Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 66

Ngoại trừ Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh vẫn đứng đó, tất cả những con quỷ khác đều đang quỳ rạp xuống đất. 
Trong lòng Mộc Tử Dịch hơi buồn bực, kiểu hơi vi diệu ấy, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khiến cậu không khỏi lên tiếng lần nữa, giọng càng to hơn: “Cố Cảnh?”


Cố Cảnh cười nhẹ đối mặt với cậu, trong chớp mắt đã làm tan đi tất cả cảm giác xa lạ. Cảm giác tiêu điều toàn thân ấy cũng thu bớt lại ít nhiều, không còn đáng sợ như lúc vừa rồi. Trong lòng Mộc Tử Dịch thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn nụ cười dịu dàng còn mang theo chút cảm giác rụt rè quen thuộc của người đó, cậu cảm thấy rất tốt từ tận sâu trong lòng. 


Cậu đứng yên tại chỗ, nhìn Cố Cảnh từng bước từng bước đi đến, đứng lại trước mặt cậu. 
Con lệ quỷ vốn còn sống chết liều mạng với Mộc Tử Dịch đang ở dưới chân anh, lúc này vẫn không có ý thức tự chủ, lại theo bản năng nằm úp sấp xuống đất, đến đầu cũng không dám ngẩng lên. 


Mộc Tử Dịch gượng gạo cười với Cố Cảnh một cái, nói: “Chắc là em biết được, vì sao anh lại không muốn tháo lớp da người sống xuống rồi.”


Làm sao cậu biết được, người này vừa hiện chân thân, đã trực tiếp khiến cho vạn quỷ khóc oán, còn khiến cho thời tiết thay đổi kỳ lạ. Cậu nghĩ, luồng gió lạnh vừa mới lướt qua, sợ là không chỉ giới hạn ở đây thôi đâu. 


Cậu đã có thể tưởng tượng ra được tin tức xã hội sáng sớm ngày mai – thời tiết thay đổi bất thường, luồng khí lạnh bất ngờ thổi đến trong đêm mùa hè. Nửa đêm tiếng quỷ khóc gào có bao nhiêu kinh hãi, song âm thanh từ đâu mà đến, không thể biết được…


Ảnh hưởng đến xã hội như thế, thì đúng là không thể giấu được. 
Cố Cảnh miễn cưỡng cười một cái, nếu không phải là anh kịp thời ngăn lại, sợ là nơi tiếng quỷ khóc cùng với trời đất thay đổi bất thường vẫn còn tiếp tục lan rộng hơn nữa. 


Anh vươn tay chạm nhẹ vào mặt Mộc Tử Dịch, nhẹ giọng nói: “Có bị thương không?”


Mộc Tử Dịch lắc đầu, nhẹ nhàng cầm lấy cái tay ấy. Cầm tay lạnh toát như băng lạnh vạn năm, lạnh đến mức khiến người cậu run lên. Hình như Cố Cảnh nhận ra, cũng không biết dùng cách gì, không đến một lát đôi bàn tay ấy có thêm độ ấm. 


Không đợi anh và Mộc Tử Dịch nói thêm cái gì, đã thấy gió lạnh trên sân thượng nổi lên. Trong nháy mắt, lại đột nhiên nhiều thêm mấy vị âm binh. 


Những âm binh này mặc quần áo thống nhất một màu đen, hiện lên ánh lạnh của bộ đồ giáp kim loại, tất cả đều không có biểu cảm, nét mặt lạnh lẽo. Cảm giác xơ xác tiêu điều quanh người tản ra với Cố Cảnh vừa mới hiện chân thân có chút tương đồng, nhưng lại kém xa anh nhiều. 


Những âm binh đó xếp hàng chỉnh tề, giọng nói đều nhịp có trật tự: “Đại nhân!”
Đám quỷ vật quỳ rạp dưới đất bị âm thanh này làm sợ hãi đến run lẩy bẩy, càng rạp sát xuống đất thêm. 


Cố Cảnh từ từ quay đầu, ánh mắt quét qua đám âm binh, lại liếc qua đám quỷ vật đang quỳ rạp dưới đất. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên người lão già ngã nằm dưới đất, cùng với thanh niên tóc trắng kia. 


Lão già vừa phải điều khiển bốn con lệ quỷ, lại bị Mộc Tử Dịch quất cho một trận, đã không còn nhiều sức lực. Hơn nữa tư thế khuất phục một bên lúc này của ông ta, cả người lăn lộn run đến không ra hình người, không đáng để mắt đến. 


Nhưng người thanh niên tóc trắng kia, mặc dù bị uy lực trong khoảnh khắc Cố Cảnh hiện thân đó làm cho quỳ một chân xuống đất, nhưng đầu vẫn ngẩng rất cao, trong mắt đều là không cam chịu. 


