Tiến Công Sủng Phi

Chương 60: Hoàng Thượng mượn sức

Edit: Watanabe Aya
Beta: Huyền Vũ
Hoàng Thượng chậm rãi bước vào nội điện, thi lễ với Thái Hậu rồi thong thả ngồi xuống cái ghế bên cạnh.


Thái Hậu tay cầm một cốc trà, thần sắc có chút âm trầm. Không khí giữa Thái Hậu và Hoàng Thượng đang đóng băng, tất cả mọi người thấy rõ. Dù sao thiên hạ và hậu cung đều là của Hoàng Thượng, vậy nên thấy thái độ của Hoàng Thượng với Thái Hậu, vài người trong hậu cung cũng bắt đầu tỏ thái độ bằng mặt không bằng lòng với Thái Hậu.


Thọ yến lần này Thái Hậu muốn làm thật là lớn, nhân cơ hội đó để củng cố địa vị của mình, cho bọn nô tài mắt không tròng kia biết sự lợi hại của bà ta. Nhưng hết lần này đến lần khác Hoàng Thượng lại không muốn theo ý của bà.


“Ai gia biết làm vậy sẽ khiến Hoàng Thượng khó xử, nhưng danh sách quà mừng thọ mà Thượng nghi đưa ra hai ngày trước có hơi ít. Nếu tin này truyền ra ngoài thì thể diện của Hoàng Thượng cũng mất hết!” Thái Hậu đặt cốc trà trong tay xuống, nói thẳng ý tứ của mình.


Hoàng Thượng khẽ nhướn mày, tỏ vẻ mặt từ chối cho ý kiến, thấp giọng nói: “Mẫu hậu, không phải lúc nào người cũng tin mình là người hiểu trẫm nhất? Vậy sao người lại nói những lời này, trẫm vốn không sợ mất mặt! Cái đó có bị mất cũng chẳng sao. Huống hồ giờ đang có chiến tranh, những vật bị cắt giảm trong danh sách, trẫm đã sai Kì Thượng nghi chuẩn bị để mượn danh nghĩa của người quyên cho Tây Bắc tạo phúc cho muôn dân!”


Hoàng Thượng trông chẳng bận tâm mấy, thậm chí còn nhàn nhã cầm một khối điểm tâm lên ăn. Có thể đoán lần này tiệc tàn người chẳng vui rồi.
Hoàng Thượng vừa mới đi, Thái Hậu ở sau tức đến sùi bọt mép ném đồ trút giận.


“Bốp!”  một tiếng, chén trà làm bằng sứ Thanh Hoa bà ta vừa dùng đã bị ném xuống đất vỡ thành trăm mảnh. Thọ Khang Cung chìm vào yên lặng, chỉ có tiếng Thái Hậu tức giận thở hổn hển, tuy nhiên đôi khi cũng có phi tần làm bà ta tức giận nhưng đại đa số là do Thù uyển nghi chọc giận, nhưng giờ bà ta bị Hoàng Thượng chọc giận đến mức mất kiểm xoát.


Hứa ma ma vội vàng đi lên phía trước, vươn tay vỗ nhẹ vào sau lưng Thái Hậu giúp bà ta nhuận khí rồi mới nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Đi gọi Xa thuận nghi đến đây!” Thái hậu khẽ hất tay Hứa ma ma ra, khi nhắc tới ba chữ ‘Xa thuận nghi’ lông mày của bà ta liền nhăn lên.


Hoàng Thượng đối xử với người Hứa gia đều tàn nhẫn như vậy, đâm người Hứa gia đến không chỗ nào không có vết thương, cứ như sợ không đâm chết được người Hứa gia vậy. Không ai làm bà vừa lòng hết.


Lúc Hứa Khâm đi vào bên trong điện Mục cô cô nhẹ giọng dặn dò nàng ta đôi câu, Hứa Khâm cẩn thận nghe rồi mới âm thầm gật đầu.


“Khâm nhi, bây giờ Hoàng Thượng đúng là khinh người quá đáng ai gia phải nhanh chóng phản kích nếu không sớm muộn gì người Hứa gia cũng bị hắn giết hết!” Thái hậu cho nàng ngồi xuống, còn không đợi Hứa Khâm ngồi vững bà đã lạnh lùng giọng nói.


