Tiến Công Sủng Phi

Chương 182: Săn thú gặp sói

Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Vy Chiêu nghi.
Bàn tay cầm cung tên của Thẩm Vũ bỗng nhiên run lên, bởi vì những lời này của Hoàng thượng thực sự làm nàng ngây dại. Đến khi nàng có phản ứng xoay người lại, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của nam nhân. Tề Ngọc không nói một câu dư thừa, bước nhanh ra ngoài.


Nhìn bóng dáng nam nhân càng lúc càng xa, dường như đáy lòng Thẩm Vũ dâng lên một chút cảm xúc khác thường, nàng cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, lập tức ném cung tên trong tay xuống, bước chân chạy vội về phía trước.


Sau khi nghe được tiếng bước chân truyền đến, Tề Ngọc không khỏi nhướng mày, nhưng vẫn không quay đầu lại, bước chân cũng chưa hề dừng.
Chỉ là khi eo hắn bị người ôm chặt lấy, phía sau lưng bị bộ ngực mềm mại của nữ tử dán vào, hắn nâng chân lên định bước đi, nhưng lại chậm rãi thu trở về.


Cả người Thẩm Vũ đều dán chặt phía sau hắn, hai tay nắm trước bụng hắn. Hai người cứ kề sát nhau như vậy, đứng thẳng thật lâu, không ai nói một câu. Đến khi Thẩm Vũ chậm rãi buông lỏng tay ra, Tề Ngọc mới tiếp tục bước đi về phía trước. Mà nàng cũng xoay người đi về phía bia ngắm, hai người đi ngược hướng, trên mặt đều mang theo ý cười nhàn nhạt.


Vì cá và chân gấu không thể có cả hai, nên hai người đều nhường một bước, như vậy hai người có thể đạt thành thỏa thuận. Hoàng thượng nguyện ý cho nàng lời hứa hẹn, chỉ là muốn nàng hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.


Trong ba ngày sau đó, mỗi ngày Thẩm Vũ đều thức khuya dậy sớm luyện cưỡi ngựa bắn cung, cho dù bởi vì cưỡi ngựa quá nhiều làm cho toàn bộ mông đều có chút đau nhức, lúc kéo cung bắn tên tay cũng thường xuyên sứt da chảy máu. Nhưng những điều này nàng căn bản không để ý, hoàn toàn bỏ qua một bên. Ánh mắt càng thêm kiên định nghiêm túc, một lòng chỉ nghĩ phải săn thú.


Nháy mắt đã tới ngày săn thú. Danh sách chia tổ cũng giao đến tay từng người, Thẩm Vũ cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, trên đó chỉ có ba chữ, đó chính là “Viễn Quý tần”. Nàng vô thức giương mắt nhìn Hoàng thượng và Thái hậu ngồi trên chủ vị, trên mặt lộ ra vài phần ý cười hiểu rõ.


Sau khi nhóm nữ quyến đã cưỡi lên ngựa, qua thần thái động tác, nhìn thật đúng là nghiêm túc săn thú. Hôm nay Thẩm Vũ cũng mặc xiêm y nhẹ nhàng, trên đầu chỉ cài một cây ngọc trâm cố định búi tóc. Ánh mắt nghiêm túc, bộ dáng nghiêm trang làm người ta không thể khinh thường.


Tề Ngọc cẩn thận nhìn chằm chằm hai mắt nàng, trong lòng hơi an ổn chút, mới phất tay về phía tiểu thái giám bên cạnh.
“Thùng thùng ——” Tiếng trống nặng nề mà có tiết tấu lập tức truyền tới, Thẩm Vũ căn bản không nghĩ ngợi, trực tiếp vung roi ngựa chuẩn bị phi vào rừng cây.


Nào biết phía sau lại truyền đến thanh âm kinh hoảng thất thố của Hứa Khâm: “A, Thục phi tỷ tỷ chờ một chút!”
Thẩm Vũ vội vàng giữ chặt dây cương, làm ngựa ngừng lại. Nàng kéo dây cương, cẩn thận điều khiển ngựa quay đầu, tiến đến bên Hứa Khâm, cẩn thận xem xét tình huống phía nàng ấy.


Hứa Khâm vô cùng xui xẻo, túi đựng tên của nàng bị tuột ra, toàn bộ những mũi tên đều rơi xuống đất. Quy tắc thi đấu có quy định, hai người một tổ, hai bên không thể rời khỏi đồng đội, phải cùng nhau hành động. Cho nên hiện giờ Hứa Khâm gặp vấn đề, Thẩm Vũ cũng phải ở lại chờ.


Những người khác đã sớm cưỡi ngựa đi xa, vẫn còn dư lại bụi đất cuồn cuộn.


Hoàng thượng và Thái hậu đều nhìn thấy tình huống đột ngột xảy ra phía Hứa Khâm, Tề Ngọc nhăn chặt mày, trên mặt hắn hiện lên vài phần lạnh lẽo và bất mãn. Thi đấu quan trọng như vậy mà túi tên của Hứa Khâm lại rớt mất, cung nhân chuẩn bị đồ vật bên cạnh nàng để làm cảnh à!


