Tiến Công Sủng Phi

Chương 158: Vui sướng khi người gặp họa

Edit: Thần Hoàng Thái phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
“Nương nương, những người này cũng thật sự khó coi, trước mặt thì một kiểu, còn sau lưng là kiểu khác.” Minh Âm cầm một bộ tiểu y
(đồ lót)


trong tay, trên bề mặt còn đính đông châu, nhìn vô cùng tinh xảo. Có điều nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Minh Âm thì biết xiêm y này nhất định xảy ra vấn đề.
Minh Âm nhỏ giọng oán giận hai câu, rồi vén rèm lên đi ra ngoài, chuẩn bị đưa xiêm y này đến trắc điện.


Đến khi nàng trở về, vẻ mặt vẫn còn vài phần bực bội. Cho dù là ai, cả ngày thu nhận những lễ vật của các phi tần đưa tới, trong mười cái thì có năm cái là có vấn đề rồi. Tuy nàng sốt ruột, không kiên nhẫn nhưng lại không dám bất cẩn. Mỗi ngày đôi mắt đều trợn lớn giống như chuông đồng. Nàng tra xong một vòng, rồi Lan Hủy cô cô lại tra thêm lần nữa. Tuy mấy thứ này đều không đưa cho Đại Hoàng tử dùng, lại càng không thể để gần Đại Hoàng tử nhưng Thẩm Vũ vẫn bảo các nàng lấy ra từng cái.


Thẩm Vũ thấy dáng vẻ của các nàng, cũng biết cả ngày làm chuyện này cực kỳ vô vị, liền khẽ an ủi: “Đương nhiên bổn cung sẽ không để cho các ngươi làm chuyện vô ích, đến lúc trừng trị những người đó, sẽ cho ngươi xung phong dẫn đầu.”


Minh Âm vừa nghe có thể trừng trị người, tinh thần lập tức phấn chấn, lại lần nữa tràn đầy ý chí chiến đấu, đấu trí đấu dũng cùng với những lễ vật muôn màu muôn dạng kia. Ngoài miệng nàng vẫn còn không quên lấy lòng Thẩm Vũ: “Nương nương, để nô tỳ nói với người điều này, mỗi lần người trừng trị người khác thì thủ đoạn đều đơn giản mà hà khắc, cho nên bây giờ nhất định phải càng đơn giản, càng khắc nghiệt mới được! Thế nào cũng phải trị hết những người tặng lễ vật mà tâm bất chính này! Nếu không thì nô tỳ năm nay mới mười lăm, phải đập hết những châu báu có chứa độc bên trong!”


Thẩm Vũ bị lời nói của Minh Âm chọc cười, nhưng ý cười chỉ hơi phớt qua, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc. Đúng như lời Minh Âm nói, là nên trị hết những người tặng lễ vật mà có tâm tư này. Tặng lễ vật cũng chỉ là bước đầu thăm dò các nàng, trong đó khó tránh khỏi có những người có tâm địa xấu xa. Nếu Thẩm Vũ vẫn không làm gì để tỏ ý, rất có thể sẽ càng xuất hiện nhiều chuyện quá đáng hơn.


“Còn bao nhiêu ngày thì sang năm mới vậy?” Thẩm Vũ nằm nghiêng trên giường, Đại Hoàng tử dựa vào lồng ngực nàng, hiển nhiên đã ngủ rồi, nàng hạ thấp giọng khẽ hỏi một câu.


Minh Âm gật gật đầu, khẽ trả lời: “Còn tám chín ngày nữa. Nô tỳ trông coi suốt ngày, chuẩn bị những đồ gì cho ngày tết bọn họ không để nô tỳ nhúng tay vào, cho nên nô tỳ có chút hồ đồ.”


Nàng vừa nói, vừa vươn tay bắt đầu xới đống quần áo giày mũ, chỉ là nàng vừa mới xới vài cái, thì bỗng nhiên rụt tay về, khẽ kêu một tiếng. Thẩm Vũ vội vàng nhìn qua, chỉ thấy Minh Âm đưa ngón trỏ vào miệng ʍút̼ một chút, rất nhanh nhổ nước bọt trong miệng xuống đất, rồi ngay lập tức lao ra ngoài định tìm Thái y, hơn nữa còn cao giọng phân phó mọi người không được xê dịch lễ vật bên trong.


