Tị Tuyết Truyền Kỳ

Chương 7: Liệt đấu

Hô Vô Nhiễm biết Thiết Soái có ý thị uy, nhưng thấy đối phương quân dung chinh tề, nhân mã cường tráng, nếu y và Hồng Cầm cùng tới thế nào cũng
hạ phong, bèn ra hiệu cho nàng và Kha Đô ở lại, đoạn chỉnh y phục, rảo
bước tiến tới.

Kha Đô do dự một chốc, rồi cũng không
phản đối, cùng Hồng Cầm đứng nguyên tại chỗ, ngây người nhìn theo Hô Vô
Nhiễm một mình đối diện với ba vạn đại quân trên thảo nguyên mênh mông.

Hô Vô Nhiễm ngược gió tiến tới, đi về phía ba vạn thiết kị mà vẫn thần sắc bình hòa, không hề tỏ ra sợ hãi.

Thiết Soái lặng lẽ đứng trước trận, được khôi giáp che kín nên không ai nhận
ra nét mặt, chỉ có mục quang sáng rực xạ vào Hô Vô Nhiễm.

Cách
ông ta hai chục bước, Hô Vô Nhiễm đứng lại: "Chỉ vì hai người của Tỵ
Tuyết thành Thiết Soái dốc hết ba vạn tinh nhuệ, phải chăng định phô
trương?"

Thiết Soái điềm đạm đáp: "Ba vạn thiết kị dành cho Tỵ Tuyết thành, không phải cho các ngươi."

Hô Vô Nhiễm lấy một chiếc hộp trong ngực áo ra: "Ngưng Lộ bảo châu cùng
tuyết liên ở đây, Thiết Soái đã thấy mỹ nữ Hồng Cầm rồi, ngàn tấm da dê
sẽ dâng lên ngày khác, mong Thiết Soái y lời thoái binh."

Thiết Soái từ tốn lắc đầu: "Các ngươi chậm mất hai ngày."

Hô Vô Nhiễm nói: "Chúng tôi bị Cuồng Phong Sa Đạo cản trở, mong Thiết Soái suy xét."

Thiết Soái thản nhiên: "Đó là việc của Tỵ Tuyết thành, liên can gì đến ta?"

Hô Vô Nhiễm rúng động, Thiết Soái bá khí bức nhân này như biến thành người khác so với phong thái bình hòa ban nãy. Nghe ngữ khí của ông ta quyết
tuyệt, ngữ ý băng lãnh, hình như đã quyết tấn công Tỵ Tuyết thành. Y mễn cưỡng giải thích: "Cuồng Phong Sa Đạo và Tỵ Tuyết thành cừu địch nhiều
đời, cố ý muốn mượn sức Thiết Huyết kị binh diệt vong Tỵ Tuyết thành..."

Thiết Soái cắt lời: "Thiết Huyết đại quân của ta xưa nay không bỏ dở việc gì, giờ chỉ nghe lời một phía của ngươi mà lui quân, há chẳng khiến người
thiên hạ cười chê sao?"

Hô Vô Nhiễm trầm giọng: "Tại hạ không nói dối, thân vệ Kha Đô dưới trướng ngài cũng đi cùng, có thể hỏi là biết..."

Thiết Soái lại cắt lời: "Dù ngươi nói thật nhưng đạo cầm quân phải thưởng
phạt phân minh, lệnh xuất tất thực hiện. Ba vạn thiết kị đến đây sao lại thu binh?" Ông ta ngạo nghễ ngẩng đầu: "Hà huống Tỵ Tuyết thành thất
tín trước, về tình hay lý ta đều không có lý do rút quân!"

Hô Vô
Nhiễm không ngờ rằng Thiết Soái hòa hoãn ban nãy lại đột nhiên biến
thành bất thông tình lý đến thế, nói xong mấy câu mới nhận ra Kha Đô
không sai, xưa nay chưa ai biết rõ tâm ý ông ta. Nếu là ngày thường, bản tính ngang ngạnh tất khiến y phát tác, nhưng nghĩ đến mấy vạn tộc nhân ở Tỵ Tuyết thành, y đành cố nén oán khí, hạ giọng: "Nếu Thiết Soái lui
binh, Hô Vô Nhiễm nguyện ra sức."

