Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 12: Ghét nhau như chó với mèo

Tiên phong đạo cốt?
Không có.
Nhìn bộ dáng bọn họ, tựa như chỉ cần Lăng Bảo Kính nhường cây quạt trong tay ra, bọn họ sẽ lập tức ân cần tiếp nhận, hai tay khuấy động, vì một làn gió mát cho Lăng đại tiểu thư.
Còn vị Lăng Phượng Tiêu này, lại thực kỳ quái.


Ngày nắng nóng, vừa có người quạt mát, vừa có người đút nho lạnh, rõ ràng là sợ nóng. Mà nhìn cách ăn mặc của mấy người Lăng Bảo Thanh, lụa mỏng thoải mái, lộ cánh tay lộ bả vai, hiển nhiên cách ăn mặc của thế giới này cũng không quá bảo thủ —— mà cố tình người này vẫn một thân hoa phục, che đến kín mít, cũng không thấy khó chịu.


Tất nhiên, Lâm Sơ chỉ dám nghĩ thôi, không dám nói.
Chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu cũng đang quán sát hắn, quan sát một hồi, kiêu căng mà nâng nâng cằm, hỏi: "Các ngươi sinh hoạt ổn thỏa chưa?"
"Mọi thứ đều ổn thỏa rồi." Lâm Sơ đáp.


Đáp xong, hắn lại nghĩ nghĩ, thêm một câu nữa: "Đa tạ Đại tiểu thư."
Lăng Phượng Tiêu không mặn không nhạt "Ừm" một tiếng, đứng dậy nói: "Đi theo ta."
—— Đại tiểu thư đây là muốn thư tôn hàng quý* dẫn đường cho hắn sao?
*Thư tôn hàng quý: chỉ người địa vị cao quý hạ mình khiêm tốn


Lâm Sơ nhất thời thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ).
Thế nhưng, thái độ Lăng Phượng Tiêu hiển nhiên cũng không chân thành lắm, thư tôn hàng quý cũng thư đến tâm bất cam tình bất nguyện.
"Cầm."
Lâm Sơ nhận lấy tấm ngọc phù Lăng Phượng Tiêu đưa cho.


—— vì không muốn cùng hắn tứ chi tiếp xúc, người này thậm chí chỉ dùng hai ngón tay xách sợi dây treo ngọc bội, cuối cùng đặt trên tay hắn.
Loại phương thức chuyển giao này, Lâm Sơ cũng rất nguyện ý.


Dù sao, không phân biệt là người hay không, chỉ cần là vật còn sống, hắn cũng cự tuyệt cùng đối phương xảy ra tứ chi tiếp xúc.


"Đây là tín vật ra vào Thượng Lăng Mộng Cảnh," Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói, "Nếu có chuyện quan trọng, dùng ngọc phù gọi Mộng tiên sinh, nếu Mộng tiên sinh có việc tìm ngươi, cũng sẽ dùng ngọc phù đưa tin."
Lâm Sơ nhận lấy: "Đa tạ."


Ba tháng trước, cái đêm lần đầu gặp Lăng Phượng Tiêu, trời quá tối nên Lâm Sơ không để ý, sau này cũng chỉ là xa xa liếc mắt một cái, bởi vậy, đến giờ mới phát hiện, Lăng Phượng Tiêu tuy chỉ lớn hơn mình một hai tuổi, thế nhưng lại cao hơn hẳn một cái đầu.


—— các cô gái tu tiên luyện võ dáng người luôn cao hơn bình thường một chút, mà tiểu ngốc tử mười năm qua dinh dưỡng không đầy đủ, vóc người không phát triển, điều này cũng dễ hiểu.


Lúc này, Lăng Phượng Tiêu đang đi trên đường núi, Lâm Sơ theo sau, Lăng Phượng Tiêu không cùng hắn nói chuyện nữa, Lâm Sơ tự nhiên cũng không nói, sơn đạo yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân.


Lăng Phượng Tiêu tu vi rất cao, bước chân tự nhiên nhanh hơn nhiều so với Lâm Sơ thân thể phàm nhân, chỉ chốc lát đã bỏ xa Lâm Sơ 20 bậc thang.


