Edit: Hạ Y
……..
“Đây là gì vậy?” Cố Cảnh vừa hỏi vừa đưa tay ra nhận lấy túi vải màu đen.
Mở ra nhìn, không ngờ là một vài quyển sách. Anh tiện tay lấy ra một quyển, bìa sách viết là “Mười chín kiểu mèo méo meo mèo meo”.
“Xem qua không giống chiến lược tình yêu lắm nhỉ.” Cố Cảnh khó hiểu nói.
Ông Trần nhìn anh đầy ẩn ý, cười cười như một ông chú kì quái bán phim XXX lề đường mấy chục năm trước: “Ngài mở ra xem đi, có bất ngờ đấy.”
Cố Cảnh nửa tin nửa ngờ lật ra, nhìn thử. Ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, đột nhiên đóng sách lại. Anh đỏ mặt, tim đập nhanh, tay run lên: “Đây… ông…”
Ông Trần “khà khà” cười một cái rồi nói: “Vốn là lão chỉ muốn tìm xem có quyển xuân cung đồ nổi danh nào hay không thôi, tiếc là tìm được rồi thì không phù hợp. Vậy nên lão lại bảo người làm tìm một số tranh sách thích hợp cho đàn ông thưởng thức.”
“Nhưng, ông Trần, đây…”
“Không nhưng nhị gì hết!” Ông Trần nhanh chóng nói: “Lão đã hỏi qua nhân viên có liên quan dưới địa phủ rồi, đều nói lớp da người sống này của ngài, là làm 1 – 1 theo hồn thể của ngài mà tạo ra đấy. Trừ phần da có vẻ hơi mềm mềm, hơi mẫn cảm, những chỗ khác đều ổn hết. Vậy nên, bản lĩnh ở phương diện kia của ngài, cũng có thể sử dụng bình thường.”
“Có điều đại nhân à, lão vẫn phải cảnh cáo trước.” Bỗng ông Trần nghiêm túc: “Ngài chiều vợ cũng được, nhưng không được để vợ cưỡi lên đầu ngài. Ở địa phủ ngài cũng là người có máu mặt, nếu như để người khác biết được, thì mặt mũi nghìn năm nay của ngài không giữ được đâu!”
Mặt Cố Cảnh hơi xìu xuống, nhàn nhạt nói: “Cậu ấy cũng là đàn ông, tuổi lại nhỏ, khó tránh được để ý đến mặt mũi. Tôi ngược lại không sao hết, ông Trần, quá để ý đến ánh nhìn của người khác, thì sống sẽ không được thoải mái.” Mặt mũi có chỗ nào quan trọng hơn so với cuộc sống thực tế tốt đẹp được.
“Lão đây cũng chỉ nghĩ cho ngài mà thôi…” Ông Trần lẩm bẩm, mấy đạo lí này ông đều hiểu. Nhưng… như người nhà của những gia đình bình thường khác, sau khi biết được con trai nhà mình có người yêu đồng tính, sẽ không nhịn được mà hỏi ai trên ai dưới. Cứ như ai ở trên thì người đó thắng vậy.
Ông thở dài nói: “Thôi, thế nào thì cuộc sống cũng là do hai người trải qua. Ngài… tự mình quyết định là được.”
Ông Trần dứt lời, lại lấy ra một bọc đồ khác, đưa qua.
Cố Cảnh nhận lấy, mở ra xem, là một đống chai lọ, cùng với mấy cái hộp được đóng gói một cách cẩn thận.
“Đây lại là gì nữa?”
Ông Trần lấy ra một cái hộp, chỉ vào từng miếng từng miếng được xếp thành hàng trong hộp, được đóng gói vô cùng sặc sỡ nói: “Lão đặc biệt đi thăm dò giúp ngài, đây là bao cao su. Tử Dịch là người trẻ tuổi ở xã hội hiện đại, có thể sẽ cảm thấy cần cái này. Trong hộp này, một màu tượng trưng cho một mùi vị, còn chia cảm giác nữa. Cụ thể thì ngài có thể về từ từ xem hướng dẫn…”
“Còn cái đống chai lọ trong túi này, là gel bôi trơn. Lão cũng không biết cái nào dùng tốt, nên mua hết mấy cái có trên thị trường. Bên trên cũng có viết cách dùng, ngài có thể về từ từ tìm hiểu…”
Giao phó hết tất cả, ông Trần kết luận: “Chúc đại nhân sớm đạt được ý nguyện.” Sớm được phá thân!
Nói xong, ông Trần phất tay áo bỏ đi, giấu đi công lao và danh vọng, để lại Cố Cảnh với hai túi đồ ấy, hai mặt nhìn nhau.
Ở nơi khác, sau khi Mộc Tử Dịch vội vàng lau sạch người, mặc thêm áo choàng tắm, mở cửa.
