Edit: Tuệ Tu nghi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
[1] Tra lậu bổ khuyết (查漏补缺): Một thuật ngữ Trung Quốc, nghĩa là tìm lỗ hổng để lấp đầy khoảng trống, tìm chỗ thiếu sót để bổ sung vào.
Sau khi Thẩm Kiều được hầu hạ nằm xuống giường thì liền giương mắt chờ thái y đến. Kiều Tu dung luôn chua ngoa, bất kể là đối với phi tần hậu cung hay là nô tài hầu hạ, chưa từng cho sắc mặt tốt bao giờ. Cho nên những nô tài hầu hạ bên cạnh luôn vô cùng sợ hãi và kiêng dè, hiện tại thấy nàng ta như hổ lạc đồng bằng đương nhiên sẽ có người bỏ đá xuống giếng.
Hoàng thượng đã chặn mọi đường lui của Thẩm Kiều, vĩnh viễn không được sủng ái, cho nên cũng không sợ sau này nàng ta sẽ trả thù.
Trên người Thẩm Kiều vô cùng đau đớn, đến cả tiếng rên cũng mất. Giọng nói nàng ta cũng khô khốc, khó khăn lắm mới có một tiểu cung nữ tâm tư lương thiện đưa cho nàng ta một tách trà.
Thẩm Kiều không cách nào đứng lên được, dù đang nằm thì nàng ta cũng cảm nhân được đau đớn huống chi là lúc ngồi dậy! Một nửa số trà trong chén vào bụng nàng ta còn một nửa còn lại thì đổ ra ngoài, nhưng như vậy thôi nàng ta đã rất thỏa mãn rồi.
"Khi nào thái y mới đến?" Nàng ta cố gắng nói ra mấy lời này, sau khi nói xong liền thở hổn hển và ho khan kịch liệt. Sắc mặt vốn đang tái nhợt sau khi bị giày vò như vậy lại hiện lên vài phần ửng hồng khác thường.
Cung nữ kia ngẩn ngơ nhìn nàng ta, trên mặt lộ ra vài phần thương tiếc, hơi hé miệng, muốn nói lại thôi. Nhớ lại Kiều Phi đã từng một thời phong quang vô hạn, gần như có thể ‘đi ngang’ trong hậu cung. Nhưng từ khi Xu Tu nghi nhập cung, Thẩm Kiều liền bắt đầu sa sút.
Thường nói một nét bút không thể viết ra được hai chữ Thẩm, tại hậu cung này, Thẩm Vũ lại không để có kẻ thứ hai mang họ Thẩm!
"Nói!" Thẩm Kiều lại gian nan mà thốt lên một chữ, vươn tay nắm chặt lấy cánh tay tiểu cung nữ kia.
Tiểu cung nữ kia bị đau đến nhíu mày, hốc mắt lập tức đỏ lên, thầm ấm ức trong lòng. Quả nhiên người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, nàng vốn thấy hiện tại Thẩm Kiểu sa sút thế này lại không có người quan tâm, nên mới có lòng tốt, nào ngờ lại bị đối xử như vậy!
"Thái y đều đợi lệnh bên Xu Tu nghi rồi! Nghe nói Tu nghi vừa mới tỉnh lại, Hoàng thượng hạ lệnh tất cả thái y đều phải đến xem một lần, sợ ngài ấy xảy ra sơ xuất gì!" Giọng điệu của tiểu cung nữ kia trở nên không được tốt, lập tức giật ra khỏi tay Thẩm Kiều, rồi chạy nhanh ra ngoài, không thèm để ý đến vị Kiều Tu dung đã bị vứt bỏ này nữa.
Thẩm Vũ đã về đến hành cung, hiện nàng đang nằm trên giường, các thái y mới vừa rồi còn vây quanh, sôi nổi thảo luận xem mở phương thuốc thế nào đều đã bị Hoàng thượng đuổi ra ngoài.
Nam nhân đang ngồi ở mép giường, sắc mặt không được tốt lắm, hắn cũng đã thay một bộ y phục sạch sẽ màu xanh đen. Hắn cứ nhìn chằm chằm Thẩm Vũ như vậy, trong ánh mắt ánh lên vài phần phức tạp, Thẩm Vũ cũng không sợ hãi, cũng không kiêng kỵ gì mà đối mắt với hắn, khóe miệng còn chứa mấy phần cười nhạt, nhưng bởi vì sắc mặt tái nhợt nên ý cười lại có chút yếu ớt.
