Sắc mặt Ishak Nadif đặc biệt khó coi.
Hắn đã hoàn toàn dao động, nhận ra rằng mình chỉ là một con cờ sắp bị vứt bỏ trong bàn cờ này, khi chiến tranh thực sự bùng nổ, hắn sẽ trở thành vật hi sinh đứng mũi chịu sào.
“Nếu ông vẫn không muốn tin, có thể để người kia tới gặp tôi. Xin lỗi, tôi muốn nói tôi không ngại đi gặp ông ta, dù sao ông ta là người có thân phận, tôi chỉ là tù binh.”
Trong lòng Nadif trào lên cảm giác khác thường, cũng không chỉ bởi vì bị lừa dối, còn có cảm giác chán ghét khi bị uy hiếp. Hắn rút súng nhắm vào đầu Allen nói: “Cho dù ngươi nói thật hay nói dối, nếu ta giết ngươi rồi, ngươi còn có thể làm gì?”
“Tôi không thể làm gì cả.” Allen nói: “Chẳng qua phá hỏng kế hoạch của người nào đó, nếu ông ta biết hành vi của ông, tưởng rằng ông đã nhìn thấu bí mật của ông ta, ông ấy sẽ đối phó với ông ra sao?”
Nadif đè nén lửa giận trong lòng mình, nhưng Allen nói đúng lo lắng của hắn, nếu hắn chưa nhận được mệnh lệnh mà đã xử tử “đặc vụ Mỹ” này, nhất định sẽ bị người kia nghi ngờ. Nhưng hắn nên làm sao đây? Dường như cho dù thế nào, hắn đều là quân cờ phải hi sinh và con dê chịu tội thay, tình báo giả trong khẩu lệnh không tồn tại của người kia sẽ khiến hắn trở thành đích nhắm cho mọi người. Hắn có đủ năng lực để chống đối lại người kia sao? Nếu kế hoạch này là do người kia vạch ra thì rất có thể, mọi chuyện không chỉ có liên quan tới một mình hắn. Ông ta nhất định đã có được rất nhiều đồng minh, rất nhiều người bằng lòng đứng về phía ông ta.
Nadif không cam lòng làm một con cờ, nhưng vai trò của hắn lại bất lực như vậy.
“Nếu ngươi gặp ông ta, ngươi sẽ làm gì?”
Allen nói: “Xét theo góc độ lạc quan, nói chuyện với ông ta, báo cho ông ấy biết kế hoạch đã thất bại, nói không chừng ông ta sẽ từ bỏ.”
“Bi quan thì sao?”
Allen không trả lời, làm ra vẻ buồn bã.
Nadif cần đưa ra một quyết định khó khăn, hai bên vách núi đều có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục. Lời của Allen dồn hắn vào hoàn cảnh càng khó khăn, khiến hắn chìm sâu trong vòng xoáy không cách nào rút chân ra được. Nadif là một quân nhân dũng cảm, nhưng lại thực sự không am hiểu âm mưu chính trị, hắn thích hợp chỉ huy tác chiến trên chiến trường chiến hỏa mù mịt, chứ không phải trên vũ đài chính trị cũng như đấu đá tâm trí với người bên cạnh.
Khi Nadif vẫn còn đang vô cùng do dự, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa sắt mở tung, một đám quân nhân võ trang xông vào, bao vây lấy hắn vào Allen.
“Chuẩn tướng Ishak Aziz Harlan Nadif.” Sĩ quan hơn bốn mươi tuổi nói: “Chúng tôi bắt ông với tội danh thông địch phản quốc.” Binh sĩ nhận lệnh xông tới chặn Nadif lại, hắn giãy dụa phản kháng, ánh mắt vô cùng giận dữ.
“Rõ ràng là hãm hại!” Nadif hô to, nhưng đối phương không cho hắn cơ hội để biện bạch, hắn bị một đám binh sĩ áp giải ra ngoài, Allen bi quan nhìn theo hắn.
