Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Vy Chiêu nghi.
Thẩm Vũ nghe nam nhân hỏi chuyện, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, nàng vẫn bò ở mép giường, một nha đầu đứng bên cạnh, trong tay nâng cái ống nhổ, hiển nhiên là hầu hạ Thẩm Vũ nôn nghén.
“Thần thϊế͙p͙ ——” nàng dừng một chút mới mở miệng, muốn trả lời Hoàng thượng, nào ngờ nàng mới vừa mở miệng lại nôn thốc nôn tháo lần nữa. Hốc mắt đỏ cả lên, tầm mắt mờ đi, đôi mắt cũng loang loáng nước, cái mũi ê ẩm, cả người đều vô cùng khó chịu.
Tề Ngọc nhìn nàng nôn thành như vậy, trong lòng thêm khẩn trương, hai tay hắn không ngừng nắm chặt nhau, mười ngón giao nhau dùng sức mà nắm chặt rồi lại buông ra, trong lòng bàn tay chảy ra vô số mồ hôi lạnh.
Cũng chính vì Thẩm Vũ nôn nhiều như vậy, nên hắn mới không muốn đến đây, mỗi lần tới đều không thể giúp gì, Thẩm Vũ còn phải kiêng dè hắn, sợ phạm phải thói sạch sẽ của Hoàng thượng, nôn cũng không được tự nhiên. Nhưng sau khi hạ triều, nếu không tới nhìn một cái thì cả ngày hắn sẽ cảm thấy trên người không thoải mái, trong đầu trước sau luẩn quẩn không làm được việc gì, ngủ cũng cảm thấy không an giấc.
Lý Hoài Ân và Minh Âm đứng chờ ngoài điện, cửa điện đóng lại, làm cho tiếng nôn mửa khó chịu của người bên trong không truyền ra. Lý Hoài Ân không khỏi thở dài một hơi, cung nhân tới tới lui lui Cẩm Nhan điện đều hơi cau mày, chủ tử không thoải mái trong người, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không dễ chịu, sợ mắc phải sai lầm gì.
“Hoàng thượng rất vui mừng khi được làm phụ thân, cần phải bảo vệ canh phòng nghiêm ngặt, Cẩm Nhan điện được rửa sạch chưa? Đừng để lại xuất hiện chất nôn!” Lý Hoài Ân thấy cảnh tượng cung nhân vội vàng bên ngoài, không khỏi nhíu mày.
Chuyện Thẩm Vũ khám ra hỉ mạch, toàn bộ trên dưới hậu cung đều bị giấu kín mít, chỉ có một vài người biết. Hiện tại các cung nhân Cẩm Nhan điện trở thành những người đóng vai trò vô cùng quan trọng, nếu có ai để lộ một chút tiếng gió, chỉ sợ mưu kế của Hoàng thượng và Hoàng Quý phi sẽ thất bại trong gang tấc.
Minh Âm nhìn theo tầm mắt của Lý Hoài Ân, mấy cung nhân làm việc nặng đi cùng nhau, trong tay cầm cái chổi, hiển nhiên là muốn dọn dẹp mặt đất ngoài điện, rõ ràng là chỗ người quen thường xuyên lui tới, hiện giờ đến một câu chào hỏi cũng không có.
“Lý Tổng quản cứ yên tâm, đã an bài ổn thỏa rồi. Hiện giờ tâm tình Quý phi nương nương có chút bực bội, cho nên mới tìm Nguyệt Trạc sư thái vào cung giảng phật pháp. Mọi người đều không được ngầm nghị luận chuyện có liên quan đến Quý phi nương nương, nếu đến lúc đó bị bắt được, chọc nương nương không vui, áp dụng phương thức trừng phạt liên đới!” Minh Âm nhăn mày, lại lần nữa đưa ra lý do thoái thác trước đó đã nói vô số lần.
Vẻ mặt Lý Hoài Ân hòa hoãn lại, tiểu nha đầu Minh Âm này thật là càng ngày càng có phong phạm cô cô chưởng quản, ngay cả loại nói dối này cũng nói như thể đương nhiên.
