Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Vy Chiêu nghi.
Lúc chạng vạng, Thẩm Vũ đã sớm ăn vạ trên giường. Ngày hè, thời tiết vô cùng nóng bức, cũng may hiện tại mặt trời đã lặn, thời tiết oi bức xung quanh cũng trở nên mát mẻ hơn đôi chút.
Minh Âm đứng bên cạnh quạt cho nàng, những làn gió mát thổi tới, Thẩm Vũ dựa trên đầu giường, nhàn nhã xem một quyển thoại bản trong tay. Minh Tâm ngồi quỳ ở bên chân nàng, vươn tay tới không nhẹ không nặng bóp chân cho nàng.
Chủ tớ ba người đều vô cùng thanh thản, bên ngoài lại rất náo nhiệt, Đại Hoàng tử đã được bà ɖú ôm tới đang chơi đùa bên ngoài. Minh Ngữ cho thằng bé chơi bắt bóng. Tiếng cười “khanh khách" của Đại Hoàng tử truyền tới rất rõ. Thanh âm non nớt của trẻ con truyền vào tai, dường như thấm đến tận đáy lòng, làm tâm tình người ta bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Vũ nghiêng đầu trên giường mơ màng sắp ngủ, trong lúc đang mơ mơ màng màng, nàng bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ. Dường như bên cạnh, Minh Âm dừng tay quạt, Minh Tâm cũng dừng bóp chân, thậm chí tiếng đứa nhỏ chơi đùa bên ngoài cũng không còn, tất cả quá mức an tĩnh.
Trong giây lát nàng bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy Tề Ngọc ngồi ở mép giường của nàng, đang cười như không cười mà nhìn nàng, một đôi mắt chăm chú chứa vài phần cảm xúc phức tạp.
“Hoàng thượng!” Tiếng hô kinh ngạc của Thẩm Vũ ra khỏi miệng, thân thể nàng lập tức có phản ứng, cứng ngắc muốn ngồi dậy, khổ nỗi lại vướng cái bụng, hành động không còn linh hoạt như trước.
Hoàng thượng thấy động tác của nàng, vội vàng vươn tay tới nhẹ nhàng đè xuống, để nàng dựa trở lại đầu giường. Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, bọn Minh Âm bèn yên lặng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tề Ngọc liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, vốn mang theo tâm tình vô cùng lo lắng chạy tới, giờ đã dịu hơn đôi chút. Hắn chậm rãi nâng tay, hơi nhéo nhéo lên má của Thẩm Vũ, thấp giọng nói: “Béo lên không ít.”
Thẩm Vũ vô thức nhìn chính mình, đúng là hơi béo. Bây giờ đang ở thời kỳ đặc thù, phòng bếp nhỏ tất nhiên tẩm bổ rất nhiều thịt cá, gần đây nàng cũng rất hay dễ đói. Dù sao cũng không cần suốt ngày nghĩ lấy sắc đẹp để hầu hạ vua, đói bụng thì ăn, cho nên tất nhiên cân nặng gia tăng không ít. Cộng thêm rời khỏi hậu cung nơi nơi đều là âm mưu quỷ kế, tâm tình Thẩm Vũ cũng trở nên thoải mái, thành ra tâm khoan thể trọng. [1]
[1] Tâm tình vui vẻ, thân thể béo tốt.
“Gần đây ăn nhiều, thật sự có hơi béo.” Thẩm Vũ vô thức giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ mặt chính mình, lộ ra ý cười ngượng ngùng, nhưng khóe miệng cong lên cho thấy tâm tình của nàng không tồi.
Tề Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không khỏi hơi híp mắt, hiển nhiên có chút không vui, môi mỏng dần mím lại, vẻ mặt dịu dàng vừa rồi cũng trở nên hơi cứng nhắc, tựa như là bị lời nói của Thẩm Vũ kích động đến tâm tình.
“Ái phi đúng là sống thật dễ chịu, nhưng trẫm lại gầy đi! Ba ngày hai lượt mời thái y, trẫm nghĩ nên viết thư cho nàng trước, trong thư của trẫm không hề đề cập đến chuyện không tốt nào. Nhưng ái phi thì ăn đến mức lăn như heo, lúc hồi âm lại nói là bị tra tấn giống như chó. Ái phi, đùa trẫm thú vị không?” Giọng nói của nam nhân có mấy phần không vui, biểu tình cũng trở nên vặn vẹo.
Thẩm Vũ trừng mắt kinh ngạc, nàng thật sự không ngờ, Hoàng thượng sẽ vì một phong thư hồi âm của nàng mà tới thẳng Lãng Nguyệt am. Buồn bực vì trong thư của Hoàng thượng chỉ viết một câu, may mắn Lý Hoài Ân nhạy bén, cầm cả những tờ giấy viết thư bỏ đi tới, nếu không nhất định nàng cũng chỉ hồi âm một câu.
"Không phải thần thϊế͙p͙ muốn trêu chọc Hoàng thượng, là nó cảm thấy nên trêu đùa phụ hoàng một chút!” Mắt Thẩm Vũ long lanh ánh nước, trong cái khó ló cái khôn, giơ tay chỉ cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình.