Mục quang Thiết Soái lạnh lùng
quét qua Hồng Cầm và Kha Đô cách đó mấy trượng, chợt cười vang, chỉ vào
ba vạn thiết kị sau lưng: "Thủ hạ của ta đều là tinh binh cường tướng,
Hô tướng quân có bản gì khiến bản soái động tâm?"

Hô Vô Nhiễm
không ngờ ông ta đột nhiên nói vậy, hảo cảm còn lại lập tức tan biến,
lẫm liệt nói: "Xem ra Thiết Soái nhất định tấn công Tỵ Tuyết thành?"


Thiết Soái hướng ánh mắt như châm, như muốn găm vào thân thể Hô Vô Nhiễm: "Hô tướng quân là Tỵ Tuyết thành đệ nhất dũng sĩ, cũng nên cho bản soái
thấy qua đao pháp xem có đủ tư cách làm thủ hạ của bản soái hay không?"
Ngữ âm chuyển thành sắc nhọn: "Nể tình tướng quân vừa khỏi vết thương,
nếu sau mười chiêu còn sống sót dưới thương của bản soái, lập tức Thiết
Huyết đại quân sẽ lui binh." Thiết kị sau lưng thấy chủ soái tỏ hào khí
như vậy, cùng hét lớn trợ uy, vang khắp mấy dặm, khí thế chấn động lòng
người.

Hồng Cầm và Kha Đô nghe rõ, đều cả kinh, đồng thanh hô
lên. Kha Đô luôn lo Hô Vô Nhiễm sẽ khiêu chiến, không ngờ chính Thiết
Soái lại lên tiếng trước.

Hô Vô Nhiễm tâm cao khí ngạo,
làm gì có chuyện chịu cho Thiết Soái hạ nhục như vậy, thân thể y tuy
không thể sánh với trạng thái đỉnh cao thường ngày nhưng không thể tin
rằng chỉ trong mười chiêu sẽ bị giết, liền cười lạnh lùi lại ba bước,
bạt đao nói to: "Thiết Soái nói thế, tại hạ đành vâng lệnh, nếu Hô Vô
Nhiễm nghệ kém, chết trong vòng mười chiêu, coi như trời quyết định Tỵ
Tuyết thành phải vong."

Thiết Soái nghiêm túc: "Mã chiến hoặc bộ chiến tùy Hô tướng quân chọn."

Hô Vô Nhiễm do dự, nếu chọn mã chiến sau mỗi chiêu đều có thể nghỉ nhưng
lúc giao thủ hoàn toàn trông vào sức mạnh và kị thuật kĩ xảo, mà thể lực của y lép hơn; nếu chọn bộ chiếu dựa vào ứng biến trong sát na và chiêu thức tinh xảo, sa vào hạ phong khó lòng vãn hồi thế quân bình.

Thiết Soái cười ha hả: "Dọc đường tướng quân đã mệt mỏi, nếu ngại rằng không
được nghỉ ngơi tử tế thì chúng ta nên đổi sang ngày khác, bất quá nghỉ
thêm một ngày sẽ đến gần Tỵ Tuyết thành thêm mấy dặm, phải tiếp ta thêm
mười chiêu, không hiểu ý Hô tướng quân thế nào?" Lời ông ta bá khí bức
nhân, nhưng phong phạm lâm ly khiến người khác xiêu lòng.

Hô Vô
Nhiễm hít sâu một hơi, thấy Thiết Soái dồn ép quá đáng, biết nếu không
tốc chiến, chỉ e lòng tin của mình cũng lay động, bèn lùi lại một bước,
rùn người xuống trung bình tấn, tay trái nắm thành quyền, tay phải giơ
đao trước ngực thủ thế: "Xin mời tứ chiêu."

"Xoạt", trường thương trong tay Thiết Soái một tách thành hai, hóa thành hai cây đoản thương
một dài một ngắn, Thiết Soái cũng không nói nhiều, quát vang phi thân từ trên lưng ngựa xuống, tả thủ vạch đoản thương, hữu thủ đâm thẳng trường thương, như một con chim ưng vồ thỏ từ trên lao xuống. Miệng quát vang: "Chiêu thứ nhất."