Cố Cảnh nhìn cổ tay không ngừng chảy máu của hắn ta, cười lạnh: “Vì để được sống lâu, che mắt trời đất, nhiều lần dùng tà thuật, giết người oan uổng… thuật sĩ của người trần, không ngờ đã rơi đến bước đường này rồi sao?”


Thanh niên tóc trắng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, ho hai tiếng rồi mới lạnh lùng nói: “Các người có được thần hồn trường sinh, tất nhiên sẽ không hiểu được nỗi đau khổ của chúng tôi! Nhưng lại không ngờ được, đường đường là Diêm Vương một giới, lại dám một mình đi đến nhân giới, ngụy trang thành người sống đi lại khắp nơi! Ngươi không sợ khiến cho hai giới âm dương rối loạn!”


Mộc Tử Dịch đi lên phía trước Cố Cảnh, mắng: “Bớt chụp mũ lung tung đi, ai nói người đàn ông của tôi là Diêm Vương hở! Người đàn ông của tôi là…” – Nói đến đây suy nghĩ của cậu dừng lại, quay đầu nhìn Cố Cảnh: “Anh là gì thế nhở?”


Cậu vẫn còn chưa biết rốt cuộc Cố Cảnh ở dưới địa phủ nắm chức vụ gì đây này! Lúc còn nhỏ vẫn hay nghe ở trên TV có rất nhiều truyền thuyết ở địa phủ, gì mà thập điện Diêm Vương, Phong Đô đại đế, Địa tạng vương các kiểu, cơ cấu phức tạp.


Đến sau này khi quen biết được âm sai dưới địa phủ cậu mới biết, rất nhiều năm trước đây địa phủ thật sự có thập điện Diêm Vương. Nhưng sau đó Thập điện Diêm Vương ai cũng sinh tư tâm, dẫn đến nội đấu rối tung cả lên. Về sau một trong mười điện Diêm Vương gắng gượng áp chế được chín điện Diêm Vương còn lại. 


Sau này ở địa phủ, Diêm Vương chỉ còn dư lại đúng một người. Hắn cũng bắt chước xã hội loài người, mở ra một hệ thống hoàn toàn mới. Các quỷ vật ở vị trí lãnh đạo khác đều là âm binh dưới quyền của hắn chọn ra. 


Về sau lại trải qua hơn nghìn năm cải cách, địa phủ mới trở thành như ngày hôm nay, càng có quy củ hơn, hiệu suất công việc cũng cao hơn.


Mộc Tử Dịch còn nhớ, Dương Thành từng nói Diêm Vương bây giờ lớn lên cao lớn thô kệch, Cố Cảnh trông đẹp trai anh tuấn như này tất nhiên là không phải rồi. Nhưng địa vị của Cố Cảnh sợ là không thua kém với Diêm Vương, chỉ là không biết rốt cuộc ở vị trí nào thôi. 


Cố Cảnh bất đắc dĩ nói: “Diêm Vương cũ.”
“Hở?” Mộc Tử Dịch trợn tròn mắt: “Diêm Vương cũng có cả cũ á?”


Vẻ mặt Cố Cảnh càng thêm cạn lời, ghé tai cậu nhỏ giọng nói: “Em luôn miệng nói tôi là người đàn ông của em, đối với người đàn ông của em mà em lại không biết gì đến vậy sao?” 
Mộc Tử Dịch len lén bóc mẽ: “Anh cũng đâu có nói đến!”


“Em cũng đâu có hỏi đâu.” Cố Cảnh có lý có tình nói xong, lại nhìn về người thanh niên, mặt lạnh lên tiếng: “Diêm Vương cũ, đương nhiên có thể tự do đi lại, không cần phải ở địa phủ trấn giữ.”


Sắc mặt thanh niên tóc trắng tái xanh, cắn răng nghiêm giọng nói: “Không nghĩ đến, đường đường là Diêm Vương cũ, không yêu quyền lợi mà lại đi yêu phải một thằng nhóc con, một người sống!  Uầy…”


Ánh mắt hắn u ám nhìn Mộc Tử Dịch, giễu cợt nói: “Ngươi là con cháu nhà họ Mộc, ngược lại cũng lợi hại, đến cả Diêm Vương cũ cũng dám động đến… Thật không hổ, là người mang mệnh ngũ tuyệt!”


Mộc Tử Dịch lạnh lùng cầm roi quất hắn một cái, nhìn dáng vẻ hắn đau đớn co rúm lại, từ từ nở nụ cười: “Hết cách rồi, ai bảo anh ấy lớn lên đẹp trai, quyến rũ vô biên. Hơn nữa mạng anh ấy còn cứng hơn tôi, không sợ bị tôi khắc chết.”