Thái độ vốn hùng hổ của Tề Ngọc lập tức lui quân lặng lẽ. Hắn hơi nhướng mày, nhìn Thẩm Vũ hừ lạnh một tiếng. Thẩm Vũ ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều đang kiên trì không nhượng bộ, đây là cảnh tượng thường xuyên xuất hiện giữa bọn họ, cuối cùng vẫn là Tề Ngọc bại trận. Dù sao hiện tại Thẩm Vũ là người có thai, Hoàng thượng chiến đấu đơn độc, tất nhiên không thắng được.
“Hoa ngôn xảo ngữ, xảo ngôn lệnh sắc [2].” Cuối cùng Hoàng thượng nói tám chữ đánh giá Thẩm Vũ, ý định muốn tìm nàng tính sổ rõ ràng đã biến mất.
[2] Xảo ngôn, lệnh sắc: Câu gốc của nó là "xảo ngôn, lệnh sắc, tiễn hỉ nhân", nghĩa là kẻ có lời nói xảo quyệt, ra vẻ hiền lành thì thiếu lòng nhân từ.
“Bên Thái hậu vẫn an ổn chứ, có muốn tăng thêm người trông coi hay không?” Hoàng thượng đến bên cạnh nàng, cởi giày trên chân ra, thấp giọng hỏi.
Thẩm Vũ thấy hắn muốn lên giường, vô cùng tự giác nhích vào bên trong, chừa đủ chỗ cho hắn.
“Dù gì cũng là nữ nhân, nhiều thị vệ như vậy ngược lại có hơi gây chú ý.” Thẩm Vũ khẽ nói, vô thức nghiêng đầu nhìn qua, lại thấy nam nhân bên cạnh mới vừa nằm xuống đã khép hờ đôi mắt, rõ ràng là chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thẩm Vũ lập tức ngậm miệng lại, kéo chăn mỏng bên cạnh tới, nhẹ nhàng đắp trên người hắn, tay chống một bên mặt, quan sát Hoàng thượng. Nam nhân này thật sự gầy đi rất nhiều, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Hoàng thượng, râu trên cằm hắn đâm vào tay. Có lẽ thật sự mệt mỏi, một lát sau tiếng hít thở của Hoàng thượng đã đều đều, hiển nhiên là ngủ rồi.
Hôm nay hắn luyện tập bắn tên nửa ngày, sau lại đi đến Lãng Nguyệt am, còn chưa ngủ trưa. Hơn nữa mấy ngày gần đây, tâm tình hắn có chút không yên, cũng không nghỉ ngơi tốt. Bây giờ ghé vào bên cạnh Thẩm Vũ, chóp mũi quanh quẩn mùi hương quen thuộc trên người nàng, tâm tình tức khắc buông lỏng, nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Thẩm Vũ xem hắn ngủ say như vậy, dường như nàng cũng mệt rã rời, trực tiếp nằm xuống bên cạnh hắn, cũng nhắm đôi mắt chuẩn bị cùng nhau ngủ.
Mấy người Lý Hoài Ân và Minh Âm chờ ở bên ngoài, lúc Minh Âm mới từ trong phòng đi ra, suýt nữa bị Lý Hoài Ân làm cho sợ tới mức thét chói tai ra. Đường đường là Tổng quản nội giám, sớm đã không còn khí phách hăng hái lúc trước, khuôn mặt trắng bệch, môi tím tái thiếu điều miệng sùi bọt mép, cả người vô cùng thê thảm chật vật.
Tình hình hiện tại của Lý Hoài Ân hoàn toàn chính là nghiệm chứng cho trạng thái bị ngược thành chó!
“Lý Tổng quản, ngài ổn không?” Minh Tâm đưa một chén trà nóng tới để hắn súc miệng, giọng nói có chút lo lắng.
Người này sẽ không chết ở viện này chứ? Hiện giờ chủ tử có thai, nếu gặp người chết thì không tốt lành cho lắm. Bây giờ có nên kéo Lý Hoài Ân ra ngoài, để những tiểu sư phụ đó niệm kinh văn siêu độ một hồi rồi cho hắn tiến vào hay không?
“Ta nói này Lý Tổng quản, ngài nôn ra chưa? Nếu chưa nôn thì chạy nhanh ra ngoài đi, sai người tìm cái chậu chờ sẵn, miễn cho ngài phun ra đầy đất, đến lúc đó lại mất công dọn dẹp!” Minh Âm không còn khách khí nữa, vừa mở miệng đã muốn đuổi hắn đi ra ngoài, trên khóe mắt hiện rõ vẻ xem thường bộ dáng của hắn. Lời lẽ khắc nghiệt, rõ ràng do gần đây dọn đến Lãng Nguyệt am, không có ai để Minh Âm hành hạ, miệng nàng có hơi rảnh rỗi.
Lý Hoài Ân hít một hơi, đè cảm giác không thoải mái xuống tận đáy lòng. Hắn ném ánh mắt xem thường về phía Minh Âm, hơi thở mong manh mà trả lời: “Ta sung sướng lắm hả? Trên đường đi bụi đất mịt mù, Hoàng thượng hận không thể khiến xe ngựa mọc cánh bay đến nơi này, roi ngựa trong tay quất đến sắp đứt, ta cũng bị ngựa làm quay cuồng sắp chết này!”
