ai hôm sau – tức là 20 tháng bảy, đoàn Đíchsơn gặp một thượng đội đi thị trấn Embôm ở cửa biển Congo. Họ không phải là bọn buôn nô lệ mà là những thương gia lương thiện người Bồ Đào Nha, đi buôn ngà voi. Đoàn Đíchsơn được tiếp đã tử tế, nên phần chót của cuộc lũ hành được êm đẹp.
Gặp thương đội này thực là một dịp may hiếm có, nếu không thì đoàn Đíchsơn không sao đi bằng đường thủy được. Từ chỗ này đến biển, dòng sông là một chuỗi thác liên tiếp nhau, mà đi đường bộ, thế nào cũng bị những người ăn thịt sống bắt. Chứng cớ là bốn năm sau, một nhà thám hiểm đến vùng này đã đếm được sáu hai cái thác lớn nhỏ và ông cùng đoàn hộ vệ phải giao chiến với ba hai bọn người ở ven sông.
Ngày 11 tháng tám, bà Uynxton, Đíchsơn, Giắc, Ecquyn và Binđác về đến thị trấn Embôm. Nhân có chuyến tàu đi Panama, bà Uynxton và gia nhân xuống tàu và chẳng bao lâu thì tới địa phận Mỹ châu.
Một điện tín được gửi đi báo tin cho ông Uynxton biết.
Ngày 25 tháng tám, một chuyến xe lửa tốc hành đã đưa những người sống sót về. Ông Uynxton đã đứng sẵn ở sân ga. Tả làm sao được những nỗi vui mừng của gia đình Uynxton gặp nhau sau bao ngày nhớ thương lo lắng. Giá mà lúc này già Tôm cùng mấy người bạn của già cũng có ở đây thì vui biết mấy!
Ông Uynxton đã rõ những điều mà ông phải chịu ơn người da đen dũng cảm.
Trở về, Đíchsơn đi học ngay. Em Giắc đã được tám tuổi.
Đíchsơn hăng hái học tập, đến năm mười tám tuổi thì đỗ tốt nghiệp hạng ưu ở trường hàng hải. Đíchsơn được tập sự để sau này điều khiển hải thuyền Uynxton.
Mặc dù còn ít tuổi, Đíchsơn được mọi người yêu mến và có thể nói là kính trọng.
Chỉ có một điều làm Đíchsơn nghĩ đến luôn là già Tôm và các bạn da đen. Đó cũng là mối lo buồn của bà Uynxton.
Vì thế, bà Uynxton, Đíchsơn, và Ecquyn dùng đủ mọi cách để tìm cho ra tung tích của họ. Sau cùng, nhờ những bạn hàng của hãng hải thuyến Uynxton, họ được biết nhóm già Tôm đã bị bán sang tân đảo. Đíchsơn định bỏ ra số tiền dành dụm của mình để chuộc họ, nhưng bà Uynxton đã nhờ một người bạn hàng ở đó điều đình giúp và ngày 15 tháng mười một 1877, bốn người da đen gõ cửa nhà bà.
Đó là già Tôm, Pát, Antôn và Ốttanh. Bốn người bị nghẹt thở trong vòng tay thân yêu của những người bạn bấy lâu thương nhớ.
Chỉ còn thiếu có u già Năng và con Đinhgô, nhưng biết làm sao được!
Ngày hôm đó, nhà ông Uynxton mở tiệc linh đình. Ly rượu thứ nhất bà Uynxton thay mặt cho đoàn thủy thủ và hành khách chúc mừng Đíchsơn “thuyền trưởng mười lăm tuổi” của thuyền Hải âu, trong những tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô nồng nhiệt của mọi người.
HẾT