Edit: 诸葛钢铁
Beta: Thng
____
[Doumoe! Má ôi, mau qua xem best đại za nè!]
[Trông cái phản ứng này của streamer, thì rất rõ ràng là bị chúng ta đoán đúng rồi!]
[Ối giời ơi, người đàn ông nhà Streamer là nhân vật thần tiên gì zọ! Tặng hai chiếc xe lấy lòng streamer không có bằng lái xe là cái kiểu gì ha ha ha ha]
[Đúng là nên giận thật, chồng tui mà làm chuyện này á, quỳ bàn phím như chơi]
[Ha ha ha ha…. Cười phục luôn ý! Chả trách streamer giận, tặng cái quà ngáo ngơ gì không biết nữa! ]
[Không chọc nổi không chọc nổi, quả nhiên vẫn là vị Cố ngây thơ, lại coi câu nói đùa của streamer thành thật ha ha ha ha ha]
[Hình như không thể trả xe lại nhỉ?]
[Không có lỗi gì thì không thể trả lại, nhất là xe sang. Chẳng trách streamer đau lòng, đúng thật là tốn chỗ lại chẳng để làm gì ha ha ha ha ha]
[Streamer nhanh thi bằng lái xe đi thôi, đừng cô phụ tấm lòng thành của lão Cố ngây thơ ha ha ha…]
[Mặt streamer có đau không? Trước hết nói xem cậu còn nhớ đến câu mà cậu đã nói không ha ha ha]
[Streamer nói, nếu mà bị đoán đúng thì livestream hát tình ca cho lão Cố 666]
[Xoa mặt cho streamer nè ha ha ha. Nhanh lên, livestream hát tình ca cho lão Cố]
[Phía trước bán hạt dưa, óc chó…]
[Đã khiêng ghế con đến rồi, streamer lên nhanh!]
[Ha ha ha ha… Streamer ngok ngếk get được nhiệm vụ vả mặt hàng ngày~]
[Nghe nói ở đây có streamer sẹc xy đang online hát tình ca cho lão Cố ngây thơ? Đã bắt đầu chửa?]
[Ỏ, tui đi báo cho bạn gei của tui phát ha ha ha]
[Tôi muốn xem xe! Xe! Ai muốn xem streamer ngok nghết hát tình ca chứ, tôi muốn xem xe xe xe xe!]
[Cả hoa nữa! Streamer, mang cả hoa lẫn xe vất ra đây đi ha ha ha]
…..
Mộc Tử Dịch là thanh niên ba tốt thua cược thì nhận, mặc dù livestream hát tình ca hơi bị mất não vả lại còn xấu hổ, có điều vẫn hắng giọng, nói: “Bình thường tôi không hay hát karaoke, cũng không hay nghe nhạc, biết hơi ít. Hát vài câu thôi, nhiều hơn tôi không nhớ được. Có điều xe thì thôi đi, chả có gì hay mà xem cả.”
Cậu vừa nói xong câu này, không đợi mọi người phản ứng lại, đã đứng dậy rút vài bông hoa trong bó hoa cậu để ở trong vườn giấu xuống dưới gầm bàn. Lại để giá đỡ điện thoại xa hơn một chút để đảm bảo rằng có thể quay được cả cậu và Cố Cảnh.
Xử lý xong xuôi, cậu gọi với vào trong vườn: “Cố Cảnh, có rảnh không?”
Giọng của Cố Cảnh truyền đến từ phòng bếp: “Sao vậy?”
Mộc Tử Dịch hét lên: “Em nhớ anh rồi, mau ra đây cho em xem chút đi!”
Giọng Cố Cảnh mang theo ý cười truyền đến: “Đợi đã, tôi đang pha trà cho em.”
Mộc Tử Dịch chỉ đành nhìn vào điện thoại, dựa vào thị lực cực tốt của mình mà miễn cưỡng nhìn rõ được bình luận.
[Em nhớ anh rồi…]
[Em nhớ anh rồi…]
[Anh mau ra đây cho em nhìn chút…]
[…. Vì sao xem cái livestream thôi cũng bị nhét một mồm cơm chó! Ngon quá ạ!]