"Choang, choang", trường đao của Hô Vô Nhiễm
liên tục va chạm với song thương, lui liền bảy tám bước mới hóa giải
được một chiêu uy mãnh tuyệt luân mượn sức lao của ngựa này, ba vạn
thiết kị hô vang, tăng thêm uy thế cho Thiết Soái.

Hô Vô Nhiễm
vốn cho rằng hữu thương của Thiết Soái đâm tới là chủ, vừa đón mới thấy
hữu thương lực nhu, tả thương lực cương, y dụng lực sai lầm nên bị hữu
thương dẫn đạo mất quá nửa kình lực rồi mới va chạm cùng tả thương được
ông ta dồn toàn lực, khí huyết y sôi trào. Y càng kinh hãi nhận ra kình
lực của Thiết Soái chuyển đổi tùy tâm sở dục, rõ ràng ông ta đã đạt tới
hóa cảnh, không hề đấu lực mà cực kỳ biết lợi dụng điểm mạnh điểm yếu
của đối phương. Còn may ban nãy y không đề nghị mã chiến, bằng không đã
ngã xuống ngựa rồi.

Thiết Soái điểm chân xuống đất, cơ hồ trượt
chân, toàn thân ngã xuống, mượn cơ hội kéo gần cự ly, song thương như
độc long xuất thủy đâm vào chân Hô Vô Nhiễm.

Y biết sức mạnh của
đạo Thiết Soái cực đại, không dám ngạnh tiếp, trường đao trượt theo đùi
xuống, mượn chữ Tá và chữ Toàn, lưỡi đao chuyển động không ngừng, dùng
kỹ xảo phá chiêu.

Song thương sắp chạm vào trường đao, Thiết Soái trầm hữu thủ, mũi thương điểm xuống đất tá lực, thân thể rơi xuống lại
bắn ngược lên như viên đạn, đoản thương bên tay trái lại vung lên, nhắm
vào yết hầu Hô Vô Nhiễm.

Hô Vô Nhiễm nghiêng đầu tránh mũi
thương, trường đao kéo từ dưới lên phản kích vào mặt Thiết Soái, ngọn
thương trái của ông ta liên tục xuất ra hư chiêu, ảo hóa thành mấy đóa
thương hoa, vẫn nhắm vào yết hầu y. Hô Vô Nhiễm không ngờ ông ta biến
chiêu nhanh đến thế, không kịp thu đao chặn, bèn hét lớn, tả quyền từ eo bung ra đấm vào cán thương...

Thiết Soái xuất thủ ba
chiêu, nhưng chỉ trong sát na như điện quang hỏa thạch. Tuy mỗi chiêu
đều rõ ràng nhưng chưa xuất ra hết đã biến chiêu. Tuyệt không vòng vo,
Hô Vô Nhiễm thấy chiêu phá chiêu, không để cho Thiết Soái có cơ hội. Một người tấn công sắc sảo, một người phòng thủ chặt chẽ, mấy vạn người bị
hút hết vào trận chiến, quên cả hò hét, thảo nguyên chỉ còn lại tiếng
gió vù vù.

"Hay." Thiết Soái buông tiếng khen, thân pháp không hề dừng lại, nghiêng xéo người mà trông như thân thể một quyền của Hô Vô
Nhiễm đánh rạp, mũi thương bên phải chống xuống đất, mang theo một vạt
cát quét vào hông y.

Hô Vô Nhiễm nhìn rõ tình hình diễn ra trong
màn cát bụi, tung chân điểm vào mũi thương phải của Thiết Soái, không
chỉ hóa giải chiêu thức mà mượn lực tung mình lên. Vượt khỏi ý liệu của
chúng nhân, phá chiêu của Thiết Soái, y không tiếp tục phòng thủ mà lao
xuống, lấy công đối công, trường đao vạch thành một vòng cung sáng lóa
nhắm thẳng mặt Thiết Soái...

Thiết Soái cũng không ngờ y dũng
mãnh như vậy, thương dài đao ngắn, lăng không xuất kích như vậy sẽ lộ ra toàn thân, hung hiểm cùng cực. Có điều đao thế lẫm liệt, tuy nhiều sơ
hở nhưng mang theo uy thế từ trên giáng xuống, hiển nhiên y không cần
giữ an toàn, chỉ mong lưỡng bại câu thương. Ông ta buộc phải lui lại một bước tránh khỏi, hữu thương chặn trường đao, tả thương thủ trước ngực.

