Ánh trăng.
Ma trơi.
Dã thú đen kịt.
Anh cố gắng mở bừng mắt, đập vào mắt là trần nhà màu trắng, sau đó là ánh nắng ấm áp, hạt bụi li ti trong ánh nắng, con ngươi màu xanh dương, nụ cười lay động lòng người.
Allen ngồi ở bên giường, tay phải chống cằm, mỉm cười nhìn anh.
Trong lòng tràn ngập ấm áp, hạnh phúc khó thể hình dung dâng trào trong lòng.
“Cậu đang cười gì vậy?” Anh thấp giọng hỏi.
“Nhìn anh ngủ.”
“Có gì đặc biệt sao?”
“Bác sĩ bảo tôi không được đụng vào anh, bởi vì vết thương mới khâu lại, nên tôi chỉ thể nhìn anh.” Allen nói: “Cơ hội nhìn anh thế này cũng không nhiều.”
“Cậu nhìn bao lâu rồi?”
“Không lâu, mới một ngày thôi.”
“Allen.”
“Sao hả?”
“Thật sự chỉ nhìn thôi sao?”
“Ừm, lúc sắp ngủ có hôn anh một cái.”
“Thêm cái nữa đi.”
Mike đợi hắn tới gần, lưu lại nụ hôn trên môi hắn.
“Rất vui lại nhìn thấy cậu.”
Allen cúi đầu tiếp tục hôn anh, sau vài phút, hô hấp của Mike dần dần dồn dập. Mike thở dốc nhìn vào ánh mắt Allen nói: “Bác sĩ có nói không được làm tôi ngạt thở không?”
“Ông ta nhất định không tưởng nổi tôi sẽ làm thế này.”
“Tôi đang ở đâu?”
“Trong bệnh viện của bang California.”
“Cảm ơn Chúa, chúng ta cuối cùng đã quay về rồi.” Bên ngoài phòng bệnh sạch sẽ không nghe thấy tiếng súng đạn và bom nổ, một con chim ríu rít bên bệ cửa sổ.
“Nơi này an toàn không?”
“Rất an toàn.” Allen thản nhiên nói: “Người của cục an ninh quốc gia đang ở bên ngoài.”
An toàn tới nỗi bọn họ không dời được nửa bước.
“Cậu làm sao tìm được tôi?”
“Tôi ở Galway tìm khắp nơi đều tìm không thấy anh, sau khi nghĩ mọi biện pháp thì tới lãnh sự quán, dùng danh nghĩa bạn đồng hành với Adam Fergus hi vọng bọn họ giúp đỡ, kết quả mật vụ của cục an ninh quốc gia xuất hiện. Thân phận của chúng ta ở Galway từng bị điều tra, anh bị mang tới đây, bọn họ cho rằng chúng ta có quan hệ với nhau.”
“Cậu không bị thương chứ?” Mike hỏi.
Allen đứng lên, cởi áo: “Cần kiểm tra không?”
Trên người hắn chỉ có chút thương nhỏ, phần lớn là trầy da và vết bầm do bị đánh, thương thế như vậy với bọn họ mà nói chẳng là gì đáng kể cả. Vết thương của Mike nặng hơn hắn nhiều.
“Tôi đã nói chuyện với người ủy thác.” Allen nói: “Ông ta giờ đây chắc không dễ sống đâu.”
“Cậu nói chuyện với ông ta? Ở đâu?”
“Một căn cứ quân sự gần Salen Kiel.”
“Như vậy xem ra, ông ta đã giành được ủng hộ của quân đội.”
“Ít nhất là có một số ủng hộ, ông ta dù sao vẫn cần một phần khác đối đầu với quân tự do và quân đội Hoa Kỳ. Giữ gìn một phần thực lực, lúc thế cục sáng tỏ trở thành công thần lập quốc của nước cộng hòa Galway.”
“Tôi cùng người sói Sam, Anna đỏ cứu Ishak Nadif ra khỏi căn cứ, bọn họ sẽ sắp xếp cho ông ta xuất cảnh, Nadif xin phép tị nạn chính trị ở Mỹ, cũng trình bày một loạt âm mưu do người kia vạch ra. Chuyện này đối với chính phủ Galway, tổ chức vũ trang phản động và nước Mỹ có mức ảnh hưởng khác nhau.”