Lâm Sơ cũng không so đo với tính cách người này, thậm chí còn hứng thú nhìn bóng lưng Lăng Phượng Tiêu phía trước, sương mù thần tiên mờ ảo trên đường núi, lưu vân hồng y* chậm rãi đi lên, ngược lại có thể xem là cảnh đẹp.
*lưu vân hồng y: áo đỏ tung bay


Thậm chí, còn có hai con chim nhỏ bay ra từ cự mộc (cây to) quấn đầy dây leo bên đường, lượn vòng quanh Lăng Phượng Tiêu một hồi lâu mới đi.


Chờ khoảng cách càng dài hơn, Lâm Sơ đẩy nhanh bước chân, Lăng Phượng Tiêu tựa hồ nghe được tiếng bước chân hắn biến hóa, rốt cuộc ngừng bước, đứng trên đài cao chờ hắn.
Lâm Sơ đi lên, đây đã là cuối đường núi, sương mù tràn ngập, có thể thấy bóng dáng tiên cung cao ngất.


Lăng Phượng Tiêu duỗi tay, năm ngón tay nhẹ thu lại, sương mù liền tan biến như thuỷ triều rút xuống. Mở ra trước mắt Lâm Sơ chính là một nhóm cung điện đan xen trải dài vài dặm, cung điện lấy màu trắng tinh khiết làm chủ đạo, gạch lát gần giống ngọc, tinh tế trơn bóng, dưới ánh mặt trời hơi lóe lên, long lanh tinh xảo.


"Đây là Hợp Hư Thiên, là nơi ngày thường đi học," Lăng Phượng Tiêu dùng ngữ khí giải quyết việc công nói, "Đệ tử Tiên Đạo Viện ở phía đông Bích Ngọc Thiên, đệ tử Nho Đạo Viện cùng Thuật Viện ở Lưu Li Thiên, ngươi đi cùng ta."


Hai người lại tiếp tục đi về phía đông mấy dặm, chắc là nhờ tiên khí độc nhất trên núi Thượng Lăng, Lâm Sơ đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy mệt.


Bích Ngọc Thiên cũng là một ngọn núi xanh biếc, rừng trúc như biển, gió mát từng trận, trong đó tọa lạc vô số trúc xá (nhà trúc) độc đáo, đều là nhà đơn lẻ, nhưng cứ bốn nhà cách nhau rất gần lại tạo thành một khu, chính giữa khu là trung đình (cái sân).


"Mỗi người một xá, bốn người một uyển, ta đi hỏi Mộng tiên sinh xem ngươi ở uyển nào." Lăng Phượng Tiêu lấy ngọc phù của mình ra, nói với Lâm Sơ.
Lâm Sơ gật gật đầu, cùng lúc đó, hắn thấy ngọc phù kia hơi hơi lóe sáng.


Lăng Phượng Tiêu nhíu mi, tựa như khó hiểu, nói: "Mộng tiên sinh kêu ngươi, đi đi."
Lâm Sơ không biết Mộng tiên sinh là thần thánh phương nào, cũng không biết như thế nào tìm y, nhưng một khắc lúc hắn cầm lấy ngọc phù kia, một cỗ bạch quang nhu hòa liền bao phủ hắn.


Lại mở mắt lần nữa, đỉnh núi mặt trời mới lên, gió ban mai mát rượi, nghiễm nhiên là giao diện đăng nhập Thượng Lăng Mộng Cảnh.
Hệ thống vẫn một thân áo lam tiên khí phiêu phiêu, cười tủm tỉm vái chào hắn: "Đạo hữu, lại gặp mặt rồi."
Lâm Sơ: "Mộng tiên sinh?"


"Chính là tại hạ," hệ thống ôn tồn nói, "Thượng Lăng một hồi đại mộng, ta là người trong mộng. Đạo hữu nếu không chê, cũng gọi tại hạ một tiếng Mộng tiên sinh đi."
Lâm Sơ ngoan ngoãn nói: "Mộng tiên sinh."


Hệ thống ý cười nồng đậm vài phần, nhưng sau khi cười xong, sửa lại quần áo, nghiêm túc đứng lên: "Đạo hữu, lần này gọi ngươi tới, thật sự là có chuyện quan trọng."
Lâm Sơ hỏi: "Là chuyện gì?"


"Chuyện này, căn nguyên cũng là do tại hạ" hệ thống thở dài một hơi, "Đạo hữu, ngươi còn nhớ không, Thượng Lăng đệ nhị thí lúc trước, ta không muốn nghe tiểu tử kia tranh cãi cùng ngươi, bèn miễn các ngươi luận đạo?"
Lâm Sơ: "Nhớ rõ."