Hứa Khâm nghe thấy lời nói của bà ta liền kinh hãi ngây ngẩn cả người, theo bản năng nàng ta quay sang nhìn Thái Hậu. Chỉ thấy Thái Hậu ngồi nghiêng dựa người vào ghế, thần sắc thanh lãnh, vẻ mặt vừa rồi của bà ta có chút dữ tợn nhưng hiện tại đã thu liễm lại thần sắc trên mặt mang thêm vài phần nghiêm túc.


“Thái hậu, không thể làm chuyện như vậy được vị trí của tần thϊế͙p͙ ở trong hậu cung còn chưa được vững chắc. Hiện tại thế lực của Hứa gia trong hậu cung còn quá yếu, nên ——” Hứa Khâm trầm mặc một lát, chau mày lại suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng khuyên nhủ.


Hiện tại Thái Hậu còn đang rất tức giận nên sao có thể nghe lọt lời khuyên nhủ của Hứa Khâm. Vừa nghe được việc Hứa Khâm không đồng ý với việc làm của bà ta thì cơn tức trong lòng lại dâng lên. Đã qua nhiều năm như thế, vì chuyện mẹ đẻ của Hoàng Thượng mà Thái Hậu coi như bị Hoàng Thượng xa cách. Bà ta đều nhịn, nhưng bây giờ bà ta bị Hoàng Thượng đối xử như vậy nên hiện tại bà ta giống một ngọn núi lửa phun trào, không thể đi thu thập được. Các mưu tính và sự lí trí thường ngày của bà ta dường như đã bị vứt ra xa ngàn dặm.


“Ngay cả ngươi cũng không tuân lời ai gia, ai gia cho ngươi tiến cung có ích lợi gì! Trong hậu cung này, người thất thế tuy có rất nhiều nhưng người có được vị thế trong cung cung cũng không phải là ít! Vì sao thứ nữ ti tiện của Thẩm gia có thể dẫm đạp lên đầu của ngươi? Con ả điên chán sống của Phỉ gia còn chưa thị tẩm nhưng vẫn có được địa vị cao, xem chừng ngày sau nàng ta cũng sẽ vượt qua ngươi luôn! Cũng chỉ còn ngươi, rõ ràng có người trải đường cho ngươi rồi mà sao ngươi vẫn không lọt được vào mắt xanh của hắn!” Giờ Thái Hậu tức giận đến mức ném cả ấm trà trên bàn, nhất thời thẹn quá hóa giận, buông lời công kích đối phương không chút suy nghĩ.


Dù Hứa Khâm đã chuẩn bị tốt để chịu đựng lửa giận của Thái Hậu, nhưng bị mặt nàng trở nên trắng bệch như tờ giấy. Dù sao Hứa Khâm cũng sinh ra ở danh môn thế gia nên dù các phi tần có phân vị cao hơn nàng ta thì cũng phải nhượng bộ ba phần. Mà ngay cả Thẩm Vũ cũng chưa thật sự công kích nàng ta, hiện tại nàng ta hoàn toàn mất hết mặt mũi ở trước mặt Thái Hậu.


Không khí trong Thọ Khang Cung có chút không được bình thường, Hứa Khâm hít một hơi thật sâu, bị thái hậu mắng như vậy trong lòng nàng ta cũng không tức giận mà cảm thấy vô cùng uất ức. Dù sao sau khi tiến cung nàng ta luôn an an phận phận, có một chút tâm tư nho nhỏ cũng bị mấy câu của Phỉ An Như đánh trở về.


“Tần thϊế͙p͙ cảm thấy không khỏe, lần sau sẽ tới thỉnh an Thái Hậu!” Hứa Khâm không muốn ở lại đây một khắc nào nữa, vội thấp giọng nói một câu sau đó xoay người đi nhanh ra cửa.
Vừa bước ra khỏi Thọ Khang Cung, cái mũi nàng ta cay cay, nước mắt tràn mi.


