Mike tỉnh dậy trên sàn nhà.
Hai tay bị trói chặt đằng sau, chân cũng bị trói gô, áo chống đạn và áo khoác đã chẳng thấy đâu, chỉ còn lại một chiếc áo thun tay ngắn.
Mặt sàn lạnh như băng phủ đầy tro bụi, gò má đau nhói, dạ dày co thắt, trước mắt chao đảo dần hiện ra vài bóng người. Những người này chia thành từng tốp ngồi vây xung quanh, có người đùa giỡn vũ khí trên rương, có người dựa vào tường gật gù, những người còn lại thì thấp giọng trò chuyện với nhau.
Phát hiện Mike tỉnh lại, một tên lùn nhảy xuống khỏi rương gỗ, đi đến đá vào vai anh. Mike vừa mới ngồi dậy, đã bị đá ngã lăn ra đất. Đối phương cảm thấy như là trò đùa thú vị, dùng thứ tiếng Anh gượng gạo nói: “Đứng lên.”
Mike dùng bả vai gượng thẳng người, xương cốt toàn thân đều vang lên tiếng răng rắc, giày của đối phương lại đạp thẳng xuống ngực anh: “Mày là người Mỹ, quốc gia của mày sẽ trả bao nhiêu tiền đây? Một trăm vạn? Năm trăm vạn? Có phải mỗi người Mỹ đều rất đáng giá không?”
Mike nhìn gã, những kẻ khác đã bắt đầu sáp lại.
“Bọn họ sẽ không đưa đồng tiền nào cả, chính phủ sẽ không thỏa hiệp với phần tử khủng bố.”
“Bọn tao là phần tử khủng bố. Bọn tao nên quay hẳn một đoạn video thằng nhãi Mỹ khóc hu hu gửi cho tổng thống chứ?”
Cả đám động thủ trói Mike vào trên ghế, sợi dây thừng trói tay Mike vào thành ghế. Mike cảm giác cổ tay căng cứng, tim đập thình thịch, anh phát hiện cái ghế này giống hệt cái ghế trong căn nhà trống, thủ pháp của những kẻ này cũng không khác gì. Đợi sau khi Mike bị ép buộc ngồi yên trên ghế, tên lùn kia bước tới ấn đầu anh, dùng dao găm rạch một đường không sâu không nông. Có kẻ đã rút di động kiểu cũ quay phim, Mike nghiêng đầu tránh góc chụp của hắn ta, tên lùn cùng đồng bọn túm chặt tóc Mike, buộc anh nhìn thẳng vào góc máy.
“Mau khóc đi nào, khóc xót xa một chút, bọn họ sẽ phái người đến cứu mày.”
Ánh mắt Mike lướt qua bả vai tên quay phim, đánh giá căn phòng này. Nơi đây không có ánh sáng tự nhiên, cánh cửa sổ duy nhất lại là song sắt rỉ sét, đồng thời đóng chặt bằng ván gỗ. Cửa phòng đóng kín, nếu không bật đèn nơi đây là một mảng tối om. Anh nghĩ đến móc khóa hình chim ưng. Allen có phải từng xuất hiện, bọn chúng có biết tung tích của hắn hay không, lúc hắn một mình đơn độc làm nhiệm vụ có phải từng gặp tình trạng như vậy hay không. Tuy rằng White Falcon trải qua vô số nhiệm vụ nguy hiểm chồng chất, nhưng chiến tranh cũng không phải sân khấu của chủ nghĩa anh hùng cá nhân, quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp trước tình huống bất ngờ cũng khó tránh khỏi bỏ mạng.
Mike đang quan sát và suy nghĩ chợt cảm giác trên cổ đau buốt, tên lùn cùng đồng bọn phát giác Mike chẳng phối hợp với bọn chúng, trên cổ lại xuất hiện thêm nhát dao thứ hai. Máu chảy xuống cần cổ, thấm ướt áo thun trắng. Lúc này cửa phòng mở ra, vài người đi vào, Mike đầu tiên nhìn thấy là thằng nhóc kia, sau đó mới là Fejsa đeo súng trường G3, trên vai gã ta giờ có thêm một khẩu Carbene M4.
“Saeed, tụi bây đang làm gì đó?”
Tên lùn tên Saeed trả lời: “Chơi đùa chút với anh bạn người Mỹ của chúng ta thôi.”
Fejsa đi tới, hiển nhiên rất rõ chuyện bọn chúng đang làm, gã hất cằm ra ngoài cửa: “Tụi bây ra ngoài trước đi.”
Saeed dẫn người đi ra, Mike ngược lại rất mong muốn thằng nhóc kia sẽ ở lại, nhưng nó đã bị đám người khác choàng vai kéo đi, biến mất bên ngoài cánh cửa đóng kín. Bây giờ trong căn phòng chỉ còn lại có anh và Fejsa. Fejsa dạo một vòng quanh ghế gỗ, đứng sau lưng anh. Mike không thấy được gã ta, không biết gã muốn làm gì, nếu gã nổ súng từ đằng sau, không ai thể ngăn cản được.
“Adam Fergus.”