Thanh niên tóc trắng che vết roi trên cánh tay, oán hận liếc nhìn Mộc Tử Dịch, lại nói với Cố Cảnh: “Tôi tính hết mưu kế, nhưng chưa từng tính đến sự tồn tại của ngài. Thôi, lần này là đại khái tôi không còn mạng để sống, tùy ngài xử lý.”


Thanh niên tóc trắng trái lại rất dứt khoát, nhưng lão già kia thì không hề cam tâm. Lão dập đầu xuống đất không ngừng, tiếng đập vang rất to, vội vàng gào lên: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng…”


Cố Cảnh không thèm để ý lão, mà quay đầu nhìn đám âm binh nói: “Chém hết toàn bộ bốn con lệ quỷ, các con quỷ vật khác nếu thần trí đã tỉnh táo, liệt kê hết đưa vào địa phủ. Có oan giải oan, có thù kể ra, lại tính theo công đức trong mạng sống xử lý theo quy định.” – Bốn con lệ quỷ đó đã không còn một chút tính người nào, chỉ là một thứ giết người, không cần giữ lại. 


“Rõ!”
Mấy đội âm binh tự giác chia thành hai đội, một đội đi về hướng lệ quỷ, một đội đi về phía mấy con quỷ vật khác thần trí đã tỉnh táo. 
“Đợi đã!” – Mộc Tử Dịch gọi một tiếng. 


Mấy tên âm binh nghe lời dừng lại, nhìn về phía Mộc Tử Dịch, chờ sắp xếp. Nếu như là người bình thường, bọn họ có thể sẽ không để ý đến. Nhưng người trẻ tuổi trước mặt này, là phu nhân mà quản gia đại nhân đã sớm dặn dò đó!


Mấy ngày trước đấy quản gia đại nhân cầm tấm ảnh đưa cho bọn họ – mấy người âm binh chịu sự quản lý của đại nhân xem qua. Hơn nữa, quản gia đại nhân còn nói


rồi, vị Mộc tiên sinh này là người bạn đời mà đại nhân nhận định. Nếu như ngày nào đó gặp được Mộc tiên sinh, bọn họ phải coi là phu nhân, phải biết tôn trọng!


Vừa rồi khi bọn họ hô đại nhân, vì uy nghiêm của đại nhân quá lớn, khiến bọn họ vẫn chưa chú ý đến phu nhân. Sau đó đại nhân và phu nhân thì thầm nói chuyện, tất nhiên là bọn họ không dám xen mồm vào. 
Vị âm binh dẫn đầu cung kính hỏi: “Phu nhân, xin hỏi có gì sai bảo?”


Khóe miệng Mộc Tử Dịch giật giật, hỏi: “Ai nói cho mấy người gọi tôi là phu nhân?!” – Cậu không cần mặt mũi nữa sao!
Trong lúc nói, ánh mắt cậu nhìn về phía Cố Cảnh đầy dữ tợn.
Cố Cảnh vội vàng xua tay: “Không phải tôi nói.”


Âm binh dẫn đầu nhìn thấy phản ứng này của đại nhân bọn họ, nhất thời biết mình nói sai rồi. Lúc này mà đứng ra bán đứng quản gia đại nhân rõ ràng là không thông minh, hắn chỉ đành tự mình đội nồi: “Xin lỗi, Mộc đại nhân, là tại hạ nhất thời nói sai.”


Mộc Tử Dịch còn nói được gì nữa, chỉ có thể ngoài mặt độ lượng kêu hắn đừng để trong lòng, lại âm thầm lén dùng tay véo eo Cố Cảnh. 
Cố Cảnh ung dung thản nhiên thả lỏng phần eo, đỡ cho người này không véo được, anh như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Em gọi bọn họ lại làm gì?”


Mộc Tử Dịch véo một cái rồi mới lặng lẽ rút tay về, quay đầu nói với âm binh: “Lát nữa mấy người xem trong đó có hồn thể của xác người con gái nằm dưới đất không nhé. Cô ấy là hồn ma mới, lúc trước lại bị oán quỷ khác xé ra, có lẽ thần hồn vẫn chưa tỉnh táo được.”


Cậu chỉ vào thi thể của bạn gái Mạc Tiểu Thành đã sớm ngã xuống lúc Cố Cảnh hiện chân thân. Trước đó đã đồng ý với Mạc Tiểu Thành, sẽ gắng hết sức giúp cậu ta đưa bạn gái cậu ta ra ngoài, cậu không muốn thất hứa. 
Giọng của âm binh vô cùng lớn hô lên: “Rõ!”