"Trẫm không ngờ Thẩm Kiều lại ngoan độc như vậy, thế mà lại liên kết với đám quan viên ở Lạc Dương, còn có lão phụ thân già của nàng nữa!" Hoàng thượng mở miệng hơi thô thiển, trên mặt có chút áy náy nhưng đã biến mất trong chớp mắt, giọng điệu có hơi hung dữ nên không nhìn ra chút dấu vết nào là đang an ủi Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ cũng đã sớm quen với tính tình này của hắn chỉ cười mà không nói gì.
Tề Ngọc thấy nàng không phụ họa theo lời mình nên trong nhất thời không biết nên đổi đề tài thế nào, không khỏi xấu hổ mà gãi gãi đầu. Khuôn mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, có điều ánh mắt vẫn không ngừng quét qua lại trên người nàng.
Qua một lúc lâu vẫn không thấy Thẩm Vũ mở miệng, cuối cùng Tề Ngọc cũng chịu xuống nước trước, nhẹ giọng hỏi: "Còn đau phải không? Lúc ấy chảy nhiều máu như vậy, đến trẫm còn cảm thấy đau mà!"
Thẩm Vũ lại ngẩng đầu lần nữa, mày nàng khẽ nhíu lại, gương mặt hiện lên vẻ đau đớn khó nhịn, thấp giọng nói: "Đau. Ngoại trừ sợ khổ, tần thϊế͙p͙ sợ nhất chính là đau! Thái y vừa nói có thể dùng lực thích hợp mà ấn ấn chân một chút, như vậy có thể nhanh khỏi hơn. Chỉ là miệng vết thương của tần thϊế͙p͙ nằm ở cổ chân, ấn chỗ nào cũng sẽ đau."
Lời nói của nàng chứa một chút ý làm nũng pha lẫn oán giận với Tề Ngọc, tựa như nghĩ đến loại đau đớn này, cả khuôn mặt cũng nhăn lại theo.
Tề Ngọc nhìn thần sắc thống khổ của nàng không khỏi trưng ra vẻ mặt khó tin, hắn nhẹ nhàng lên tiếng: "Có sao? Chỉ là ấn chân thôi, cẩn thận tránh miệng vết thương ra một chút thì hẳn là sẽ không đau chứ? Để trẫm thử xem!"
Nam nhân vừa dứt lời, gương mặt mang vẻ nóng lòng muốn thử, hắn lập tức đứng dậy, cẩn thận xốc chăn gấm lên.
Thẩm Vũ còn chưa kịp ngăn cản thì tay nam nhân đã sờ lên chân nàng (Lan Lan: Sao mà giống đi phi lễ gái nhà lành thế nhể:))). Vẻ mặt nàng lập tức trở nên cứng đờ, mới vừa rồi cũng chỉ muốn nói vài câu oán giận với hắn, tán tỉnh chút thôi. Vì sao lại xảy ra biến chuyển lớn thế này! Nàng không thể chịu đựng tiếp nữa.
"Không cần đâu, Hoàng thượng. Đợi lát nữa tần thϊế͙p͙ bảo các cung nữ làm là được!" Thẩm Vũ cứng rắn mở miệng muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
Bởi vì chỗ bị thương nằm ở chân cho nên Thẩm Vũ chỉ mặc một chiếc quần bên dưới. Tề Ngọc vừa xốc chăn lên liền nhìn thấy một đôi chân ngọc tinh xảo, vết thương của Thẩm Vũ nằm ở chân trái, vừa khéo đúng ngay mép giường. Hắn cẩn thận vén ống quần của Thẩm Vũ lên một chút, để lộ ra cổ chân bị khăn vải bao bọc.
Trên cổ chân mới vừa được bôi thuốc, vẫn còn một chút cảm giác lành lạnh. Hoàng thượng không để ý đến lời ngăn cản của nàng, chậm rãi vén ống quần của nàng lên đến đầu gối. Thẩm Vũ vốn sợ đau, hơn nữa còn sợ hãi tính cách không mấy kiên nhẫn của Hoàng thượng, nàng hơi hé miệng, thỉnh thoảng lại hít khí lạnh, giống như làm vậy mới có thể giảm bớt đau đớn vậy.