“Thuận nghi, ngài đừng khóc nữa chỗ này là cửa Thọ Khang Cung. Có rất nhiều người đi qua đây, nếu việc này bị truyền ra ngoài Thái Hậu mà biết được sẽ tức giận hơn!” đại cung nữ đi theo Hứa Khâm nhìn nàng ta khóc thành như vậy vội vàng đi sát lại nhẹ giọng khuyên bảo sau đó một cái khăn gấm từ trong tay áo ra lau nước mắt cho Hứa Khâm.


Trong lòng cũng thở dài liên tục, nàng ta là nha đầu của hầu phủ đi theo vào cung để hầu hạ Hứa Khâm, hậu cung đúng là một tử hồn thủy (hồ nước chết) quả nhiên là không sạch sẽ. Vốn tưởng rằng đi theo Hứa Khâm có Thái Hậu làm chỗ dựa vững chắc thì có thể thoải mái một chút, không nghĩ tới bởi vì mang họ Hứa nên mới rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng này.


Khi Hứa Khâm trở về Tễ Nguyệt điện vẫn luôn rầu rĩ không vui, cả bữa trưa cũng dùng rất ít. Không khí trong Tễ Nguyệt điện cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Đến khi một tiểu cung nữ vội vàng chạy tới, trên mặt mang theo vài phần vui mừng.


“Thuận nghi, Hoàng Thượng truyền khẩu dụ đêm nay sẽ tới Tễ Nguyệt điện, kêu ngài chuẩn bị thật tốt!” Vì tiểu cung nữ kia chạy rất nhanh nên trong thanh âm còn mang theo tiếng thở dốc, nhưng mặt mũi đều là thần sắc vui vẻ.
Từ lần thị tẩm đầu tiên Hoàng Thượng đã không để ý đến Hứa Khâm nữa.


Lúc đầu Hứa Khâm hơi sửng sốt, sau đó trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười. Nét rầu rĩ trên mặt nàng ta biến mất như chưa từng xuất hiện, vội vàng đứng dậy bắt đầu sai cung nhân dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài điện. Hoàng thượng là nổi danh thích sạch sẽ, khó khăn lắm người mới đến nơi này một lần, không thể vì vậy mà làm cho người mất hứng.


Tin tức Hứa Khâm chuẩn bị được thị tẩm, lập tức truyền ra khắp hậu cung. Chúng phi tần trừ bỏ hơi kinh ngạc thì không có biểu hiện gì khác. Có người ngầm cười nhạo nữ nhân Hứa gia, từng nói qua một câu: Hoàng Thượng chủ động nhớ đến nữ nhân Hứa gia thì mặt trời mọc đằng tây rồi.


Vốn chỉ là bí mật đàm tiếu mà thôi, không ngờ Hoàng Thượng thật sự nhớ tới Hứa Khâm.


Lúc tin tức được truyền tới Cẩm Nhan điện, Thẩm Vũ đang cầm kéo cắt tỉa hoa hồng. Cây hoa hồng chia làm vài khóm với nhiều màu khác nhau đương kì nở rộ, xinh đẹp cực kì. Minh Âm báo tin xong vội cúi đầu xuống hơi bất an đứng bên cạnh. Mấy ngày nay Hoàng Thượng chưa triệu hạnh Thẩm Vũ, hơn nữa lại nhảy ra một vị Cẩn tần, nên địa vị của Thẩm Vũ cần được củng cố bằng sự sủng ái của Hoàng Thượng.


“Nghe nói hôm nay Xa thuận nghi vừa khóc vừa chạy ra khỏi Thọ Khang Cung?” Thẩm Vũ vẫn không ngẩng đầu lên vẫn chăm chú nhìn vào cây kéo trong tay, nhẹ giọng hỏi một câu.
Minh Âm hơi sửng sốt, mới thấp giọng đáp: “Đúng vậy, nô tỳ nghe nói Xa thuận nghi khóc đến vô cùng thương tâm.”


Khóe miệng Thẩm Vũ lộ ra một nụ cười nhạt, nàng cầm kéo cắt thật mạnh vào cành cây một đóa hoa hồng vừa nở rộ bị cắt xuống dưới, Thẩm Vũ không dùng tay đón lấy đóa hoa hồng mà để yên cho nó rơi xuống mặt đất. Minh Ngữ ở bên cạnh nhìn thấy động tác của Thẩm Vũ, mà ở dưới đất cũng có một vài đóa hoa hồng bị cắt không khỏi thở nhẹ một cái.


