Edit: Cảnh Phi.
Beta: Rine Hiền phi.
“Nhiên Mỹ nhân, mấy nô tài vừa rồi không nâng tốt cái bè này, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương quan tâm người, để cho người làm lại thêm một lần nữa.” Lý Hoài Ân đi từng bước đến trước mặt Hứa Vi Nhiên, trên mặt mang theo ý cười có mấy phần nhu hòa, đôi mắt lộ ra tia sáng đồng tình.
Cái bè trúc này vừa nhìn thì biết là khó khống chế, hơn nữa hiện giờ Hứa Vi Nhiên sớm đã bị hành hạ tới hết sức, nào còn có thể chịu đựng thêm một lần nữa.
“Lý Tổng quản!” Hứa Vi nhiên vô thức kêu to một tiếng, vẻ mặt vô cùng không tình nguyện. Nàng dịch dịch đôi chân ra hiệu rằng mình không thể đi nổi. Tuy rằng rất muốn mở miệng nói lời cự tuyệt, nhưng trước kia có rất nhiều phi tần bởi vì không nghe lời mà bị trừng phạt, cho nên dĩ nhiên nàng không dám tái phạm nữa.
Lý Hoài Ân quay đầu nhìn nàng một cái, dưới đáy lòng không khỏi thở dài một hơi. Hắn vung tay về phía mấy tiểu thái giám bên cạnh, cao giọng nói: “Đứng ngây ra làm gì? Còn không mau đỡ Mỹ nhân ngồi lên bè trúc đi!”
Lời của Lý Hoài Ân vừa vang lên, thái giám bên cạnh đã lập tức đi tới, động tác nhìn bên ngoài thì có vẻ cẩn thận, nhưng thái độ lại vô cùng cường ngạnh, căn bản không cho nàng ta thời gian cự tuyệt.
Chẳng qua bên này Mỹ nhân còn chưa được đưa lên bè trúc, bên kia Giai Tần vẫn đang chịu sự dày vò đã có chút không chịu nổi. “Roẹt--” một tiếng, tiếng vải bố bị xé rách vang lên, tuy rằng vải bố rất dày nhưng cũng không chịu được sự va chạm của một người ngồi lên như vậy. Lúc Giai Tần bị xóc nảy trên đó giống như đang xào đậu phộng, người xào thì không ngừng đảo nồi to, mà đậu phộng bên trong thì lại không ngừng xóc nảy lên xuống.
Khi nàng ta vừa rơi xuống, vải bố rách mất, nếu không phải nàng ta nhanh tay lẹ mắt dùng tay chân bám trụ vào khung gỗ, thì có thể nàng ta đã từ chính giữa rơi xuống rồi! Nhưng tay chân đều bám chặt trên khung gỗ, dáng vẻ hình chữ X dường như càng thêm khó coi, sớm biết vậy thì nàng ta đã chọn rơi xuống đất cho xong. Hà tất phải chịu mất mặt như vậy!
Đối với động tác kỳ quái như vậy của nàng ta, quả nhiên xung quanh lập tức truyền đến một tràng tiếng cười nhạo không hề che giấu chút nào.
“Ai da, Giai muội muội không phải luôn tự xưng là người giống như thần tiên hay sao? Sao giờ lại thuần thục làm ra loại động tác bất nhã như vậy chứ. Ôi trời, thật sự mở mang kiến thức!” Các phi tần ngồi gần nhau, lập tức có người mở miệng trào phúng nàng ta, hơn nữa nói không có chút lưu tình nào cả.
Nữ nhân giống như tiên nữ, ở trong hậu cung cũng không phải không tiếp nhận được. Nhưng mà kiểu không dính khói lửa bụi trần thì đều do gia thế tốt đẹp giáo dục ra. Người giống như Lưu Di, ở trong mắt nữ nhi thế gia các nàng, gần như là sinh ra ở nơi hương dã, trong nhà lại không nuôi dưỡng danh sĩ. Cho nên nàng ta tự xưng là tiên nữ ở trên cao khó tránh khỏi làm cho các phi tần tâm khí cao ngạo sinh ra bất mãn.
Cả khuôn mặt của Lưu Di như bị lửa đốt, lập tức đỏ rực một mảnh. Hiện tại nếu như nàng ta buông tay cũng không phải không được, mà quan trọng là nàng ta không dám. Mà bốn tiểu thái giám nâng khung gỗ kia dường như cũng choáng váng, trực tiếp đứng ngốc một chỗ, nhưng vẫn khiêng khung gỗ ở trên vai, không hề có ý muốn đưa vị Giai Tần này xuống.
Thẩm Vũ ngồi ở trong đình hóng gió, nhìn thấy dáng vẻ chật vật kia của nàng ta, nhất thời không nhịn được, liền che miệng cười thành tiếng. Nét mặt Tề Ngọc có chút cứng đờ, môi hơi run rẩy, hiển nhiên là đang cố gắng nín cười lại. Không ngờ một tiểu mỹ nhân ngày thường vô cùng nhu nhược, bỗng nhiên giống như thế này, cảnh sắc này thật sự quá chấn động rồi.
