Trời trong xanh, mây trắng bay, gió hây hẩy. Thật là mát mẻ và dễ chịu.
Ngày đầu tiên đến trường mới, lại gặp hôn trời đẹp như vậy, xem ra mình gặp may đây.
Minh Hiểu Khê nghĩ thầm và hít hơi thật sâu, vui vẻ tiến bước về phía ngôi trường mới – Học viện Quang Du.
Chưa kịp tới cổng trường, Hiểu Khê đã phải tấm tắc khen. Trời ơi! Cổng trường sao mà đẹp thế không biết. Cột đá cẩm thạch như cao vút tận trời xanh. Những hàng chữ mạ vàng trên đó sáng chói cả mắt hết thảy mọi người, dù ở cách xa trường tới một khoảng đường.
Cô chặc lưỡi, trời ơi, Học viện Quang Du hoành tráng thật, không hổ danh là học viện danh giá nhất của quần đảo Tủy Cảnh. Chả trách mẹ phải tốn rất nhiều tiền của mới đưa được mình vào học ở đây. Tuy không nỡ rời xa gia đình và bạn bè nhưng Hiểu Khê tin rằng mình là người có thể thích nghi được với điều kiện sống ở mọi nơi. Cô ưỡn ngực đi tiếp, chắc hẳn bước mở màn ở đây hẳn sẽ rất tuyệt diệu.
Đột nhiên, đầu óc cô chợt linh hoạt. Cái gì thế nhỉ?
Trên con đường mà mình vừa đi qua, hình như có chuyện gì đó… thật bất thường. Hiểu Khê rón rén như một con mèo, nép vào một góc quan sát. Cô nhìn thấy có mấy gã cao to vạm vỡ mặc veston đang vây quanh một cậu thiếu niên ốm yếu, điệu bộ không mấy thân thiện. Hiểu Khê nhăn mũi, cảm giác thật bất ổn. tình hình có vẻ không hay tí nào, cứ như sắp đánh nhau ấy. Chỉ cấn liếc mắt qua, cô đã thấy đám người kia đích thị là dân xã hội đen, dù có mặc veston đạo mạo chăng nữa. Hiểu Khê dám quả quyết, tất thảy bọn xã hội đen trên thế giới đều giống như nhau. Trước khi đến đây, cô có nghe nói xã hội đen ở đây hoành hành ngang ngược, coi trời bằng vung. Không ngờ ngay ngày đầu tiên tới đây, cô đã chạm trán với chúng.
“1, 2, 3, 4 …” – Hiểu Khê nhẩm đếm số người để ước lượng khả năng đối phó. “Phải bình tĩnh, phải thả lỏng mới được… nhất định mình sẽ đánh tan chúng”, cô thấm nhắc nhở.
Với bản tính thích dẹp chuyện bất bình, trưởng thành từ võ quán Trường Thắng, được cha là chủ võ quán Minh Trường Hà – “Võ lâm đệ nhất cao thủ” đích thân dạy dỗ, thế nên Minh Hiểu Khê rất tự hào là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đánh thua bất kỳ ai. “Giữa đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ” đã trở thành châm ngôn sống của Hiểu Khê bấy lâu nay.
Trong lúc Hiểu Khê đang lẩm nhẩm tính toán và sôi máu trước tụi xã hội đen nọ, cô thấy đám người đó càng vây chặt lấy người thanh niên….Có phải chúng muốn đánh nhau không nhỉ? Chúng định ỷ đông ức hiếp kẻ yếu sao? Hiểu Khê tức giận tới nỗi tóc tai dựng đứng, mắt giận căng tròn. Hừm, đã lâu chưa được đánh nhau, tay chân mình cũng ngứa ngáy lắm rồi đây, cô lẩm bẩm. Trước đây ở nhà, cứ chỗ nào cô hay lui tới và ngứa tay dạy dỗ lũ côn đồ những trận đòn thê thảm, chúng đều lẩn như trạch mỗi khi thấy bóng dáng cô.
Bốn tên côn đồ đang tính đụng đến cậu thanh niên kia, chợt nghe một tiếng quát lớn:
“Dừng tay!”.
Tiếng quát thật gọn và đanh thép, khiến tất thảy đều sững sờ và dừng hết lại, quay ra nhìn.
Chúng chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu nhảy vọt ra trước mặt, hai tay nắm chặt, mắt trợn tròn giận dữ, động tác đầy đe dọa, giống hệt các thiếu nữ trong phim hoạt hình vậy. Cô phẫn nộ quát:
“Ê, bọn cặn bã kia, giữa ban ngày ban mặt lại đi ăn hiếp sinh viên hiền lành. Hãy xem ta dạy dỗ các ngươi ra sao!”.
Đám côn đồ và cả cậu thiếu niên kia đều nhìn cô đầy kinh ngạc. Một tên tiến lại gần Hiểu Khê, cười khinh khỉnh ra điều cô không biết lượng sức. Nhưng hắn vừa đưa tay ra. Cô đã nhanh như chớp, túm chặt lấy và dùng hết sức vật qua vai, nện hắn đánh rầm một cái xuống đất. Cả đám người kia trợn mắt đứng sững sờ vì sự việc xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ.
“Ối, chết mất, đau quá!”, Gã kia vẫn nằm trên đất, rên la thảm thiết.
