Khi lên lớp, Hiểu Khê thấy Tiểu Tuyền nháy mắt hỏi cô: “Sao, mùi vị sống chung thế nào?”.
Hiểu Khê ngơ ngác: “Mùi vị gì cơ? Sống chung gì cơ?”.
Tiểu Tuyền đặp vào vai Hiểu Khê, nhìn cô tinh nghịch: “Cậu lại còn giả vờ không hiểu sao? Cậu đang sống chung với Lưu Băng còn gì? Mùi vị của anh ta chứ ai nữa”.
Hiểu Khê tức tối buông hai tiếng gọn lỏn: “Đồ quỷ!”.
Tiểu Tuyền năn nỉ: “Cậu thương mình, kể cho mình nghe đi. Mình quan tâm tới hai cậu thôi”.
Hiểu Khê hừ một tiếng, đáp: “Mình không dại. Mình mà kể ra, cậu sẽ mang tin tức bán ngay cho đám kí giả quái quỷ của trường”.
Bị Hiểu Khê đoán trúng, Tiểu Tuyền vẫn tỉnh bơ, thậm chí còn cười chống chế: “Thế mới gọi là bạn tốt có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia chứ. Cậu yêu đương hạnh phúc, còn mình có bạn trai đâu. Thế nên cậu phải tạo điều kiện cho mình kiếm chác chút đỉnh chứ?”.
Hiểu Khê thở dài ngao ngán, chợt cô nhớ ra một chuyện quan trọng, liền thắc mắc: “Mà tại sao mọi người lại quan tâm tới mình và Lưu Băng thế nhỉ?”
Tiểu Tuyền chậc chậc một hồi, ra ý chê cô kém hiểu biết: “Hỏi thừa quá đi. Mục Lưu Băng là thần tượng của bao cô gái, đẹp trai, lạnh lùng”.
Hiểu Khê băn khoăn: “Đó là về phía anh ấy, còn mình, tại sao mọi người không thù oán và căm ghét mình khi đã cưa đổ thần tượng của họ? Trái lại, họ còn rất hứng thú quan tâm tới mình?”.
Tiểu Tuyền cười phá lên: “Cậu nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì? Tất nhiên có người hận cậu chứ, nhưng chả ai dám thể hiện đâu. Võ công của cậu giỏi như thế, từng đánh bại cả Hạo Nam. Giờ đây ba công tử Quang Du lại chơi thân với cậu, còn ai dám nghĩ tới chuyện với cậu nào. Ngay cả thầy cô giáo cũng đối xử đặc biệt với cậu, nhất là môn hình học. Cậu không thấy sao? Kỳ thi vừa rồi cậu đã được điểm tối đa còn gì”.
Hiểu Khê ấm ức thanh minh: “Mình thi được là do công sức ngày đêm ôn tập, lại có anh Giản Triệt kèm cặp đấy chứ. Cậu đừng có… hiểu lầm”.
Tiểu Tuyền xua tay: “Không quan trọng, không quan trọng. Dù sao, họ cũng chẳng làm được như cậu, Lưu Băng luôn lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng lại chịu cậu. Ai nấy đều phục cậu đấy. Thế nên cậu tuyệt đối an toàn không ai dám gây sự gì cả”.
Hiểu Khê ngắm Tiểu Tuyền hồi lâu, thán phục nói: “Tiểu Tuyền này, sau này cậu muốn làm nghề gì? Nếu cậu không trở thành chuyên gia phân tích thì quả là tổn thất lớn nhất của nhân loại!”.
Tiểu Tuyền cười đắc ý: “Thật sao? Cậu nghĩ như vậy sao?”.
Hiểu Khê chợt nhìn đồng hồ. Trời ơi, đã muộn giờ hẹn mất rồi. Không chào từ biệt Tiểu Tuyền, cô vội vã dọn dẹp túi xách, chạy như bay ra khỏi phòng học.
Tiểu Tuyền cuống cả lên, dậm chân bành bạch, la lối: “Ơ, cậu đi đâu thế. Cậu vẫn chưa kể chuyện tình của cậu mà?”.
Hiểu Khê đến là buồn cười cô bạn nhiều chuyện. Cô vẫn ra sức chạy và ném lại câu trả lời: “Để lần sau, mình nhất định sẽ kể!”
Hiểu Khê chạy như bay như ma đuổi tới siêu thị 24 giờ, vội vã mua những thứ cần thiết rồi lại tiếp tục chạy về nhà. Cầu mong không quá trễ. Nhưng vừa tới khu nhà trọ, cô đã thấy một đám người đứng chen chúc.
Đó là Mục Lưu Băng, Phong Giản Triệt, Đông Hạo Nam, Hạo Tuyết và Hy Khách Đồng. Họ có vẻ sốt ruột vì chờ lâu.
Vừa nhìn thấy cô, Hạo Tuyết đã reo lên: “A, chị Hiểu Khê đã về, may quá, bọn em mệt quá, không thể đứng nổi nữa”.
Hiểu Khê vừa thở hổn hển vừa đáp: “Chị… chị… đã gắng… chạy nhanh lắm rồi”.
Thấy cô lỉnh kỉnh bọc to bọc nhỏ, mồ hôi đầm đìa trên trán, Giản Triệt bước tới chìa tay ra: “Đưa anh cầm hộ nào. Vào nhà thôi, em đã về là hay rồi”.
Hiểu Khê liếc sang phía Lưu Băng vẫn đứng lơ ngơ như nghe chuyện người ngoài. Cô than thầm, chỉ có anh Triệt là quan tâm tới mọi người nhất. May được anh ấy xách hộ đồ, tay mình mỏi rã rồi.
Cửa nhà vừa mở, mọi người vui vẻ ùa vào.
