Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 109: 109: Chốn Đào Nguyên

Lâm Sơ đang nằm mơ.
Trong mơ, hắn ngồi xếp bằng ở trung tâm đại điện Kiếm Các.
Ngoài điện tuyết bay đầy trời, gió bắc thét gào.
Hắn nhắm nghiền hai mắt, luyện tập tâm pháp.
Vạn vật hỗn tạp, thiên phú bẩm sinh, cô đơn lẻ bóng, độc lập bất biến, tuần hoàn không ngừng.


Linh lực chảy khắp cơ thể hắn, liên tiếp từng vòng từng vòng đại chu thiên.
Linh lực lạnh lẽo, toàn thân mênh mang trống rỗng, chẳng biết hiện tại là lúc nào.
Nhất thời hắn ngây người hoảng hốt, phát hiện loại cảm giác này đã rất lâu, rất lâu chưa từng xuất hiện.


Đang lơ lửng, hắn nghe thấy có ai đang gọi mình, từ một nơi thật xa xăm.
Dường như chỉ gọi tên hắn, độc một chữ Sơ.
Lâm Sơ gian nan hồi tưởng, đã đến lúc hắn phải tỉnh lại rồi.
Nhưng toàn thân hắn nặng nề vô lực, cố mãi cũng không mở được mắt, lẽ nào là bị bóng đè rồi sao.


Lâm Sơ thử cử động ngón tay, sau đó từng chút từng chút lấy lại tri giác cơ thể, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Trước mắt, là một mảnh tối sầm.
Lâm Sơ chậm rãi chớp chớp mắt.
Vẫn tối như vậy, không khác lúc nãy một tí nào.
Hắn duỗi tay, che lại hai mắt mình.
Tròng mắt vẫn còn.
Mù sao?


Trong lòng hắn lại mê mang trống rỗng, gắng sức chớp thật mạnh đôi mắt.
Vẫn không thấy gì.
Đúng lúc này, một bàn tay nắm lấy cổ tay hắn.
Tay kia rắn chắc hữu lực, chỉ là hơi lạnh.
Lâm Sơ không thấy chứng dị ứng tái phát, bởi vậy suy đoán có lẽ người này là Lăng Phượng Tiêu.


Chẳng qua không biết người này đang mặc bộ da nào thôi.
“Kinh mạch ngươi nát hết, trong mắt có máu đọng, phải nằm yên tĩnh dưỡng.” Một giọng nam nhàn nhạt cất lên.
Thanh âm này thoạt nghe thật mờ ảo, cao hoa lãnh đạm, tựa như vầng trăng cô độc trên bầu trời.


Hắn cảm thấy rất quen tai, ngẫm nghĩ kỹ lại, thì ra là Tiêu Thiều.
Hắn thả lỏng đôi chút, cũng nắm lấy tay Tiêu Thiều.
Đứng đầu bảng xếp hạng, quả nhiên chính là Đại tiểu thư.


Điều này cũng có thể giải thích lý do vì sao Tiêu Thiều biến mất khỏi bảng xếp hạng —— chính là Đại tiểu thư phải đi bế quan.
Nhưng mà…… Vẫn cảm thấy không đúng.
Lúc biết biểu ca là Đại tiểu thư giả dạng, hắn chỉ nghĩ rằng người này diễn xuất thật cao siêu.


Nhưng hiện giờ nắm tay Tiêu Thiều, hắn lại nghĩ chính mình đang tiếp xúc thân mật với một nam nhân khác, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tuy nhiên, tiếp xúc của hai người không chỉ dừng lại ở đó.
Hắn được Tiêu Thiều nâng dậy, dựa vào trước ngực y, nửa ôm lấy.


Tiêu Thiều nói: “Uống thuốc.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Trên người Tiêu Thiều thoang thoảng hương thơm thực nhẹ, thực lạnh.


Không giống như hương thơm trên người Đại tiểu thư, hương này như có như không, như là đạp tuyết tìm mai, tìm mãi không thấy, phảng phất như đứng trong đêm tuyết rét lạnh thấp thoáng mùi thơm hoa mai cực nhẹ.
Ngay sau đó, có một chiếc thìa chạm nhẹ vào bờ môi hắn.