Tiếng đao thương va nhau không ngớt, Hô Vô Nhiễm liên tục xuất ra chín đao
đều bị Thiết Soái dùng trường thương chặn lại. Y mượn dư lực lúc va chạm nhấp nhô trên không, càng lúc càng lao lên cao, đao thức xuất ra ngày
một trầm trọng. Có điều hai chân Thiết Soái đứng dưới mặt đất như đóng
đinh, không mảy may lay động, cây thương bên phải múa tít, một giọt nước không lọt qua nổi, hoàn toàn không cho y có cơ hội xâm nhập phạm vi ba
thước quanh mình.

Hô Vô Nhiễm than thầm, biết rõ trận chiến này
quan hệ trọng đại, dính dáng đến an nguy của mấy vạn bách tính Tỵ Tuyết
thành, lúc xuất thủ y tạm nén thanh danh Tỵ Tuyết đệ nhất dũng sĩ xuống
dưới, cố ý tỏ vẻ lép vế, thuần về thủ thế, định chống chọi qua được mười chiêu. Nhưng vừa giao thủ liền hiểu ngay võ công của Thiết Soái chí
cương chí liệt, ẩn chứa đại lực đã đành, đáng sợ hơn là thương pháp chặt chẽ. Trường thương tám thước bên tay phải dùng tấn công tầm xa, phá tan phòng ngự của đối phương, đoản thương bốn thước bên tay trái mới là vũ
khí trí mệnh chân chính. Dù y muốn thủ nhưng đối phương đang ở tầm công
kích phù hợp nhất, y lại trọng thương mới lành, có tiếp nổi mười chiêu
không thật khó lòng dự liệu nên mới buộc phải mạo hiểm xuất kích, hy
vọng lúc đấu cận thân, thương pháp của ông ta khó lòng thi triển.

Nhưng không ngờ thương pháp của ông ta lúc công mãnh liệt như cuồng phong bạo vũ, thủ lại như tường đồng vách sắt, kình lực đầy đủ. Y phát lực tấn
công khiến vết thương toàn thân đều nứt ra, trong lúc Thiết Soái không
hề tỏ vẻ gì kiệt lực, thương pháp vẫn chặt chẽ vô cùng, tuy trường
thương ngày một thấp xuống song rõ ràng đang dụ y hạ xuống, một khi đoản thương bên tay trái đạt tầm công kích, sẽ là lúc quyết thắng phụ sinh
tử...

Kha Đô đứng ngoài quan sát chiến cục cũng thấy lo lắng,
thương phải của Thiết Soái thủ cực chặt, hai ngọn thương nối nhau thu
phóng thanh thoát, công kích chặt chẽ, không cho Hô Vô Nhiễm đáp xuống
lấy hơi. Thân thể y lơ lửng trên không, tuy có vẻ chiếm thượng phong
nhưng không thể duy trì lâu, chỉ cần lúc thế công kém đi, thương trái
của Thiết Soái ở trước ngực sẽ tìm khe hở tấn công vào, tất sẽ là kinh
thiên nhất kích.

Đến hiện tại, Thiết Soái mới chỉ xuất thủ bốn chiêu.

Hô Vô Nhiễm tấn công cấp tốc, khí lực không đủ, đao thế chậm dần, biết lúc thương trái của Thiết Soái xuất chiêu tất mình khó lòng tránh được, nên quyết định mạo hiểm. Thấy hữu thương đâm vào trường đao, bèn quát vang, đột nhiên buông hữu thủ đẩy lên cán thương, khiến ngọn thương trượt ra
ngoại môn, thân thể không còn chỗ tá lực rơi ngay xuống. Thiết Soái
không ngờ y bỏ binh khí, hữu thương đâm trượt nhưng không hoảng loạn,
trầm eo xuống, khí trầm đan điền, thương trái giơ ngang ngực xuất kích
đâm vào ngực y, miệng quát vang: "Chiêu thứ năm."

Lúc đó thân thể Hô Vô Nhiễm đáp xuống, tay không binh khí, lại không thể tá lực biến
chiêu, quả thật tự đẩy mình vào tuyệt cảnh...