Hạo Tuyết gieo mình xuống một chiếc ghế, rối rít bóp chân, than: “Đau quá, đau quá! Lần sau chị Hiểu Khê đánh thêm cho anh Lưu Băng một chìa khóa nhà nhé. Để lần sau bọn em đến chơi không phải chờ đợi nữa”.
Hiểu Khê đang tu nước, nghe vậy suýt phát sặc. Tại sao phải đưa chìa khóa cho Lưu Băng? Anh ta là gì với mình đâu? Cô ấm ức nhưng không dám nói.
Hạo Tuyết đã chuyển sang đấm lưng, hờn trách: “Ghế nhà chị cứng quá, đau lưng ghê. Lần sau chị nhớ mua ghế nệm mềm nhé!”.
Hiểu Khê thấy lửa giận bừng bừng: “Hừm, đồ con nhà giàu có khác. Đã đến nhà người ta chơi còn chê bai. Hôm nay mình không dạy cho nó một bài học thì không gọi là Minh Hiểu Khê nữa”.
Hạo Tuyết không hề hay biết, vẫn thao thao bất tuyệt: “Chị mua nhiều đồ ăn thế? Định đãi bọn em món gì đây?”.
Hiểu Khê đáp sẵn: “Lẩu”.
Hạo Tuyết vỗ tay hoan hô: “Hay quá! Hay quá! Hôm nay đông đủ thế này, ăn lẩu mới tuyệt”.
Hiểu Khê cười: “Chị sẽ cố làm nhanh đây, nhưng nếu vậy cần người giúp một tay nào”.
Đông Hạo Tuyết rụt cổ lại, im bặt.
Giản Triệt tốt bụng nhanh nhẩu đứng lên: “Em có cần gì không? Để anh giúp cho”.
Hiểu Khê lắc đầu, rồi tiến thẳng tới Hạo Tuyết, lôi tuột cô bé vào bếp.
Hạo Tuyết rên rỉ van xin: “Đừng mà, chị, đừng, chị thương em với. Ai đó giúp em với…”.
Mấy người đứng quanh đó liếc nhìn hai người với vẻ thờ ơ. Chẳng ai có vẻ muốn ra tay giúp Hạo Tuyết cả. Cô bé thật là cô ấm con chiêu, chẳng biết làm gì nên hồn. Dưới sự trợ giúp của Hạo Tuyết, căn bếp của Hiểu Khê chẳng mấy chốc biến thành một đám rối mù. Hiểu Khê rốt cục mất hết kiên nhẫn, đành phải đuổi tống cô bé trở lại phòng khách.
Đồng tình nguyện vào giúp Hiểu Khê, nhanh nhẹn thu dọn, nhặt rau, khiến Hiểu Khê hết sức ưng ý.
Trong bếp, Hiểu Khê vừa làm vừa thắc mắc: “Này Đồng, tại sao cậu không tránh khi Phong phu nhân định ra tay?”.
Đồng định lảng đi nhưng bị Hiểu Khê tóm gọn, cứ nằng nặc đòi trả lời.
Cô ta cười đau khổ, thừa nhận: “Hẳn nào anh Triệt cứ khen cậu thông minh. Quả đúng vậy”.
Hiểu Khê vẫn băn khoăn: “Lạ thật, cậu không thấy Phong phu nhân vô lý sao? Sao cậu cứ đứng ỳ ra đó chịu đòn vậy. Mình như thế thì không thể chịu được”.
Giọng Đồng nghẹn ngào: “Mình không thể, đó là mẹ của anh Triệt”.
Hiểu Khê gật gù như ngộ ra được điều gì: “Hà hà, nhất định là cậu rất mê anh Triệt…”.
Đồng im lặng, không phản ứng. Hiểu Khê rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đoan chắc nhận định của mình là đúng.
Trên bàn ăn, Hiểu Khê vẫn lẩn quẩn với suy nghĩ về tình cảm của Đồng dành cho Giản Triệt. Bất giác cô không khỏi ngắm Triệt, quan sát nét mặt và thái độ của anh.
Hạo Tuyết khua tay trước mặt Hiểu Khê, kêu la: “Trời ơi, sao chị nhìn anh Giản Triệt đắm đuối như vậy. Anh Lưu Băng ghen thì sao? Đánh nhau mất”.
Hiểu Khê bực bội lườm Hạo Tuyết rồi cúi xuống bát ăn. Con nhỏ này lanh chanh quá đi mất. Không hiểu có ai hiểu lầm không nhỉ?
Vừa nghĩ tới đây, cô thấy Lưu Băng lạnh lùng cất tiếng: “Cô ấy muốn ngắm ai mặc kệ, chẳng liên quan gì đến tôi!”.
Hạo Tuyết được dịp la lớn, giọng đắc thắng: “Đấy, em nói có đúng không? Anh Lưu Băng ghen rồi đấy, giọng anh ấy chua như dấm. Ha ha, tảng băng lạnh lùng đã tan rồi, sức mạnh tình yêu muôn năm”.
Giản Triệt cốc lên đầu Hạo Tuyết, mắng: “Trật tự nào, nếu không em sẽ không những không được yên ấm ngồi đây ăn, mà còn nhiều điều không hay chờ đợi đấy”.
Hạo Tuyết đưa mắt nhìn Hiểu Khê và Lưu Băng đang gườm gườm nhìn cô, im lặng một lúc cô bé lại phá lên cười: “Ha ha, nhìn mặt đôi tình nhân này kìa, đỏ như gấc vậy. Buồn cười quá đi mất”.
Mọi người quay lại nhìn rồi cũng phá lên cười.
Ăn tối xong, mọi người quây quần ngồi uống trà và nói chuyện.