Minh Hiểu Khê cười đắc ý: “Hừm, đã chừa thói bắt nạt người khác chưa? Sau này nếu định làm chuyện xấu gì, hãy nhớ đến ta nhé!”. Nói xong, cô quay lại nhìn ba tên còn lại, cử chỉ thật đe dọa. Chúng tái mặt, lùi một bước. Hiểu Khê được nước, lại càng xông lên, mặt mũi rạng rỡ hưng phấn.
Lúc này, cậu thanh niên bị nhầm là “kẻ bị bắt nạt” kia mới hạ giọng:
”Về thôi”.
Cả đám tuy rất bực bội, nhưng không dám ra mặt phản kháng Hiểu Khê,chỉ biết đỡ tên bị đánh dậy, rồi cùng nhau hậm hực đi về phía chiếc ô tô đang đậu gần đó. Chiếc xe rồ máy, phả ra một luồng khói xanh lè rồi chạy mất. Minh Hiểu Khê ngẩn ngơ đứng nhìn, bủi môi lẩm bẩm: Thế là sao nhỉ?
Cô quay đầu lại, cả cậu thiếu niên được cô “cứu” lúc nãy cũng biến mất. Sao không thèm cảm ơn lấy một tiếng nhỉ? Hiểu Khê bực mình đuổi theo, định bụng phải dạy cho hắn một bài học. Khi tới gần, cô phát hiện thấy cậu ta rất cao, chắc hẳn phải trên 1m80. Phải cố gắng lắm, cô mới túm được vai cậu ta, rồi mắng ngay:
“Kẻ vong ân bội nghĩa kia, đối với người cứu mình ngay cả một câu cảm ơn cũng không có sao?”. Cậu ta liền quay lại.
Trời ơi! Trên đời này lại có một người đẹp trai, mặt mũi thanh tú giống như trong tranh vẽ như thế này sao. Minh Hiểu Khê đỏ bừng mặt. Cô chưa bao giờ thấy người đẹp trai đến vậy. Bàn tay cô đang túm trên vai anh ta chợt buông lơi. Chỉ có điều, ánh mắt cậu ta lạnh tanh, như một cơn gió lạnh vậy, lạnh đến nỗi toàn thân cô như run rẩy.
Cậu ta lạnh nhạt nhìn cô, rồi đột ngột hất tay cô xuống giống như đang phủi ruồi vậy, bực bội buông ra một câu:
“ Đồ nhiều chuyện”.
Hiểu Khê bị sốc khủng khiếp, cứ ú ớ: “Ơ…ơ…cậu…”.
Cậu thiếu niên chẳng thèm đếm xỉa tới cô, cũng không thèm cám ơn cô một tiếng cho phải phép, cứ thế ngạo nghễ đi thẳng.
Máu trong đầu Hiểu Khê bốc cao, giận đến nỗi muốn nổ tung. Cô cứ đứng đó, chửi rủa gã thanh niên vong ân bội nghĩa nọ tới chín chín tám mươi mốt lần, mãi cho đến khi tiếng chuông từ Học viện Quang Du réo vang. “Chết, trễ giờ rồi!”, Hiểu Khê cuống cả lên, vắt chân lên cổ chạy về phía cánh cổng lớn đang từ từ khép lại.
Tuy Hiểu Khê đến trễ ngay trong ngày đầu nhập học nhưng đã tạo được ấn tượng sâu sắc đối với các bạn học lớp B2. Hiểu Khê vẫn tự hào về khả năng làm quen của cô đã được xếp vào hạng “không ai sánh kịp”. Chưa đầy dăm ngày, cô đã hòa mình vào cả lớp. Thậm chí mới đến ngày thứ mười lăm, Hiểu Khê đã được mọi người đề cử làm lớp trưởng phụ trách kỷ luật. Báo tường của Học viện Quang Du còn trao cho cô giải “Sinh viên thân thiện nhất” trong tháng.
Nhờ tận dụng “mạng lưới tình báo” mới thiết lập. Minh Hiểu Khê hiểu rõ tình hình trong ngoài của học viện dù cô mới tới chưa đầy một tháng.
Học viện Quang Du là ngôi trường danh giá nhất ở quần đảo Tủy Cảnh. Sinh viên học ở đây nếu không phải là con nhà giàu có thì cũng là con cháu các nhà quyền quý. Hầu hết các con cái các ông chủ của các tập đoàn lớn nổi tiếng khắp thế giới đều đã, đang và sẽ học tập ở đây. Minh Hiểu Khê là một trường hợp đặc biệt. Cô chỉ là người thân của ông chủ một công ty nhỏ nhưng có thể xin học ở đây, hòa nhập được với các bạn. Đúng là một ngoại lệ chưa từng có trong lịch sử Học viện Quang Du.
Học viện Quang Du giờ càng nổi tiếng hơn bởi…(Nói tới đây, Tiểu Tuyền mơ màng, hai má ửng hồng, nước daxi ứa ra)… vì “ba công tử Quang Du” giàu có nhất, thế lực nhất, khiến người ta mê mẩn nhất, khiến người khác không thể cưỡng lại nhất trên toàn thế giời này…Không, phải nói là trên toàn vũ trụ mới đúng đang học ở đây…Minh Hiểu Khê sau khi sàng lọc lại những lời nói của Tiểu Tuyền, cộng thêm các lời giới thiệu của những bạn học khác, đã nắm được tình hình cơ bản của “ba công tử Quang Du” như sau:
_ Phong Giản Triệt:18 tuổi, cao 1m82, lớp A3, cháu đích tôn duy nhất của gia tộc họ Phong có thế lực lớn nhất trong giới chính trị. Thành thạo cầm kì thi họa, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự.
