Tiến Công Sủng Phi

Chương 39: Hoàng Thượng trách mắng

Edit: Watanabe Aya
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki


Kiều phi chống hai tay xuống đất, dường như muốn đứng lên, nhưng cả người của nàng như nhũn ra, lập tức lại ngã sấp xuống. Hai tỷ muội Thôi gia vội vã đi tới, hai bên trái phải đỡ nàng ta đứng lên, ba người phúc thân lần thứ hai vớiTề Ngọc, rồi đỡ nhau đi về phía cửa điện.


Thẩm Vũ khẽ nheo mắt, nhìn dáng điệu khập khễnh của ba người, nhất thời thở dài nhẹ nhõm tông lòng. Tạm thời, Thẩm Kiều hẳn cũng không dám bắt nàng làm gì nữa.


Đợi đến khi bóng dáng ba người biến mất hoàn toàn ở bên ngoài cửa điện, cung nhân trong điện thở dài nhẹ nhõm. Kẻ khua chiêng gõ trống đến hát xướng, chọc giận Hoàng Thượng bừng bừng tức giận đã đi rồi, lúc này tính khí Diêm Vương đáng sợ hẳn là sẽ dịu đi một chút.


Lý Hoài Ân mang khuôn mặt nịnh nọt ý cười nhìn về phía Hoàng Thượng. Đến khi hai mắt nhìn rõ sắc mặt Đế Vương đen như đáy nồi thì hắn liền tại chỗ không cười nổi. Vừa mới chuẩn bị nói vài câu khách sáo, làm dịu bầu không khí xuống, giờ khắc này lập tức ngậm chặt miệng, đầu cũng cúi thấp nhất có thế, hắn còn chưa muốn chết sớm đâu.


“Lui xuống hết đi, trẫm và Xu Uyển Nghi có chuyện muốn nói.” Tề Ngọc nhìn thẳng vào Thẩm Vũ, giọng nói trầm thấp. Đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, tựa như lúc nào cũng có thể tức giận xông lên đánh nàng một trận.
Giọng điệu âm u của nam nhân giống như một khúc thôi hồn 
[1]


, làm cho mấy cung nhân bên trong điện run lên. Mấy cung nhân vừa hầu hạ tất nhiên không dám nán lại lâu, bước nhanh ra ngoài. Lúc Lý Hoài Ân đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại.
[1] Khúc thôi hồn: Những bài hát mê hoặc, thôi miên con người


Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ đứng bên ngoài chờ đợi, trong lòng đều cấu phúc thay Xu uyển nghi. Uyển nghi, người phúc lớn mạng lớn, nếu thực sự không vượt qua được thì nhất định phải hét lên, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ sợ mất mặt sẽ không làm gì được người.


Sắc mặt Tề Ngọc âm trầm nhìn về phía Thẩm Vũ, hắn cũng không tốn hơi thừa lời với nàng, mà là đi nhanh đến trước mặt nàng. Thẩm Vũ không khỏi chớp mắt một cái, nàng căn bản không biết liệu nam nhân này có muốn đánh luôn cả nàng không?


Nhìn Hoàng Thượng nổi giận vào lúc này, Thẩm Vũ cảm giác kiếp trước của mình sống thật uổng phí! Khi đó nàng đã làm thế nào để dẹp lửa giận của hắn?


Nàng tìm nát óc trong trí nhớ, muốn tìm cách cứu mình qua khỏi cơn nguy khốn. Nhưng nàng còn chưa tìm ra cách, nam nhân đã đi tới trước mặt nàng, cơ thể to lớn che hết ánh sáng, cằm hơi hất lên, khóe mắt rủ xuống nhìn về phía nàng, như là nhìn thứ đồ bỏ đi bị vứt trong góc vậy, tỏ rõ thái độ ghét bỏ!


Thẩm Vũ liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, gần như sử dụng tất cả các giác quan để cảm nhận động tác của hắn. Bỗng nhiên Hoàng Thượng giơ tay lên, dường như muốn dùng tay đánh nàng.


“Hoàng Thượng, tần thϊế͙p͙ sợ đau!” Thẩm Vũ rụt cổ lại theo bản năng, hai tay giơ lên như muốn đẩy tay Hoàng Thượng ra.
“Còn có thể làm bẩn tay người!” Tay hắn còn chưa đưa xuống, Thẩm Vũ vội vàng bổ sung một câu.


“Trẫm không sợ bẩn tay!” Tề Ngọc nói một câu lạnh như băng, tay đang giơ lên bỗng nhiên đổi hướng, trực tiếp luồn qua phía bên phải, đột nhiên bấm vào eo nàng một cái.


“A ——” Thẩm Vũ căn bản không ngờ hắn sẽ tập kích, nhất thời liền kêu lên một tiếng, lại vội vã ngừng lại, dường như sợ bị người khác nghe thấy.


Mấy người bên ngoài vẫn đang chú ý đến động tĩnh bên trong, đều bị tiếng kêu này của Thẩm Vũ dọa đổ ra một thân mồ hôi lạnh. Hoàng Thượng đang làm gì vậy? Đạp vào mặt? Không thể nào, Xu uyển nghi dựa vào khuôn mặt để tranh sủng, khuôn mặt cảnh đẹp ý vui như vậy, Hoàng Thượng chắc chắn không xuống tay được.