Giản Triệt hỏi Lưu Băng bằng giọng rất thông cảm: “Chuyện nhà cậu vẫn chưa giải quyết xong phải không? Giờ định sao?”.
Lưu Băng chán nản gật đầu, không đáp.
Đồng kể: “Sau khi hai cô cậu bỏ đi, Mục lão gia nổi trận lôi đình, tính khí thay đổi khủng khiếp, làm ai nấy đều phát sợ”.
Lưu Băng đột nhiên dặn Đồng: “Mua hộ tôi cái giường xếp nhé! Tôi sẽ ở lai đây lâu”.
Hiểu Khê ấm ức phản đối: “Ơ ơ, tại sao lại vậy?”.
Hạo Tuyết ranh mãnh kêu: “Em thấy thật không cần thiết, cần gì phải ngủ riêng nhỉ? Hai người đã yêu nhau, ngủ chung giường mới phải chứ?”.
“Bốp!”, mặt Hạo Tuyết lập tức sưng vù. Cô bé đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, miệng mếu máo không nói nổi thành lời.
Kẻ bất ngờ ra đòn đánh Hạo Tuyết không ai khác là Đông Hạo Nam, anh trai cô bé. Hạo Nam không nói không rằng, đứng phắt dậy, gườm gườm nhìn tất cả mọi người rồi bỏ đi. Lưu Băng và Hiểu Khê ngẩn cả ra, không ai kịp có phản ứng gì. Giản Triệt cố giấu một tiếng thở dài.
Hiểu Khê quay sang nhìn lại mặt Hạo Tuyết, xót xa: “Trời ơi, sao anh ấy đánh con bé mạnh như vậy? Anh ta điên hay sao ấy nhỉ?”
Hạo Tuyết thút thít, kể tội: “Dạo này tính khí của anh ấy rất quái lạ… nóng nảy, cáu gắt… Mẹ em và em đều sợ anh ấy, đều coi anh ấy như trái bom định giờ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Chỉ cần không hài lòng thứ gì, anh ấy lại lôi em ra đánh… rất tàn nhẫn… làm em rất đau. Như thể em…không phải là… em gái của anh ấy”.
Hiểu Khê bực tức nói: “Thật dã man! Anh ta cần phải được dạy một bài học”.
Hạo Nam đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Hiểu Khê thật rõ nét, chắc hẳn khó có thể xóa mờ. Thật bực mình khi cô không thể ra tay với anh ta được, chỉ vì Hạo Nam là anh trai của Hạo Tuyết.
Hiểu Khê an ủi Hạo Tuyết: “Nín đi em, đừng khóc nữa, sau này phải để ý hơn. Nếu thấy Hạo Nam bắt đầu nổi nóng thì em tránh đi chỗ khác. Còn nếu anh ấy vẫn đánh em, em cứ đến nói với chị. Chị nhất định sẽ đến nói chuyện với anh trai em”.
Hạo Tuyết càng khóc lớn hơn, ôm lấy cô: “Ôi ôi, em chết mất. Sao em khổ thế này, chị Hiểu Khê tốt với em quá!”
oOo
Hôm sau, Đồng tỏ ra là một thuộc hạ đáng tin cậy, làm việc đâu ra đấy. Cô đã mang ngay một chiếc giường xếp mới mua tới nhà trọ của Minh Hiểu Khê, bất chấp chủ nhà có đồng ý hay không. Hiểu Khê nghi ngờ chính mình. Cô không hiểu sao mình có thể nhượng bộ con người băng giá như Lưu Băng hết lần này tới lần khác. Thậm chí Hiểu Khê còn đánh thêm một chìa khóa khác đưa cho anh, chính thức chấp nhận cuộc “sống chung” với công tử họ Mục.
Từ ngày Lưu Băng dọn tới, Hiểu Khê khá mệt mỏi vì quá nhiều trách nhiệm, tới mức cô cảm tưởng mình đã trở thành một “bà cụ non”.
Mỗi sáng cô phải tìm mọi cách lôi bằng được Lưu Băng dậy (vì anh ta chuyên ngủ trễ), rồi lại lo làm điểm tâm, cơm trưa, cơm tối (vì dạ dày của anh ta không tốt nên cô phải vừa phải nấu món ăn hợp khẩu vị, lại phải bảo đảm đủ dinh dưỡng). Rồi Hiểu Khê còn có một đống việc không tên như dọn dẹp nhà cửa (vì Lưu Băng luôn vứt rác bừa bãi), giặt đồ (vì anh ta là người ưa sạch sẽ, không bao giờ chịu mặc hai ngày một bộ đồ). Hiểu Khê ngán ngẩm và quyết định thử… đình công không giặt quần áo một ngày. Cô định bụng sẽ dạy cho Lưu Băng cách tự chăm sóc và tự giặt quần áo. Thật không ngờ do hết đồ sạch để mặc, Lưu Băng chọn cách… mặc độc cái quần đùi… đi lại trong nhà, cương quyết không vào giặt đồ.
Trời ơi! Hiểu Khê rên rĩ. Sao trên đời này còn nhiều kẻ lười đến nỗi thế. Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài được. Lạ thay bao cô gái lại si mê vẻ đẹp lạnh lùng của anh ta đến vậy. Hẳn tại họ chưa có quá trình tiếp xúc gần gũi với anh ta như cô hiện nay.
Dọn dẹp, giặt giũ xong, Hiểu Khê bưng món ăn duy nhất ra bàn ăn. Cô vừa ngồi phịch xuống ghế, toàn thân rã rời, thì Lưu Băng chỉ đũa, ngó nghiêng: “Sao chỉ có một món nhỉ?”.