Thái hậu nhẹ nhàng phất tay, lập tức có tiểu cung nữ ôm túi chứa đầy mũi tên đi tới, cẩn thận thay cho Hứa Khâm.


“Mấy thứ như cung tên, ngựa, mũi tên đều có dự phòng vì sợ xuất hiện loại tình huống này, sau này Viễn Quý tần cần phải chú ý một chút!” Thái hậu nhỏ giọng dặn dò vài câu, giọng nói không quá thân thiện, trái lại hơi lộ ra vài phần trách móc.


“Vâng.” Hứa Khâm lên ngựa, đối với trách móc của Thái hậu nàng cũng chỉ có gật đầu nghe lệnh.
“Đi đi, các nàng đã bị muộn rồi!” Hoàng thượng phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng nói cũng có vẻ không thân thiện.


Hứa Khâm không khỏi rụt cổ, vô thức nhìn về phía Thẩm Vũ. Lại thấy trên mặt Thẩm Vũ không hề có vẻ bực bội trách cứ, ngược lại vẫn vô cùng bình tĩnh. Khi nàng nhìn qua, Thẩm Vũ ngẩng đầu vừa lúc đối diện với nàng.


“Đi thôi!” Thẩm Vũ gật đầu với nàng, rồi trực tiếp thay đổi hướng của ngựa, lại lần nữa giơ lên roi, phi vọt vào trong rừng cây.


Lúc này Hứa Khâm không mắc sai lầm gì nữa, bám sát phía sau nàng. Bóng dáng hai người khuất dần sau rừng cây, Tề Ngọc mới thu ánh mắt trở về, hắn hơi nhíu mày lại, đôi mắt rõ ràng hiện lên vài phần bất an.


Trong bãi săn thật đúng là không ít thú, dường như đặc biệt chuẩn bị vì đám nữ quyến, dọc đường đi đã nhìn thấy không ít thỏ con chạy như bay. Nhưng phần lớn quá mức nhanh nhẹn, còn chưa kịp rút tên ra khỏi túi, những “kẻ nhát gan” đó đều đã núp vào hang.


Đôi mắt Thẩm Vũ mở lớn, đối với đám thỏ con hai tai dài dài này, nàng rõ ràng là không hề hứng thú. Nhưng ánh mắt sắc bén vẫn luôn quét chung quanh, không buông tha bất cứ góc nào. Giờ nàng muốn tìm hươu như lời Hoàng thượng, chỉ cần săn được một con hươu, nàng sẽ tới gần mộng tưởng của mình thêm một bước!


Còn Hứa Khâm thu cúi đầu, nhìn túi đầy mũi tên, cảm thấy không cần quá để ý. Nàng thường xuyên kéo cung bắn tên, tuy rằng không có săn được một con thỏ nào, nhưng theo biểu tình trên mặt nàng lúc này, hiển nhiên càng thêm cảm thấy hứng thú với săn thú.


Bỗng nhiên một con vật màu trắng tương đối lớn lướt qua khóe mắt, Thẩm Vũ lập tức quay đầu tới nhìn lại, quả nhiên là một con dê. Tinh thần nàng vì thế mà run lên, lập tức duỗi tay lấy một mũi tên từ trong túi ra.


Hứa Khâm cũng bị động tác của nàng hấp dẫn, tất nhiên cũng thấy được con dê kia, nhưng cũng biết đó là con mồi của Thẩm Vũ, cho nên vẫn luôn nín thở nhìn chằm chằm. Con hươu kia đứng dưới một gốc cây, hiện giờ nó đang cúi đầu ăn cỏ, lộ ra hơn phân nửa thân mình, nếu tài bắn cung không kém, hẳn là có thể bắn trúng.


“Vèo ——” một tiếng, Thẩm Vũ buông lỏng tay, mũi tên lập tức bay ra ngoài. Lại vừa lúc ngừng ở gần chân con dê, dê kia hiển nhiên đã bị kinh động, lập tức cất giọng kêu, sau đó nhanh chân chạy trốn.


Tâm tình Thẩm Vũ có chút nóng nảy, sao nàng có thể để con mồi đến tận tay rồi còn chạy mất chứ! Huống chi đối với nàng mà nói lần săn thú này không phải tầm thường, cho nên nàng cực kỳ hăng hái và nghiêm túc. Nếu đã bị phát hiện, nên Thẩm Vũ cũng mặc kệ, chỉ không ngừng rút tên từ trong túi ra, ngắm bắn một chút rồi buông tay để mũi tên bắn ra.


Dù sao thì kỹ thuật của nàng cũng không tốt, nên chỉ có thể bắn mũi tên ra với chút ít lực, trước giờ vẫn chưa từng trúng hồng tâm lần nào. Huống hiện tại nàng ngồi trên lưng ngựa, vô cùng xóc nảy, thậm chí cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lay động theo.