_ Đông Hạo Nam:18 tuổi, cao 1m81, lớp A3, cháu đích tôn của tập đoàn tài chính gia tộc họ Đông lớn nhất trong giới thương nghiệp. Tính tình nóng nảy nhưng rất đẹp trai.
_ Mục Lưu Băng: 18 tuổi, cao 1m81, lớp A3, kẻ thứ kế “Liệt Viên Đường”- một tổ chức xã hội đen lớn nhất. Tình nết lạnh lùng, được mệnh danh là “chàng trai đẹp nhất” Quang Du.
Ba chàng trai đẹp “có một không hai” này là người tình trong mộng của biết bao cô gái hiện nay. Các nữ sinh của học viện có cơ hội thuận lợi để tiếp cận nhưng không biết quý trọng, lại đi ganh tị với biết bao thiếu nữ mộng mơ khác. Và ngay cả Hiểu Khê cũng không hề để ý tới sức hấp dẫn của ba chàng trai nọ.
Hôm đó, đến phiên Minh Hiểu Khê và Mẫn Dung trực nhật. Hiểu Khê lấy đầu ngón tay út móc vào túi rác to tướng, nhẹ nhàng như nhất một chú gà con. Trong khi đó Mẫn Dung thở phì phò, trán đẫm mồ hôi, khệ nệ xách túi rác bé tí. Hiểu Khê nhìn bạn, ngạc nhiên: “Mình nhớ lúc nãy đã chọn túi rác nhẹ cho cậu cầm rồi mà. Sao trông vất vả thế?”
Mẫn Dung cười ngại ngùng: “Tại mình vô dụng quá” Minh Hiểu Khê lắc đầu: “Cậu nên rèn luyền sức khỏe, nếu không làm sao khỏe được? Có điều…”. Cô dùng ngón tay khác đón lấy túi rác của Mẫn Dung: “Hôm nay thì thôi, để mình giúp cậu vậy”. Mẫn Dung cảm động: “Hiểu Khê, cậu tốt quá, chả trách mọi người đều yêu thích cậu”.
“Tránh đường! Tránh đường!”. Đột nhiên một đám nữ sinh từ phía sau cuống cuồng chạy tới, la hét om sòm như lũ điên. “Tránh đường! Tránh đường nào!” Bọn họ vui mừng reo hò, cùng xông về một hướng. Minh Hiểu Khê nhanh tay lẹ mắt túm một nữ sinh trong đó. Người đó vội vàng quay đầu lại. A, chính là Tiểu Tuyền!
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Minh Hiểu Khê hỏi luôn. Tiểu Tuyền mặt mày rạng rỡ, hoa chân múa tay, trả lời: “Đó là…A!...Đó là…Ba công tử”. Hiểu Khê bình tĩnh hỏi tiếp “ Ba công tử Quang Du xuất hiện chứ gì?” Tiểu Tuyền kinh ngạc nhìn bạn “Mình chưa nói hết, sao cậu biết vậy?” Hiểu Khê thầm nghĩ, đám nữ sinh vô duyên vô cớ, túm tụm lại giống như bầy gián, lại reo hò “Ba công tử”, khỏi cần nói cũng biết ai đến.
“A…Ba công tử!”. Tiếng reo hò đinh tai vang lên bên người, ồn ào không chịu nổi. Mẫn Dung tuy lao động lạch bạch như vậy, nhưng phản ứng lúc này sao thật lanh lẹ, chụp ngay tay của Hiểu Khê, hai tay đang xách hai túi rác to tứớng, bị Mẫn Dung,Tiểu Tuyền kẹp hai bên trái, phải, lôi chạy về phía trứơc. Cô vừa chạy vừa nghĩ, bây giờ nếu cho họ thi chạy 100 mét, thành tích chắc chắn rất xuất sắc.
Cảnh tượng thật hoành tráng. Một đám đông trong ba lớp, ngoài ba lớp, bị vây kín đến nỗi một con kiến cũng không lọt nỗi. Ngay cả nhóm F4 xuất hiện, chắc cũng phải thèm muốn vì chưa chắc đã đông bằng. Tiểu Tuyền thật bản lĩnh, nắm tay cô và Mẫn Dung chen lách bằng được trong đám đông, cuối cùng lách được vào lớp trong cùng. Nhưng đáng tiếc chỉ thấy được phần lưng của “Ba công tử Quang Du”.
Tiểu Tuyền đứng dựa vào vai Minh Hiểu Khê, ngây ngất ngắm ba công tử, hết lời tấm tắc: “Hiểu Khê, thấy chưa, ba chàng đẹp trai này, ngay cả lưng họ cũng đẹp nữa…”. Mẫn Dung cũng dựa vào vai còn lại của Hiểu Khê, mê mẫn: “Thật khiến người ta phải si mê…”. Hiểu Khê từ trước tới giờ không để ý tới sức hấp dẫn của “Ba công tử Quang Du” nhưng lần này phải thừa nhận ba chàng trai trước mặt cô rất tuyệt vời, thân hình cao lớn, điển trai, thật không hổ danh được các nữ sinh thần tượng.
Đám nữ sinh đứng trước mặt “Ba công tử Quang Du” thì mê mẫn ngắm nghía họ như bị hớp hồn. Có mấy nữ sinh bạo gan hình như đã chuẩn bị trước, xúc động trao thư và quà tặng để bày tỏ tình cảm. Minh Hiểu Khê đột nhiên phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị: “Tiểu Tuyền này, tại sao những món quà đó chỉ tặng cho một người vậy? Có phải là anh ấy được hâm hộ nhất không?” Tiểu Tuyền kẽ đáp: “Phong Giản Triệt đúng là người được ái mộ nhất, Nhưng Đông Hạo Nam và Mục Lưu Băng cũng được không ít người hâm hộ đâu. Mà là bởi vì …Trời ơi!...”