Hiểu Khê ngán ngẩm, la lên: “Hừm, lại còn chê bai. Có đồ ăn là tốt rồi. Em phải lục lọi hết các đồng xu cuối cùng còn sót lại trong ngăn kéo đấy”.
Cô nghẹn ngào nói tiếp: “Không biết… ngày mai… chúng ta ăn bằng gì… Em hết sạch tiền rồi… Hai người… thật là quá mức chi tiêu… Hay là ngày mai em đi tìm việc nhỉ?”
Lưu Băng bưng bát cơm lên, cắt ngang: “Ăn đi!”.
Hiểu Khê thật không biết phải xử lý con người sống trên mây này như thế nào.
Đang ăn, Lưu Băng chợt nhớ ra điều gì, ngừng lại nói: “Ngày kia là sinh nhật Giản Triệt. Anh ta nhờ anh chuyển lời mời em”.
Hiểu Khê ngừng nhai, băn khoăn nghĩ, sinh nhật anh Triệt à? Hay quá, nhưng mình biết tặng gì đây khi… không còn đồng xu dính túi. Tất cả cũng tại tay Lưu Băng ăn bám này. Hiểu Khê bực bội lườm Lưu Băng một cái, song mặt anh ta vẫn lạnh tanh, không chút phản ứng. Và nốt miếng cơm, Lưu Băng ngước nhìn Hiểu Khê, thủng thẳng thông báo:
“Đồng sẽ đi cùng chúng ta dự sinh nhật Giản Triệt”.
Nhớ lại cảnh Phong phu nhân định đánh Đồng, Hiểu Khê lo ngại: “Ơ, thế còn… Phong phu nhân?”.
Lưu Băng không đáp, buông bát, đứng dậy, đi thẳng về phòng, dập tắt luôn ý định nhờ rửa bát hộ của Hiểu Khê. Ăn nốt chỗ đồ ăn ít ỏi còn lại, Hiểu Khê mệt mỏi thu dọn chén bát và ao ước mau chóng tới một ngày đẹp trời có thể chấm dứt cảnh sống thế này. Tới ngày đó, chắc chắn cô phải ăn mừng.
Trong một siêu thị lớn, Hiểu Khê lếch thếch chạy sau Hạo Tuyết, giọng khẩn khoản thật tội nghiệp: “Tuyết ơi, em xem mấy tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa chọn được món quà gì sao? Chân chị không lê nổi nữa rồi”.
Hạo Tuyết xem ra không hề mệt mỏi, vẫn mải mê lướt nhìn các món đồ trong các quầy kính, hồ hởi nói: “Không, em thấy vẫn không ổn lắm. Nhất định em sẽ tìm ra được một món quà thật đặc biệt tặng anh Triệt”.
Anh mắt Hạo Tuyết mơ màng, cô bé vẫn như đắm mình trong giấc mơ ngọt ngào: “Món quà của em phải là món quà mà anh Triệt thích nhất trong lần sinh nhật thứ mười chín này. Anh ấy sẽ phải giữ nó bên mình không rời, tới tận khi đầu bạc răng long…”.
Hiểu Khê thấy rùng mình. Chao ôi, quả là lãng mạn. Hình như cô chưa từng tặng quà cho người mình yêu. “Thế đó sẽ là món quà gì?”, cô buột miệng hỏi.
Hạo Tuyết lập tức ỉu xìu, đáp: “Em vẫn chưa nghĩ ra, chị nghĩ giúp em với”.
Hiểu Khê nhăn trán suy nghĩ.
Chợt Hạo Tuyết thì thầm: “Chị có nghĩ là Đồng sẽ tới dự không? Em thật không thích chị ấy. Chị ấy kỳ lạ làm sao ấy, không thể nói rõ được. Chỉ cần chị ấy xuất hiện, bầu không khí trở nên quái đản ngay”.
Hiểu Khê cũng gật gù, cảm thấy những lời của Hạo Tuyết không phải vô lý.
Hạo Tuyết vẫn kể tiếp: “Từ nhỏ, anh Triệt đối xử đặc biệt tốt với cô ấy. Em có cảm giác Đồng rất thích anh Triệt, nhưng cũng muốn né tránh anh ấy. Thật không ai hiểu nổi”. Rồi cô lắc mạnh tay Hiểu Khê, lo lắng hỏi: “Theo chị, anh Triệt có thích cô ấy hay không? Nếu có, em phải làm sao đây…?”
Trông sắc mặt Hạo Tuyết đột ngột ỉu xìu, Hiểu Khê lúng túng, không biết phải an ủi ra sao. Mãi một lúc sau, cô mới nhớ ra và thắc mắc: “Sao cơ? Mọi người đã chơi với nhau từ nhỏ? Là bạn thanh mai trúc mã sao?”.
Hạo Tuyết gật đầu, thừa nhận: “Vâng, từ nhỏ, em và anh Hạo Nam đã chơi với anh Triệt và anh Lưu Băng. Do Đồng luôn đi theo anh Lưu Băng như hình với bóng nên cũng biết nhau luôn. Mà chắc chị chưa biết nhỉ? Đồng là một đứa trẻ mồ côi, mới sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, chính Mục bá bá đã nuôi cô ấy”.
Hiểu Khê xót xa: “Thật thế sao? Cô ấy đáng thương quá…”.
Hạo Tuyết bĩu môi: “Hừm, chị và anh Triệt nói y hệt nhau, ai cũng kêu cô ấy đáng thương. Cô ta chỉ muốn anh Triệt động lòng thôi. Hừm, định muốn anh Triệt thương xót sao?”
Hiểu Khê nghe thấy thật chói tai, liền kéo ngay Hạo Tuyết tới trước một chiếc gương lớn gần đó, nói: “Em nhìn kĩ mình xem nào. Lúc nào cũng đố kị như vậy, mặt mũi liệu có vui vẻ được không? Chị như anh Triệt sẽ bỏ chạy xa bay đấy!”.