Ngoại trừ cung nữ hầu hạ bên người Thẩm Vũ, những người còn lại đều lén gạt đi. Hơn nữa bị Minh Âm dùng loại lý do thoái thác có tính đe dọa này, có lẽ cũng không ai dám tạo phản.
Cộng thêm Nguyệt Trạc sư thái đã được mời vào nội điện, chỉ là đợi ở phòng bên cạnh, đến nay cũng chưa được thấy mặt Hoàng Quý phi. Nhưng mỗi ngày đều có người trình kinh Phật lên cho bà ấy nhìn, nói là Hoàng Quý phi một mình trong phòng tĩnh tâm dưỡng khí, sao chép kinh văn cho bà ấy xem qua. Hơn nữa loan tin tức bà ấy ở lại Cẩm Nhan điện cho tất cả đều biết, mỗi lần Nguyệt Trạc sư thái trên đường trở về Hoàng thượng đều phái người theo nhìn chằm chằm.
Chuyện Thẩm Vũ mang thai tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ sai lầm gì!
Nhoáng cái đã tới trung tuần tháng năm, mùa hạ đã sắp tới, thời tiết cũng dần dần nóng lên. Phản ứng nôn nghén của Thẩm Vũ đã sớm qua, Hoàng thượng cũng khôi phục tần suất mỗi ngày đều tới thăm.
Đến khi Thẩm Vũ vừa ăn xong đồ gì đó, hắn bắt lấy tay Thẩm Vũ, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn nàng, thấp giọng nói: “A Vũ, chỉ cần nàng vừa nôn ra, trẫm sẽ không có biện pháp! Vì sao nữ nhân mang thai lại nôn đến mức như thế?”
Khi hắn hỏi câu này, trong tay đang cầm đôi đũa bạc, thật cẩn thận chọn món Thẩm Vũ thích ăn trên bàn, gắp vào trong chén của nàng. Lông mày đen rậm nhăn chặt lại, trên mặt cũng lộ ra vài phần nghi hoặc.
Từ sau khi Thẩm Vũ có thai, Hoàng thượng thường xuyên triệu Đỗ Viện phán đến bên người, hỏi đông hỏi tây. Nghiễm nhiên là chuyên gia về thai sản, nhưng Đỗ Viện phán lại chưa từng mang thai, nội dung giải thích đều là phương diện y học, Hoàng thượng nghe như lọt vào trong sương mù, liền cho rằng Đỗ Viện phán là lý luận suông.
Hiện tại Thẩm Vũ đang dùng đũa gắp đậu que ăn ngon lành, nghe câu hỏi hắn suýt nữa đã phun ra.
“Kỳ thật không phải mọi phụ nữ có thai đều sẽ nôn nghén lợi hại như vậy. Có thể là đứa nhỏ trong bụng cảm thấy không hài lòng với biểu hiện lúc trước của Hoàng thượng, kêu oan thay thần thϊế͙p͙ đó!” Thẩm Vũ đã mang thai gần ba tháng, thai cũng ổn định, cho nên sau khi có thể an ổn dùng bữa, tâm tình cũng trở nên rất tốt, còn có tinh lực trêu chọc Hoàng thượng.
Tề Ngọc nghe nàng nói như thế, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ, dường như đã tin lời nàng nói. Hắn suy nghĩ một lát, lại không chút do dự gật đầu, thấp giọng nói: “Có lý, lần này là ngoài ý muốn! Nàng nôn đến lợi hại như vậy, chắc chắn là một thằng nhóc bướng bỉnh, đợi lần tới nàng lại có thai, trẫm nhất định chăm sóc nàng thật tốt!”
Sau khi nghe xong lời hắn nói, gương mặt Thẩm Vũ hiện lên ý cười. Gần đây Hoàng thượng càng ngày càng thích dùng ngữ khí trịnh trọng để nói chuyện trước mặt nàng, mỗi khi như thế đều làm nàng sinh ra ảo giác, dường như Hoàng thượng đang hứa hẹn với nàng.
Nhưng nàng cũng có chút chua xót, bởi vì sau khi thai ổn định, nàng nên rời khỏi hoàng cung.