Minh Hiểu Khê thấy xung quanh vô cùng ngộp thở vì bị chen lấn xung quanh. Tiểu Tuyền và Mẫn Dung túm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô dịch ra ngoài cho dễ thở. Một nữ sinh trông khá xinh xắn, mặt mũi hớn hở, kệ nệ bê một cái bành gatô dâu, bẽn lẽn đi đến trước mặt Đông Hạo Nam, ấp úng nói: “Anh Hạo Nam, đây là…” Tiểu Tuyền ghé tai Hiểu Khê nói nhỏ: “Cá với cậu là con bé này sẽ trở thành khuôn mặt bị dính bành gatô thứ 36 của Học viện Quang Du đấy…”
Hiểu Khê vẫn chưa hiểu thỉ nghe thấy…bộp!! Đông Hạo Nam không thương tiếc ném bộp chiếc bánh gatô nọ vào mặt cô bé vừa tặng. Gương mặt xinh xắn của cô bé vụt trở nên rất nực cười, dính đầy kem, một quả dâu tây đỏ chót dính đầy bơ ngạo nghễ “đứng” trên mũi cô bé. Cô bé co dúm người lại, vừa đau khổ vừa thất vọng tràn trề. Đông Hạo Nam phũ phàng nói thêm: “Đồ khùng, Cút đi!”. Cô bé đáng thương bật khóc nức nở.
Thật kì lạ, cả đám người xúm đông xúm đỏ xung quanh lại không hề thương cảm. Trái lại, còn ra sức cười chế giễu làm náo động cả sân trường. Tiểu Tuyền động lòng thương cảm: “Cô bé tội nghiệp quá! Tặng quà gì không tặng, lại đi tặng bánh gatô cơ chứ? Rõ ràng biết sẽ bị như thế…ơ…Hiểu…Hiểu Khê, cậu đi đâu đấy?”
Một bóng hình xinh xắn nhỏ nhắn giận dữ nhảy ra trước mặt ba chàng trai. “Trời ơi!”, Cả đám nữ sinh rú lên đầy sợ hãi. Chỉ trong tích tắc khi Hiểu Khê vừa vung tay, Đông Hạo Nam lập tức biến thành nhân vật chính của vở kịch. Toàn thân cậu từ đầu đến chân dính đầy rác rưởi hôi thối, trên mặt còn bị dính một miếng kẹo cao su đáng ghét. Hiểu Khê ném xong túi rác vào người Hạo Nam thì vô cùng đắc ý, cười ha hả hỏi: “Sao rồi, tên dã man kia, sảng khoái chứ!”
Đông Hạo Nam giận đến nỗi đỏ mặt tía tai, quát to: “Ngươi là ai?”. Hiểu Khê không hề sợ hãi, lại hai tay chống mạnh, đáp: “Bổn cô nương đi chẳng đổi tên, ngồi không thay họ. Ta tên là Minh Hiểu Khê”. Rồi cô chỉ thẳng vào mặt Đông Hạo Nam, mắng tiếp: “Ngươi thật là thằng đàn ông xấu xa, mất lịch sự. Dù không muốn chấp nhận tình cảm của cô bé kia, cũng không có quyền sỉ nhục cô ta như vậy! Chẳng lẽ chỉ có ngươi mới có lòng tự trọng, còn người khác thì không? Chả lẽ chỉ có ngươi mới có quyền làm mất mặt người khác trước đám đông, biến người khác thành trò cười sao? Cô ấy sẽ bị tổn thương to lớn ra sao? Người ta thích mình, không nói tiếng cảm ơn đã là bất lịch sự lắm rồi, lại còn đi ăn hiếp người ta, đúng là đồ mất dạy! Đồ tồi!”
“Suỵt… Đừng nói nữa…Thôi đi”, các fan hâm mộ của Đông Hạo Nam đều sợ hãi, vội vã khuyên cô ngưng lại. Minh Hiểu Khê thực sự bất bình trước kiểu phản ứng hèn nhát đó. Cô lần lượt nhìn tất cả nữ sinh đang đứng đó, lớn giọng nói:
“Hỡi tất cả các chị em! Trong lịch sử, phụ nữ chúng ta luôn luôn bị đàn ông áp bức, kỳ thị. Những bằng chứng đầy máu và nước mắt này chẳng lẽ còn không đủ để cảnh tỉnh chúng ta hay sao? Đối với loại cặn bã như tên Đông Hạo Nam này, tên đàn ông dám chà đạp lòng tự trọng của phụ nữ, chẳng lẽ chúng ta lại vẫn si mê hắn một cách mù quáng sao? Chẳng lẽ chúng ta chịu bị ngược đãi sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể vùng lên?”