Rồi cô nghiêm nghị nói tiếp: “Chẳng phải em yêu quý anh Triệt vì anh ấy tài hoa và luôn tốt bụng sao? Vậy anh ấy thương xót Đồng có gì không được? Nếu em ghét Đồng như vậy, anh Triệt sẽ thấy em không đáng yêu tí nào, đúng không?”.
Hạo Tuyết cúi đầu, đứng im thin thít. Hiểu Khê xoa đầu cô bé, động viên: “Thôi em, đừng nói xấu Đồng nữa. Tập trung suy nghĩ nên mua món quà gì thật ý nghĩa cho anh Triệt đi!”.
May có Hiểu Khê nhắc nhở. Hạo Tuyết tươi tỉnh ngay: “Vâng vâng, phải đi tìm quà thôi. Chị phải đưa em đi tìm quà tiếp nhé. Em không chịu để chị bỏ rơi em đâu đấy”.
Hiểu Khê rầu rĩ, lê tiếp đôi chân mỏi nhừ theo sau Hạo Tuyết. Vừa đi cô vừa nghĩ tới gương mặt tươi sáng và đôi mắt đẹp của Giản Triệt làm nguồn động viên.
Sinh nhật Giản Triệt, Hạo Tuyết mặt tươi rói trao cho anh một gói quà được gói ghém rất sang trọng, dịu dàng nói: “Chúc mừng sinh nhật, mong anh thích món quà này”.
Trong gói quà là một chiếc đồng hồ đeo tay tuyệt đẹp mà Hạo Tuyết gửi gắm hy vọng Giản Triệt sẽ nhớ tới mình từng giờ từng phút mỗi khi anh xem giờ.
Giản Triệt cám ơn và mở gói quà. Anh tấm tắc: “Đẹp quá, cám ơn em. Nhưng món này đắt quá, em không cần phí tiền như vậy”.
Hạo Tuyết bụng mừng như mở cờ. Khen quà đẹp vậy chắc chắn anh ấy thích rồi.
Đồng xuất hiện trong chiếc váy đầm đen dài tuyệt đẹp, cô khẽ khàng nói: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ”.
Triệt ngẩng lên nhìn Đồng, ánh mắt như phủ hơi sương, mơ màng.
Lưu Băng hờ hững nhắc: “Công của mình đó! Thuyết phục mãi mới chịu tới”.
Giản Triệt mừng rỡ khoác vai Lưu Băng: “Cám ơn cậu nhiều lắm. Đúng là bạn tốt có khác”.
Đồng tới trước mặt Giản Triệt, tháo luôn sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, chìa ra trước mặt anh, khẽ nói: “Tặng anh này!”.
Hạo Tuyết bực tức, lẩm bẩm: “Sao cô ta dám…”.
Hiểu Khê tò mò vì chưa hiểu rõ sự tình, kéo tay Hạo Tuyết ra ý hỏi.
Cô bé quay sang, nói nhỏ giải thích: “Đó là sợi dây chuyền Đồng đã đeo trên người từ nhỏ, bình thường chẳng ai đụng vào được. Nghe nói, khi Mục bá bá nhặt được cô ta, trên người đã có sợi dây đó rồi. Chắc của bố mẹ cô ta để lại”.
Giản Triệt kinh ngạc nhìn sợi dây chuyền kỷ vật, xúc động nói: “Đây là… Anh không…”.
Đồng mỉm cười, nói: “Không sao, để em đeo cho anh”. Rồi cô nhẹ nhàng kéo anh lại gần, khẽ khàng đeo sợi dây chuyền lên cổ anh, rồi in dấu đôi môi lên má Giản Triệt:
“Trời ơi, đồ khốn nạn!”, một tiếng thét to xé tan bầu không khí thơ mộng.
Một bóng người lao tới. “Bốp!”, một tiếng tát vang lên chói tai, rồi Đồng ngã nhào xuống đất, má in hình mấy vết ngón tay đỏ ửng. Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến Hiểu Khê trở tay không kịp. Cả phòng khách bỗng huyên náo, lộn xộn. Ai đã giở trò thế nhỉ?
Hiểu Khê đứng vụt lên quan sát, định lớn tiếng tìm ra thủ phạm. Thì ra là Phong phu nhân gây chuyện.
Bà ta đang đứng trước mặt Đồng, mắt long lên sòng sọc, quát lớn: “Con tiện nữ trơ trẽn này, dám đụng tới người con trai ta sao?”.
Đồng cắn răng gượng đứng lên, không dám cãi một tiếng. Hiểu Khê thấy má Đồng sưng húp, xót xa chạy tới, định đỡ dậy nhưng Giản Triệt đã nhanh tay hơn cô, vội đỡ Đồng đứng lên, xoay gương mặt cô lại, đau đớn hỏi: “Đau lắm phải không em?”.
Đồng gượng đau, chớp mắt nhỏ nhẹ đáp: “Không sao ạ!”.
Thấy Đồng vẫn đứng gần Giản Triệt, Phong phu nhân lại điên tiết gào lên: “Mày còn dám lại gần con trai ta sao? Đồ không biết trơ trẽn kia. Xéo ngay. Ai cho mày tới đây? Ai mời mày hả?”.
“Cô ấy là do tôi đưa đến. Muốn đuổi, đuổi cả tôi một thể!”.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, khiến Phong phu nhân giật mình ngưng bặt.
Té ra là Mục Lưu Băng. Hiểu Khê thầm tán thưởng, chà chà, chí ít cũng phải có phong độ như vậy chứ.