Lâm Sơ ngoan ngoãn há miệng, nuốt canh thuốc xuống.
Trong đắng có ngọt, hình như là cố ý bỏ thêm đường, cho nên cũng không quá khó uống.
Uống xong, Lâm Sơ hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”


Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy cửa phòng mở, giọng nói sang sảng nồng nhiệt của một phụ nhân trung niên vang lên: “Tiêu tướng công, nương tử của con tỉnh chưa?”
Tiêu Thiều đáp: “Tỉnh rồi.”
“Tỉnh là tốt rồi!” Phụ nhân kia nói, “Ta sẽ nấu một con gà, hầm canh bồi bổ cho tiểu nương tử!”


Lâm Sơ nghĩ nghĩ, nhớ ra mình vẫn đang mặc nữ trang, mà Lăng Phượng Tiêu thì đã thay nam trang, cho nên —— liền biến thành vợ của Tiêu Thiều
Được rồi, dù sao cũng chỉ thay đổi vai vế một chút, không sao.
Chỉ nghe Tiêu Thiều nói: “Đa tạ đại nương.”


“Không có việc gì, hai vợ chồng con thật đáng thương, gặp phải hiểm cảnh như vậy!” Đại nương thở dài một hơi, “Ta đi trước, con chăm sóc vợ mình cho tốt nhé.”
Tiêu Thiều đáp: “Đương nhiên ạ.”
Khẩu âm đại nương này rất kỳ quái, không giống Nam Hạ, cũng không giống Bắc Hạ.


Đợi nàng đi rồi, Tiêu Thiều mới kể rõ mọi chuyện cho Lâm Sơ.
Bọn họ đang trú trong một thôn trang.
Nói là thôn, kỳ thật cũng không đúng lắm.
Hôm qua, Lâm Sơ ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự, Tiêu Thiều ôm hắn tiếp tục tiến về phương bắc.


Nơi đây vắng vẻ đìu hiu, núi non trùng điệp, cây cối khô héo, không một bóng người, chỉ thấy một dòng suối nhỏ, chẳng biết bắt nguồn từ nơi nào.
Tiêu Thiều đi dọc theo bờ suối, chợt thấy hoa mai đang nở bên bờ.
Lúc ấy, hoa mai nở rộ, tràn đầy sức sống.
Tiêu Thiều cảm thấy kỳ lạ.


Hoa mai không nên nở vào lúc này —— tính ra cũng phải chờ một hai tháng nữa, thời tiết ấm lên, băng tan tuyết tan, mới có thể gặp được.
Y kiểm tra xung quanh, cảm thấy nơi này có vẻ ấm hơn những nơi khác.
Lại thăm dò tiếp, phát hiện nước suối đang dần chuyển sang màu vàng, bốc lên mùi khét của lưu huỳnh.


Tiêu Thiều lập tức ý thức được nơi này không ổn, liền tìm đến thượng nguồn dòng suối, càng đi lên, hoa mai càng bung nở.
Mặc dù không tìm được thượng nguồn, nhưng lại phát hiện chỗ này có một khe núi rất dễ ẩn nấp, còn có suối nước nóng chảy qua.


Bởi vì có suối nước nóng, không khí nơi đây rất dễ chịu, y dự định dừng chân ở đây một thời gian, trị thương cho Lâm Sơ.
Lâm Sơ túa ra mồ hôi lạnh, thấm hết vào quần áo, hẳn là rất khó chịu, vừa lúc trên vách đá có dây leo khô, y ngắt lấy vài cây, tính toán nhóm lửa sưởi ấm.


—— không ngờ bên trong vách đá, thấp thoáng dưới đám dây leo khô héo, còn có một cái khe vừa sâu vừa hẹp, đang thổi ra tiếng gió.
Hai người trốn khỏi truy tung của Bắc Hạ, đương nhiên phải càng bí mật càng tốt —— Tiêu Thiều liền ôm lấy Lâm Sơ, bước vào khe hẹp.