Vậy đánh ở đâu? Minh Âm chau mày, không nhịn được kéo kéo ống tay áo của Lý Hoài Ân một cái, thấp giọng nói:”Lý tổng quản, Hoàng Thượng gần đây không có thú vui mới gì chứ? Khoảng thời gian trước thích bắn tên, có vị chủ tử không có mắt đến gần, không phải bị hắn ném chiếc đũa vào giữa trán sao?”


Minh Ngữ vừa nghe cũng lên tinh thần, không ngừng gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng nói: “Ta cũng nhớ, còn có một thời gian Hoàng Thượng thấy tiên sinh bơi, sau đó phàm là phi tần tình cờ gặp được ở Ngự Hoa Viên đều bị hắn cho người ném bọn họ vào trong ao sen.”


Minh Tâm vẫn đang thấp thỏm lo lắng, nghe các nàng nói như vậy, ba hồn bảy vía bị dọa không còn chút nào, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cửa điện, dường như đang cân nhắc liệu có nên vọt vào giải cứu Thẩm Vũ đang nước sôi lửa bỏng bên trong hay không.


Lý Hoài Ân nhìn Minh Tâm liền đoán ra tâm tư của nàng, vội vã quát Minh Âm và Minh Ngữ ngưng tiếp tục thảo luận: “Nói lung tung gì chứ, Hoàng Thượng há lại là loại chủ tử không biết chừng mực sao?”
Hắn vừa dứt lời, ba cung nữ đều nhìn về phía hắn, mắt mang theo vẻ hoài nghi nồng đậm.


Lý Hoài Ân không khỏi “Xì” một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Cho dù có thật sự không đúng mực, Hoàng Thượng cũng đối xử khác với Xu uyển nghi! Chắc chắn sẽ không làm vậy với người!”
Ba người kia sau khi nghe thấy thế, tinh tế nghĩ lại liến cảm thấy cũng đúng, đểu thở phào nhẹ nhõm.


Lại quay về bên trong điện, Thẩm Vũ bị véo một cái, eo lập tức nhoi nhói đau, hiển nhiên là Hoàng Thượng không hề nương tay. Nàng hơi khom người, hai tay che chỗ bị véo, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng khuôn mặt rưng rưng muốn khóc.


“Lần trước trẫm đã nói với ngươi, đừng có lằng nhằng mập mờ mấy chuyện như thế này với người khác! Có phải là trẫm quá nuông chiều ngươi rồi không, để ngươi quên mất tính cách của trẫm, không tìm thấy phía Bắc 
[2]


đúng không!” Lời nói của Tề Ngọc khí phách, hắn vẫn một bộ dáng cao cao tại thượng nhìn về phía Thẩm Vũ, lông mày anh khí nhíu chặt, rõ ràng đang tức giận mãnh liệt.


[2] Không tìm thấy phía Bắc (找不着北): nghĩa là không có manh mối, không thể hiểu nổi. Từ xưa con người đã biết phía có sao Bắc Đẩu là phía Bắc, từ đó rất tiện để xác định phương hướng. Câu nói “không tìm thấy phương Bắc” nghĩa là không tìm được sao Bắc Đẩu, nên rất khó định vị phương hướng, ý nói ai đó dấn thân vào làm một chuyện khó hiểu, sai lầm.


Thẩm Vũ bị véo đến đau, rưng rưng nước mắt nhìn hắn. Bất đắc dĩ Hoàng Thượng đang rất tức giận, không hề để ý tới nàng.


“Không phải là tần thϊế͙p͙ cố ý, kẻ dưới phải phục tùng người trên, đây là cung quy bất biến của hậu cung Đại Tần.” Nàng đương nhiên là oan ức vạn phần, hai tay xoa eo, cảm thấy cả người đau đớn. Nhất thời cũng giở chút tính tình, lời phản bác cơ hồ bật thốt ra.


Mỹ nhân rơi lệ, gần như không ai có thể chống lại mê hoặc như vậy. Chẳng qua lần trước Thẩm Vũ đã từng dùng với Hoàng Thượng, lúc này lập tức không có hiệu quả mấy nữa.


Nàng vừa dứt tiếng, sắc mặt Hoàng Thượng càng thêm âm trầm. Nếu mấy người Lý Hoài Ân nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhất định trong lòng sẽ bật ngón cái với Thẩm Vũ. Xu uyển nghi thật sự là quá giỏi. Có lẽ là ngại mình đã sống hơi lâu rồi.


Tề Ngọc hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai giơ tay véo eo bên trái nàng một cái, mạnh thêm một chút.
“A ——” Lúc này Thẩm Vũ không che giấu tiếng kêu đau nữa, trực tiếp hét ra tiếng.


Bồn người ngoài điện lần thứ hai kinh ngạc, Lý Hoài Ân dường như chợt nhớ ra cái gì, thấp giọng nói: “Hoàng thượng gần đây đang học múa roi với Vũ tiên sinh.”
Ba người kia: “…”
Minh Tâm cười gượng hai tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Thượng vừa thượng triều về, trên người không mang roi chứ?”