“A Vũ nàng nói không đúng, đứa bé đã muốn kêu oan thay nàng, làm sao còn làm nàng nôn đến lợi hại như thế? Không phải hành hạ nàng sao?” Tề Ngọc nhăn mày, còn nghĩ tới vấn đề trước đó, cũng không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Thẩm Vũ.
Những muộn phiền trong lòng Thẩm Vũ vừa rồi bởi những lời này mà trở thành hư không. Nàng mấp máy môi đỏ, không khỏi cười khẽ ra tiếng, đôi mắt nhẹ nhàng cong lên thành hình trăng non, bên trong con ngươi chứa ánh sáng rạng rỡ.
Tề Ngọc quay đầu đối diện với nàng, hắn buông chiếc đũa gắp đồ ăn trong tay. Từ khi nào, hắn được người hầu hạ ăn một bữa cơm còn khó chịu, lấy vô số lý do trách phạt rất nhiều người, bây giờ hắn lại nguyện ý đói bụng, dỗ Thẩm Vũ ăn no trước.
Hiện tại, hắn nhìn ý cười dịu dàng trên mặt Thẩm Vũ, đáy lòng cũng ấm áp theo. Hắn vô thức cúi người về phía trước, hôn lên môi nàng, lại nhanh chóng rút lui. Nhìn biểu tình hơi giật mình ngơ ngẩn của Thẩm Vũ, hắn không khỏi vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ.
Ừm, hương vị đậu que! Trình độ của Ngự Thiện phòng ngày càng tăng, thức ăn chay cũng làm vô cùng thơm ngon như thế!
“Đã sắp ba tháng rồi, khi nào Hoàng thượng ban bố thánh chỉ, thông báo với thần thϊế͙p͙ một tiếng. Trước khi rời đi, thần thϊế͙p͙ muốn gặp Uyển tỷ tỷ một lần.” Thẩm Vũ mỉm cười, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt Hoàng thượng có chút trầm xuống, rõ ràng trong lúc ấm áp như thế này, hắn vô cùng không muốn nhắc đến chuyện bọn họ sắp phải biệt ly.
“A Vũ, rời xa trẫm, rời xa hậu cung, một thân một mình ra cung dưỡng thai. Sau này nàng có hối hận không?” Nam nhân trầm mặc một lát, mới thấp giọng lên tiếng hỏi.
Vẻ mặt hắn mang theo vài phần nghiêm túc, trong giọng nói cũng chứa thận trọng. Nữ nhân hậu cung quá nhiều, con mắt theo dõi cũng quá nhiều, mỗi người ngầm động chân động tay, nói không chừng đứa nhỏ trong bụng Thẩm Vũ sẽ không còn.
Huống hồ hiện giờ Thẩm Vũ thân là Hoàng Quý phi, thân phận nhạy cảm, lại được Hoàng thượng sủng ái. Không phải nàng không thể sinh ở hậu cung, mà là sợ thủ đoạn của người khác quá mức nham hiểm, nàng giữ thai đồng thời lấy mạng ra để sinh đứa bé, căn bản là không có tinh lực đi ngăn cản thủ đoạn của những người đó.
Cái thai này, nàng nhất định phải sinh ra, hơn nữa phải bảo đảm không có bất trắc gì! Nàng nhất định phải làm mẫu thân!
Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng đầu, đối diện với ánh mắt của Hoàng thượng, ánh mắt nàng trở nên kiên định.
“Thần thϊế͙p͙ sẽ không hối hận, thần thϊế͙p͙ nhất định sẽ bình an sinh sản, đợi khi thần thϊế͙p͙ trở về, hy vọng tâm ý của Hoàng thượng vẫn như lúc này!” Giọng nói của nàng vô cùng trịnh trọng, rất có khí phách.
Tề Ngọc giơ tay vỗ trán nàng, cầm lấy đũa bạc trong tầm tay, tiếp tục gắp đồ ăn vào chén nàng.