Fejsa hỏi: “Mày làm nghề gì ở nước mày?”
“Nếu tôi bảo chỉ là nhân viên công ty bình thường, liệu ông tin không?”
“Nói dối không có lợi với mày đâu, tại sao mày lại tới đây? Tên thật của mày là gì?”
“Tôi là du khách, Adam Fergus.”
Fejsa vòng đến trước mặt Mike, nhìn chằm chằm vào hai mắt anh nói: “Quân đội tại sao lại muốn đối phó mày?”
“Tôi không biết, tôi chỉ ở trong tiệm tạp hóa mua đồ, bọn họ đột nhiên xông vào.”
Mike nói: “Cũng xông vào đột ngột như các người vậy, ông cho là tôi biết vì sao các người lại tới đó hả?”
“Du khách sẽ mặc áo chống đạn sao?”
“Đây là thành phố rất nguy hiểm, để cho an toàn thôi. Nếu tôi là gián điệp, hay là đặc công, sẽ vẽ trái tim lên trên áo chống đạn sao?”
“Mày thông minh lắm, rất biết cách trả lời câu hỏi.”
Fejsa nói: “Cho nên mày phải hiểu rằng, có đôi khi bọn tao cảm thấy một kẻ đáng nghi, không cần tìm lý do thoát tội cho hắn, giết hắn tức là giải quyết được vấn đề rồi.”
Fejsa lại vòng ra phía sau, Mike cảm giác cổ lạnh buốt, ngón tay Fejsa chà lên vết thương trên cổ.
“Ahmed là kẻ buôn vũ khí, hắn làm việc rất cẩn thận, mày có biết vì sao quân đội lại tìm tới tiệm của hắn ta không?”
Mike không biết chi tiết, nhưng ít nhiều cũng đoán ra được, anh im lặng không nói, đợi đáp án của Fejsa.
“Bọn tao cố tình tiết lộ tin tức của hắn, bởi vì dường như hắn đang âm thầm liên lạc với cơ cấu nào đó, phản đồ đáng hổ thẹn như hắn, nên có kết cục như vậy. Bọn tao dùng hắn làm mồi nhử, giết chết sáu tên lính bên quân đội, còn thu hoạch được trang bị vũ khí dưới tầng hầm, dù rằng có vài thứ đã quá hạn.”
Mike gục đầu nhìn chăm chăm đốm đen trên sàn nhà, biết rằng cho dù giải thích thế nào cũng không thể khiến Fejsa tin tưởng mình là một du khách bình thường, tình huống này giống như chiếc xe của “anh Jones” xuất hiện sớm hơn ở bến tàu khu nhà Taylor, kế hoạch xuất hiện vấn đề ở mắc xích quan trọng nào đó. Thông qua đường dây buôn lậu vũ khí được bảo vệ để chuyển giao vũ khí, đó là kế sách được sử dụng xưa nay, các “y tá” cũng sống nhờ đó. Trên mắc xích đơn giản thế này không nên xuất hiện sai sót gì. Lời của Fejsa đưa tới dự cảm không tốt cho Mike, anh bắt đầu lo lắng Luppy, nghĩ tới những viên thuốc không biết nhãn mác trên bàn kia.
Trước đó nếu Luppy che giấu điều gì với anh, anh cũng tin tưởng đó nhất định là kế hoạch B quanh co, nhưng tình cảnh giờ phút này dường như không có dấu hiệu như vậy, Ahmed bị bại lộ và sự càn quét của quân đội đều quá trùng hợp, quả thực giống như có người đang cố tình đối đầu với anh.
Fejsa nói: “Mày không phải là du khách, mày cũng không phải là Adam Fergus, trong tiệm Ahmed không có thứ nào ngon lành, mày là người hắn âm thầm liên lạc? Nói đi, mày muốn hắn cung cấp vũ khí để làm gì?”
Gã ta móc đồng xu cáu bẩn trong túi, chìa ra trước mắt Mike: “Cái này ai đưa cho mày, bọn tao có rất nhiều cách để buộc mày phải nói thật, mỗi một cách cũng không phải như Saeed nói ‘chơi đùa đôi chút với anh bạn người Mỹ’ thôi đâu.”
Mike liếc nhìn gã, ánh mắt rũ xuống, rồi lại ngẩng lên. Anh nói: “Tôi biết các người có một lô vũ khí và đạn dược bị tạm giữ ở nước ngoài, bởi vì tài lực không đủ không cách nào vận chuyển được, hơn nữa người của các người cũng đang giảm dần, lâu dài rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, vừa muốn phản đối thái độ cánh Bồ Câu nhu nhược ôn hòa của chính phủ, lại muốn đối kháng xâm lược bên ngoài. Các người cần trợ giúp, đó là nguyên nhân tôi tới đây. Đảng Trăng Non ở New York trong thời gian ngắn cung cấp lượng lớn tiền bạc, thúc đẩy vũ khí và đạn dược có thể thuận lợi chuyển đến trong tay các người.”
Fejsa quay lại trước mặt Mike, chòng chọc nhìn anh. Sự bình tĩnh của Mike khiến gã kiểm soát nội tâm của mình. Fejsa nói: “Mày tới giúp chúng tao?”