“Dẫn hắn đi.” Sĩ quan chỉ thị binh sĩ còn lại kéo Allen xuống, hắn vô cùng phối hợp. Bọn họ đi ra khỏi cánh cửa, đến một khu vực khác, sĩ quan nghiêm nghị này dẫn hắn vào một căn phòng cách ly khác.
Allen quan sát xung quanh, nơi này so với phòng thẩm vấn vừa rồi càng giống với nơi thẩm vấn tội phạm hơn, nhưng trong phòng chỉ có một cái bàn và một cái ghế, trên bàn còn có điện thoại. Sĩ quan để hắn một mình ở trong phòng, xoay người ra ngoài khóa cửa lại.
“Định chơi trò trốn thoát kết cục đấy à?” Allen kéo ghế ngồi xuống bên bàn, ánh mắt dán chặt vào chiếc điện thoại kiểu cũ. Hắn thử nhấc ống nghe quay số, nhưng dường như cũng không thể gọi được, đành phải đặt xuống chờ đợi.
Allen không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, khoảng chừng hơn mười phút sau, điện thoại đột nhiên vang lên. Allen để mặc cho nó reo chừng vài chục tiếng mới chậm rãi nhấc lên.
“Nè.” Giọng điệu nói chuyện với đầu dây bên kia, giống như đang cảnh cáo một đứa trẻ lén lút chạy vào quấy rối vườn nhà người khác. Người bên kia im lặng hồi lâu, Allen nói: “Còn muốn để tôi đợi hả? Tôi rất có thời gian, sống lâu thêm một phút với tôi mà nói là chuyện tốt.”
Người bên kia rốt cuộc mở miệng, giọng điệu của gã vô cùng trầm thấp, vẻ uy nghiêm ẩn trong sự trầm ổn: “Allen Scott.”
“Tôi đây.”
“Người trung gian không cho tôi biết tên của cậu.”
“Đó không phải người trung gian của tôi.”
“Nhưng sự thật hiển nhiên là cậu đã nhận ủy thác này.”
“Đúng vậy.”
“Nhận ủy thác thì nên hoàn thành nhiệm vụ.”
“Bình thường mà nói thì đúng.”
“Nói cách khác, cho dù cậu không hoàn thành được, cũng đừng cố tình phá hỏng nó.”
“Ừm.”
“Nhưng cậu vẫn dự định phá hỏng kế hoạch này phải không?”
“Đúng thế.”
“Cậu là một sát thủ. Xong vụ này có thể xem như không bao giờ thất nghiệp, thế giới thay đổi thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của cậu. Nếu cậu bằng lòng, tôi còn có thể để cậu sống sót.”
“Tiếp tục diễn trò với ông?” Allen nói: “Để rửa sạch cho bản thân, ông cần rất nhiều kẻ chịu tội thay như Ishak Nadif, để ông biểu diễn màn kịch hài đặc sắc. Ông mặc kệ mọi chuyện, trước tiên đào sâu mâu thuẫn của Galway và Mỹ, lại âm thầm thông qua buôn lậu vũ khí cung cấp vũ khí cho lực lượng vũ trang, để bọn họ lật đổ chính quyền đương thời, sau đó dùng danh nghĩa phe phản động tiến hành hoạt động khủng bố trong nước Mỹ, chỉa mũi súng vào thủ lĩnh khủng bố, ba bên hỗn chiến, ông ở giữa làm ngư ông đắc lợi.”
Quốc gia này sẽ không diệt vong, chỉ có chính quyền diệt vong.
Allen nói: “Ông vừa không ủng hộ sự cố chấp của tổng thống Galway, cũng không thích sự phản kháng bạo lực của quân tự do, lại càng không thích nước khác can thiệp vào chính trị trong nước, nhưng ở mỗi thế lực ông đều đẩy bọn họ vào trong chiến hỏa càng khốc liệt hơn.”
“Đây đều là ý muốn của Thánh Ala, chúng ta cần có một cuộc sống mới, một quốc gia tốt hơn hòa bình hơn. Chúng ta cần lễ rửa tội rực lửa.”