Tong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó mới thấy võ công và cơ biến của Hô Vô Nhiễm. Y liệu trước phương hướng xuất chiêu của Thiết Soái, chộp lấy đầu thương, đẩy
tới rồi giật lại, định đoạt lấy ngọn thương trái có sức uy hiếp lớn
nhất.

Thiết Soái quát to: "Hay lắm", nhưng không biến chiêu, kình lực tập trung vào tay trái, vẫn đâm vào ngực y, thầm tính y có đoạt
được ngọn thương nhưng cước bộ hư phù, không thể chống nổi một đòn toàn
lực của mình.

Hay cho Hô Vô Nhiễm, y lại uốn lưng phát lực, thân
thể nghiêng đi, dùng nách kẹp lấy ngọn thương trái, tay phải đón lấy
trường đao rơi xuống, rọc theo cán thương. Nếu Thiết Soái không bỏ binh
khí, chỉ sợ cánh tay cầm thương sẽ bị cắt đứt.

Tiếng va chạm vang lên như lụa xé, ngọn thương của Thiết Soái quá nhanh, xé toang ngực áo
Hô Vô Nhiễm, tạo thành một vết máu nhưng cũng áp sát người, buộc phải
buông tả thương, thuận thế xuất quyền đấm vào mặt y. Ngọn thương phải
được thu lại, từ phải quét sang eo trái của y, vốn ngọn thương này dài,
không tiện phát lực trong cự ly ngắn, nhưng Thiết Soái lại phát lực cực
kỳ nhuần nhuyễn, không hề miễn cưỡng.

Kha Đô rùng mình, Thiết
Soái chiêu trầm lực trọng, mỗi nhát thương đều buộc địch tự cứu, chiêu
nào cũng lưu lại dư lực, biến hóa linh động, không có đường lối cố định. Hô Vô Nhiễm ứng đối nhanh nhẹn, luôn giữ khí thế đồng quy vu tận. Gã
thấy Hô Vô Nhiễm đoạt được tả thương, chưa kịp vui mừng đã thấy Thiết
Soái bỏ thương xuất quyền, hữu thương quét mạnh tới ẩn chứa tiếng phong
lôi, bất giác lòng gã rúng động, thầm nhủ đổi lại bản thân chắc cách ứng đối duy nhất là lui về bên trái, có điều Thiết Soái không bị bám sát
nữa, vô số biến hóa của hữu thương sẽ buộc đối phương sa vào tuyệt địa
ngay...

Tưởng Hô Vô Nhiễm sắp lạc bại, Kha Đô nóng lòng, chợt nhận ra mình vừa hy vọng y thủ thắng, đành cố nén tiếng hô.

Không ngờ Hô Vô Nhiễm đối diện quyền đầu và trường thương của Thiết Soái mà
chỉ nghiêng đầu, thân hình bất động, lật tay hất đao hướng lên, mặc cho
eo lưng chịu một thương cũng buộc Thiết Soái cụt một tay. Tuy nhiên
thương dài đao ngắn, chỉ e một đòn toàn lực sẽ khiến mình mất mạng tại
chỗ nhưng y tính toán rằng ông ta không muốn lưỡng bại câu thương. Trong lúc cận chiến như thế, một bên nếu hơi thoái lui tất khó lòng chiếm
thượng phong, chỉ cần Thiết Soái thu chiêu, ước hẹn mười chiêu tất sẽ
tiếp được.

Thiết Soái lạnh lùng liếc mắt, tay trái trầm xuống,
dùng thân thể máu thịt đón trường đao, hữu thương không còn lực cản,
quét mạnh tới.


Hô Vô Nhiễm lạnh ngắt cõi lòng, song
phương đã thành thế cưỡi hổ, không còn khả năng biến chiêu, một đao toàn lực bổ trúng tay Thiết Soái trong lúc trường thương của ông ta cũng đạp vào eo y.

"Bình", y bị quét bay, lăn liền hai trượng mới dừng lại, trường đao vẫn găm trên chỗ bao cổ tay Thiết Soái.

Ông ta cúi nhìn tay áo nát tan: "Bao nhiêu năm nay, tướng quân là người đầu tiên buộc tả thương của ta vuột đi. Hô tướng quân tuy bại mà vinh!"