Lan Hủy vén rèm cửa đi vào, khẽ nheo mắt lại nhìn đống lễ vật kia, quả nhiên trên bề mặt một đôi giày cho hài tử mơ hồ lộ ra một mũi kim nhỏ. Lan Hủy cẩn thận từng li từng tí cầm lấy đôi giày, kề mũi vào ngửi ngửi, xác định không có mùi gì kỳ quái, chỉ có cây kim này được cắm bên trong, mới cầm đôi giày đi tới mép giường đưa cho Thẩm Vũ xem thử.


Nhìn mũi kim lóe sáng, hỏa khí trong lòng Thẩm Vũ lập tức trào dâng. Thật sự có người kìm lòng không được, cài đồ hại người trong lễ vật biếu tặng càng ngày càng trắng trợn. Nàng tạm thời chưa lên tiếng, không nghĩ tới rơi vào trong mắt người khác lại thành một kiểu cổ vũ, quyết tâm bắt nạt tới cửa.


Thẩm Vũ từ từ buông Đại Hoàng tử ra, gém góc chăn lại cho thằng bé, rồi bước xuống giường.


“Đợi lát nữa Minh Âm trở về rồi nói sau, xem trên tay nàng ấy có dính độc hay không? Thật là làm khó nàng ấy, tối hôm nay liền bắt đầu sắp xếp lại các lễ vật điều tra ra có vấn đề lúc trước, ghi chép lại, bổn cung muốn quăng từng cái vào mặt bọn họ!” Sắc mặt Thẩm Vũ dần dần lộ vẻ độc ác, từ sau khi Hoàng Trưởng tử dọn đến Cẩm Nhan điện, nàng rất ít khi lộ diện.


Ngoại trừ thỉnh an sớm tối mỗi ngày, bình thường nàng đều ở trong điện chơi với Hoàng Trưởng tử. Thỉnh thoảng Hoàng thượng tuyên triệu hạnh, nàng mới có thể rời đi. Không ngờ hơn một tháng nay nàng ru rú trong nhà, rơi vào mắt người khác, thì lại mất đi vài phần kiêu ngạo và ương ngạnh thường ngày, cũng đã quên Thẩm Vũ nàng chính là loại người hung ác không dễ chọc!


Đến khi Minh Âm trở về, rõ ràng là vẻ mặt của nàng tái nhợt. Mọi người cũng theo Minh Âm vào trong, đều có chút lo lắng cho nàng.


“Không có chuyện gì, đều ra ngoài làm việc của mình đi. Trên mũi kim không có vấn đề gì, chỉ là ta bị Đỗ lão đầu dọa cho sợ thôi!” Minh Âm phất phất tay, sắc mặt lộ vẻ điềm nhiên như không.


Mấy người kia thấy Lan Hủy cô cô và Thẩm Vũ đều ở đó, trong tay lại nhiều việc, nên cũng không tập trung trong điện nữa, vội vã đi ra ngoài.


Minh Âm căm giận cầm lấy hai bộ xiêm y, ném qua một bên, giống như là phát tiết, lại cũng giống như tìm kiếm manh mối. Rốt cuộc thật sự nàng không nhịn được nữa, mới mở miệng nói với Thẩm Vũ: “Nương nương, Đỗ lão đầu kia thật sự đáng giận, ngay từ đầu hù dọa nô tỳ, nói là trong cơ thể có độc hiếm thấy, đã tới chậm rồi, bảo nô tỳ chờ chết đi! Nghe ông ta lừa cả buổi, mới nói là hù dọa nô tỳ, còn trách cứ nô tỳ không tim không phổi, ngay cả khóc cũng không thấy!”