“Là tôi giải thích sai, hay là ông đã quên cái gì đó? Trong kinh Koran của các người có viết, Thánh Ala dùng ngọn lửa tạo ra Satang, hắn là hóa thân của ma quỷ, trong mắt hắn loài người mà Thánh Ala dùng bùn đất tạo nên thấp kém hơn hắn. Ông cũng giống như tên quỷ cho mình là đúng kia, cảm giác ưu việt khiến ông cảm thấy mình có thể thao túng mọi thứ, đầu độc mọi người thay ông hứng chịu cái giá mà bọn họ không nên có. Nhưng đừng quên, ngày thanh trừng sớm muộn cũng tới.”
“Xem ra sai lầm lớn nhất của ta là chọn cậu làm quân cờ quan trọng trong ủy thác này.”
“Ông thừa nhận mình là người ủy thác rồi sao?”
“Biết càng nhiều, chỉ khiến cậu càng chết nhanh hơn thôi.”
“Ông định giết tôi, chấm dứt ủy thác này?”
“Mặc dù kế hoạch sẽ trở nên không hoàn mỹ nếu thiếu một tiết tấu, nhưng dù sao vẫn còn hơn là thất bại hoàn toàn.”
“Ồ.” Allen nói: “Ông có từng nghĩ tới một chuyện không?”
Hắn hơi nhấn giọng, cố ý để đối phương có thời gian tự suy nghĩ.
“Tại sao ông chọn tôi?”
“Cậu là sát thủ vô cùng xuất sắc.”
“Ai nói với ông như vậy?”
“Cậu nên tin tưởng nguồn tin của ta.”
“Nếu vậy là chính ông tự quyết định.”
Đối phương im lặng một hồi, dường như cảm thấy có chút không vui với lời hắn nói.
Allen nói: “Mỗi một người tiếp xúc với ủy thác này có lẽ đều cho rằng đó là quyết định của chính bọn họ. Độ Điểu, người sói Sam, Anna đỏ, Fejsa, Saudi, Hassan, chuẩn tướng Nadif.” Hắn lại dừng lại: “Nuh Latif, còn ông nữa, người ủy thác.”
“Ta?” Đối phương dường như đang cười, mặc dù cũng không bật thành tiếng: “Cậu cho rằng ta không phải người khởi xướng và đưa ra kế hoạch này sao?”
“Tôi không nghi ngờ. Ông quả thật là chủ mưu, chỉ có điều rất nhiều quyết định, cũng không phải đều do ông tự nghĩ ra.”
“Cậu có thể nói rõ hơn không? Đường dây này rất an toàn, không cần vòng vo, không ai có thể nghe lén được chúng ta nói chuyện.”
“Đương nhiên là được.” Allen nói: “Nói cho rõ thì, ông lựa chọn tôi thông qua Độ Điểu, không phải bởi vì ông cho rằng tôi là sát thủ xuất sắc, mà là có người cố tình bảo ông chọn tôi, hơn nữa ông ta nghĩ rằng tôi nhất định có thể đảm nhận nhiệm vụ này, vào phút cuối cùng phá hủy toàn bộ kế hoạch của ông.”
“Không có ai biết kế hoạch của ta.”
“Ông ta không cần biết.” Allen nói: “Ông chỉ cần phá hỏng là được.”
“Ta sẽ không tin lời nói vô căn cứ như vậy.”
“Hãy thử liên lạc với Nuh Latif âm thầm liên minh với ông xem, ông ta tuy rằng là phần tử khủng bố cực đoan, nhưng cũng coi như tín đồ thành kính, để hoàn thành mơ ước ông ta sẽ cam tâm làm người chịu tội lớn nhất cho ông. Hỏi xem thử tấn công khủng bố thần thánh vĩ đại kia tiến triển có thuận lợi hay không?”
“Ngươi làm ta bực bội rồi đấy.”