Chuyện này hắn phải thật sự cảm tạ Mộng tiên sinh thông tình đạt lý.


"Điều tồi tệ là, Thượng Lăng Giản —— đại tế tửu (hiệu trưởng) Học Cung, người này cũng thật nhiều chuyện, nói chuyện này không hợp quy củ, tuy hai người các ngươi đều đỗ Học Cung, nhưng đệ nhị thí này, vô luận không thể miễn."


—— như vậy xem ra, hắn vẫn không tránh khỏi số mệnh cùng giang tinh* luận đạo, Lâm Sơ có chút bồn chồn, nhưng chuyện này sớm muộn cũng phải làm, nên không chống cự nữa: "Cũng được."
*giang tinh: ngôn ngữ mạng, chỉ những người lấy tranh luận làm niềm vui


"Ngươi nghe ta nói xong đã," hệ thống thở dài một hơi, "Thượng Lăng Giản xấu xa kia lại nói, Thượng Lăng Học Cung quy củ rõ ràng, phạm quy thì phải phạt, ta đã lãnh phạt rồi, mà hai người các ngươi miễn một hồi luận đạo, cũng phải phạt. Hắn muốn các ngươi ở cùng một chỗ, từ nay về sau ngày đêm tranh biện, đem đạo tâm tranh luận rõ ràng mới có thể bỏ qua."


Lâm Sơ: "......"
Quả thực là sét đánh giữa trời quang.
Những ngày sinh hoạt ký túc xá sau này, không biết sẽ tuyệt vọng đến mức nào?


"Bất quá ...... Ta cũng không phải không có cách," hệ thống thu hồi biểu tình thở dài, giảo hoạt cười nói: "Tiểu tranh cãi tinh này là đệ tử đích truyền (dòng chính) của Như Mộng Đường, tên là Việt Nhược Hạc, Việt Nhược Hạc đạo hữu và muội muội hắn Việt Nhược Vân năm nay cùng nhau tới Học Cung, Việt Nhược Vân đạo hữu tuổi còn nhỏ, cần huynh trưởng chăm sóc. Hai người bọn họ muốn ở chung một uyển, ngươi tự nhiên cũng ở cùng uyển với họ. Vị đạo hữu Việt Nhược Vân này chịu mưa dầm thấm đất của huynh trưởng, cũng yêu tha thiết tranh cãi, bọn họ hai người cãi tới cãi lui, đạo hữu ngươi phải chịu khổ ồn ào rồi."


Nói xong, hệ thống lại tiếp tục: "Nhưng mà, này rốt cuộc cũng không hoàn toàn hiệu quả. Học Cung có quy củ, mỗi năm đệ tử mới tới trúc uyển, cần phải có một vị sư huynh hoặc sư tỷ khóa trước chiếu cố, vì vậy, vị trí thứ tư trong uyển của ngươi, ta đã cố ý an bài một vị có thể dạy bảo được cả hai nhân vật lợi hại này. Như vậy, đạo hữu liền có thể hoàn toàn thoát khỏi nỗi khổ tranh cãi rồi."


Tìm được đường sống trong chỗ chết, Lâm Sơ quả thực muốn rưng rưng cảm tạ Mộng tiên sinh.


Vừa định nói lời cảm tạ, hệ thống lại chậm rì rì mở miệng: "Đạo hữu, trong Thượng Lăng thí, kiếm pháp ngươi tuy không có gì nổi bật, nhưng tại hạ có thể nhìn ra, đường kiếm đạo hữu quả thực bất phàm —— vừa vặn, nàng sử dụng đao, cũng là võ học kỳ tài trăm năm khó gặp, các ngươi ở chung một uyển, thường ngày có thể luận bàn võ nghệ ở trung đình, đàm luận đạo pháp, tu luyện đều rất có lợi."


Dứt lời, hệ thống nhìn Lâm Sơ, rõ ràng tuổi còn trẻ, lại giống như lão cha già hiền từ tươi cười.
Lâm Sơ đột nhiên sững người.
Sử dụng đao, là võ học kỳ tài trăm năm khó gặp.
Một vị sư huynh hoặc sư tỷ khóa trước.
Một vị có thể dạy bảo được hai nhân vật lợi hại.