Thế nhưng vừa nhìn thấy Giản Triệt vẫn đang đỡ Đồng, lòng Phong phu nhân lại ngùn ngụt lửa giận, tiếp tục sấn lên quát tháo: “Đồ đê tiện! Mày tưởng có Mục thiếu gia ra mặt là yên chuyện sao? Mày là thá gì? Dám dụ dỗ con trai ta sao? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Chỉ cần ta còn sống ngày nào, mày đừng mong lại gần con tao một bước!”. Vừa nói, bà ta vừa lăn xả vào giật tóc Đồng.
Đồng đau đớn đến ứa nước mắt, hét ầm lên: “Ối, đau quá! Chết mất!”.
Giản Triệt ra sức giằng tay mẹ lại, can ngăn: “Mẹ, không được vậy”.
Mục Lưu Băng cũng nhảy vào cuộc, túm chặt lấy tay Phong phu nhân, kiên quyết nói: “Đồng là người của Mục gia, không đến lượt bà giáo huấn cô ấy”.
Bỗng bố của Giản Triệt xuất hiện. Ông rẽ đám đông khách khứa đang tò mò đứng nhìn, bước vào, tới thẳng trước mặt ba người đang giằng co nhau.
Hiểu Khê luống cuống kép Hạo Tuyết sang một bên, “Bốp!”, trên mặt của Phong phu nhân đã in dấu mấy ngón tay.
Ông gằng giọng nói: “Bà về phòng ngay. Thật là xấu hổ! Thật là mất mặt!”
oOo
Màn đêm đã buông xuống. Hiểu Khê kéo Lưu Băng ra vườn hoa nhà họ Phong. Tâm trạng của cô lúc này cũng u ám như màn đêm. Cô không thể hiểu nổi tại sao Phong phu nhân lại đối xử với Đồng như vậy? Rồi họ sẽ ra sao nhỉ? Lần nào gặp nhau cũng gầm gào như kẻ thù ư? Không biết đã có chuyện gì xảy ra nhỉ? Mình phải làm gì để giúp họ đây? Đầu Hiểu Khê như nổ tung bởi hàng trăm câu hỏi. Đột nhiên cô nhớ tới lời nói buồn bã của Đồng ở nhà cô trước kia, “Bởi vì … đó là mẹ anh Triệt”.
Hiểu Khê rất hiểu nỗi khó xử của Đồng, nhất là khi người ghét mình thậm tệ lại chính là người thân yêu ruột thịt của người mà mình yêu thương. Đúng là thật khó xử. Hiểu Khê thấy thật lúng túng và chua xót.
Hiểu Khê không nhịn nổi, liền hỏi Lưu Băng đang ngồi kế bên: “Anh ơi, có phải Đồng là trẻ mồ côi không?”.
Lưu Băng gật đầu chắc nịch.
“Vậy Mục gia có yêu quý và đối xử tốt với cô ấy không?”, cô hỏi tiếp.
Lưu Băng lắc đầu, vẫn chắc chắn như vậy.
“Tại sao? Đồng đã coi Mục gia như nhà mình mà”, Hiểu Khê kêu ầm lên đầy bất bình.
“Nhưng Mục gia chỉ coi Đồng như một con ở không hơn không kém”, Lưu Băng lạnh nhạt đáp và giải thích thêm khi thấy Hiểu Khê cứ tròn xoe mắt, “Nếu cô ta không có ích, Mục Anh Hùng hẳn đã đuổi tống Đồng ra khỏi Mục gia từ lâu rồi. Ông ta đâu có thương xót gì ai đâu”.
Hiểu Khê buồn rầu hỏi: “Vậy chả lẽ không có ai yêu thương và thực sự quan tâm tới Đồng sao?”.
Lưu Băng suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc có Giản Triệt đấy. Anh thấy cậu ta đối với Đồng không tệ”.
“Thế còn anh?”, Hiểu Khê ngứa miệng hỏi tiếp: “Chả lẽ anh không yêu thương và quan tâm tới Đồng sao? Em nghe mọi người cùng chơi với nhau từ nhỏ, là bạn thanh mai trúc mã cơ mà”.
Lưu Băng cười cười: “Anh thì quan tâm gì tới ai đâu”, rồi đột nhiên anh ta xoa bụng, nhăn nhó: “Đói quá! Đau hết cả bụng”.
Hiểu Khê sực nhớ lúc nãy mọi người bận rộn vụ scandal vừa rồi, chưa ai kịp ăn uống gì. Hiểu Khê kéo Lưu Băng ra ngoài này ngồi để tránh không khí căng thẳng trong phòng.
Cô vội vã giục: “Anh vào tìm đồ ăn đi, nếu không lại đau dạ dày đấy”.
Lưu Băng ngần ngừ: “Còn em? Em không đói sao?”.
Hiểu Khê xua tay: “Không sao. Em vẫn no lắm. Anh cứ vào nhà đi. Lát em sẽ vào sau”. Chợt cô phát hiện ra một điều thú vị, liền kéo tay Lưu Băng lại, hỏi nhỏ: “Này, hình như anh đã biết cách quan tâm tới người khác rồi đó. Chả phải anh vừa lo em đói đó sao?”.
Lưu Băng ngượng nghịu quay người bỏ đi.
Lưu Băng đi khuất đã lâu, Hiểu Khê duỗi dài đôi chân thư thái, lim dim ngắm trời ngắm đất. Đúng lúc cô định bụng đứng lên, bỏ vào trong nhà thì nghe tiếng Đồng dịu dàng ở lùm cây gần đó.
Cô giỏng tai lên, nghe thấy rõ tiếng Đồng: “Em rất buồn… hôm nay là sinh nhật anh… nhưng lại làm anh không vui. Em thật có lỗi”.