Lúc này Lý Hoài Ân cũng thông minh hơn, không chờ Hoàng thượng chỉ huy đã trực tiếp bắt đầu phân phó người, gấp giọng nói: “Đừng có đứng ngây đó, nhanh đi tìm thứ gì rắn chắc mang tới đây, vải bố này không chịu được người quá nặng!”
Sau khi hắn vừa cao giọng hô lên, lập tức có cung nhân vọt tới, đầu tiên là đưa Giai Tần xuống, sau đó lập tức đi tìm một miếng da, cẩn thận gắn vào khung.
Sau khi Giai Tần xuống dưới, cảm giác đôi tay và hai chân đều run cả lên. Lúc hai chân chạm lên trên mặt đất, mới lấy lại được cảm giác chân thật. Sắc mặt trắng bệch, môi tím lại, rõ ràng bị hành đến không ra hình dáng gì. Chẳng qua mấy cung nữ khéo tay, khung gỗ trống không đã dùng da bọc lại, so với trước đó càng xóc nảy nhiều hơn.
Ngay cả một câu phản bác Lưu Di cũng chưa kịp nói ra thì đã bị người nâng lên lần nữa rồi. Hơn nữa sau khi nàng ngồi yên ổn xong, mới phát hiện tiểu thái giám vừa rồi nâng khung gỗ đã thay người, đám người lúc trước đã mệt rã rời. Đám người mới tới này tinh thần vô cùng phấn chấn, hai mắt tỏa sáng, giống như lấy việc xóc nảy Giai Tần đến chết làm mục tiêu.
Lúc này có kinh nghiệm hơn vừa nãy, hai người ngồi ở trên trụ được thời gian khá dài. Chẳng qua Nhiên Mỹ nhân ngồi bè trúc vẫn bị đung đưa, bốn phía ngay cả tay vịn cũng không có, cuối cùng nàng ta vẫn bị xóc từ trên mặt bè gỗ rớt xuống. Nàng ta vô cùng kiên định, gặp loại chuyện này, nếu không thể kiên trì lâu chút sẽ rất có hại, cho nên hai tay nàng ta nắm chặt phía hai bên bè trúc.
Khi nàng ta ngã xuống, đôi tay còn chưa bỏ ý định vươn tới, nhất thời dùng sức quá lớn nên cả người trượt xuống dưới, móng tay thật dài lập tức bị gãy mất. Năm móng tay thật dài bị gãy mất bốn móng, thậm chí móng tay ngón giữa và ngón áp út đã bị bong ra tới tận gốc, máu tươi lập tức phun trào không ngừng.
“A!” Nàng ta đau tới mức rơi nước mắt, tiếng khóc nức nở. Tay đứt ruột xót, móng tay gãy một đoạn như vậy, cũng đủ khiến nàng ta đau đến không chịu nổi. Căn bản không thể khống chế được nước mắt, tiếng kêu khóc như vậy, khác biệt rất lớn so với tính tình không sợ trời không sợ đất ngày thường của nàng ta.
Đầu tiên mọi người sửng sốt một chút, thấy nàng ta rơi chật vật lại có người cười ra tiếng. Nhiên Mỹ nhân này nhân duyên không tốt, bây giờ lại bị tất cả mọi người đều chế giễu. Lý Hoài Ân lấy lại phản ứng trước tiên, vội vàng cho mời thái y đến nhìn xem. Đáng thương cho Nhiên Mỹ nhân, cả bàn tay đều nhiễm máu tươi lại không hề có một người nào quan tâm, cuối cùng vây quanh bên người đều là mấy thái giám và cung nữ.
“Mau dừng lại, mau dừng lại!” Lưu Di cũng không kiên trì bao lâu, lập tức bắt đầu cao giọng kêu to lên. Ngữ điệu chấn động, như là đã chịu kích thích lớn.
Nhưng mà nhóm tiểu thái giám nâng khung gỗ căn bản không cách nào làm chủ, không dám tùy ý dừng lại, sợ bị xử phạt giống những người trước nên đều nghiêng đầu nhìn về phía Tề Ngọc, đang đợi mệnh lệnh của hắn.
Hoàng thượng híp híp mắt, giống như quan sát biểu tình trên mặt của Lưu Di, xem thật sự có vấn đề hay không?
“Hoàng thượng, mau cho người dừng lại, thần thϊế͙p͙ muốn ói ——” Lưu Di lại bắt đầu kinh hoảng thất thố kêu to, nhưng lời còn chưa nói xong thì đã ói ra ngoài. Thức ăn mới ăn vừa rồi, còn chưa kịp tiêu hóa hoàn toàn, cứ như vậy ói trào ra hết. Nhưng bọn thái giám còn chưa nhận được mệnh lệnh của Hoàng thượng, cho nên cũng không dám dừng lại, vì thế Lưu Di chỉ kịp cúi đầu xuống, những thứ dơ bẩn đó liền theo cổ áo trượt một đường xuống, thậm chí lúc cúi đầu đồng thời ói ra, có một ít bị văng thẳng ra ngoài.