Nàng nói tới đây, âm thầm cắn chặt răng, vẻ phẫn hận càng thêm rõ ràng, cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm, giống như cảm thấy mình chấp nhặt với một lão đầu thì có chút mất mặt, liền than thở: “Quên đi, số nô tỳ chính là bị giày vò mà!”


Minh Âm vừa dứt lời thì cẩn thận giơ ngón trỏ bị kim đâm lên, lại vùi đầu vào tìm kiếm trong các món lễ vật.


Tối đó, Thẩm Vũ, Lan Hủy và Minh Âm, ba người ngồi bên án thư, đối chiếu kiểm tra từng món, sắp xếp lại vật phẩm, chép riêng thành từng tờ. Trên mỗi tờ giấy là tên một phi tần tương ứng, nếu trong lễ vật phi tần đưa tới có xảy ra vấn đề, thì viết lại tên lễ vật đó.


“Chà chà, nhìn vị Mục Mỹ nhân này, thật sự là quá độc ác rồi. Trên giấy này đầy chữ toàn bộ đều là chứng cứ nàng ta phạm tội!” Minh Âm giơ tờ giấy mình mới vừa viết lên, chậm rãi làm khô nét mực.


Thẩm Vũ theo bản năng liếc mắt một cái, quả nhiên nhìn thấy trên tờ giấy kia chỗ nào cũng là tên các loại quà tặng, chỉ có thể nói vị Mục Mỹ nhân này bỏ ra không ít khổ công rồi.


Thẩm Vũ lấy tờ danh sách nàng viết ra, nói đến cũng khéo, người nàng chọn đều là người quen. Hiền phi, Đức phi, Cẩn Chiêu nghi, mỗi một người quen trong này tương ứng với một tờ giấy. Trên giấy chỉ có tên của bọn họ, còn lại đều trống trơn, rất rõ ràng là bon họ đều khinh thường việc dùng loại thủ đoạn này.


Minh Âm lại gần liếc mắt một cái, nhìn chủ nhân chẳng có cái gì, không khỏi bĩu môi.
Ba người cố gắng đến đêm khuya mới xem như là đại khái sắp xếp xong, Thẩm Vũ chọn vài tờ giấy của các phi tần phân vị không cao ra, trên mặt giấy không ngoại lệ đều chi chít đầy chữ.


“Các vị nương nương này bình thường không được sủng ái, tính tình cũng không phải là người chèn ép, hấp tấp lỗ mãng, đoán chừng là bị người ta lợi dụng rồi.” Lan Hủy rướn cổ kề sát lại nhìn, sắc mặt lộ chút vẻ thương tiếc.


Thẩm Vũ quơ quơ tờ giấy trong tay, đối với lời nói của Lan Hủy cũng không có bao nhiêu cảm khái, chỉ là lạnh lùng nói: “Như thế nào đi nữa, nhiều năm qua những người này trong cung cũng từ từ ngấm sự xấu xa, bị người khác xúi giục vài câu, liền dám cả gan đưa những thứ dơ bẩn tới, rõ ràng là không để bổn cung vào trong mắt. Vậy thì lấy bọn họ để hai đao!”


Giọng nói của nàng mang theo vài phần lạnh lẽo, hiển nhiên là bị chọc giận. Nàng kéo hai người Lan Hủy lại, nói tường tận những chuyện cần làm trong ngày hôm sau một lần. Đến khi sự tình đều an bài thỏa đáng, mọi người mới vội vàng trở về ngủ.


Đại Hoàng tử thường ngủ chung một điện với Thẩm Vũ, thiên điện bố trí xong, Thẩm Vũ cũng không muốn để thằng bé một mình qua đó. Dù sao thân thể Đại Hoàng tử vẫn còn rất yếu, cung nhân Cẩm Nhan điện lại không thể bảo đảm mỗi một người đều trung thành và tận tâm, nếu có gì bất trắc xảy ra, thật đúng là mất nhiều hơn được.


Ngày hôm sau, Thẩm Vũ sai người đến thẳng Thọ Khang cung xin nghỉ, không đi thỉnh an. Bà ɖú cũng ôm Đại Hoàng tử đã tỉnh ngủ đến ngoại điện, tránh làm phiền Thẩm Vũ nghỉ ngơi. Tuy đã qua giờ ăn sáng nhưng bên này Thẩm Vũ vẫn còn an ổn ngủ.