[Streamer sẹc ~ xy online ghẹo zai! Lão Cố ngây thơ không có chút sức kháng cự!]
[Giọng lão Cố đầy cưng chiều đầy mị lực!]
[Nhìn ra được đây là chuyện cơm bữa, quả nhiên là streamer lẳng lơ đỉnh đỉnh đỉnh]
[Chùi ui, streamer thật lắm chiêu nhiều trò, vừa mới còn cầm mấy bông hoa hồng giấu dưới gầm bàn cơ!]
[Đợi đã, hoa ở đâu ra vậy? Hình như được tỉa tót rồi đấy.]
[Chẳng lẽ là… Trong 1314 bông hồng lão Cố tặng?]
[Chẳng phải streamer không thích ư?]
Mộc Tử Dịch cười nhạt nói: “Tôi không thích, không có nghĩa là lão Cố không thích, hôm Thất tịch chúng tôi còn chưa quen nhau, đang đi trên đường, thì thấy có người bán hoa. Sau đó tôi mua một bông tặng anh ấy, kết quả mọi người đoán thế nào?”
“Đến bây giờ, anh ấy vẫn còn giữ bông đấy được nguyên vẹn kia kìa! Vậy nên là, có thể anh ấy không thật sự thích hoa, nhưng chắc chắn anh ấy thích đồ tôi tặng.”
[Streamer hiểu quá ha…]
[Thật sự là Cố ngây thơ sao?]
[Cậu tặng gì anh ấy cũng đều thích, anh ấy tặng lại thì cậu chê bai với nổi giận, này không tốt đâu nhỉ?]
Mộc Tử Dịch trợn mắt trắng với trời: “Giống hả? Tôi tặng toàn là những thứ dùng được hoặc là không đáng tiền có thể đại diện cho tấm lòng. Đồ anh ấy tặng thì sao? Tấm lòng thì bày tỏ được đấy, nhưng tiền cũng tốn một nùi! Mấy thím có thể hỏi đàn ông nhà mấy thím, nếu mà nhận được 1314 bông hồng thì sẽ thế nào? Chắc chắn sẽ nói tốn tiền!]
[Hỏi rồi, nói sẽ chửi chết tôi ha ha ha]
[Bạn zai nói có ngáo hong…]
[Thôi được rồi, quả nhien tư duy của con trai với con gái không hề giống nhau…]
[Mị cũng hỏi rồi…. sau đó nhận ra, cùng một chuyện đặt vào vị trí con gái, con gái sẽ cảm thấy lãng mạn hạnh phúc. Tất nhiên, con gái chăm lo việc nhà có điều kiện kinh tế bình thường sẽ thấy lãng phí. Nhưng nếu đặt vào vị trí con trai… Có tiền vậy thì chẳng bằng mua đôi giày đá bóng]
(Ê đít tờ: Tui còn chả có bồ để hỏi!)
“Đúng chưa, tôi thà rằng anh ấy mua cho cho tôi đôi giày, ít nhất còn có thể mang. Tốn nhiều tiền như vậy, tôi lại không thể nào học theo con gái mang đi ngâm nước tắm, đúng không. Vất đi thì tiếc, để đó chẳng dùng làm gì. Vẫn may nhà tôi có mèo, tôi nghĩ vặt hết cánh hoa đi ngâm nước tắm cho nhóc mập là được rồi.”
[Ha ha ha… Cho nhóc mập ngâm thơm lừng, được đấy được đấy ha ha ha]
[Bé con tắm ngâm cánh hoa…. aaaaa cầu streamer đến lúc đó quay video lại nhó ha ha ha]
[Tưởng tượng một chút nhóc mập thơm ngào ngạt… series streamer lại muốn lừa tôi nuôi mèo hu hu hu]
[Bé con có thể sẽ không chịu, nó là một cậu zai đó ha ha ha ha ha ha…]
…..