Sau đó, càng đi càng xa, càng đi càng tối, vậy mà thực sự có ánh sáng yếu ớt chiếu tới từ phía trước.
—— sau đó, đột nhiên rộng mở thông suốt.
Tới một thôn trang ngăn cách với thế nhân.


Thôn trang được bao bọc bởi những dãy núi, tứ phía đều là vách đá đâm thẳng lên trời, phía trên lại bị thế núi nghiêng ngả ngăn cách, cho dù nhìn từ bất cứ hướng nào, thậm chí là từ trên trời xuống, cũng khó có thể thấy được sự tồn tại của nó.


Trong thôn trang có thôn dân, thấy người ngoài tới, kinh ngạc hỏi han.
Hóa ra, vào 200 năm trước, trong một lần động đất dữ dội, thế núi biến đổi, nơi này liền hoàn toàn bị bịt kín.


Thôn dân cũng chẳng quan tâm, an cư lạc nghiệp, tự cung tự cấp, thậm chí còn không phải nộp thuế má, áo cơm vô ưu, vui mừng hạnh phúc.
Hai trăm năm qua, dần dần đánh mất ý niệm muốn ra ngoài.


Bởi vì ngăn cách thế nhân, người dân nơi đây đều cực kỳ chất phác, Tiêu Thiều giấu diếm thân phận, bảo bọn họ là một đôi phu thê bất hạnh đụng phải lũ cướp, cùng đường, nhưng may mắn lại tìm thấy nơi này.


Thôn dân hồ hởi giúp đỡ, dọn dẹp một gian phòng sạch sẽ, lại hỏi thăm tình hình bên ngoài.
Tiêu Thiều nói rằng tình thế hiện giờ không tốt, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Thôn dân cảm thấy vô cùng may mắn vì được sống ở đây, thoát khỏi chiến tranh đói kém.


Lâm Sơ nghe, nhớ tới một tác phẩm từng học hồi trung học cơ sở.
Có một người ở Vũ Lăng sống bằng nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước ……
Chính là 《 Đào Hoa Nguyên Ký 》.


Mà thôn trang ngăn cách với thế nhân này, tựa như một chốn đào nguyên* đích thực vậy.
Chốn đào nguyên: cõi bồng lai, miền cực lạc


Chốn đào nguyên bị che giấu đến tột cùng, hai trăm năm qua không người nào phát hiện được, vô cùng an toàn —— Tiêu Thiều bảo, đêm qua y ra ngoài xem thử, xóa dấu chân diệt vết tích, đồng thời còn che lối vào lại, đảm bảo sẽ không ai tìm được bọn họ.
Lâm Sơ thả lỏng người.


Tiêu Thiều ôm lấy hắn, hỏi: “Còn đau đúng không?”
Đau.
Vẫn đau lắm.
Nhưng so với ngất xỉu lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, vẫn có thể chịu đựng được.
Lâm Sơ đáp một tiếng “Không sao đâu”.


Giờ này phút này, hắn đang dựa vào người Tiêu Thiều, nghe thấy tiếng gà gáy bên ngoài, tiếng củi nổ lép bép trong bếp, xa xa truyền đến tiếng phụ nữ và trẻ em nói chuyện, cảm thấy thực yên bình.
Yên bình giống như chốn đào nguyên trong truyền thuyết vậy.
Tiêu Thiều ôm chặt lấy hắn.


Lâm Sơ cảm thấy lồng ngực này hơi cứng.
Không cứng đến quá mức cộm người, nhưng cũng không mềm giống như Đại tiểu thư, mà vô cùng rắn chắc.
Dù biết ngực Đại tiểu thư rất phẳng, nhưng này cũng có vẻ quá mức cứng rồi.


Bởi vì hắn không nhìn thấy gì, mà Tiêu Thiều còn đang là trạng thái nam trang, nên hắn dũng cảm hơn bình thường một chút, ngập ngừng đưa tay đến ngực trái Tiêu Thiều, ấn ấn.
Không mềm.
Một chút cũng không mềm.
Chỉ hơi hơi đàn hồi, là do có một tầng cơ bắp.