Tuy rằng trên mặt Thẩm Vũ vẫn còn ý cười, nhưng trong lòng bàn tay đã chảy mồ hôi lạnh. Nàng vô cùng hiểu rõ ý tứ bên trong lời nói của Hoàng thượng, nếu nàng rời hậu cung, sủng ái của Hoàng thượng chỉ sợ cũng không còn. Chỉ là hiện giờ ở hậu cung, người làm Hoàng thượng để mắt phỏng chừng không có. Nhưng sang năm tuyển tú, làm sao biết trước được?
Hậu cung vĩnh viễn không thiếu mỹ nhân, nàng căn bản không yêu cầu Hoàng thượng thủ thân như ngọc vì nàng! Huống chi nàng rời đi, thời gian khá lâu, tất nhiên Hoàng thượng không chờ nổi!
Hai mươi hai tháng năm, Hoàng thượng hạ thánh chỉ. Hoàng Quý phi muốn đi Lãng Nguyệt am tĩnh tâm tĩnh dưỡng mấy ngày, hai ngày sau đưa Hoàng Quý Phi ra cung!
Thánh chỉ ban xuống, toàn kinh đô huyên náo. Hoàng Quý phi vô cùng thịnh sủng, thế nhưng muốn bứt ra đi am ni cô tĩnh dưỡng? Chẳng phải là muốn từ bỏ ân sủng khó khăn mới có được, chắp tay nhường lại sao?
Hơn phân nửa phi tần hậu cung đều hoan hô nhảy nhót. Từ sau khi Thẩm Vũ tiến cung thì vẫn luôn độc chiếm Hoàng thượng, bây giờ nàng ta rời khỏi hoàng cung, thật là ông trời có mắt. Đương nhiên cũng có mấy người đa nghi, hoài nghi bên phía Thẩm Vũ nhất định xảy ra tình huống gì đó, mới phải rời khỏi hậu cung. Đáng tiếc tra tới tra lui, một chút ít manh mối cũng không có.
Cẩm Nhan điện phòng bị như thành đồng, lúc trước hậu cung lại bị Thẩm Vũ xuống tay chỉnh đốn một lần, cho nên có rất nhiều chuẩn bị nàng đều khua chiêng gõ mõ mà làm, làm những người đó không tra được ngọn nguồn gì!
Thánh chỉ của Hoàng thượng mới vừa hạ không bao lâu, Cẩm Nhan điện đã bận rộn, Minh Âm đi Kỳ Hoa điện, mời Thẩm Uyển lại đây. Thẩm Vũ dựa đầu vào giường, phía sau lưng dựa đệm mềm. Đại Hoàng tử vịn tay bà vú, lần theo mép giường tập đứng thẳng chân.
Thời tiết trở nên ấm áp, xiêm y dày cộm trên người Đại Hoàng tử cũng đã cởi ra hết, lúc này thằng bé thả tay bà vú, đôi tay bám vào mép giường đứng ổn định vững chắc, mở to hai mắt nhìn về phía Thẩm Vũ.
“Mẫu phi, người đau sao?” Giọng non nớt của trẻ con truyền đến, trong ánh mắt chứa vài phần nghi hoặc. Nó đã được một tuổi rưỡi, tuy rằng một chân không thể dùng, nhưng đã học đứng thẳng bằng một chân.
Lúc trước, khi Thẩm Vũ nôn nghén, là bà ɖú dỗ Đại Hoàng tử ngủ. Thật ra đứa nhỏ này cũng biết thân thể Thẩm Vũ không thoải mái, không quấn người giống thường ngày. Hiện giờ nó nhỏ giọng dò hỏi, nét mặt ngây thơ mờ mịt, nhưng lại vô cùng thật thà.
“Đau thì ăn cơm trộn cá là khỏi!” Đại Hoàng tử cũng không đợi đáp án của Thẩm Vũ, tự hỏi tự đáp. Trước mắt tuổi thằng bé còn nhỏ, tuy đã có thể ăn cơm, nhưng Thẩm Vũ lại sai người chỉ cho nó ăn đồ hấp, không cho thằng bé chạm vào dầu mỡ.
Mà trong mắt hắn, cơm trộn lẫn cá là mỹ vị chân chính.