“Tôi sẽ hết sức cố gắng làm cho ông khó chịu.” Allen cúp máy.
Vài phút sau, tiếng chuông lại vang lên, hắn lần nữa nhấc ống nghe.
Âm thanh bên kia có phần tức giận, người nào đó cuối cùng cũng không hoàn toàn nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Ngươi muốn thế nào?”
Allen nói: “Ông hi vọng tôi làm gì? Ở đây vừa tám nhảm vừa chờ chết với ông à?”
Tiếng báo động chói tai bất chợt vang vọng qua khe cửa.
“Âm thanh gì vậy?”
“Có lẽ là tiếng báo động, có thể là quân tự do muốn thử vũ khí mới. Quân cờ quá nhiều đôi khi cũng rất đau đầu.”
Allen lại cúp máy. Lần này tiếng chuông lập tức vang lên. Hắn không thèm để ý, cầm điện thoại trong tay, đi tới cạnh cửa, dùng sức đá mạnh vào cửa.
Lính gác ngoài cửa xông vào, Allen dùng điện thoại trong tay đập mạnh xuống đầu bọn họ. Âm thanh cực kỳ vang vọng, điện thoại kiểu cũ tan nát, linh kiện rải rác khắp nơi, tiếng chuông reo liên tục cũng theo đó ngưng bặt. Allen đoạt lấy súng của đối phương chạy ra ngoài cửa.
Bên ngoài đã vô cùng loạn lạc, mọi người đều đang chạy trốn.
Chạy về hướng cửa sổ hành lang, dùng báng súng đập bể cửa kính. Tia lửa đạn liên tiếp bắn vào khung cửa sổ, hắn nhanh chóng nhảy qua cửa sổ, truy binh phía sau liên tục nhắm bắn hắn. Allen lao ra bãi cát ở bên ngoài, tiếp tục chạy thẳng về phía trước, tiếng báo động vang vọng khắp không trung, đây là tín hiệu bị tấn công. Căn cứ bị tập kích, tất cả binh sĩ đều xông ra khỏi nơi ẩn nấp, nháy mắt đạn bay đầy trời, khắp nơi đều là tiếng súng.
Allen vượt qua vài công sự che chắn, phủi bụi cát trên người.
“Đáng ghét, cát, mình không bao giờ đi bãi biển nữa.” Kiểm tra đạn, vô cùng hài lòng tình huống trước mắt, cho dù là may mắn cũng được, kế hoạch cũng được, cuối cùng hắn cũng thoát được cái lồng tường đồng vách sắt kia.
Allen quan sát bên ngoài, hai bên xung đột dữ dội, một bên là quân đội chính phủ Galway, tình huống của bên còn lại khá phức tạp, không giống quân đội, cũng không phải quân tự do, thậm chí phần lớn đều không phải dân bản xứ.
“Mặc dù là đội quân không chính quy, nhưng dù gì cũng là viện binh.” Allen thầm nhủ, giơ súng nhắm về phía trước, không có ai. Hắn nhảy lên công sự che chắn nhìn xung quanh, một binh sĩ phát hiện ra hắn. Allen nhảy sang hướng khác, vừa rơi xuống thùng đựng hàng lập tức lộn người né tránh, trốn thoát viên đạn đang bắn tới, sau đó thông qua khe hở giữa các thùng hàng nhảy xuống.
Trước mặt là con đường nhỏ hẹp, Allen tiếp tục chạy trốn. Tiếng nổ vang dội lan tới từng tiếng, cách thùng hàng chất chồng với nhau. Phía cuối con đường, là ánh nắng chói rọi, Allen xoay họng súng về chỗ trống không bị thùng gỗ cản trở để đề phòng bị tập kích. Hắn chạy sang hướng càng dễ ẩn nấp hơn.
“Ở đây.” Giọng nói vang lên từ khúc cua.
Allen chạy về hướng giọng nói đó, có bóng người nhảy ra tiếp ứng hắn.
Người sói Sam vứt thứ gì đó sang hắn.