“Hay quá!”, Tiếng ai đó không kìm nổi reo lên, khiến mọi người không ngần ngừ, rầm rầm vỗ tay khen ngợi. Hiểu Khê lịch sự cúi đầu chào đám nữ sinh đang mắt tròn mắt dẹt, nhìn cô hết sức ngưỡng mộ. Khi cô quay lại đám ba công tử, chợt thấy một khuôn mặt rất quen thuộc… Đó chính là một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ nhưng rất lạnh lùng. Ôi, cô chợt nhận ra. Thì ra chính là hắn, tên thanh niên vong ân bội nghĩa bị bọn xã hội đen uy hiếp đã được cô ra tay cứu giúp ngay từ ngày đầu tiên… Hắn chính là Mục Lưu Băng.
oOo
Mục Lưu Băng đang nhìn cô đầy chế nhạo, môi mấp máy trêu chọc: “Đồ gà mái!”. Hiểu Khê tức sôi máu, định làm gì để bật lại thì bắt gặp một ánh mắt khác đang nhìn cô rất thân thiện. Đó chính là Phong Giản Triệt. Tim Hiểu Khê chợt đập thình thịch, cảm giác kì lạ như có một luồng khí nóng chạy dọc cơ thể cô. Nụ cười trên gương mặt Giản Triệt chói sáng như ánh mặt trời. Hiểu Khê đứng đờ ra trước mặt anh, ngẩn ngơ nhìn, cho đến khi Giản Triệt cất tiếng: “Cô là Minh Hiểu Khê phải không?”
Đến giờ phút này, cô đã hiểu tại sao có nhiều nữ sinh thích anh đến như thế. Cảm giác thật choáng ngợp. Phong Giản Triệt nhẹ nhàng vuốt tóc Hiểu Khê, cười dịu dàng: “Một cô gái rất thú vị”. Hiểu Khê và tất thảy các cô gái đứng đó đều sững người như bị hớp hồn vì cử chỉ thân mật này của Giản Triệt. Họ ngẩn ngơ tới cả một ngày trời.
Báo chí của Học viện Quang Du tháng thứ 2 đã cùng lúc trao tặng cho Minh Hiểu Khê – sinh viên năm 2 lớp 3 giải thưởng “Điên cuồng nhất” và “Ngoài dự kiến của mọi người nhất”. “Điên khùng nhất”, đương nhiên, vì chỉ có cô giữa ban ngày ban mặt trước bao nhiêu người dám hất rác lên người Đông Hạo Nam.
“Ngoài dự kiến của mọi người” là nói đến việc mọi người đều cho rằng cô chắc chắn sẽ bị trả thù và trù dập với mức độ chưa từng có trước đây. Nhưng thật ngạc nhiên vì phía Đông Hạo Nam không hề có động tĩnh gì. Tuy một vài người trong đội cận vệ trung thành của Đông Hạo Nam muốn trả thù cho thần tượng của mình, nhưng kết cục cuối cùng họ không bao giờ trở thành đối thủ của Minh Hiểu Khê. Thậm chí có người từng thú nhận rằng nếu Hiểu Khê không nương tay, bọn họ đã không toàn mạng trở về.
Học viện Quang Du đúng là đã sản sinh ra một nữ hiệp lẫy lừng. Danh tiếng của Minh Hiểu Khê trong phút chốc lan truyền khắp học viện. Ai cũng biết chuyện của cô, thậm chí chúng đã trở thành truyền kỳ. Những người hâm mộ cô ngày càng nhiều, thậm chí còn thành lập ra đội cận vệ ủng hộ Minh Hiểu Khê.
Mỗi khi nghỉ giữa giờ, Hiểu Khê vừa đi ra ngoài đi dạo đều có nữ sinh lớp dưới chạy ùa tới, hớn hở như gặp được thần tượng, đồng thanh hô to: “Chị Hiểu Khê…”.
Minh Hiểu Khê nghi ngờ nhìn lại: “Có chuyện gì vậy?”.
Một cô bé có đôi mắt to tròn, vui vẻ nói: “Chị Hiểu Khê, em rất ngưỡng mộ chị. Chị có thể ký tặng cho em được không?”, và chìa một quyển sổ xinh xắn ra trước mặt cô.
Minh Hiểu Khê kinh ngạc tới mức sắp té xỉu. Trời ơi, không phải vậy chứ? Tiểu Tuyền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Hiểu Khê, cười trêu chọc: “ Diễn viên nổi tiếng ơi, ký nhanh lên đi. Nếu như người khác thích mà cậu không biết cảm ơn thì khác gì tên Đông Hạo Nam kia? Huống hồ… không ký nhanh, em ấy sắp khóc rồi kìa”.
Đúng vậy, cô nữ sinh dễ thương ấy thấy Hiểu Khê ngần ngừ không muốn ký đã tuyệt vọng sắp phát khóc. Trông thật tội nghiệp. Hiểu Khê hoảng hồn, vội vã ký loằng ngoằng trên quyển sổ đang chìa ra trước mặt. Nhìn cô bé hớn hở ôm quyển sổ đi, Minh Hiểu Khê vẫn còn bàng hoàng: “Trời ơi, sao nó lại suýt khóc nhỉ? Trông dễ thương như vậy mà…”
Đột nhiên, Tiểu Tuyền đẩy mạnh Hiểu Khê một cái, mắt sáng bừng lên, nói: “Còn có chuyện đáng thương hơn nữa kìa, đi xem!”, rồi nắm tay Hiểu Khê chạy thục mạng xuống cầu thang.
Hiểu Khê bị lôi tuột đi nhanh như một tia chớp, không khỏi lụng bụng: Hừm, thi chạy cự li ngắn trong giờ thể dục cũng không thấy Tiểu Tuyền chạy nhanh như thế, có chuyện gì mà nó hấp tấp thế nhỉ? Chả thèm để ý tới tâm trạng của Hiểu Khê, Tiểu Tuyền ra sức lôi bạn từ trên lầu chạy xồng xộc xuống, mấy lần loạng choạng suýt ngã. Cuối cùng cả hai cũng xuống đến nơi. Không đợi Hiểu Khê lên tiếng trách móc, Tiểu Tuyền cười nói: “Xem bọn họ là ai kìa!”.