“Người ủy thác quả thật không dễ sống.” Mike nói: “Ông ta có thể âm thầm thao túng nhiều người như vậy, thậm chí thao túng quân đội và thủ lĩnh khủng bố Nah Latif như vậy, không chỉ dựa vào thế lực và niềm tin, nhất định là có nhiều lợi ích hơn.”
“Galway có số lượng dự trữ khai thác dầu mỏ rất lớn, người ủy thác hứa hẹn phân chia lợi nhuận, đã có thể dễ dàng có được sự ủng hộ, chờ cho cả kế hoạch tiến hành đến sau cùng, lại đưa ra điều kiện liên kết khai thác với lợi nhuận cao âm thầm hợp tác với nước Mỹ. Lật đổ chính quyền đương thời, quét sạch phe phản động, xây dựng lại nước cộng hoà Galway, cuối cùng có thể thỏa mãn như mong muốn.”
“Cậu biết nhiều bí mật như vậy, làm sao trốn thoát được? Sam và Anna đỏ thì thế nào?”
“Chỉ có thể nói là giống như được thần phù hộ vậy.”
“Là Luppy?”
“Trừ hắn ra, trong lòng anh không còn vị thần nào khác à?”
“Vị thần khác phải quan tâm tới nhiều người, không toàn tâm được như Luppy.”
“Sam tìm được thiết bị định vị của tôi, phát tín hiệu truy tìm cho Luppy. Tôi không biết sau khi hắn có tín hiệu thì sắp xếp thế nào, tóm lại người cứu viện cũng không ít.”
Mike xoa tóc hắn nói: “Thật chẳng giống với lời hứa lúc trước của cậu tí nào cả, cậu đã nói nắm chắc thoát thân, nhưng thực tế vẫn giống như là đi bước nào tính bước ấy, nếu không có Sam và viện quân thì phải làm sao đây, cậu dự định thoát thân như thế nào.”
Allen nói: “Tôi là người rất may mắn.”
“May mắn không thể theo cậu cả đời.”
“Chỉ cần cả đời có anh là đủ rồi.” Allen nắm chặt tay anh, hôn vào lòng bàn tay anh: “Còn anh, sau khi tôi bị Fejsa đánh ngất xỉu thì sao?”
“Tôi thuyết phục ông ta dẫn tôi đi gặp Nuh Latif, cho nên ông ta không giết tôi.”
“Anh gặp được không?”
“Tôi không gặp được hắn, chỉ thấy quyết tâm của hắn.”
“Quyết tâm của hắn?”
“Có thể nói đó là thế thân.”
“Người cục an ninh vẫn đang chờ anh tỉnh dậy kể chân tướng của sự việc. Nghe nói đội đột kích Báo Biển tìm được anh trong một căn cứ bí mật của phe phản động trong sa mạc, tiêu diệt hơn mười phần tử vũ trang cực đoan, nhưng không tìm được Nuh Latif. Xem ra bọn họ cũng phát hiện đây chẳng qua là thế thân.” Allen hỏi: “Bộ đội đặc chủng xuất hiện tình cờ vậy sao?”
“Đương nhiên không phải. Trước khi tôi xuất phát đến Salen Kiel tìm cậu, Luppy đã chuẩn bị một tấm bản đồ cho tôi, anh ta nói mỗi một vị trí trên bản đồ đều sẽ dốc lòng giúp đỡ tôi, hướng dẫn viên Azzawe che giấu thân phận cho tôi, để tôi có được tin tưởng tạm thời của Fejsa. Cậu còn nhớ nhà hàng mà chúng ta nói chuyện với Sam không?”
“Không nhớ lắm.” Allen nói: “Salen Kiel đâu đâu cũng có nhà hàng như thế cả.”
“Nhà hàng Copley. Tôi tới quầy thu ngân mượn điện thoại, ông chủ nhìn thấy dãy số tôi gọi, bèn đưa cho tôi thiết bị định vị. Sau đó ông ấy cho tôi xem dãy số bí mật của ông ấy, tôi thực sự không ngờ Luppy và đặc vụ trường kỳ ẩn nấp trong cục tình báo bí mật lại có giao tình với nhau.”
“Không có gì đặc biệt cả, hắn vốn là dân buôn lậu tình báo mà, không có quan hệ với cơ quan tình báo mới lạ.” Allen đột nhiên hỏi: “Anh nói người kia đưa cho anh thiết bị định vị? Nếu anh muốn đi gặp Nuh Latif, nhất định sẽ bị lục soát từ đâu tới chân mấy lần, anh có thể giấu thiết bị định vị đó ở đâu?”