“Có thể nói là, chi viện.”
“Một người Mỹ?”
“Ông có biết chu kỳ ẩn nấp của gián điệp về mặt kế hoạch và trước khi bắt đầu hành động là bao lâu không? Ít nhất cũng phải mười tháng đến một năm, lý lịch của tôi đã bắt đầu thành lập từ mười năm trước, trên đời này không có ai là người Mỹ chính gốc.”
Fejsa nhìn Mike: “Có lẽ mày nói sự thật, nhưng tao không thể tin tưởng được.”
“Nếu ông tin đồng xu đó, thì nên tin tôi.”
“Không.”
Fejsa nói. Mike không biết gã đang phủ định điều gì, thật giả của đồng xu hay là thân phận dự bị của mình. Mike do dự một lát bảo: “Tôi muốn tìm một người, có lẽ ông biết cậu ta ở đâu.”
Fejsa ngoảnh đầu xem như không nghe thấy gì đi ra ngoài.
Một mình Mike bị bỏ lại trong căn phòng nhỏ, cảm thấy có hơi mệt mỏi, nhưng không thể dừng suy ngẫm. Fejsa tin tưởng lời nói dối của mình bao nhiêu, Luppy nói chỉ cần nói dối một cách chân thật, thì anh có thể có được lòng tin tưởng của đám người này. Lời nói dối phải kéo dài liên lục, Mike đánh mất di động và sim Luppy chuẩn bị cho anh, mất đi phương pháp liên hệ chi viện duy nhất và cuối cùng, hiện tại chỉ thể hi vọng Fejsa cũng không cách nào liên lạc được với đảng Trăng Non, tiến hành hoạt động vũ trang phản chính phủ mà bọn họ đang trên đà thực hiện. Mike phải lợi dụng sự nguy hiểm này để tranh thủ thời gian quý báu, nghe ngóng tin tức Allen.
Căn phòng nhỏ không có ánh sáng, không có tham chiếu, không thể nào đoán được thời gian. Bụng anh kêu ùng ục, vết thương trên cổ không sâu, máu đã ngừng chảy, sau đau lại là ngứa. Mike thử đối phó với dây thừng trên cổ tay và thành ghế, vất vả lắm mới tháo được một nút thắt. Cửa lại mở ra, thằng nhóc kia mang một ít thức vào đi vào.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, Mike đè xuống kích động trong lòng, anh hi vọng có thể có được cơ hội ở riêng với thằng nhóc này, tốt nhất bọn họ có thể bình tĩnh trò chuyện một lát.
Thằng nhóc đi đến bên cạnh Mike, thấy là thức ăn, một bình nước lọc, một ít bánh mì có vẻ rất khô khan.
“Chào.” Mike chào: “Cậu tên gì?”
“Saudi Fejsa Aberu Aziz.”
“Fejsa là cha cậu sao?”
Thằng nhóc đưa mắt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy cảnh giác: “Ông ấy không cho tôi nói chuyện với anh.”
“Tại sao? Tôi cũng không thể tổn thương cậu?”
Saudi nói: “Ông ấy nói anh là ma quỷ, sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc chúng tôi.”
Mike chăm chăm nhìn thắt lưng của nó, chim ưng lấp lánh vẫn giắt bên hông.
“Nếu ông ta không tin tôi, tại sao còn bảo cậu mang đồ ăn đến cho tôi?”
“Có lẽ là kiểm tra tôi.”
Saudi phát hiện Mike đang nhìn móc khóa của mình, tay phải âm thầm nắm chặt chim ưng. Mike hỏi: “Có thể cho tôi biết ai đưa cho cậu không?”
“Cái này của tôi.”
Saudi siết chặt nắm tay, tuyên bố quyền sở hữu với vật này.
“Ừm.” Mike khẳng định nói: “Đó là của cậu, nhưng hãy cho tôi biết, cậu từ đâu có được nó.”
Saudi lưỡng lự, dường như đang suy nghĩ câu hỏi này có ẩn chứa thăm dò và cạm bẫy hay không, cuối cùng quyết định nói: “Anh ta là một con chim.”
“Anh ta?”
“Linh hồn của chúng tôi là một con chim.”
Ánh mắt thằng bé sáng lấp lánh, vô cùng tin tưởng những gì mình nói: “Sau khi chúng tôi chết rồi, linh hồn có thể bay lên bầu trời, ở chung với thần linh. Anh ta nói anh ta là một con chim.”
Những lời này giống như ma lực vô tận, khi Mike nghe thấy Saudi nhắc đến “anh ta” lần nữa, trái tim như biến thành một chú chim dưới ma lực câu nói này, vươn xòe đôi cánh. Anh nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt khẩn trương của mình, thấp thỏm bất an giống như lần đầu cất cánh không biết thành công hay thất bại.
Cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, Fejsa và thuộc hạ của gã lại đi vào, còn có thêm một người.
Mike nhìn thấy hắn.
Hắn mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, trên vai vác súng Carbene Fejsa thu hoạch được, đang cúi đầu trò chuyện với những người khác.
Trông hắn rất tốt.