Lý Hoài Ân ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của Minh Tâm, tỏ vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Hôm nay Hoàng Thượng nghĩ lúc vào triều, chắc chắn các triều thần sẽ lại lải nhải, vì vậy mang theo một cái roi dài, nói là không có việc gì thì sờ cho đã nghiền.”


Hắn vừa dứt lời, bốn người đều lộ ra biểu tình ngẩn người.
“Hoàng Thượng, tần thϊế͙p͙ sai rồi.” Thẩm Vũ liều mạng vặn vẹo cơ thể, miệng không ngừng xin tha.


Nhưng dường như Tề Ngọc đã quyết tâm muốn trừng trị nàng, duỗi cả hai tay véo toàn thân nàng, nhìn từ xa có vài phần giống khỉ. Thẩm Vũ mỗi lần tránh né đều di chuyển cả người, nàng tự biết giờ khắc này tư thế chắc chắn rất khó coi, nghĩ cũng biết là chật vật cực điểm, cũng may không có người thứ ba nhìn thấy.


Hoàng Thượng tựa hồ véo đến nghiện, động tác hai tay càng ngày càng nhanh. Bàn tay trắng nõn thanh mảnh của Thẩm Vũ vung lên bốn phía nhưng căn bản không bắt được tay hắn.


Bốn người bên ngoài nghe ngóng bên trong, Thẩm Vũ tiếng sau hét to hơn tiếng trước, bắt đầu kinh hồn bạt vía. Minh Âm nhìn cửa điện, nhiều lần muốn bước lên đẩy cửa vào, Minh Âm và Minh Ngữ bèn vội vàng kéo nàng, thấp giọng khuyên nhủ: “Ngươi gấp cái gì? Đi vào ngươi có thể làm gì? Còn chưa rõ tình huống bên trong, coi như Hoàng Thượng thật sự vung roi, ngươi đi vào muốn đồng thời bị đánh sao?”


Minh Ngữ mở miệng liền nói một tràng dài. Minh Tâm bị nàng dọa càng thêm sốt ruột, càng muốn đi vào bên trong. Minh Âm không khỏi trừng Minh Ngữ một cái, cầm chặt tay Minh Tâm hơn.


“Đừng vội, lần trước cũng có một cung nhân trung thành bảo vệ chủ, xông vào muốn chịu phạt thay chủ nhân. Kết quả càng làm cho Hoàng Thượng tức giận, làm cho vị chủ nhân bị trừng phạt gấp bội còn cung nhân này phải đứng một bên nhìn. Nếu ngươi lo Xu uyển nghi bị trừng phạt chưa đủ thì xông vào đi.” Minh Âm nói xong liền buông lỏng tay.


Minh Tâm tất nhiên không còn dám xông vào trong nữa, bốn người cau mặt nhìn nhau.
Bỗng nhiên bên trong điện lần thứ hai truyền đến tiếng hừ nhẹ của Thẩm Vũ nhưng lại mang theo vài phần run rẩy uyển chuyển, lọt vào trong tai người khác, giống như là tiếng rên lúc động tình.


Nhất thời vẻ mặt bốn người đều lộ ra mấy phần vui mừng, hẳn là Hoàng Thượng đang trừng phạt, sau phạt đến trên giường luôn đi? Đã nói, Xu uyển nghi trong hậu cung không phải người bình thường, Hoàng Thượng dù có tức giận hơn nữa, đến trước mặt nàng cũng có thể tiêu bớt.


“Thẩm thị A Vũ, ngươi là chó sao!” Sau đó tiếng nam nhân nổi giận truyến đến, ngữ điệu cao vút, như muốn xuyên thủng màng nhĩ người ta.
Nhất thời khuôn mặt ɖâʍ đãng của bốn người bên ngoài sụp đổ, cõi lòng tan nát.


Còn không đợi bốn người kịp phản ứng, cửa điện đột nhiên bị đá văng ra, Hoàng Thượng tay ôm cằm, khuôn mặt âm trầm đi ra.
Bốn người vội vã cúi người hành lễ, quỳ trên đất rất lâu không đứng lên, chỉ mong không bị liên luỵ.


“Lý Hoài Ân, tước danh hiệu của Xu uyển nghi đi cho trẫm, nữ nhân mồm miệng bén nhọn!” Hắn gần như gầm lên câu đó, chỉ là hắn vừa dứt lời liền khẽ hít vào một hơi.


“Xì ——” Tề Ngọc cứ như thế một tay ôm cằm đi ra khỏi Cẩm Nhan Điện. Tuy trên đường đi hắn đã hết sức khống chế vẻ mặt nhưng cặp lông mày nhíu chặt và khóe miệng run rẩy đã tiết lộ cảm giác đau đớn của hắn lúc này.


Lý Hoài Ân quy củ bước theo sau hắn, thỉnh thoảng ngẩng đầu hai mắt lén lút đánh giá. Tay Hoàng Thượng vẫn chưa rời khỏi cằm, chẳng lẽ tự mình vung roi làm mình bị thương?