Tiếng Giản Triệt trầm ấm: “Không sao, tại mẹ anh cả, làm hỏng buổi gặp hôm nay. Cho anh xin lỗi thay mẹ mình. Em đừng giận nhé!”.
Giọng Đồng buồn rầu: “Tại sao lần nào mẹ anh cũng không thích em thế nhỉ?... Hay là tại… địa vị em thấp hèn… mồ côi cha mẹ… làm tôi tớ cho nhà Mục gia?”.
Im lặng, Giản Triệt không biết trả lời ra sao.
Đồng nghẹn ngào hỏi: “Anh có nghĩ vậy không? Anh có nghĩ em là thân phận mồ côi thấp kém… không xứng với anh không?”
Tiếng Giản Triệt hốt hoảng: “Đồng, em chớ nghĩ vậy…Anh chưa bao giờ có suy nghĩ như thế”.
Đồng vui sướng nói: “Cám ơn anh. Em biết anh rất tốt đối với em, luôn trân trọng và quan tâm tới em”.
Hình như Giản Triệt đã thay đổi vị trí, ôm lấy Đồng, vỗ lên vai, an ủi: “Em đừng nghĩ lung tung quá nhiều!”.
Đồng sung sướng nói: “Em hạnh phúc quá, chỉ cần anh ở bên em, đối xử tốt với em mãi mãi”.
Họ nép vào nhau, chở che cho nhau trong tình thương yêu. Hiểu Khê cảm động tới rớt nước mắt. Cô gắng ngồi im, không phát ra tiếng động sột soạt vì không muốn phá hỏng bầu không khí hạnh phúc này.
Chợt, có tiếng hôn khẽ lên da thịt. Lặng phắc như tờ.
Người Giản Triệt bỗng như đông cứng khi làn môi mọng như cánh hoa hồng của Đồng chợt đậu lên mặt anh.
Giản Triệt thì thầm khó nhọc: “Đồng… cám ơn em… anh không thể”.
Đồng thấy mình như tan ra, nức nở: “Tại sao? Tai sao anh… mãi mãi không thể? Anh khinh em phải không? Hay là em… không đáng được hưởng hạnh phúc như bao cô gái khác?”.
Tiếng Giản Triệt đau đớn: “Không phải vậy đâu, Đồng…”.
Giọng Đồng vẫn nghẹn ngào, hình như cô đang khóc trong tuyệt vọng: “Anh không hề thích em thực sự”.
Giản Triệt nhắm nghiền mắt, gượng nghĩ ra từng ý: “Tại anh… anh cứ nghĩ…”.
Chợt Đồng nín khóc, lạnh lùng hỏi: “Anh đã thích người khác phải không?... Là cô ấy sao?”.
Hiểu Khê giỏng cả tai vẫn chịu không thể đoán nổi đó là ai.
Giản Triệt vội vã đáp: “Không, không phải đâu”.
Đồng hỏi đầy hy vọng: “Vậy tại mẹ anh phải không? Em sẽ làm tất cả để thay đổi cách nghĩ của bà ấy…”
Giản Triệt vẫn lắc đầu: “Không, không phải”.
Đồng cười cay đắng: “Vậy tức là do anh không thích rồi. Sao anh phải đóng kịch thế? Anh không thích em, tại sao còn ra vẻ tốt với em, quan tâm tới em? Em không muốn người ta thương hại”.
Giản Triệt ôm Đồng, an ủi nhưng bị cô đẩy ra.
Đồng hỏi, giọng khô khốc: “Anh thương em kiểu thương em gái, phải không?”.
Giản Triệt gật đầu.
Đồng sụt sịt một hồi rồi bình tâm lại, lau nước mắt và nói bằng giọng lạnh tanh: “Phong thiếu gia, xin lỗi về những hành vi bất nhã vừa rồi. Thiếu gia yên tâm rằng mình sẽ không bao giờ bị quấy rầy nữa”.
Nói xong, cô đứng lên, kiêu hãnh như một con chim bị thương.
Giản Triệt kéo tay Đồng lại, ấp úng: “Em…”.
Thái độ của Đồng thật cương quyết, cô giật tay lại, khom người lại chào rồi bỏ đi.
Hiểu Khê lặng lẽ khóc. Cô ngồi trong lùm cây bên này rất lâu, không dám ra vì sợ Giản Triệt bẽ mặt.
Đột nhiên cô nghe tiếng anh gọi: “Hiểu Khê, ra đây đi”.
Cô giật mình, lẽ nào mình bị lộ sớm thế, rồi gãi đầu gãi tai, lúng túng chui ra, hỏi: “Sao anh biết em trong này? Anh biết lâu chưa?”.
Giản Triệt cười, xoa đầu Hiểu Khê nói: “Sao mà không biết cơ chứ, em khóc to đến mức người trong nhà cũng có thể nghe thấy đấy”.
Thật sao, có lẽ nào mình bất cẩn như vậy nhỉ? Hiểu Khê thầm nghĩ và thanh minh: “Thật ra, em không hề có ý định nghe lén chuyện bọn anh đâu. Em vốn… ngồi đó với Lưu Băng từ trước”.
Giản Triệt xua tay, “Không sao, anh biết, bọn anh đến sau mà”, rồi nói tiếp, “Em có bận gì không? Ngồi xuống đây với anh một lúc nào”.
Hiểu Khê ngoan ngoãn ngồi phệt xuống bãi cỏ cạnh Giản Triệt. Cô ngắm kĩ gương mặt anh, thấy rất thương tâm. Đó là một gương mặt mệt mỏi, đau đớn, muộn phiền, đầy dày vò. Cả hai cứ im lặng như vậy suốt nửa giờ đồng hồ. Giản Triệt cứ nhìn ra xa còn Hiểu Khê thì nhìn anh.