Mỡ khác với cơ bắp, Lâm Sơ cảm nhận được chứ.
Lâm Sơ: “?”
Đây gần như là một cơ thể nam nhân hoàn mỹ.
Đại tiểu thư chuyên nghiệp như vậy sao?
Sau đó, hắn cảm thấy ngực chấn động một cái.
Tiêu Thiều cười nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”


Thanh âm thực thấp, truyền vào lỗ tai, phảng phất như gãi nhẹ một cái, Lâm Sơ suýt nữa thì giật mình.
Hắn làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, rút tay về.
Tiêu Thiều vuốt vuốt tóc hắn, bỏ một thứ vào trong tay hắn: “Cái này cho ngươi.”


Là một túi gấm rất nhẹ, không phải túi gấm giới tử người tu tiên thường dùng, chỉ là cái túi gấm bình thường, nhưng hoa văn thêu thùa bên ngoài túi gấm, chỉ vuốt nhẹ một cái, đã biết thứ này tinh xảo hơn túi gấm tầm thường gấp trăm lần.
Lâm Sơ hỏi: “Đây là cái gì?”


Tiêu Thiều đáp: “Tóc.”
Kết tóc, là một nghi lễ rất quan trọng trong thời cổ đại.
Có câu: “Kết tóc làm phu thê, ân ái lưỡng bất nghi.
Sinh đương phục quy thuận, chết đương trường tương tư.”
Dịch sương sương: Kết tóc thành vợ chồng, ân ái không nghi kỵ.


Còn sống sẽ gặp lại, chết đi sẽ nhớ mãi.
Lâm Sơ cảm thấy lòng bàn tay hắn hơi nóng lên.
Chợt nghe Tiêu Thiều nói tiếp: “Chúng ta sẽ tu dưỡng ở đây, đợi đến lúc tu vi khôi phục sẽ quay về Nam Hạ.
Kinh mạch ngươi tan nát, chỉ sợ sẽ phải…… Song tu.”


Song tu, nhắc tới chuyện này, Lâm Sơ lại vô cùng khẩn trương.
Hơn nữa……
Hắn nói: “Ta không nhìn thấy gì cả.”
“Không sao.” Tiêu Thiều nhẹ nhàng hôn hôn trán hắn.
Thật sự không sao ư?
Lâm Sơ phi thường hoài nghi.


Nhưng từ trước đến nay hắn rất nghe lời, nếu nói không sao, vậy coi như là không sao đi.
Hắn không nói gì nữa, cầm lấy túi gấm, tự nhiên cảm thấy người rất nóng, còn hơi hơi khó thở.
Với cả……
Cái vỏ Tiêu Thiều này, thật sự cũng quá mức chân thật rồi.


Hắn vẫn luôn cảm thấy, chính mình đang được một nam nhân ôm ấp.
Đại tiểu thư thường ngày vốn đã đủ quả quyết bá đạo, chân thật đáng tin, nhưng lúc này cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt hơn.


Hắn cảm giác cả người đều được Tiêu Thiều bao bọc, ngoại trừ ngoan ngoãn được ôm ra, nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích một tí nào.
Tiêu Thiều tiếp tục nói: “Lăng Phượng Tiêu là túi da nhân gian, Lăng Tiêu là thế thân dịch dung.


Ta thường nghĩ, không biết ngày nào mới có thể gặp ngươi với diện mạo thật, không ngờ sẽ có hôm nay.”
Lâm Sơ: “?”
Lâm Sơ: “”
Hắn nói: “Ngươi đang …… Nói cái gì?”
Tiêu Thiều: “Nói Tiêu Thiều.”
Lâm Sơ: “Tiêu Thiều, làm sao cơ?”


Lần này Tiêu Thiều nhẹ nhàng hôn hôn vành tai hắn: “Là ta.”
“Ta biết……” Giọng nói Lâm Sơ cứng đờ run rẩy: “Lăng Phượng Tiêu đâu?”