Thấy lệ quỷ và những con quỷ vật khác bị xử lý, Cố Cảnh lại nói với âm binh khác: “Đưa lão già này xuống địa phủ, giao cho Diêm Vương. Không cần nói thêm gì hết, chỉ nói với hắn tên ngày làm bị thương sư nương của hắn.” 


Còn chưa nói xong, anh đã cảm thấy chỗ thịt mềm ngang lưng mình lại bị người véo cái nữa. Anh lại lần nữa lặng lẽ thả lỏng bắp thịt, cực kì vô tội liếc Mộc Tử Dịch một cái. Sau đó tiếp tục chỉ vào thanh niên tóc trắng: “Giết người này đi, trước bắt hồn phách lại nghiêm hình tra khảo. Còn về thi thể…”


Anh suy nghĩ một chốc, nói: “Mang thi thể đến các môn phái thuật sĩ lớn ở nhân giới, tra xem là nhà ai.”


Thanh niên tóc trắng nghe đến câu này, cả người run lên. Còn chưa kịp lên tiếng, cơ thể đã bị một trong các âm binh đánh chết tại chỗ. Hồn thể đau đớn vặn vẹo còn chưa kịp rời khỏi thi thể, đã bị âm binh dùng khóa xích lại, không chạy trốn được. 


Lão già trên mặt đất bị âm binh bắt được, cũng bị mang đi. Sau đó một âm binh khác mang theo một quỷ vật vẻ mặt hốt hoảng, hồn thể toàn là vết thương đến, cung kính nói với Mộc Tử Dịch: “Mộc đại nhân, nữ quỷ mà ngài cần.”


Khóe miệng Mộc Tử Dịch giật giật nói tiếng cảm ơn, lấy ra một lá bùa trắng thu nữ quỷ vào trong lá bùa, để vào trong túi. Sau đó cậu với Cố Cảnh đứng một chỗ, yên lặng nhìn đám âm binh làm việc theo dặn dò của Cố Cảnh. 


Đợi đến khi âm binh xử lý gần ổn thỏa, người quản lý âm sai dẫn hồn địa phủ tỉnh này – Quý Tu, mới mang theo mười âm sai chạy đến. 
Chỉ thấy hắn với mấy tên âm sai cung kính khom người với Cố Cảnh: “Đại nhân, thuộc hạ đến chậm, xin lỗi.”


Cố Cảnh hừ lạnh: “Mấy lời này các ngươi nên nói với những quỷ vật bị bắt nhốt ở đây. Mặc dù trận pháp chỗ này che mắt trời đất, khiến địa phủ cũng không cảm thấy được bất thường ở đây. Nhưng thân là người quản lý âm sai dẫn hồn, quỷ vật ở đây ít đi mười mấy tên, các ngươi lại không hề mảy may nhận ra, đó là không làm tròn bổn phận!”


Sắc mặt Quý Tu tái xanh, cũng không thanh minh, cực kì lưu loát nói: “Thuộc hạ có tội.”


Từ trước đến giờ luôn có những quỷ vật vì đủ loại lý do, không vào địa phủ báo cáo, không vào luân hồi. Mấy âm sai bọn họ hiển nhiên không có cách nào chú ý hết mọi mặt được như vậy, luôn có một chút sai sót. Nhưng lần này số lượng quỷ vật bị bắt giữ lên đến trăm con, hắn với đám âm sai tuy có kiểm tra rà soát, nhưng vì nhiều quỷ vật mất tích là cô hồn không chủ ở bãi tha ma trăm năm trước, vì thế nên không quá để tâm, cũng không thể điều tra rõ ràng, đúng là không làm tròn bổn phận.


Cố Cảnh xua tay: “Việc ta hiện thân, dẫn đến ma quỷ oán khóc quanh đây mấy trăm dặm, các ngươi lại đi điều tra xem, bọn chúng có điều gì oan khuất, lại tiến hành xử lý, lấy công chuộc tội.”
Nghe đến câu này, trong lòng Quý Tu thở phào nhẹ nhõm. 


“Rõ!” – Dừng một chút, hắn lại nói: “Đại nhân, Diêm quân có lời muốn thuộc hạ gửi cho ngài.”
“Nói đi.”


Lòng bàn tay của Quý Tu hướng lên trên, trong tay bỗng hiện ra một luồng sương đen. Chỉ nghe thấy một giọng nói hùng hồn vang lên từ trong luồng sương đen: “Sư tôn, gần đây đồ nhi ngày càng thấy lực bất tòng tâm, mong là sư tôn có thể quay lại địa phủ, giúp đỡ đồ nhi.”


Mộc Tử Dịch căng thẳng trong lòng, không kìm được nắm lấy tay Cố Cảnh, mười ngón đan xen. Bọn họ mới rơi vào yêu đương cuồng nhiệt, không muốn phải diễn tiết mục sinh ly tử biệt đâu!