Ngoài cửa, không nhìn thấy Cố Cảnh, ngược lại nhìn thấy mèo béo chặn trước cửa đuổi theo người giấy nhỏ chơi đùa.
Người giấy nhỏ ấy dùng giấy trắng cắt thành, lại có thể chạy nhảy, chỉ là không thể phát ra tiếng. Lúc này đang bị mèo béo nghịch ngợm đuổi theo, hận không thể chạy lên trời.
Mộc Tử Dịch cảm nhận được mùi của Cố Cảnh trên người giấy, nên vươn tay ra giúp đỡ, từ dưới ma trảo của mèo béo cứu nó một phen.
Vừa nhìn thấy Mộc Tử Dịch, mèo mập nào còn nhớ đến người giấy gì nữa, chỉ thấy nó trực tiếp xông đến, bốn móng túm vào chân chủ nhân nhà nó, tủi thân kêu meo meo.
Mộc Tử Dịch phát ngốc lúc lâu trong nhà tắm, đầu có hơi choáng, nên không cúi xuống ôm nó, chỉ kéo theo nó vừa cẩn thận đi về phía trước, vừa dịu dàng cười nói: “Sao vậy, có thêm ông nội thích mày, không tốt sao?”
“Meo~ u~~” – Lông sắp bị vuốt rụng hết rồi, không tốt meo~
“Đỉnh vậy ư? Vậy, mày dùng hồn thể chơi với ông ấy thì sao?”
Nhóc con dùng đầu nhỏ cọ cọ bắp chân của cậu, giọng trẻ con: “Meo” – một tiếng, không thích hồn thể.
“Thế thì hết cách rồi…”
Đang nói chuyện, Mộc Tử Dịch đã đi đến tủ đầu giường lấy một gói thuốc, lại kéo theo mèo mập cùng ra khỏi cửa phòng.
Chân trần đi đến đại sảnh, lại thấy Cố Cảnh dựng lên một kết giới nhỏ, đoan chính ngồi trên sofa, trên tay cầm một quyển sách xem đến mê mẩn. Dáng vẻ vừa chăm chú vừa nghiêm túc ấy, khiến cho Mộc Tử Dịch tưởng anh đang xem hợp đồng quan trọng nào đó.
Cậu nhìn thuốc trong tay, lại nhìn mèo mập đang treo trên chân. Nghĩ một lúc vẫn không đi làm phiền Cố Cảnh, mà kéo theo mèo mập quay lại phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.
Ngoài cửa, Cố Cảnh đang trầm mê vào “học hành”, vì học hành còn đặc biệt dựng lên một kết giới nhỏ không hề hay biết gì.
Bên trong cửa, Mộc Tử Dịch nói với mèo mập: “Nhóc ngoan, dùng hồn thể giúp baba bôi thuốc đi.”
Nhóc con có hơi lưỡng lự, nó không dám.
Mộc Tử Dịch cổ vũ nhiều lần, nó mới trượt xuống từ chân cậu, nhảy lên giường nằm xuống. Một lát sau, đã thấy hồn thể của nó xuất hiện trên thân xác mèo mập.
Mộc Tử Dịch đưa thuốc cho nó, nó lưỡng lự một lúc, vẫn cầm lấy.
“Meo… Em không biết làm.” – Giọng của nhóc con mềm nhũn nhẹ nhàng, trong mắt to đều là luống cuống.
“Không sao, tao dạy mày. Như thế này, dùng bông thấm một ít thuốc mỡ, sau đó nhẹ nhàng bôi lên vết thương…”
Không đến một lúc, nhóc con đã hiểu. Cầm tăm bông đàng hoàng ra lệnh cho Mộc Tử Dịch: “Cởi quần áo.”
Mộc Tử Dịch cũng sảng khoái, cởi chỉ để lại cái qυầи ɭót, sau đó nằm lên giường: “Làm đi.”
Nhóc con rất nhanh đã làm theo Mộc Tử Dịch dạy, bôi thuốc từng chút cho cậu. Chỉ là, vì không thuần thục, động tác khó tránh hơi nặng tay, Thỉnh thoảng Mộc Tử Dịch không cẩn thận đau đến kêu lên, nó liền bày ra bộ dáng còn đau hơn cả Mộc Tử Dịch.
Mỗi lúc như vậy, nhóc con sẽ hoảng loạn hỏi: “Đau lắm sao?”
“Có chút thôi.” – Mộc Tử Dịch buồn bực trả lời.
Thế là nhóc con tiến lên trước, chu cái miệng nhỏ nhẹ nhàng thổi “phù phù” cho cậu. Hơi thở linh hồn con vật thổi ra mát lạnh, khiến Mộc Tử Dịch cảm thấy hơi nhói đau, nhưng cậu cũng không nói gì, ngược lại còn khen mèo mập.