Chờ đã, chờ một chút.
Hình dung này có chút quen thuộc.
Hắn ôm ấp một tia mong đợi, mở miệng hỏi hệ thống: "Mộng tiên sinh, người nọ...... Là ai?"
Hệ thống cười nói: "Lăng gia tiểu phượng hoàng nổi danh giang hồ, chắc hẳn ngươi cũng từng nghe qua."


Năm Vĩnh Bình thứ tư, Lâm Sơ trên Thượng Lăng sơn, Bích Ngọc Thiên, Thượng Lăng Mộng Cảnh, đã chết.
Hắn gian nan nói: "Đa... Đa tạ...... Mộng tiên sinh."
Hệ thống cười vui vẻ.
Lâm Sơ mặt vô cảm.
Lâm Sơ cảm giác không tốt lắm.


Vị Đại tiểu thư kia, hiển nhiên không thích mình, tính tình lại cực tệ, động một tí muốn lột da người, hắn chỉ muốn kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng xa lánh) với người nọ, tránh càng xa càng tốt.


So với nỗi sợ sinh hoạt cùng Lăng Phượng Tiêu, hắn thà cùng giang tinh ngày ngày đêm đêm tranh biện còn hơn, biện đến Đại Thừa, biện đến phi thăng luôn.
Nhưng hệ thống không cho hắn cơ hội nào để nói nữa rồi.


"Đạo hữu, hấp tấp gọi ngươi tới, thật ngại quá, việc đã giao phó xong, ngươi mau trở về đi thôi."
Dứt lời, tay áo y vung lên, Lâm Sơ lập tức bị tống ra, trở về thế giới thực, vẫn là tư thế trong tay nắm ngọc giản kia.
Hắn ngẩng đầu, thấy Lăng Phượng Tiêu đối diện.


Lăng Phượng Tiêu biểu tình cũng không đúng lắm.
—— Nói mới nhớ, Lăng Phượng Tiêu vừa nãy muốn đi hỏi Mộng tiên sinh hắn ở uyển nào, vậy hiện tại chắc hẳn cũng biết hai người ở cùng một uyển rồi.


Hắn chỉ là tiểu ngốc tử trong cái thôn nhỏ, ở trong mắt Lăng Phượng Tiêu chính là bộ dáng bẩn thỉu khiến người chán ghét, chắc hẳn kim tôn ngọc quý Đại tiểu thư cũng không muốn cùng hắn ở chung một uyển.
Đúng là ghét nhau như chó với mèo a.


Lăng Phượng Tiêu một đường không nói chuyện, tới một uyển khắc "Kinh Phong Tế Vũ" trước cổng, cứng nhắc nói: "Nơi này."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, còn chưa tới trung đình, đã nghe thấy động tĩnh từ đó truyền tới.


Cách rừng trúc, người không thấy, đã thấy tiếng, một giọng nói trong trẻo vang lên, ngữ điệu lại cực kỳ không khách khí: "Có phải người tên Lâm Sơ tới không? Lâm Sơ, ngươi nói thiên hành hữu thường, người bất như hà (không quan tâm), ta đây hỏi ngươi, một năm có bốn mùa nóng lạnh, trời lạnh, chẳng lẽ ngươi không mặc thêm quần áo? Trời nóng, chẳng lẽ ngươi không cởi bớt quần áo? Trời nắng nóng như thế này, nếu ngươi vẫn ăn mặc kín mít, còn không phải là heo sao?"


Lâm Sơ thế nhưng cảm thấy hắn nói rất đúng.
Không chờ hắn đáp lại, một trận âm thanh rắc rắc vang lên.
Lâm Sơ quay đầu, thấy trong mắt Lăng Phượng Tiêu bùng lên lửa giận, khí cơ làm vỡ nát mấy cây trúc to cỡ miệng chén.


Nói tới trời nóng không cởϊ qυầи áo, Lăng Phượng Tiêu quả thật là một ví dụ điển hình nha.
Trúc giang huynh, tự cầu nhiều phúc, xúc phạm bá chủ học đường, đang đứng ngay cạnh ta đây này.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuộc sống gà bay chó sủa sắp bắt đầu!


Hiện tại, cả hai đều khoảng mười lăm tuổi, Lâm Sơ thì trẻ hơn một chút.
Thật sảng khoái khi thấy cả hai chán ghét, mai này sẽ là lò hỏa thiêu hương (tui ko hiểu).