Minh Hiểu Khê dõi theo ánh mắt của Tiểu Tuyền, thấy mấy người đang đứng dưới ánh nắng chói chang rực rỡ trên sân trường. Chính là "Ba công tử Quang Du" – Đông Hạo Nam, Phong Giản Triệt, Mục Lưu Băng và một cô bé khoảng 14 tuổi dáng vẻ xinh đẹp mà cô chưa từng gặp.
Minh Hiểu Khê rên rỉ: “Tiểu Tuyền, cậu định giở trò gì vậy?”. Trong khi đó, Tiểu Tuyền mặt mũi hớn hở, đáp: “Cậu không biết đâu. Bao nhiêu người đang mong chờ hiệp hai của trận đấu giữa cậu và bọn họ, nhất định sẽ đặc sắc giống như sao Hỏa đụng trái đất vậy!”
Hiểu Khê coi Tiểu Tuyền như một người điên, lẩm bẩm: “"Ba công tử Quang Du … thôi thì tránh voi chẳng xấu mặt nào…”, nói xong cô xoay người đi, định chuồn luôn. Nhưng trên đời này thật lắm chuyện không đúng như ý mình, Tiểu Tuyền nhanh như chớp đã ngăn chặn ý định đi của Hiểu Khê. Làm sao có thể dễ dàng phá tan vở kịch hay mà các sinh viên đang mong đợi như vậy? Bởi thế Tiểu Tuyền cất giọng lanh lảnh tuyên bố: “Minh Hiểu Khê tao ngộ ba công tử Quang Du".
Trong phút chốc cả học viện im lặng như tờ. Yên lặng đến nỗi nghe rõ cả tiếng những chiếc lá rơi xuống đất. Minh Hiểu Khê đứng sững, không biết nên xử trí ra sao. Tiểu Tuyền xấu xa, nhất định trở về phải dạy cho cậu ta một bài học! Nhưng bây giờ… làm sao bây giờ… làm gì đây? Tất cả giáo viên, sinh viên của học viện đều ló đầu ra khỏi lớp, chèn kín các dãy hành lang. những người đã từng tận mắt chứng kiến hiệp một, chỉ nghe nói đến hiệp hai đã sôi máu nóng hiếu kỳ. Ai cũng háo hức muốn biết có gì đặc sặc hơn lần trước không.
Sự việc hôm đó đã được báo trường Quang Du ghi chép tỉ mỉ như sau:
Trong bầu không khí tĩnh lặng, sinh viên Phong Giản Triệt đã phá vỡ tình hình bế tắc. Thậm chí cậu ta còn cố ý khiến tất cả thiếu nữ trong thiên hạ đều phải đau khổ qua lời chào rất thân thiện: “Chào bạn Minh Hiểu Khê”.
Hiểu Khê rút cục cũng bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, và chào Phong Giản Triệt thật lịch sự: “Chào anh”. Phong Giản Triệt mỉm cười đáp lễ.
Lúc này cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh "Ba công tử Quang Du" như thể phát hiện ra châu lục, nhanh như bay tới cạnh Minh Hiểu Khê, nắm chặt tay cô không rời: “Chị chính là Minh Hiểu Khê? Chị chính là Minh Hiểu Khê sao?”. Không đợi cô gật đầu, cô gái ấy vẫn huyên thuyên với vẻ kinh ngạc: “Chị chính là Minh Hiểu Khê. Trời ạ, cuối cùng em cũng đã gặp được Minh Hiểu Khê rồi! Có phải chính chị đã dạy cho Đông Hạo Nam một bài học hết sức tàn nhẫn, đúng không? Chị là thần tượng của em đó. Chị à”
Minh Hiểu Khê không có cơ hội để biết được cô nữ sinh muốn nói gì, vì Đông Hạo Nam đang xông tới với đôi mắt giận dữ đỏ sòng sọc, túm chặt lấy cô bé kia, xô ngã xuống đất. “Á” – những người đứng nhìn đều kinh hãi kêu lên. Nhưng may nhờ có Phong Giản Triệt phản ứng nhanh lẹ, chạy lên phía trước đưa người đỡ cô bé, tránh cho Học viện Quang Du một bi kịch đẫm máu.
Minh Hiểu Khê vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm. Cô bé kia đang nằm trong lòng Phong Giản Triệt, những giọt nước mắt long lanh như những viên ngọc trai đang từ từ chảy xuống, trông thật tội nghiệp. Hiểu Khê quay lại nhìn Đông Hạo Nam, cơn giận dâng lên đầy ngực. Cô chỉ vào mặt anh ta, quát lớn: “Đông Hạo Nam, tên dã man kia! Chỉ biết ăn hiếp phụ nữ thôi! Đồ không biết xấu hổ!”.
“Nguy hiểm quá, cẩn thận!” – mọi người đứng xem vội lên tiếng cảnh báo Hiểu Khê. Ai cũng biết rằng Đông Hạo Nam đang mang đai đen hai đẳng môn Aikido. Hành động khiêu khích lần này của Hiểu Khê chẳng khác nào tự tìm lấy cái chết. Quả nhiên, Đông Hạo Nam thuận thế nắm chặt cánh tay của cô, vặn khóa người cô lại.