Lý Hoài Ân vừa mở miệng chính là lời oán giận, khuôn mặt hắn khổ sở, thật sự giống như sắp không xong rồi.
Minh Ngữ chậm rãi đi ra từ phòng bên cạnh, vừa lúc nghe được mấy câu nói đó của hắn, vẻ mặt không cho là đúng, đè thấp giọng nói: “Lý Tổng quản, ngài nhỏ giọng một chút. Mới vừa rồi ngài vào sân đã dọa Đại Hoàng tử phát khóc, vừa rồi ở trong phòng, vừa nghe thấy tiếng ngài thì Hoàng tử cũng khóc không ngừng đây!”
Giọng của Lý Hoài Ân hơi khàn, giọng lại vốn lanh lảnh sắc nhọn, bây giờ bị khàn nên có vẻ càng thêm quái dị, người bình thường nghe xong còn cảm thấy khó chịu, huống chi là một đứa trẻ.
Mọi người nói chuyện một hồi, sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, vẻ mặt Lý Hoài Ân thêm vài phần nôn nóng. Bên trong không hề có động tĩnh nào, chẳng lẽ muốn ngủ lại đây một đêm? Nếu thật sự như vậy, Hoàng thượng ngủ tạm trên giường của Hoàng Quý phi một đêm cũng được, nhưng thị vệ bên ngoài và hắn không có chỗ ngủ, chẳng lẽ phải đứng ở bên ngoài một đêm cho muỗi đốt sao?
Lý Hoài Ân nhíu chặt mày, sự không kiên nhẫn trên mặt cũng càng thêm rõ ràng. Mấy người khác tất nhiên cũng cảm nhận được sự nôn nóng của hắn, lời nói vui đùa lúc nãy cũng đã thu lại, yên lặng cùng hắn chờ ở bên ngoài.
“Hoàng thượng, nên trở về cung rồi, nếu không cửa cung sẽ đóng mất!” Lý Hoài Ân đánh bạo thò đầu vào trong hô một câu, vừa rồi hắn do dự một lát, lại nghĩ sáng sớm ngày mai còn phải vào triều, đi về từ Lãng Nguyệt am, hiển nhiên sẽ khiến người ta chú ý, nếu lỡ gặp gỡ xe ngựa của đại thần nào không có mắt, vậy thật đúng là không muốn khiến người chú ý cũng không thể.
Tuy rằng Tề Ngọc ngủ say, nhưng nghỉ một canh giờ, rõ ràng tinh thần rất tốt, tính cảnh giác cũng rất cao, Lý Hoài Ân vừa hô lên thì hắn lập tức tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, vô thức xoay đầu nhìn qua bên cạnh, Thẩm Vũ bình yên ngủ bên người hắn, hô hấp đều đều, khuôn mặt điềm tĩnh.
Suy nghĩ của hắn dần dần rõ ràng, vươn tay tới sờ mặt Thẩm Vũ, động tác hết sức nhẹ nhàng, không muốn quấy nhiễu đến giấc ngủ của nàng. Bàn tay dịch xuống phía dưới, sờ cái bụng nhỏ hơi nhô lên của nàng. Xúc cảm dưới lòng bàn tay thật ấm áp, bàn tay của hắn vừa mới đặt lên, Thẩm Vũ đã mẫn cảm nhíu mày, rõ ràng đối với việc có người đụng vào bụng nàng, Thẩm Vũ vẫn vô cùng không quen.
Nhìn nàng khó chịu hừ một tiếng, Tề Ngọc không muốn đánh thức nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng một chút, rồi lập tức xuống giường, nhanh nhẹn xỏ giày vào rồi bước ra ngoài.
Lúc Lý Hoài Ân đang rối rắm có nên kêu tiếng thứ hai hay không thì hắn nghe bên trong có động tĩnh truyền ra, vẻ mặt lập tức buông lỏng, duỗi cổ chờ người ra.
“Đi thôi!” Hoàng thượng mang theo sắc mặt trầm tĩnh đi ra, ngữ điệu lạnh lùng nói một câu, ánh mắt ra hiệu cho Lý Hoài Ân đuổi theo.
Mấy cung nhân đang chờ lập tức nhìn rõ bộ dáng của Hoàng Thượng, cả người đều sững sờ tại chỗ. Cũng may Lý Hoài Ân phản ứng mau, lập tức ngăn khóe miệng muốn nhếch lên. Không được rồi, bộ dạng này của Hoàng thượng quả thực muốn mạng người!
“Mấy người các ngươi nhất định phải chăm sóc Hoàng Quý phi, biết ——” Dường như Tề Ngọc nhớ tới cái gì, đột nhiên quay đầu, định dặn dò bọn Minh Âm.
Nhưng lời còn chưa nói xong lại lập tức nghẹn ở cổ họng, bởi vì hắn thấy được ý cười trên mặt mấy cung nữ kia, hơn nữa còn là loại tươi cười co rút không khống chế được.