Mãi đến khi nàng ngủ đủ rồi, mới chậm rãi đứng dậy, Lan Hủy và Minh Âm cũng vừa vặn vào hầu hạ. Ba người vội vàng ăn một ít, rồi ra Cẩm Nhan điện.


“Nô tỳ mới vừa nghe được, có không ít phi tần chủ tử đang ngồi trong đình Ngự Hoa viên, đúng lúc mấy người tối hôm qua nương nương muốn khai đao đều có mặt ở đó.” Minh Âm vừa đi vừa tăng nhanh ngữ điệu, vẻ mặt nàng có chút nóng lòng muốn thử, hiển nhiên là có chút không thể chờ được nữa, muốn đi trừng trị người.


Thẩm Vũ khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt có phần âm trầm. Nàng không nói gì, chỉ là bước nhanh hơn.


Còn chưa đi đến cầu đá, đã nghe thấy trong đình giữa hồ truyền ra tiếng nữ tử cười duyên. Thẩm Vũ khẽ ngẩng đầu lên nhìn sang, trong đình giữa hồ các mỹ nhân ngồi một vòng chuyện trò vui vẻ. Nàng liếc mắt nhìn một cái thì thấy vài người lạ mặt. Đương nhiên trong những người đang ngồi này, có Hiền phi và Thôi Cẩn.


Mấy người ngồi vây lại một chỗ, bên cạnh đốt lửa than vô cùng ấm áp, trên mặt bày khung sắt, đang nướng thịt hươu “Xèo xèo”, từ xa đã có thể ngửi được mùi thơm rồi.


Thẩm Vũ nhướng mày, thầm nghĩ đám người này thật biết hưởng thụ. Nàng tháo mũ áo choàng trên đầu xuống, thuận tay sửa lại búi tóc, rồi mới vịn tay Minh Âm đi đến.


Đến khi tới gần nhìn kỹ, Thẩm Vũ mới phát hiện trên bàn đá bày rượu nếp ngon nóng hổi, mấy người hơi đè thấp tiếng cười nói, nhưng vẫn truyền tới.


“Trước đó còn nói Thục phi nương nương có thể chịu đựng được, vậy mà hôm nay đã xin nghỉ không đi thỉnh an, có lẽ cũng thực sự chịu không nổi Đại Hoàng tử quấy khóc rồi!” Một nữ tử trong đó ngồi đưa lưng về phía Thẩm Vũ, hơi cất cao giọng, trong giọng nói mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.


Nàng ta vừa dứt lời thì có vài phi tần ngồi bên cạnh nàng ta phụ hoạ theo, tiếng cười giòn tan lại lần nữa truyền khắp đình giữa hồ. Mấy câu nói đó truyền vào tai Thẩm Vũ lại không thấy buồn cười như vậy. Nàng nghiêm mặt, âm trầm nhìn mọi người trong đình. Ngoài đình, các cung nhân đang đứng hầu đang kinh ngạc, mồ hôi lạnh cả người, rất nhiều lần định mở miệng lên tiếng nhắc nhở các chủ tử bên trong, khổ nỗi Lan Hủy cô cô và Minh Âm mỗi người nhìn một bên, chính là không cho bọn họ lên tiếng.


Vẫn là Hiền phi ngẩng đầu lên, ngay lập tức liền đối diện với đôi mắt cười như không cười của Thẩm Vũ. Nàng không khỏi ho nhẹ một tiếng, ý cười trên mặt đột nhiên đông cứng lại, miễn cưỡng mở miệng nói: “Đây không phải là Thục muội muội sao? Sao tới mà không cho người thông truyền một tiếng, hù chết ta rồi.”


Ngữ điệu của nàng nghe có chút quái dị, vừa lúc bị Thẩm Vũ bắt gặp, cho dù người ngày thường bình tĩnh như nàng, cũng có chút không kiểm soát được mình.