Lúc ấy Tề Ngọc đang cẩn thận nhìn chằm chằm nàng ta, muốn biết nàng ta có hành vi lừa gạt hay không, kết quả vừa lúc thấy được một màn này. Hắn lập tức đứng lên, mày nhíu chặt lại với nhau, cầm ấm trà trên bàn ném ra ngoài, tựa như muốn hất nước trà qua để tẩy rửa sạch sẽ Giai Tần vậy.
Động tĩnh của Hoàng thượng lớn như thế tự nhiên khiến Thẩm Vũ đưa mắt nhìn qua. Chẳng qua nàng nhìn thấy thần sắc ghét bỏ của Tề Ngọc, trên mặt lộ ra biểu tình vui vẻ. Lặng lẽ cúi đầu, độ cong nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng. Chỉ là một lần tỷ thí tranh đoạt tránh nóng ở hành cung mà thôi, cũng đã khiến đám oanh oanh yến yến lăn lộn đến mức thương tích đầy mình, không còn chút hình tượng nào trong cảm nhận của Hoàng thượng.
Quan trọng nhất chính là, đến cửa thứ ba thì các phi tần đều chỉ còn lại nửa cái mạng. Đặc biệt là hai vị Giai Tần và Nhiên Mỹ nhân, quả thực giống như mới vừa đi qua quỷ môn qua vậy, mặt không còn chút máu, tái nhợt như tờ giấy. Toàn thân đều run lập cập, một người vì móng tay bị gãy mà đau đến lệ rơi đầy mặt, một người bởi vì xóc nảy quá lâu mà ói đến trời đất tăm tối, tầm mắt mơ hồ.
Cũng thê thảm giống với các nàng còn có Hoàng thượng, hiện tại gương mặt Tề Ngọc vô cùng tái nhợt, tiếng nôn mửa của Giai Tần còn vang vọng ở bên tai. Hắn không khỏi nâng tay lên, chầm chậm xoa xoa bụng. Hắn cũng muốn nôn rồi! Nhưng nôn ra thật dơ!
“Nơi này giao cho Hoàng Hậu, trẫm xem xét lại, lúc đi tránh nóng, ngoại trừ nàng ra, không mang theo bất cứ ai cả. Trong thời gian ngắn này, trẫm đều không muốn nhìn thấy mặt các nàng ta. Trẫm đi trước!” Tề Ngọc vội vàng ném xuống những lời này, bỏ lại mọi người, rời đi từ một con đường khác.
Lý Hoài Ân vội vàng mang theo cung nhân Long Càn cung đi theo, cũng bất chấp việc phân phó người trong coi hai vị chủ tử xui xẻo ở bên ngoài.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng quay đầu đi, tầm mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng Hoàng thượng, dáng vẻ cướp đường mà chạy kia, giống như có quái thú hung mãnh đuổi theo sau vậy. Nàng lại móc khăn gấm ra, nhẹ nhàng che kín môi đỏ, trực tiếp cười ra tiếng.
Chúng phi tần ngồi ở trên ghế, đã chú ý tới tình huống trong đình hóng gió, không thấy bóng dáng của Hoàng thượng. Chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng rời đi từ hướng bên kia, một đám lộ vẻ nghi hoặc. Tỷ thí này còn chưa có kết thúc mà, sao Hoàng thượng đã đi như thế rồi, thậm chí ngay cả thành tích cũng chưa tuyên bố.
Mãi đến khi Thẩm Vũ cười đủ rồi, nàng mới lấy khăn gấm ra, ý cười nhàn nhạt trên mặt không thể nào che giấu hết, hiển nhiên vô cùng vui vẻ.
“Được rồi, Hoàng thượng mới vừa nói, người vô cùng thưởng thức biểu hiện của chư vị cho đến cửa thứ hai. Nhưng tới cửa thứ ba, lại làm ra chuyện thất thố như thế, khiến người nhìn cũng cảm thấy thân thể không thoải mái, cho nên vô cùng thất vọng đối với các vị!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, hấp dẫn lực chú ý mọi người, nàng đứng lên khỏi ghế đá, hơi cao giọng nói vài câu.
Nàng vừa dứt lời, không ít người hướng ánh mắt phẫn hận về phía hai người Lưu Di và Hứa Vi Nhiên. Bởi vì tỷ thí lần thứ ba, những người khác đều chưa lên, chỉ có hai người bọn họ tỷ thí. Một người làm đến đổ máu, một người làm cho nôn mửa, Hoàng thượng ở cửa thứ ba cảm thấy thất vọng, liên lụy đến mọi người đều không chiếm được chỗ tốt, đương nhiên đều trách cứ hai người bọn họ.
Minh Âm đứng phía sau Thẩm Vũ, nghe nàng nói như vậy, dưới đáy lòng không khỏi tán thưởng Thẩm Vũ. Bây giờ quả nhiên Hoàng hậu đã nói dối dễ như trở bàn tay, căn bản Hoàng thượng không hề nói như vậy, nàng lại kể chuyện này một cách vô cùng có đạo lý, hợp tình hợp lý.