Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 1: Nhớ một lần độ kiếp thất bại

Mây đen chồng chất, bầu trời thành phố xuất hiện vòng xoáy màu đen, mở ra một lỗ hổng, sấm chớp ầm ầm rung động.
Một vài thanh niên trời nam biển bắc đang tụ họp.
"Lại nói đến cái người cùng phòng tao... tên Lâm Sơ," một thanh niên lên tiếng, "Như có bệnh, chưa từng thấy nó nói một câu."


Người bên cạnh mở một lon bia, phụ họa: "Nói nó người câm là còn cất nhắc rồi đấy, đến biểu cảm cũng không có. Tao phải vội vàng dọn ra ngoài ở, thật sự không muốn thấy nó một giây nào, mẹ kiếp."
Một tiếng sấm thật lớn vang lên, đinh tai nhức óc, mưa to tầm tã trút xuống.


Bọn họ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa sổ: "Mưa to vãi chưởng."
Thanh niên vừa càu nhàu nhướng mi nhìn lên không trung, đột nhiên sững sờ, trợn to hai mắt.
"Này..." Hắn ngập ngừng rồi ngạc nhiên nói: "Lão tam, trên nóc tòa nhà đằng kia còn không phải tên mặt liệt sao?"


Lão tam nheo nheo đôi mắt cận thị, "Vãi. Mưa to như vậy, người này thật sự bị bệnh tâm thần? "
"Không trầm cảm thì là tự kỷ, dù sao cũng không bình thường ", thiếu niên vui sướng khi thấy người gặp họa, nhếch mép cười," Ê, lão tam, mày xem nó ôm vật gì trong ngực vậy?


"Suиɠ sướиɠ của bệnh nhân tâm thần sao – hình như là một thanh kiếm. "
Nhưng mà, không đợi bọn họ thấy rõ, một cảnh tượng vượt quá khả năng nhận thức con người đã xảy ra.


Rất nhiều tia sấm sét màu tím khổng lồ xoắn trên bầu trời đen với những đường xuyên tâm không thể tưởng tượng được, nó đâm thẳng về cái người đứng trên đỉnh tòa nhà phía xa. Ánh sáng lúc đó quá chói, không ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.


Trên đường dưới lầu, người người đội mưa hưng phấn chụp ảnh, còn caption "Mưa giông cực lớn ở thành phố X tựa như tận thế, đạo hữu nào đang độ kiếp nơi đây?"
—— Đây là lần cuối cùng họ nhìn thấy Lâm Sơ.   


Lúc Lâm Sơ tỉnh lại, hắn cảm thấy mình đang nằm, khó nhọc mở mắt ra.
"Tiểu ngốc tử tỉnh rồi!" Bên tai vang lên một giọng nói nặng nề.
Cơ thể hắn lập tức cứng đờ, mí mắt nặng trĩu như Thái Sơn, xương cốt như rỉ sắt, thiếu chút nữa không thở nổi.
Ta bị dị ứng với mọi người, thực sự.


Hắn hít một hơi thật sâu, không khí ẩm ướt thối rữa rất khó chịu.
Hắn gắng sức vận chuyển chân khí, hoàn toàn không có tu vi.
"Sao lại không có động tĩnh gì?" Giọng nói kia tiếp tục vang lên, là một vị phụ nhân trung niên giọng rất lớn, nàng tựa hồ đang duỗi tay về phía hắn.


Tưởng tượng nhiệt độ cơ thể con người đang đến gần, các giác quan của Lâm Sơ bùng nổ, hắn đột ngột mở to mắt.
Đại nương bị hắn dọa nhảy dựng: "Ai tiểu quỷ này!"
Lâm Sơ cả người cứng đờ, hít thở mấy hơi, rốt cục nhìn rõ bốn phía.


Đại nương trước giường nhìn như hung thần ác sát, mặc áo váy vải bố, tóc quấn lên, cắm một cây trâm gỗ, không phải cách ăn mặc hiện đại.


Còn hắn đang ở trong một túp lều tranh rách nát cực độ, tường rỗ đầy nấm mốc, nếu muốn làm một bộ phim cổ trang thì cũng không dễ gì xây được căn nhà đổ nát thế này.
Lâm Sơ: "..."
Thảm kịch nhân gian a.


Hắn chỉ muốn độ cái thiên kiếp thôi mà — độ xong không lâu sẽ phi thăng, nhưng buổi tối có lớp học, hắn không có thời gian rời thành phố tìm nơi rừng núi hoang vắng, vì vậy đành phải chọn tòa cao ốc xây gần đó, tránh làm phiền những người bình thường.


Điều tồi tệ là tòa nhà này quá xui xẻo đi, không biết sao trên đó lắp một cây cột thu lôi khổng lồ, thiên lôi không đánh trúng hắn, đều bị cột thu lôi dẫn xuống. Người tu tiên, tâm không thành chí không kiên, ý đồ dùng ngoại vật tránh né thiên kiếp, không ngoại lệ sẽ bị trời phạt, nặng thì hôi phi yên diệt (tan thành khói bụi), nhẹ thì đánh trở về điểm bắt đầu, chằng hạn như hắn bây giờ.