Hô Vô Nhiễm gục dưới đất, miễn cưỡng ngẩng lên nhưng tay trái ông ta vẫn
như thường, một đao toàn lực của y cũng không phá được hộ thân kim giáp!

Thiết Soái cười vang: "Còn ba chiêu nữa, Hô tướng quân còn sức đấu tiếp
chăng?" Ông ta vung tay quăng đao đến cách y ba bước, mũi đao ngập xuống đất, thân đao không hề rung rinh.

Hô Vô Nhiễm cơ hồ nứt toác
toàn thân, bị một thương của Thiết Soái chấn tan nguyên khí, tận mắt
thấy ông ta mắt ánh lên dị quang, bước tới từ tốn như sát thần, bèn cố
gắng cựa quậy nhưng không thể đứng lên, định lên tiếng, chợt há miệng
phun ra mấy ngụm máu.

Ba vạn thiết kị lúc đó mới tỉnh ra, hoan hô kinh thiên động địa, trong lòng họ Thiết Soái là một thần thoại vĩnh viễn bất bại.

Thiết Soái nói rõ trong mười chiêu sẽ lấy mạng Hô Vô Nhiễm, hiện tại tuy y
chưa chết nhưng vẫn còn ba chiêu nữa, kẻ hơi biết võ công cũng nhận ra y nào còn sức đấu tiếp.

Hồng Cầm và Kha Đô đồng thanh hô lên kinh
hãi, Kha Đô im lặng, Hồng Cầm bất chấp tất cả lao đến trước mặt Hô Vô
Nhiễm, lấy thân che cho y, đôi mắt trong veo nhìn Thiết Soái: "Giết luôn cả ta đi."

Thiết Soái dừng bước, lạnh lùng cất tiếng: "Dũng sĩ Tỵ Tuyết thành cần nữ tử bảo vệ tính mạng sao?"

Mục quang Hô Vô Nhiễm ngưng tại gương mặt Hồng Cầm: "Giúp ta nhặt đao lên được không?"

Hồng Cầm nhìn y, liên tục gật đầu, nhổ đao đưa cho y. Trong lòng nàng, dù y
có bị thương nặng đến thế nào cũng vĩnh viễn là anh hùng, vĩnh viễn cầm
đao lên dũng mãnh chống địch.

Nàng không biết lúc này, ngay cả khí lực cầm đao, y cũng không còn...

Hô Vô Nhiễm không tiếp đao, đỡ vào vai nàng từ từ đứng dậy, dịu giọng: "Còn nhớ con hắc lang không?"

Hồng Cầm ngẩn người, nghe rõ giọng nói kiên định của y vang lên khe khẽ
trong tiếng hô hào của mấy vạn người: "Nàng hãy nhớ, an nguy của chúng
ta không trọng yếu, việc này liên can đến tính mạng mấy vạn người Tỵ
Tuyết thành..."

Trong sát na, Hồng Cầm minh bạch dụng ý của y,
không nói câu nào, ánh mắt cố nén không cho dòng lệ rơi ra sững lại một
hồi, rồi mới gật đầu liên tục.

Thiết Soái ngạo nghễ giơ tay, ba
vạn thiết kị lập tức im lặng, ông ta nhìn về hướng Hô Vô Nhiễm và Hồng
Cầm: "Tướng quân nhận thua?"

Hô Vô Nhiễm nghênh đón mục quang
băng lãnh của Thiết Soái: "Tỵ Tuyết thành chỉ có dũng sĩ chiến tử, không có kẻ hèn mạt quỳ gối." Y hít sâu một hơi, nói từng chữ một: "Ngài thua rồi."

Hồng Cầm gạt lệ, mắt ánh lên tia cương nghị: "Không sai, Thiết Soái đã thua."

Thiết Soái ngạc nhiên.

"Có lẽ Hô Vô Nhiễm không tiếp nổi ngài mười chiêu." Gương mặt nàng chảy ra
mấy giọt lệ, ngữ âm bình tĩnh đến lạnh lùng: "Nhưng chàng không chết
trong tay ngài."

Chưa dứt lời, trường đao trong tay nàng đâm mạnh xuống ngực Hô Vô Nhiễm, không hề do dự...