Mộc Tử Dịch đang tương tác vui vẻ với mọi người trên mạng, thì thấy Cố Cảnh bưng khay trà đi đến, để nó xuống rồi chuẩn bị rót trà cho cậu.
Mộc Tử Dịch ngăn anh lại, đồng thời chỉ vào bên cạnh mình nói: “Anh qua đây một chút, đến chỗ này…”
Cố Cảnh đặt chén trà xuống, vừa cười vừa nói: “Đứng qua đó làm gì?”
Trong lúc trả lời, anh đã đi đến bên cạnh Mộc Tử Dịch, đôi mắt đầy dịu dàng nhìn thẳng vào cậu.
Một tay Mộc Tử Dịch cầm lấy tay anh, mở miệng: “Đến chết em cũng muốn yêu! Không yêu hết mình không phải là yêu~~~”
Cố Cảnh:?!!!
Đám người trên mạng:?!!!
Thật sự Mộc tử Dịch chỉ biết có hai câu như vậy, nhiều hơn là chịu chết. Thấy Cố Cảnh ngây ngốc nhìn cậu, cậu cầm tay anh lắc qua lắc lại: “Không thích à? Không sao, em đổi bài khác.”
Nói xong, cậu hắng giọng: “Anh là đóa hoa hồng của em~ Anh là hoa của em~~~”
Vừa hát xong, cậu vươn tay lấy một bó hoa hồng từ trong gầm bàn ra, giơ lên trước mặt Cố Cảnh, thâm tình chân thành nói: “Ở đây có chín đóa hoa hồng, đại biểu cho việc em muốn được bên anh mãi mãi. Lão Cố, tấm chân tình này của em, anh có nhận không?”
Cố Cảnh ngây người một lúc lâu, đến tận khi cảm thấy lòng bàn tay của mình bị người ta nhẹ nhàng véo một cái, anh mới hồi thần. Anh giơ tay ra nhận lấy chín bông hồng, vừa bất lực vừa cưng chiều nói: “Em cho, sao anh có thể không nhận.”
Sau đó, anh dừng một chút, rồi lại nói: “Lần trước lấy tiền của tôi mua hoa tặng cho tôi, lần này lại lấy hoa tôi tặng cho em tách ra tặng cho tôi. Chân tình của em dành cho tôi thật là…”
“Ế ế, chẳng phải em trả lại tiền lần đó cho anh rồi ư? Sao anh còn nhớ vậy hả?”
Cố Cảnh mím môi: “Chưa trả.”
Mộc Tử Dịch: “Thật hả? Em không nhớ nữa… Không thì, bây giờ em trả lại cho anh mười đồng nha? Nếu thế thì chính thức coi như lần đấy em tặng anh được chứ?”
“Không cần.” Cố Cảnh hơi nghiêm túc nói: “Em vừa hát thật êm tai, hát cho tôi nghe thêm mấy bài, coi như bồi thường đi.”
Trong lúc đang nói chuyện, ánh mắt anh lướt thấy điện thoại đang mở livestream, vì vậy lại quay đầu nói với Mộc Tử Dịch: “Đừng hát ở đây, đợi sau khi về phòng rồi hát.”
“Được rồi, em chỉ hát cho một mình anh nghe!” – Mộc Tử Dịch vừa cười tít mắt vừa nói, và thưởng thức được chiếc cổ hơi đỏ lên của Cố Cảnh như ý nguyện. Cũng không biết có phải là do lớp vỏ người sống không, mà mỗi lần Cố Cảnh căng thẳng hoặc xấu hổ, cổ, mặt, tai rất dễ ửng đỏ.
Lâu dần, Mộc Tử Dịch cũng quen với việc sau mỗi lần ghẹo người này xong sẽ xem cổ, mặt và tai của anh. Chịu thôi, không nhìn mấy chỗ này nói không chừng là cậu sẽ bị vẻ mặt của cái người nghiêm túc này lừa mất.
Thưởng thức xong, cậu mới vừa bóc bánh trung thu vừa nhìn bình luận trong điện thoại.
[Mười đồng….]