Đối với biểu tình quái dị như vậy của Thẩm Vũ, Tề Ngọc cũng không có nhiều lời vô nghĩa, chỉ từ từ vươn hai tay ra, khom lưng, chuẩn bị ấn lên cẳng chân nàng.
"A a a ---" Tay nam nhân còn chưa chạm vào, Thẩm Vũ đã vội vàng kêu lên.
Tề Ngọc dừng động tác khom lưng lại, có chút bất đắc dĩ mà quay đầu lại nhìn nàng, giả vờ tức giận liếc nhìn nàng một cái. Hắn mới vừa chạm tay lên chân Thẩm Vũ, cả người nàng đều căng cả lên, tự động tiến vào trạng thái phòng bị.
"Hoàng thượng, hay là người đừng ấn. Tần thϊế͙p͙ tình nguyện bình phục chậm đi một chút, huống hồ hiện tại mới vừa bắt đầu dưỡng thương, căn bản là không thể đụng vào đâu!" Thẩm Vũ vươn cánh tay muốn kéo lấy ống tay áo hắn để ngăn cản động tác kế tiếp, nhưng nàng đang tựa vào đầu giường, cánh tay thật sự không thể dài như vậy nên đành từ bỏ.
Tề Ngọc hơi nghiêng đầu đã nhìn thấy biểu tình vô cùng không tình nguyện của nàng, loại dáng vẻ chống cự này khiến hắn nhíu mày thật chặt.
"Không sao, thả lỏng nào, trẫm có thể làm tốt, tất cả đều giao cho trẫm đi!" Mấy ngón tay của Tề Ngọc vẫn tiếp tục di chuyển, chậm rãi ấn ấn lên cẳng chân nàng, miệng không ngừng nói ra những lời an ủi, muốn để nàng thả lỏng một chút.
Thẩm Vũ vốn còn đang kêu oai oái lúc này cũng dần thở ra nhẹ nhõm. Động tác của nam nhân cẩn thận như vậy khiến nàng có chút kinh ngạc, thân thể cũng dần thả lỏng.
Tề Ngọc ấn cẳng chân của nàng xong lại quay qua bóp bóp đùi nàng, nhưng đối với bàn chân, hắn vẫn không dám động vào. Dù sao thì bàn chân cũng liền với gân, chỉ cần vừa động tất sẽ ảnh hưởng đến cổ chân. Loại hiểu biết này hắn vẫn tự mình hiểu được để tránh làm đau vị ái tần luôn sợ đau trên giường này, nếu không có khi Thẩm Vũ sẽ trở mặt thật.
Trở mặt hắn cũng không sợ, chỉ là khó khăn lắm mới trị liệu có khởi sắc tính cách khiếm khuyết kia, không thể bởi vì chuyện này mà thất bại trong gang tấc
Đến tận khi Tề Ngọc ấn xong một chân của Thẩm Vũ, không chỉ có nàng khẩn trương mà ngay cả Tề Ngọc cũng đầy người mồ hôi, tinh thần luôn căng thẳng, chỉ sợ xảy ra sai lầm gì.
Đợi Hoàng thượng dỗ nàng xong đi ra ngoài xử lý việc Thẩm Kiều cấu kết với quan viên tứ phẩm kia, Minh Âm và Minh Tâm mới đẩy cửa đi vào. Minh Âm đã thay một bộ y phục sạch sẽ, chỉ là tinh thần còn có chút uể oải, không mấy phấn chấn.
Thẩm Vũ căn bản không biết mọi chuyện đã xảy ra nên kêu nàng ấy ngồi xuống rồi sai Minh Tâm ra ngoài canh giữ, sau đó mới tìm hiểu kĩ càng quá trình mọi chuyện. Đến khi Minh Âm nhắc đến đoạn thiếu niên kia bị rắn cắn, nàng ấy lại nhịn không được mà khóc lên lần nữa.