Bỗng, Giản Triệt cất tiếng: “Sao em không nói gì, cứ nhìn anh hoài thế?”.
Hiểu Khê giật mình đáp: “Cái miệng của em rất lanh chanh, toàn nhanh nhẩu với một lô điều không nên nói… Sợ anh buồn thêm”.
Chợt cô nhớ ra chưa tặng quà sinh nhật cho Giản Triệt. Từ lúc đến nhà anh, cô cứ bận chuyện Đồng với Phong phu nhân, rồi tất cả lại chạy ra ngoài vườn, quên khấy mất lý do chính tới dự tiệc.
Hiểu Khê lấy trong túi xách ra một hộp quà nhỏ xinh xắn, đưa cho Giản Triệt và nói: “Chúc mừng sinh nhật anh, hy vọng anh sẽ thích”.
Giản Triệt từ từ mở hộp, nhấc món quà bên trong ra.
Một âm thanh trong trẻo đáng yêu vang lên “tinh tang tinh tang”. Chiếc phong linh nhỏ nhắn nhưng rất đẹp, có hình ngôi sao, hạc giấy và một quả chuông nhỏ xinh xắn.
Giản Triệt khen: “Dễ thương lắm, em tự làm phải không? Anh rất thích, cám ơn em”.
Hiểu Khê cười sung sướng: “Em không có tiền mua quà nên tối qua thức cả đêm để làm đấy. Nghe nói, khi một người đứng trước phong linh cầu nguyện, nếu phong linh tự phát ra tiếng chuông mà không cần gió thổi, thì dù người đó có chuyện buồn gì cũng lập tức tan biến.
Giản Triệt nhìn cô trìu mến, hỏi lại: “Thật sao? Vậy chắc anh sẽ đứng trước nó cầu nguyện suốt ngày”.
Hiểu Khê cười nói, “Cũng không chắc sẽ linh nghiệm thế đâu, nhưng đây là tâm nguyên của em. Em mong anh luôn vui vẻ, mãi mãi không lo âu phiền muộn…”.
Giản Triệt xếp gọn chiếc phong linh vào lại hộp quà, rồi chăm chú nhìn cô, hỏi rất nghiêm túc “Hiểu Khê này, em không thắc mắc về chuyện Đồng chứ?”.
Hiểu Khê gãi đầu, ấp úng: “Thường ngày em có hơi lỗ mãng, chưa phân rõ trắng đen đã vội hành động, như việc em cư xử với Hạo Nam trước kia… Nhưng em tin tưởng anh. Anh không cố ý làm tổn thương người khác”.
Giản Triệt im lặng, gương mặt vẫn không hết muộn phiền.
Hiểu Khê tò mò hỏi: “Anh không thích Đồng thật sao? Sao lại từ chối cô ấy?... Nhưng… em thấy anh cũng thích Đồng thật mà. Cô ấy đẹp và dịu dàng như thế… Mỗi lần thấy cô ấy, anh đều rất vui…”.
Giản Triệt thở dài: “Làm sao anh có thể không thích Đồng cơ chứ?”.
Hiểu Khê thấy thật khó hiểu, dù sao cả hai đều thích nhau cơ mà. Cô buột miêng hỏi: “Vậy sao anh không hôn cô ấy? Chẳng phải truyện đã nói, Hoàng tử hôn nhẹ lên môi công chúa, họ yêu nhau, vượt qua mọi trở ngại để hướng đến tương lai tươi đẹp sao!”.
Giản Triệt đang rầu rĩ, nghe thấy cũng phải phì cười: “Ôi, Hiểu Khê, em đang làm thơ sao?”
Hiểu Khê ngơ ngẩn ngắm Giản Triệt. Nụ cười của anh bừng sáng như ánh trăng xua tan mây đen. Cô đang định bụng làm thêm mấy bài thơ chọc cười để anh cười tiếp thì nụ cười trên mặt Giản Triệt đã tắt.
Anh cười đau khổ, lắc đầu nói: “Anh không thể có tình cảm quá xa với Đồng”.
“Vô lý, tại sao?”, Hiểu Khê bật hỏi đầy bất bình, “Cô ấy thích anh, anh cũng thích cô ấy.Vậy có gì trở ngại? Tại sao hai người không thể đến với nhau, cùng hướng tới một tương lại tốt đẹp?”.
Giản Triệt không đáp, chỉ dõi ánh mắt đau đớn ra xa.
Nhưng Hiểu Khê quyết không bỏ qua, tiếp tục chất vấn không ngừng. “Tại sao hai người không thể yêu nhau? Lẽ nào anh chỉ thương cô ấy như em gái? Hừm, cái lý do này của anh đã cũ mèm, thật khó tin. Đồng đâu phải là em gái anh. Anh nói vậy sẽ khiến cô ấy đau lòng lắm…!”.
Sắc mặt Phong Giản Triệt chợt trắng bệch. Hiểu Khê ngạc nhiên nhìn anh. Dường như cô đã nói trúng điều gì. Một ý nghĩ vụt qua đầu cô.
Hiểu Khê kinh ngạc kêu lên, nắm chặt bàn tay Phong Giản Triệt: “Ôi, lẽ nào…! Không lẽ… Đồng là…”. Hiểu Khê nghĩ thầm, bi đát thật, y hệt những chuyện tình bất hạnh mà truyền hình vẫn thường chiếu. Sao cuộc đời này lại quá nhiều chuyện trùng lặp éo le như vậy nhỉ? Ôi, anh Giản Triệt thật đáng thương quá. Giản Triệt vẫn im lặng. Hiểu Khê nhìn anh đau xót.
Mãi một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn cô, nói: “Hiểu Khê, sao lúc nào em cũng thông minh thế nhỉ?”
Hết chương 4