“Nợ tôi một lần đấy, Falcon.” Hắn đeo khẩu tự động HK-MP5, mặc áo chống đạn, đai trang bị cài dao găm, hiển nhiển lại trở thành binh sĩ Mỹ dũng mãnh thiện chiến.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi tới bảo vệ anh.” Sam nói: “Bởi vì chiến hữu thân thiết của anh không có ở đây, tôi cảm thấy tôi nên quay lại nhiệm vụ của mình.”
“Anh đúng là tùy hứng, đối với danh tiếng sát thủ cũng không tốt đâu.”
Sam lại ném thứ khác từ trong tay ra. Allen đưa tay đón lấy, đó là thiết bị định vị cực nhỏ.
“Anh vẫn luôn theo dõi tôi.”
“Bảo vệ mà.” Sam bày ra nụ cười Mỹ tiêu chuẩn: “Người trung gian của anh không yên lòng với anh thế hả? Lúc nào cũng muốn nắm rõ đường đi của anh, ngay cả mỗi ngày anh ngủ ở đâu y cũng biết à?”
“Đôi khi tôi cũng sẽ ném nó vào bồn cầu xả nước trôi luôn. Anh tìm được ở đâu?”
“Căn nhà nhỏ trong Salen Kiel, lúc mới tới có phải để lấy lòng bọn họ, anh ném hết những đồ vật đáng giá trên người không.”
“Hình như là vậy.”
Hắn tặng móc khóa cho Saudi, đồng hồ thì cho Saeed, có thể còn có những thứ khác.
“Lúc Saeed ở trong căn nhà nhỏ tra khảo một cảnh sát bí mật đã đập vỡ đồng hồ, có lẽ hắn đang tức giận, đồng hồ cũng ném đi. Sau khi bọn họ đi rồi tôi đã nhặt về, phát hiện bên trong có cái này. Có điều vì bí mật, tôi không thể khôi phục chức năng của nó, cho tới ngày hôm qua.”
“Luppy phát hiện anh rồi?” Allen nhìn ra khung cảnh mưa bom bão đạn bên ngoài.
“Tôi quả thật hâm mộ anh.” Sam nghiêm túc nói: “Người trung gian của anh dường như chỉ cần vẫy ngón tay đã triệu hồi được thiên binh vạn mã, sáng hôm nay những người này tới tìm tôi. Anh có hiểu cảm giác của tôi lúc đó không?”
“Đương nhiên, vô cùng hiểu rõ.” Allen nói: “Tôi muốn xông ra.”
“Đi thôi, bên ngoài có yểm hộ.”
Allen nghe thấy tiếng súng máy liên thanh, phía sau công sự che chặn đối diện dường như loáng thoáng có bóng dáng đỏ rực.
“Anna?”
“Đừng gọi cô ta là Anna, cô ta sẽ bực đấy. Cô ta mà nổi điên thì đáng sợ lắm.”
Allen kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ lúc không nổi giận thì đáng yêu lắm sao?”
Sam trả thiết bị định vị cho hắn, vác súng tự động nói: “Chúng ta đường ai nấy đi, tôi không quen lưng đối lưng bảo vệ lẫn nhau gì đó với người khác.”
“Vũ khí ở đâu ra?”
“Khách sạn Mark Tucker vốn là một kho vũ khí, có rất nhiều đồ tốt. Muốn đổi không?”
“Cảm ơn, tôi không kén chọn.”
Allen xông ra ngoài.
Bên ngoài, Anna đỏ đang càn quét bằng súng máy, Allen thật sự lo lắng thân mình mảnh mai của cô đột nhiên mệt lả vì không chịu nổi chấn động mãnh liệt của súng máy.
Mike, hi vọng anh cũng bình an vô sự.
Allen nhấc súng, gia nhập chiến trường.
Một nửa khác của hắn nhất định sẽ không từ bỏ, kiên trì đợi đến thời khắc gặp lại nhau.
Hắn vô cùng tin tưởng điều này.