“Nhóc ngoan giỏi qua, thổi một cái là không đau nữa rồi!”
“Thật sao meo?” – Nhóc con hưng phấn sáp đến trước mặt Mộc Tử Dịch.
Mộc Tử Dịch nhẹ nhàng dùng đầu đẩy vào đầu nhỏ của nó, nói: “Thật!”
Vì thế nhóc con lại cười hơ hơ quay lại tiếp tục bôi thuốc cho cậu. Hơn nữa, chỉ cần Mộc Tử Dịch hơi kêu lên một tiếng đau, ngay lập tức nó sẽ “phù phù”. Đến cuối cùng, Mộc Tử Dịch không dám phát ra một tiếng động nào nữa dù là chút xíu.
Đau á? Cố chịu thôi.
Cuối cùng, trừ vị trí tư mật Mộc Tử Dịch không cho động, những chỗ khác nhóc mập đều giúp cậu bôi thuốc.
Nhóc con làm xong việc mở to đôi mắt to tròn, mím môi nhỏ lại hỏi: “Có đau không?”
“Không đau nữa.” – Mộc Tử Dịch cười lắc đầu, có hơi hối hận không nên để thằng nhóc bôi thuốc cho cậu. Mấy vết thương trên người mình, dù không tính là nặng, nhưng chịu không nổi nhiều vết thương, hơn nữa, may là đều vừa kết vảy, trông không được đẹp.
Nhóc mập xán đến, nhẹ nhàng kéo cổ Mộc Tử Dịch, đầu nhỏ dựa vào cổ cậu, yên lặng không nói chuyện.
Mộc Tử Dịch cạn lời vỗ phần lưng trơn bóng của nó, ôn nhu nói: “Không sao thật mà.”
Nhóc con buồn buồn trả lời một tiếng: “Meo…” – Khó chịu, trên người chủ nhân có nhiều vết thương quá…
Nhất định nó phải trở lên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức có thể giống như bình thường khi chủ nhân bảo vệ nó, để bảo vệ chủ nhân!
…
Cố Cảnh xem xong một đoạn nhỏ, mới nhớ đến sao chậm chạp không nhận được tin tức nhóc quỷ người giấy truyền về. Anh thiết kế cho nhóc quỷ chỉ cần Mộc Tử Dịch có gì bất thường, ngay lập tức đưa tin cho anh. Nhưng đã sắp qua đến nửa tiếng rồi, sao vẫn không đưa tin!
Cố Cảnh ngồi không yên nữa, cất “Mười chín kiểu mèo méo meo mèo meo” vào trong túi màu đen, tay vừa giơ lên thì trong tích tắc túi vải đó đã không thấy hình bóng đâu.
Anh sải bước về phòng của Mộc Tử Dịch, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong vang lên tiếng của Mộc Tử Dịch: “Vào đi.”
Anh vừa mới mở cửa phòng, đập vào mắt là người giấy chạy đến tiếp đón chủ nhân. Người giấy nhỏ nhỏ cúi đầu khom người với anh, sau đó mềm nhẹ bay đến lòng bàn tay của anh.
Cố Cảnh cất nó đi, ngước mắt lên chứng kiến cảnh vô cùng đau mắt kích thích – Mộc Tử Dịch chỉ mặc một chiếc qυầи ɭót, ôm lấy đứa bé mập mập trần truồng ngồi trên giường. Đầu hai người dựa vào nhau, bộ dáng dựa vào nhau tuyệt đẹp.
Mặt Cố Cảnh sầm xuống, đi lên trước vươn tay ra, nhấc nhóc con mập mập lên.
Nhóc con còn đang mê muội trong sự dịu dàng hiếm thấy của chủ nhân, bỗng thình lình bị nhấc lên, tất nhiên là trăm ngàn lần bất mãn. Tứ chi của nó giãy lung tung trên không, hung ác nhìn Cố Cảnh, gào lên uy hϊế͙p͙: “Meo gào!”
Cố Cảnh lạnh lùng nói: “Trên người nhóc âm khí nặng, cơ thể em ấy lại yếu. Nhóc dùng hồn thể để tiếp xúc với em ấy, không tốt cho sức khỏe của em ấy!”
Bấy giờ nhóc con mới dừng ngọ ngoạy, chột dạ nhìn chủ nhân của nó một cái. Nó không nghĩ được nhiều như vậy, dù sao thì cũng chỉ là đứa trẻ con không hiểu chuyện.
Thấy nó yên tĩnh lại, Cố Cảnh mới thả nó xuống, thả xuống chỗ giường cách xa Mộc Tử Dịch nhất.
Mộc Tử Dịch: “… ò hó, ghen rồi?”