“Giỏi quá!”. “Chết rồi!”, lực lượng ủng hộ Đông Hạo Nam và Minh Hiểu Khê cùng ồ lên hai âm thanh khác nhau.
Đông Hạo Nam khóa chặt cánh tay Minh Hiểu Khê, miệng gầm gừ như muốn ăn tưới nuốt sống cô: “Hừm! Cô tưởng rằng tôi không dám đánh cô sao? Cô lầm rồi!”. Rồi anh ta giơ tay lên, chuẩn bị tát Minh Hiểu Khê một cái. “Trời ơi!”, tất cả giáo viên và sinh viên đang đứng xem đều thất thanh gào lên. Phong Giản Triệt như một mũi tên bay lên ngăn lại: “Dừng tay!”. nhưng tất cả đã không kịp nữa. Người có thể giúp đỡ Minh Hiểu Khê lúc này chỉ có chính cô mà thôi.
Thật nực cười, một Minh Hiểu Khê “bông hoa kỳ tài trong làng võ thuật” lớn lên ở “Võ quán Trường Thắng” nổi tiếng nhất, lại do đích thân “Võ lâm đệ nhất cao thủ” Minh Trường Hà dạy dỗ, nếu như giữa trường lại bị người khác tát, còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ đây? Chi bằng đâm đầu vào miếng đậu phụ thối mà chết quách cho xong!
Theo ghi chép của báo trường Học viện Quang Du, sự việc lại tiếp tục diễn ra như sau:
Chẳng ai thấy rõ Minh Hiểu Khê đã làm như thế nào, chỉ thấy hình như cô ta khẽ vặn người một cái là đã thoát ra khỏi sự khống chế của Đông Hạo Nam (ghi chú: rất có khả năng là do một loại công phu bí truyền nào đó). Cô giơ tay phải lên, nắm lấy tay mà Đông Hạo Nam muốn tát mình, sau đó tát cho Đông Hạo Nam một cái rõ đau.
“Ầm!: - đây là âm thanh mà các nữ sinh té xỉu tạo nên. Những người không té xỉu cũng đứng sững người. Tay của Minh Hiểu Khê chỉ còn cách mặt Đông Hạo Nam 1mm. Rồi cô từ từ bỏ tay xuống, chằm chằm nhìn anh ta và nhẹ nhàng nói: “Trên đời này, không phải ai có tiền, có thế lực, có sức mạnh là có thể bức hiếp người khác đâu. Dạy cho anh một bài học đó. Sau này hãy tử tế làm người, còn nữa”. Hiểu Khê ngoảnh đầu lại nhìn cô bé đáng yêu kia đang đứng há hốc mồm, nói tiếp: “Anh vừa ăn hiếp cô ấy, mau xin lỗi người ta đi!”.
“Ôi, ôi, không cần đâu”. Cô bé nọ cương quyết lắc đầu từ chối, rồi ngại ngùng thanh minh thêm: “Thôi bỏ qua đi anh ấy là anh trai của em, em là Đông Hạo Tuyết”.
Minh Hiểu Khê há hốc mồm kinh ngạc: “Cái cái gì? Nhưng!”. Cô gượng gạo nói: “Dù là em gái đi nữa, anh cũng không được đối xử với cô ấy như thế. Cô ấy cũng cần được tôn trọng như những phụ nữ khác”.
Đúng lúc đó chuông báo đến giờ học vang lên: “Reng…reng…”. Song những người hiếu kỳ đang đứng xem không nỡ bước đi, vừa chậm rãi đi về phía phòng học vừa ngó nhìn đám người kia. Tiểu Tuyền – kẻ đầu tiên gây ra cớ sự này – ra hiệu chào Hiểu Khê rồi vội vàng chạy lên lầu.
Minh Hiểu Khê cũng cười với đám công tử Quang Du, rồi nói: “Thôi tạm biệt nhé, mình phải lên lớp đây”.
Đông Hạo Tuyết vội vàng níu tay cô: “Chị Hiểu Khê ơi, em thực sự rất quý chị. Chúng ta có thể làm bạn với nhau được không?”.
Hả? Làm bạn với cô ta? Minh Hiểu Khê do dự sờ vào cổ, mình vẫn còn muốn sống.
Hiểu Khê nghẹn ngào nói: “Được! Được! Chị bằng lòng làm bạn với em!”.
Đông Hạo Tuyết lập tức nín khóc, toét miệng ra cười và reo hò: “Thật sao? Vui quá đi mất!”. Tốc độ từ mưa chuyển sang nắng cũng chưa chắc đã nhanh như thế.
Minh Hiểu Khê tự hỏi: “Chết thật, có phải lúc nãy mình đã bị lừa không nhỉ?”.
Trong khi đó Hạo Tuyết mặt mũi sáng rực, háo hức nói: “Chị Hiểu Khê ơi, tối nay đến nhà em ăn cơm nhé! Mẹ em rất muốn gặp chị. Có cả anh Giản Triệt và anh Lưu Băng nữa. Vui lắm chị ạ!”.
Hả?! Minh Hiểu Khê đang ngạc nhiên tới cứng đờ cả người, chưa kịp nói tiếng từ chối thì nghe thấy Đông Hạo Nam gào lên: “Mày dám đưa nó về nhà, tao sẽ lột da mày ra!”