Trước Minh Ngữ nói muốn cắt một vài cành hoa hồng xuống cắm vào lọ, Thẩm Vũ còn cản không cho, nói hoa phải được nuôi ở trên cành mới đẹp, hồng xứng lục.


Thẩm Vũ cũng không để ý đến việc Minh Ngữ đang kinh ngạc mà đem kéo đưa cho Minh Âm, sau đó đi vào trong điện, đôi giày thêu trắng mịn nghiền qua đóa hoa hồng nở rộ, Thẩm Vũ vừa đi vừa giơ tay vén vài sợi tóc bay toán loạn ra sau tai, khóe miệng thoáng nét cười lạnh.


“Chỉ cần một đóa hoa trên cành cao là đủ rồi.” Thẩm Vũ khẽ mở đôi môi đỏ mọng, câu nói bay bổng tựa như có ý gì khác.


Theo bản năng Minh Âm quay đầu lại nhìn, quả nhiên trong vài đóa hoa hồng đang nở rộ chỉ có một đóa hoa hồng đỏ ở chỗ cao nhất, bên cạnh đó còn có một cành hoa hiển nhiên là cành hoa vừa rồi bị cắt. Đóa hoa rơi xuống đất là một đóa hồng trắng, đáng tiếc đã bị Thẩm Vũ giẫm qua nên có cánh hoa rơi lả tả, thậm chí cánh hoa trắng ngần còn in một dấu chân.


Rất nhanh đến chạng vạng, Hứa Khâm đã đợi ở trong cung. Nàng ta đã sớm tắm rửa sạch sẽ còn đặc biệt bôi một chút dầu thơm lên người, toàn thân tự nhiên cũng tỏa ra mùi thơm ngát. Trên mái tóc của nàng ta cũng được bôi lên vài giọt càng trở nên mềm mại vô cùng. Gió nhẹ nhàng gợi lên mang theo vài sợi tóc phất lên má của nàng, nụ cười trên môi Hứa Khâm chưa từng biến mất.


Cuối cùng long giá của Hoàng Thượng cũng tới, Hứa Khâm mặc một cái áo choàng thật dày ra hành lễ với hắn. Tề Ngọc đưa mắt nhìn Lý Hoài Ân một cái, Hứa Khâm liền được đỡ dậy.


“Xa thuận nghi ở đây đã quen chưa?” Tề Ngọc vừa đi vừa nhìn xung quanh tựa hồ như đang quan sát nội điện của Hứa Khâm.
Hứa Khâm có phần thụ sủng nhược kinh, vội vàng dịu dàng nói: “Nơi này là cung điên trong hậu cung tất nhiên là vô cùng đầy đủ và thoải mái.”


Tề Ngọc gật đầu, ánh mắt của hắn quét một lượt xung quanh định tìm một đề tài để nói. Nhưng đáng tiếc giống như trời sinh hắn luôn bị người Hứa gia khắc vậy, lông mày của nam nhân nhăn lại trên mặt thoáng hiện ra một tia mất kiên nhẫn, nhưng lại che dấu rất nhanh.


“Lần trước lúc Xa thuận nghi thị tẩm, trẫm chơi thật sự vui vẻ!” Tề Ngọc moi hết ruột gan một lúc sau cuối cùng mới nói ra một câu.


Để khen được Hứa Khâm như vậy đây đã là giới hạn của hắn, cố tình hiệu quả lại hoàn toàn tương phản, làm cho Hứa Câm nhớ tới ác mộng đó nhất thời nụ cười trên mặt cũng biến mất thậm chí còn lộ ra vài phần sợ hãi.


Tề Ngọc đi vào nội điện, đặt mông ngồi xuống vị trí chủ vị, ánh mắt vừa nhấc liền nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hứa Khâm, hắn có chút không kiên nhẫn mà “chậc” một tiếng.


“Lý Hoài Ân, mang cốc lên!” Hoàng Thượng nhẹ ngẩng đầu lên, không muốn đi xem một vòng quanh đây nữa, cao giọng nói luôn.