Cố Cảnh gật đầu một cách tự nhiên: “Tôi với em còn chưa có thân mật như vậy đâu.”
Mộc Tử Dịch nở nụ cười, lắc đầu nói: “Vừa rồi có cơ hội ở ngay trước mặt anh, nhưng anh bỏ lỡ rồi.”
Trong mắt Cố Cảnh lóe lên tia sáng, trầm giọng nói: “Lần sau sẽ không” – Tương lai còn dài.
Mộc Tử Dịch nhướn mày, từ chối cho ý kiến.
Nhóc mập đã quay trở về thân xác của mèo mập, lắc lư ngúng nguẩy đi về bên cạnh chủ nhân. Người vừa nghiêng một cái, trực tiếp ngã vào lòng chủ nhân. Mắt mèo to tròn của nó nhìn về phía Cố Cảnh, trong mắt mang theo mười phần khiêu khích và đắc ý.
Meo, tiếp xúc bằng hồn thể không tốt cho chủ nhân, vậy thân mèo sẽ không có hại rồi chứ!
Cố Cảnh: “…” Hơi tức rồi nè, làm sao giờ.
Anh khom lưng nhặt áo choàng tắm Mộc Tử Dịch tiện tay vứt trên giường lên, giúp cậu phủ lên. Sau đó chỉ mèo mập nói: “Lông mèo trên người nhóc không tốt cho việc vết thương trên người em ấy khép lại, vậy nên đi xuống đi.”
Mèo mập trừng to mắt, dại cả ra.
Mộc Tử Dịch không nhịn được bật cười, trở tay ôm lấy nhóc con, ngẩng đầu nói với Cố Cảnh: “Anh cũng đừng có bắt nạt nó nữa, bình thường nó không rụng lông.”
Tranh sủng thất bại rồi… Cố Cảnh tự nói với bản thân, phải rộng lượng, phải khoan dung! Anh là người lớn, là cha dượng của nhãi con, không phải tranh, cũng không cần thiết phải tranh…
Mộc Tử Dịch hoàn toàn không biết sự giãy dụa trong lòng của anh, cực kì vô tình nói: “Anh còn có chuyện gì sao?”
Cố Cảnh thẫn thờ lắc đầu.
“Vậy về nghỉ đi, em cũng phải đi ngủ rồi.”
Giọng Mộc Tử Dịch vừa dứt, nhóc mập trong lòng liền thuận theo vèo phát chui vào giữa giường của cậu, vươn người thật mạnh sau đó nhắm mắt giả vờ ngủ.
Mộc Tử Dịch: “…”
Cố Cảnh: “…”
Cố Cảnh lên án mà nhìn Mộc Tử Dịch, chỉ chờ cậu ra lệnh là mình sẽ ra tay túm nhóc con mập mập kia ra ngoài. Nhưng anh định trước phải thất vọng rồi, Mục Tử Dịch hiển nhiên không định cho nhóc con ra ngoài.
Chỉ thấy cậu ho nhẹ một tiếng, giơ tay về hướng Cố Cảnh ngoắc ngoắc, giọng nói mang theo ý cười: “Anh lại đây”.
Cố Cảnh nghe lời sáp lại gần cậu, trong giây lát đã cảm nhận được thứ gì đó mềm mềm dán lên môi anh.
Lần này, anh không đợi Mục Tử Dịch chủ động, đã đảo khách thành chủ mà công thành đoạt đất, cho đến khi Mộc Tử Dịch sắp không thở nổi anh mới tha cho cậu.
Mộc Tử Dịch thở hổn hển, cạn lời: “Anh học cũng anh quá rồi đó!” – Mặc dù còn có chút ngây ngô, nhưng tốc độ học như vậy, cũng nhanh như bay rồi!
Cố Cảnh chỉ cười nhẹ, chạm vào trán Mộc Tử Dịch, chậm rãi nói: “Không dám không nhanh.”
Nói xong, anh ngồi dậy, lên tiếng: “Ngủ ngon”, rồi rời khỏi phòng.
Cửa phòng được đóng lại, lúc này Mộc Tử Dịch mới hồi phục tinh thần. Cậu chớp chớp mắt, chạm vào môi mình, tâm trạng rối bời.
Một lúc sau cậu mới nhớ đến mèo mập của mình ở trên giường, lập tức nhìn sang.
Chỉ thấy hai móng mèo mập ôm chặt mắt mình, bộ dáng phi lễ chớ nhìn.
Mộc Tử Dịch cười: “Nhóc ngoan, thật hiểu chuyện.”
Ở bên kia, Cố Cảnh về phòng của mình lại âm thầm lấy ra “Mười chín kiểu mèo méo meo mèo meo”, chuẩn bị đọc thâu đêm.