"Hai mắt đều sưng lên rồi, đừng khóc nữa. Đã nhiều ngày như vậy nhất định đã đồn lên rồi, chân ta lại không tiện đi lại, không thể liên hệ với ca ca. Đợi khi trở về kinh thành, nhất định dò hỏi huynh ấy xem. Tuy rằng việc Thẩm Kiều thả rắn muốn hại chết ta không phải là giả, nhưng dù sao lúc đó ta cũng không có mặt, sau đó lại làm bị thương chân của mình, sợ ở giữa xảy ra ngộ nhỡ gì. Ngươi phải khống chế tốt cảm xúc của bản thân, sau khi trở về kinh thành, nếu thiếu niên kia thật sự đã chết, bổn tần sẽ dẫn ngươi đi Lãnh cung trừng trị Thẩm Kiều!" Thẩm Vũ đang phẫn nộ và đau buồn từ từ bình tĩnh lại.
Chuyện Hoàng thượng trừng trị Thẩm Kiều nàng đã biết, tuy nàng hận không thể khiến Thẩm Kiều chết ngay lập tức, nhưng cuối cùng thì vẫn đang là thời gian cần nhẫn nhịn, nếu xử lý có chút không thích hợp sợ là sẽ khiến Hoàng thượng nổi lên nghi ngờ. Thẩm Kiều có thể tạm thời giữ lại cái mệnh tiện kia, cũng không chứng tỏ là lúc này nàng có thể bỏ qua cho Thẩm Kiều.
Minh Âm nghe nàng dặn dò xong, chậm rãi gật gật đầu, sau đó liền đi ra ngoài thay cho Minh Tâm trở lại.
Đợi nàng ấy ngồi vững rồi, Thẩm Vũ mới nhẹ giọng mở miệng: "Y phục bổn tần mặc lúc bị thương có lấy về thiêu hủy hết không?"
Giọng điệu Thẩm Vũ có chút vội vàng, bởi vì lúc trước nàng không biết rốt cuộc thì Thẩm Kiều định đối phó nàng thế nào cho nên kế hoạch ứng đối của nàng không phải chu đáo và chặt chẽ hoàn toàn. Việc duy nhất có thể khiến nàng cởi bỏ nỗi lo về sau cũng chỉ có việc hủy đi toàn bộ chứng cứ phạm tội, tiêu trừ hậu hoạn.
Minh Tâm lập tức nhíu nhíu mày, chậm rãi lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần bất lực, thấp giọng: "Chủ tử, là nô tỳ làm việc không chu đáo. Đợi đến khi chỗ nghỉ ngơi kia không còn nhiều người, nô tỳ mới dám đi vào. Y phục và giày đều còn, chỉ là không thấy vớ của người!"
Nàng ấy vừa dứt lời, Thẩm Vũ liền hơi ngẩn ra, nhíu mày chìm vào trầm tư. Bỗng nàng hơi kinh ngạc rồi ngồi dậy từ trên giường, kích động như vậy liền động đến miệng vết thương, đau đến mức làm nàng rơi lệ, tiếng nói cứ như vậy mà mắc ở cổ họng.
"Hỏng rồi, hỏng rồi!" Thẩm Vũ vừa duỗi tay che chân lại vừa nôn nóng mà thấp giọng nói, nét mặt cực kỳ ảo não.
Minh Tâm bị dáng vẻ này của nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng đứng lên từ trên ghế rồi đi đến mép giường. Nàng ấy nhẹ nhàng kéo tay nàng ra, thật cẩn thận xem xét cổ chân nàng. Đến đến khi thấy miệng vết thương trên cổ chân không bị rách ra mới dần thở phào nhẹ nhõm.
"Tu nghi đừng kích động như vậy, tránh động đến miệng vết thương!" Minh Tâm theo như phương pháp mà thái y nói, chậm rãi xoa bóp chân cho Thẩm Vũ, mở miệng nhỏ giọng khuyên nhủ.
Thẩm Vũ cũng không nói cho nàng ấy biết nguyên nhân, chỉ luôn nhíu mày. Từ lúc bắt đầu là kinh hoàng thất thố rồi dần chuyển thành suy nghĩ sâu như hiện tại. Nàng chợt nhớ tới, cảm xúc lúc ấy không ổn định, thay đổi kế hoạch ngay lúc đó, để bản thân bị thương, còn lưu lại miệng vết thương sâu như vậy nên nhất thời không để ý, nàng lại quên mất chiếc vớ kia nằm trên cổ chân mà không tổn hại gì. Nếu gặp người có tâm thì sẽ lập tức lật tẩy miệng vết thương lúc té ngã bị đá cắt này của nàng là quá nghiêm trọng!