“Vèo ——” “Vèo ——” Thẩm Vũ vẫn kiên trì không ngừng bắn tên, chỉ có mấy động tác, lấy mũi tên ra, chậm rãi nhắm bắn một lát, sau đó buông lực trên tay ra, như vậy là mũi tên có thể bắn đi. Nhưng nhiều mũi tên được bắn ra như vậy, lại không có một mũi bắn tới trên mình con dê kia.


Chỉ có ngẫu nhiên một vài lần, mũi tên Thẩm Vũ bắn ra vô cùng may mắn mà lướt qua thân thể con dê, cho nên hiện giờ có thể mơ hồ nhìn thấy trên mình con dê kia có vết thương.


Nhìn Thẩm Vũ nỗ lực như thế, dường như Hứa Khâm cũng bị lây nhiễm. Tuy rằng nàng ở ngay phía sau Thẩm Vũ, nhưng ánh mắt vẫn luôn không quên nhìn cảnh vật chung quanh, tùy thời tìm kiếm con mồi.


Có lẽ con dê kia bị thế tấn công mãnh liệt của Thẩm Vũ dọa nên va vào một thân cây, trực tiếp ngất đi. Thẩm Vũ hơi há miệng, vẻ mặt kinh ngạc. Khóe miệng nàng nhịn không được cong lên, đây là ông trời cũng giúp nàng.


Ôm cây đợi thỏ, không ngờ hôm nay nàng săn được một con dê! Thẩm Vũ nhảy xuống ngựa, nắm dây cương đi tới trước mặt con dê đã bất tỉnh, giơ cung trên tay lên quan sát một chút, trên mặt lộ ra vài phần ý cười giảo hoạt. Nàng sờ sờ túi mũi tên, lại là sờ vào túi rỗng không. Mới vừa rồi toàn lực bắn tên như vậy, không nghĩ thế nhưng toàn bộ bị nàng dùng hết rồi! Nàng cười cười bất lực, vội vàng quay người lại muốn Hứa Khâm mang mũi tên lại đây.


Quay người lại thì nhìn thấy Hứa Khâm giương cung, ánh mắt vô cùng chuyên chú mà nhìn phía trước, tư thế cũng rất chuẩn. “Vèo ——” một tiếng, nàng ấy đột nhiên buông lỏng tay, mũi tên trực tiếp bay ra.


Thẩm Vũ xoay đầu nhìn, con thỏ trốn trên mặt cỏ đã bị nàng bắn trúng. Chỉ là bắn trúng đùi, mũi tên rơi bên cạnh, con thỏ căn bản là chạy không nổi. Hứa Khâm vội vàng phi ngựa chạy tới, nở nụ cười tươi rói.


Đợi Hứa Khâm nắm tai con thỏ, xách con thỏ từ trên mặt đất lên, Thẩm Vũ mới xin nàng một mũi tên.
Thẩm Vũ kéo dây cung hướng về phía con dê bên cạnh, sau đó lập tức buông tay.
“Phập ——” một tiếng, tiếng mũi tên cắm vào da thịt nghe có chút nặng nề. Nhưng nghe qua lỗ tai Thẩm Vũ lại đặc biệt êm tai.


Mũi tên này của Thẩm Vũ vừa lúc bắn vào bụng dê, hơn nữa chọc rất sâu, máu lập tức chảy ra từ chỗ cắm mũi tên. Thẩm Vũ hơi nhíu mày, nàng không ngờ mùi máu tươi nồng đến thế. Thẩm Vũ quay đầu đi chỗ khác, chuẩn bị tìm dây thừng trói lại, chờ lát nữa trở về kéo con dê ra cho mọi người xem.


Chỉ là nàng vừa mới chuẩn bị cúi người thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập, dường như phát ra từ cổ họng, nghe căn bản không nghĩ là người phát ra.


Hứa Khâm đang đùa nghịch thỏ con cũng chú ý, hai người đều xoay người, đợi nhìn rõ ràng con vật cách đó khoảng năm mét, đồng tử hai người đều đột nhiên co lại.


Đó là một con sói! Hiện giờ nó đang ɭϊếʍƈ đầu lưỡi, chỉ cần nó nhe răng trợn mắt mà phát ra loại thanh âm có sức đe dọa này, là có thể nhìn thấy hai hàm răng bén nhọn kia, ánh mặt trời chiếu lên, lộ ra tia lạnh buốt, làm lông tơ người ta dựng cả lên, căn bản là khó có thể tưởng tượng.


Quan trọng là dường như con sói này đang đói, thân thể cũng không có nhiều thịt, hơn nữa nó nhìn về phía con mồi bên cạnh Thẩm Vũ và Hứa Khâm với ánh mắt thèm thuồng. Rõ ràng là có ý muốn tranh đoạt, nó vô cùng muốn con dê bên cạnh Thẩm Vũ, cùng với con thỏ Hứa Khâm ôm trong ngực.