Hắn thực sự không ngờ rằng cột thu lôi lại có thể dẫn thiên kiếp đi.
Vật lý hiện đại hại ta a.
Lâm Sơ hít thở vài hơi, cảm nhận một phen thân thể mình.


Kinh mạch vô cùng trì trệ, căn cốt kém cỏi kỳ dị, nói tư chất bình thường cũng là nhắm mắt khoe khoang, muốn tu tiên chỉ sợ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Hắn giống như một học sinh bị phạt vì gian lận, không những phải thi lại mà còn bị xé sách giáo khoa.


Đại nương thấy hắn dại ra, nhanh chóng hết giận, thở dài nói: "Ngốc nghếch cũng gần chục năm rồi, suốt ngày chạy vào xó xỉnh, lần này suýt chết đuối, chắc sẽ hồi phục lâu hơn trước".
Rất xa có một người đàn ông hét lớn, đại nương "Ai" một tiếng , dịch góc chăn cho hắn rồi xoay người rời đi.


Tay nàng gần như quệt vào cổ Lâm Sơ, khiến hắn toàn thân nổi da gà, hô hấp khó khăn, thật lâu sau mới bình thường lại.


Động tác của đại nương thực sự chỉ là đơn thuần tốt bụng, nhưng Lâm Sơ quả thật không thể tiếp xúc với người khác. Chăn bông ẩm ướt kỳ lạ, lạnh như sắt thép, đắp còn khó chịu hơn không đắp. thật là vô phúc hưởng thụ.


Chờ đại nương đi xa, hắn đứng dậy khỏi giường, đẩy cánh cửa gỗ nhớp nháp nhìn ra ngoài. Đập vào mắt là những ngôi nhà đổ nát giống hệt nhau, tốp năm tốp ba tụ lại, giống một thôn trang. Cái sân hắn đang đứng nằm ở ngoại ô thôn trang, bên ngoài thôn là đất ruộng hoang, xa hơn một chút là sương mù xám xịt, cái gì cũng không nhìn được.


Sắc trời tối tăm kỳ lạ, nói là sáng sớm mà lại có người qua lại, khói bếp lượn lờ; nói là chạng vạng mà bầu trời một mảnh tro đen, không trăng không sao, cũng không thấy nửa điểm bóng dáng mặt trời lặn, quỷ ảnh lay động, thật là đen đủi. Nhất thời hắn không nghĩ ra được gì, muốn quan sát lại lần nữa, liếc thấy bên ngoài có thôn dân đi lại, cái chân giơ ra một nửa bèn rụt trở về, quay người về phòng.


Căn phòng thật là tồi tàn, đã hỏng hóc còn bừa bộn, đồ đạc chỉ có một giường một bàn, không có gương soi, không nhìn được chính mình, hắn liền nghĩ đến "Tiểu ngốc tử" và "Tiểu chó điên" mà đại nương kia nói. Đoán chừng khối thân xác này quả thực là một nhân huynh trí tuệ khuyết tật, cũng không biết dung nhan thế nào.


Sờ sờ mái tóc như cỏ dại của mình, Lâm Sơ có điểm hít thở không thông.  
Đúng lúc này, cổng sân cọt kẹt một tiếng, sau lưng vang lên tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, thấy người tới vẫn là đại nương kia.


Đại nương bưng một cái bát sứ trắng, bước qua ngạch cửa, gọi như cọi cẩu: "Tiểu ngốc tử, ăn cơm tối!"
Đại nương vừa kêu xong thì thấy tiểu ngốc tử đang quay đầu nhìn mình, vẻ mặt vẫn không như bình thường, nhưng lại rất khác trước đây.


Đại nương cau mày: "Rơi xuống nước một lần, làm sao lại càng ngốc hơn rồi."
Nói xong, nàng đặt bát xuống bàn, xoay người rời đi.


Trên đời này, người thanh tĩnh không nhiều lắm, ngốc tử là một trong số đó, bởi vì không ai muốn nói chuyện với kẻ ngốc. Lâm Sơ trước nay cầu còn không được, nhưng hiện tại lại không ổn. Hắn cần phải giao lưu với ai đó, nếu không, chỉ có thể làm kẻ ngốc ở đây cả đời. Mặc dù hắn thích yên tĩnh, nhưng cũng không muốn trở thành một kẻ ngốc – đặc biệt là một kẻ ngốc đắp một cái chăn mốc meo trong một căn phòng mốc meo.


Vì thế, thời điểm đại nương chuẩn bị ra ngoài, liền nghe thấy một giọng nói run rẩy từ sau lưng: "... Đa tạ."
Đại nương: "Ai nha!"
Nàng đột nhiên xoay người lại: "Ngươi không ngốc!"
Lâm Sơ cứng ngắc gật đầu.
Đại nương suýt nữa hoa tay múa chân, hướng bên ngoài hét lớn: "Tiểu ngốc tử không ngu ngốc!"


Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, trong chốc lát ngoài cửa tụ tập một đoàn thôn dân xanh xao vàng vọt, tất cả đều duỗi cổ nhìn vào phòng.
"Tiểu ngốc tử không ngốc sao?"
"Tiểu ngốc tử thật sự không ngốc?"
"Tiểu ngốc tử quả nhiên không ngốc!"
Lâm Sơ: "..."


Một kẻ ngốc đột nhiên trở nên thông minh, làm sao có thể nháo ra động tĩnh lớn như vậy?
Đại nương đặt bát xuống, run rẩy tiến lên nắm lấy tay Lâm Sơ: "Ngài... ngài có thể nhớ ra rồi ư?"
Lâm Sơ: "!!!"


Tay hắn bị đại nương nắm chặt, cả người lông tơ dựng đứng, hai mắt tối sầm, lui về sau mấy bước như bị điện giật, suýt nữa hồn phi thiên ngoại.
Không ngờ đại nương quỳ xuống: "Ngài ngàn vạn lần phải cứu chúng ta a!"


Thôn dân thấy đại nương quỳ xuống, cũng sôi nổi dập đầu theo ngoài cửa: "Ngài ngàn vạn lần phải cứu chúng ta a!"
Lâm Sơ mấp máy môi, gian nan tổ chức ngôn ngữ, muốn hỏi tại sao những người này lại tự mình quỳ xuống.
Bất quá, hắn đã lâu không nói chuyện, hoàn toàn không sắp xếp được.


Hắn khó khăn nói: "Muốn ta làm gì?"
Vài người mồm năm miệng mười nói với lên, đặc biệt giọng của đại nương to nhất. May mắn thay, mặc dù Lâm Sơ khó nói chuyện thật nhưng nghe bọn họ nói xong thì cũng miễn cưỡng lý giải vài phần ý tứ.


Mười năm trước, không biết yêu quái gì quấy phá, tóm lại là đã xảy ra đại họa. Lúc cả thôn đang lâm nguy, một vị tiên nhân đi ngang qua, dùng pháp thuật bảo vệ nơi này mười năm, điều kiện là phó thác cho thôn dân một ngốc tử, nói là đồ đệ tiên nhân.


Thôn dân lại hỏi, nếu pháp thuật có thể bảo vệ họ trong mười năm, vậy mười năm sau họ phải làm thế nào.
Tiên nhân lời lẽ sắc bén, dùng toàn ngôn ngữ thần tiên, đại khái như "Chờ cơ duyên đến", rồi phiêu nhiên rời đi.


Hiện giờ, thời hạn mười năm đã đến, kết giới lung lay sắp đổ, nhưng tiểu ngốc tử lại không ngốc, có thể thấy cơ duyên đã tới, thôn dân tự nhiên vui mừng khôn xiết, chỉ hy vọng tiểu ngốc tử đột nhiên thông suốt, có thể nghĩ ra đối pháp.
Lâm Sơ nhìn ra bên ngoài.


Vẫn là cảnh tượng kia — sương mù ma mị tràn ngập khắp nơi, nghe nói sinh cơ trong đó đã tuyệt chủng, tất cả đều là hoạt thi ác quỷ. Cả thôn giống như một hòn đảo biệt lập trên biển, mười mấy năm không có tin tức bên ngoài, dù có vỡ đầu cũng không cách nào thoát ra được, nếu không tìm được đối sách, hắn cũng sẽ mắc kẹt ở đây.


Hắn tu tiên từ nhỏ, căn cốt tuyệt hảo, tu luyện hơn mười năm, xuôi chèo mát mái đến Đại Thừa*, hiện tại lại bị Thiên Đạo sung quân tới nơi này, không chỉ bị nhốt, mà còn phải cùng người khác nói chuyện, bình sinh hắn chưa bao giờ khó khăn như vậy.
*cấp bậc tu tiên


Lâm Sơ đứng đó, hít sâu vài cái, một phen xây dựng tâm lý mới tổ chức lại ngôn ngữ, hỏi: "Có kiếm không?"
Thôn dân đồng loạt nhìn hắn, đầu gối lại sắp nhũn ra, muốn dập đầu lễ bái.


Không nghĩ tới tiểu ngốc tử một khi thông suốt lại bình tĩnh như vậy, quả nhiên là phong thái cao nhân, người tu tiên sẽ không lừa gạt ta a.
Tác giả có điều muốn nói:


Bất tri bất giác cuốn thứ 4 rồi. Tôi viết cổ trang không hay lắm nên đang cố gắng hoàn thiện. Tôi sẽ chấp nhận mọi ý kiến ​​đóng góp về cách viết và sẽ sửa đổi nghiêm túc. Tôi sẽ không chấp nhận ở điều khoản cài đặt.


Hầu hết thế giới quan đều tự thiết lập, không có sự tu luyện và thăng cấp từng bước.