“Ta dùng túi da Lăng Phượng Tiêu hành tẩu giang hồ, có Chân Ngôn Chú trong người, không thể nói thêm được.” Thanh âm Tiêu Thiều còn có một tia chần chờ: “Việc này, không phải trong lòng chúng ta đều hiểu rõ nhưng không nói ra sao?”


“Không phải……” Giọng điệu Lâm Sơ bắt đầu mơ hồ: “Ngươi… Là nam nhân?”
Hắn nghe thấy thanh âm Tiêu Thiều cũng có chút mơ hồ: “Bằng không? Làm sao chúng ta có thể sinh em bé được?”


Lâm Sơ cảm thấy mình sắp ngạt thở mà chết: “Làm sao chúng ta có thể sinh em bé được, chẳng lẽ hai nam nhân có thể sinh được em bé sao?”
Tiêu Thiều nói: “Hai nam nhân làm sao sinh được em bé, chuyện này cũng quá kinh thiên động địa rồi?”
Lâm Sơ bắt đầu trống rỗng.


Thật lâu sau, hắn mới gian nan mà đọc từng chữ: “Ý của ngươi là…… Ta là nữ tử?”
Hắn cảm thấy Tiêu Thiều trầm mặc.
Ngay sau đó, cổ hắn đột nhiên rất khó chịu, kịch liệt mà ho khan.
Tiêu Thiều vuốt vuốt lưng cho hắn, thanh âm mang theo lo lắng: “Làm sao vậy?”


Lâm Sơ vừa ho, vừa cảm thấy có một luồng nhiệt lưu động trên vai, cổ, mặt, giống như cảm giác vừa ăn xong Huyễn Dung Đan.
Hắn ấn vào cổ mình, cảm thấy một thứ đang dần dần nhô lên.


Lúc mới ăn xong Huyễn Dung Đan, bởi vì phải mặc nữ trang, nên hắn mới ấn hầu kết của mình xuống, thứ kia không quá rõ ràng, ấn vài cái đã bằng phẳng rồi.
Bây giờ khôi phục nguyên trạng, chắc là tác dụng của Huyễn Dung Đan đã hết rồi.


Lâm Sơ buông bàn tay đang đè lên cổ ra, hữu khí vô lực nói: “Tác dụng của Huyễn Dung Đan hết rồi.”
Ngay sau đó, hắn cảm thấy Tiêu Thiều khựng lại.
Không khí trong phòng im lặng đến đáng sợ.
Nhất thời, Lâm Sơ không biết nên đau lòng cho hắn, hay là đau lòng cho Tiêu Thiều.


Hắn tuyệt vọng thoát khỏi lồng ngực Tiêu Thiều, vùi mình vào trong chăn.
Tiêu Thiều không ngăn cản hắn.
Tiếng cửa phòng mở ra, đại nương bước vào.


“Ai, sao lại thế này? Cãi nhau rồi? Vừa rồi ta nhìn qua cửa sổ, không phải còn thân mật ôm ấp sao?” Tiếng đại nương rất lớn: “Tiểu tướng công, đây là con không đúng rồi! Nương tử vừa mới tỉnh, sao lại chấp nhất với nàng làm gì?”


Một loạt tiếng bước chân vang lên, đại nương đến gần, mạnh mẽ đẩy chăn khỏi người Lâm Sơ, lôi tay trái hắn ra, lại kéo tay phải Tiêu Thiều tới, đan hai tay vào nhau: “Chút chuyện nhỏ thôi mà cũng giận nhau, tự mình ngẫm lại xem bây giờ phải làm gì! Thiếu niên phu thê, sao có thể giận nhau như vậy được? Nào, rốt cuộc là có chuyện gì? Kể cho đại nương nghe một chút xem nào!”


Không có, không phải tức giận gì đâu.
Ta chỉ là nằm mơ thôi.
Bây giờ nên tỉnh lại rồi.
Mau mau đánh thức ta điiii.