[Không ngờ anh là streamer như vại! Vậy mà lại dùng tiền của lão Cố mua hoa tặng cho lão Cố, vl chưa ha ha ha]
[Hôm thất tịch đó không phải là ngày lão Cố với streamer cùng nhau thoát chết trong hiểm cảnh sao? Nhớ không nhầm là bị rất nhiều người chặn lại…]
[Tôi có ấn tượng, chuyện lần đó cực kỳ ác liệt!]
[Lão Cố đang ghen ó hỏ?]
[Vợ tôi hát chỉ có thể hát cho tôi nghe, không hát cho người khác nghe 6666]
[Nói thật, tôi cũng không thể nào ngờ đến streamer biết hát hai bài đấy! Đến chết vẫn muốn yêu là cái đếch gì vậy ha ha ha]
[Thật ra streamer hát cũng hay hay…]
[Streamer thật mọe nó biết tà lưa, chẳng trách có thể tóm được lão Cố]
[Chịu rồi phục rồi, hai vị mau kết hôn đi thôi ha ha ha]
…..
Mộc Tử Dịch xiên một miếng bánh trung thu, lắc lắc trước ống kính, rồi đưa cho Cố Cảnh, hỏi: “Ông Trần đâu?”
”Chú ấy đang bận, chừa lại cho chú ấy hai cái bánh trung thu, xíu nữa đưa qua là được.” Cố Cảnh nói xong, rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn Mộc Tử Dịch, giọng bình thản: “Bọn họ muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn.”
“Anh muốn kết hả? Được thôi, qua vài ngày nữa em tìm bạn nhờ xem xem gần đây có ngày nào đẹp không.”
“Không cần, ông Trần biết coi bói.” Cố Cảnh nói xong, hơi thấp thỏm nhìn Mộc Tử Dịch, không hề thấy được chút không vui nào trên mặt cậu, tim của anh mới thả lỏng.
Mộc Tử Dịch cười: “Chắc không phải là anh đã sớm tính trước rồi đấy chứ?”
Cố Cảnh chỉ cười cười, cũng lấy cho cậu một miếng bánh trung thu, chẳng nói lời nào.
Đám dân mạng lại ầm ĩ nháo nhào lên lần nữa, các loại quà tặng với bình luận bay đầy trời.
[Chịu rồi chịu rồi, vậy mà chỉ vì một câu của fans nói kết hôn là kết luôn?]
[Có cần phải tùy tiện vậy không? Nói yêu là yêu, nói kết hôn là kết hôn?]
[Doume, cơm chó này ngọt vl!]
[Mé nó, chó FA không có nhân quyền thật à QwQ]
[Đến lúc đó, mong streamer livestream kết hôn luôn nha?]
[Đúng đúng đúng, livestream kết hôn có được không? Hoặc là để người khác giúp cậu livestream đám cưới của cậu với lão Cố được không ha ha ha]
…..
Có lẽ trong lòng Cố Cảnh cực kỳ kích động, anh cầm hai miếng bánh trung thu, rót một chén trà nói phải bưng qua cho ông Trần, tiện thể bàn về việc kết hôn. Mộc Tử Dịch đành bảo anh đi nhanh về nhanh, trong lòng lại vừa tức vừa buồn cười với dáng vẻ khỉ vội của người này.
Cậu lại nói chuyện với đám bạn trên mạng thêm một lúc, có hơi buồn vệ sinh, nên đành để mọi người chờ một lát.
Nhưng mà vừa đi đi đến phòng bếp, cậu lại cảm nhận được có hai luồng âm khí đang áp sát. Một là của nhóc mập, một là của quỷ vật xa lạ, dường như năng lực của nó còn hơn cả nhóc mập.
Mộc Tử Dịch biến sắc, vội vàng chạy vòng lại trong sân, lại thấy nhóc mập đã sớm thoát khỏi lớp xác mèo, đang dùng hồn thể quấn lấy một tên ác quỷ mặt mũi hung dữ xấu xí, chúng đánh nhau không ngừng.