Ma quân bảo là đi vòng quanh, vì thế hắn chạm thử ngón tay vào mặt gương, đi vòng quanh gương.


Đi khoảng trăm bước, mặt gương bóng loáng biến thành gồ ghề, dường như có khắc hoa văn.
Lâm Sơ lại đi vòng quanh.
Phía sau gương, bỗng nhiên xuất hiện một mảnh thiên địa khác, đèn đuốc sáng trưng.


—— một nơi giống như đại điện, chính giữa treo một bức tranh chữ rất lớn, viết độc chữ “Diệt”.
Trong điện, Tiêu Thiều nắm tay Trái Cây, đang nhìn một chiếc gương treo trên tường.
Lâm Sơ đột nhiên quay đầu lại.
Chiếc gương lúc nãy đã biến mất, chỉ còn một tấm bình phong.


Tiêu Thiều nói: “Ngươi về rồi.”
Trái Cây: “Về thật rồi kìa!”
Tiêu Thiều: “Chúng ta lạc mất ngươi, đang nghĩ Thanh Minh ma quân đưa ngươi đi đâu rồi.”
Lâm Sơ gật đầu, đến gần bọn họ.
Trong gương, vẫn là cảnh tượng ấy.
Hắn hỏi: “Các ngươi nhìn thấy gì?”


Trái Cây nói: “Con thấy mình được vô số mỹ nhân vây quanh! Tất cả đều mặc váy xinh đẹp như hai người vậy!”
Trái Cây thấy mỹ nhân, điều này cũng hợp lý.
Lâm Sơ nhìn sang Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều lại không nói gì, mà hỏi hắn: “Ngươi thì sao?”
Lâm Sơ nói đúng sự thật.


Tiêu Thiều đáp: “Ta không thấy ai cả.”
Lâm Sơ: “Hở?”
Tiêu Thiều: “Chỉ thấy rất nhiều máu.”
Dứt lời, y tháo chiếc gương trên tường xuống, lật nó lại.
Mặt trái khắc hoa văn thô ráp, ở giữa có một hàng chữ.
Chia lìa tụ hợp, đều là tiền định.


Gương này, tỏa ra một hơi thở khác thường, hơn nữa, mỗi người còn nhìn thấy những cảnh tượng khác nhau.
Tiêu Thiều nói: “Ta chưa từng gặp pháp thuật như vậy.”
Lâm Sơ: “Rất nhiều pháp thuật thời đó khác với bây giờ.”


Giống như công pháp, trận pháp của Thanh Minh ma quân, đều là những thứ mà tiên đạo ma đạo hiện nay rất khó có thể làm được, thế nên xuất hiện một pháp bảo không lý giải được cũng là bình thường.
Tiêu Thiều hỏi: “Ma quân truyền cho ngươi công pháp chưa?”


Lâm Sơ đáp: “Ma quân bảo ta tự đến thư phòng xem.”
Tiêu Thiều hỏi: “Y vẫn khỏe chứ?”
Lâm Sơ không biết tại sao Tiêu Thiều lại hỏi câu này, nói đúng sự thật: “Y có vẻ rất bận.”
Mới nói mấy câu, đã bị gọi đi rồi.


Lại nói: “Ma quân đã lên Tiên giới, Nguyệt Hoa Tiên Quân cũng ở trên đó, cách đây không lâu còn từng đánh nhau.”
Tiêu Thiều nói: “Đây là Nguyệt Hoa Tiên Quân không đúng rồi.”