“Thuộc hạ của Fejsa bắn vào tôi, tôi cố ý để cho bọn họ bắn trúng bả vai, trên đường đi đổi đầu đạn trong vết thương thành thiết bị định vị. Tôi không có trời sinh may mắn như cậu, nếu không có kế hoạch và chuẩn bị chu đáo, tôi tuyệt đối sẽ không tách khỏi cậu.”
Allen nghiêm túc nhìn anh.
Mike nói: “Đỡ tôi dậy thay quần áo nào, chúng ta tốt nhất nhân lúc người của cục an ninh chưa tra ra gì rời khỏi đây.”
Allen cẩn thận đỡ anh dạy, cởi quần áo bệnh nhân của anh xuống, nhìn thấy băng vải trên vai trái.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lớp băng vải, Mike quay đầu nhìn hắn.
“Cho tôi xem vết thương của anh đi.”
“Thời gian cấp bách, lỡ như có người tới đây thì sao.”
Allen đã tháo băng vải ra, vết thương được khâu rất khá, nhưng vẫn dài hơn một chút so với vết thương bị trúng đạn thông thường. Tay không moi đầu đạn, lại nhét thiết bị định vị vào sâu như vậy, đây không phải chuyện người thường có thể làm được, cần phải có nghị lực và quyết tâm rất lớn. Allen ôm chặt lấy anh, đôi môi dịu dàng dán lên vết thương. Nụ hôn nhẹ nhàng, không mang tới bất kỳ đau đớn nào.
“Xin lỗi Mike.”
“Tại sao phải xin lỗi?”
“Bởi vì anh bị thương.”
“Đó không phải là lỗi của cậu.”
“Không, chỉ cần anh bị thương đều là lỗi của tôi. Tôi không muốn để anh bị thương.”
“Nếu cậu nhất định nói như thế, tôi sẽ thấy khó chịu.”
Allen lại hôn lên vết thương của anh, lâu tới không muốn tách ra: “Tôi cũng không muốn khiến anh khó chịu, tôi thấy anh gặp ác mộng, tôi thậm chí vẫn luôn hối hận, nếu lúc ở nhà 11 đường 38 tôi không vạch trần thân phận của anh thì tốt rồi, hoặc là không tùy hứng nhất định phải tranh thắng thua với anh, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra như vậy.”
“Nhưng nếu cậu không làm thế, tôi sẽ không yêu phải cậu.” Mike xoay người ôm chặt hắn. Xung quanh không có âm nhạc, không ánh nến, nhưng cả hai ôm nhau nhẹ nhàng chuyển động, giống như đang nhảy một khúc động lòng: “Chỉ cần nghĩ tới chúng ta ở bên nhau, tất cả những chuyện lúc trước đều đáng giá cả.”
“Mike.” Allen nói.
“Tuy rằng có lúc tôi sẽ gặp ác mộng, nhưng có cậu bên cạnh, cậu nhìn tôi, tôi sẽ cảm nhận được cậu, tôi sẽ lập tức tỉnh lại.” Mike hôn lên tóc hắn: “Allen, tình yêu của tôi.”
“Tình yêu của tôi.”
“Phải đi thôi.”
“Được rồi, sau khi trở về còn muốn đi Venice nữa không?”
“Đương nhiên, tôi muốn thấy nước, thật nhiều nước.”
Allen chỉnh sửa lại băng vải cho Mike, thay quần áo khác.
“Bên ngoài có bao nhiêu người?”
“Trước cửa một người, hành lang hai người. Lúc thay ca có sáu người.”
“Còn bao lâu nữa thì thay ca?”
“Mới vừa thay, chúng ta có rất nhiều thời gian.”
“Hạ gục người ngoài cửa trước, đừng ra tay quá nặng. Hai người trên hành lang nếu có thể tránh thì cố gắng đừng xung đột với bọn họ, chúng ta có thể đi xuống bằng cầu thang.”
“Yes, sir.” Allen hôn nhẹ khóe môi anh.
Mike vừa đón nhận nụ hôn vừa lùi ra sau, tới khi áp sát cánh cửa, gõ nhẹ lên cửa.
Bên ngoài lập tức vang lên tiếng dò hỏi: “Anh ta tỉnh rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Allen trả lời.
Mike thấp giọng hô: “Hành động nào, cậu nhóc.”