Thấy mặt Hạo Tuyết sợ quá, tái nhợt không còn giọt máu, Hiểu Khê lại trào cơn tức giận, phải dạy cho tên Đông Hạo Nam này một bài học mới được. Cô quay sang Hạo Tuyết, cười rất tươi: “Tiểu Tuyết, chị đồng ý. Tối nay chị sẽ đến nhà em ăn cơm. Coi thử ai dám làm gì em nào?”. Đông Hạo Tuyết nhảy cẫng lên, reo vang, “Tốt quá” và quên sạch ông anh đang gầm gừ đe dọa.
Phong Giản Triệt thân thiện cười với Hiểu Khê: “Mình sẽ đợi Hiểu Khê trước cổng trường vào lúc sáu giờ nhé!”.
Minh Hiểu Khê rất phấn khởi, cô lướt nhìn các gương mặt đang vây xung quanh. Một Giản Triệt phong nhã, một Đông Hạo Nam nóng nảy, một Mục Lưu Băng lạnh lùng đến mức người ta không còn cảm giác về sự tồn tại của anh ấy. Cô tự hỏi lòng, có phải là đã làm sai việc gì không?
Trước đây, cô đã nghe nói gia đình Đông Hạo Nam là gia đình giàu có bậc nhất trong nước, nắm toàn bộ mạch sống kinh tế của châu Á, thậm chí là của cả thế giới. Nhưng cô thật không ngờ rằng nhà cậu ấy lại to đẹp thế này, chỉ tính từ cửa lớn đến tòa nhà chính màu trắng được thiết kế theo kiểu châu Âu cũng phải mất hai mươi phút xe hơi. Hai bên đường đi vào nhà có vòi phun nước, các hòn non bộ, cây cảnh và những đồ điêu khắc.
Đông Hạo Tuyết dựa đầu vào vai cô, thân mật hỏi: “Sao chị không nói gì hết vậy? Chị mệt sao?”. Hiểu Khê mỉm cười không đáp, theo chân Hạo Tuyết bước vào phòng khách lớn.
Chao ôi! Đúng như một bản sao của cung điện Versace vậy. Hiểu Khê tò mò: “Tiểu Tuyết, nhà em có mấy người vậy?”.
Cô bé nhanh nhẩu đáp: “Ba, mẹ, anh hai và em, tổng cộng bốn người thôi”.
Hiểu Khê ngạc nhiên: “Hả! Chỉ có bốn người mà ở ngôi nhà to lớn thế này sao?”
Đông Hạo Tuyết ngượng ngùng nói: “Chị cũng thấy lãng phí quá, đúng không? Thật ra em cũng không thích ở ngôi nhà lớn như thế này đâu. Ba mẹ em thường xuyên vắng nhà. Anh trai thì nóng tính đến phát khiếp, không thể ở gần được. Trong nhà không có ai để nói chuyện với em cả. Em thực sự thấy căn nhà lạnh lẽo quá, rất tăm tối nữa, như có ma ấy”. Nói đến đây, Hạo Tuyết đột nhiên kinh sợ thét lên một tiếng, như thể đã nhìn thấy một con quỷ không đầu vậy.
Minh Hiểu Khê nhìn cô bé, không khỏi nhịn cười: “Tiểu Tuyết, em không cần dọa chị. Từ trước tới giờ, chị không sợ ma đâu”.
Hạo Tuyết đau khổ giải thích: “Không, không phải, em, em quên mất. Ôi, ôi, sao tôi khổ thế này…!”. Nói xong, cô bé vẫn gào lên thảm thiết, giống như sắp có tai họa đang giáng xuống đầu vậy.
Hiểu Khê sốt ruột hỏi: “Sao thế em?”. Không nói không rằng, Hạo Tuyết kéo tuột cô vào một căn phòng khác.
Trong căn phòng bài trí tuyệt đẹp đó, Đông Hạo Nam mặt mũi buồn xo ngồi dựa lưng vào ghế salon, mắt đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Mục Lưu Băng mơ màng nằm ngủ trên một chiếc ghế salon dài, nom y hệt vị thiên sứ buồn phiền u uất. Phong Giản Triệt phong nhã đang ngồi cạnh cửa sổ, lật xem một quyển tranh vẽ.
“Ôi ôi”, Đông Hạo Tuyết vừa bước vào phòng vừa rên rĩ. Đông Hạo Nam quay lại, bực tức hét lên: “Mày làm gì mà hét toáng lên thế?”. Chợt cậu ta nhìn thấy Minh Hiểu Khê, lửa giận bốc lên đùng đùng khiến các sợi gân xanh trên cổ nổi cả lên. Đông Hạo Nam nghiến răng, đứng lên, bỏ ra ngoài.
Phong Giản Triệt ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ mỉm cười: “Hai người đến rồi à? Tiểu Tuyết, xảy ra chuyện gì vậy?”.
Mục Lưu Băng cũng đã tỉnh giấc, chậm rãi ngồi dậy. Đông Hạo Tuyết giống như một đứa trẻ cần được bảo vệ, sà đến bên cạnh Phong Giản Triệt, nũng nịu: “Anh ơi, làm sao bây giờ? Đây là lần đầu tiên em mời chị Hiểu Khê đến nhà ăn cơm. Cả anh và anh Lưu Băng cũng đến cả rồi…”.
Phong Giản Triệt dịu dàng hỏi: “Thì sao nào?”.
Hạo Tuyết ấp úng: “Nhưng em lại quên mất mẹ đã dặn rằng hôm nay mẹ đưa các thợ bếp đến nhà một người bạn giúp họ nấu tiệc. Cho nên…”.
“Cho nên sao?”, Giản Triệt hỏi.
Giọng của Hạo Tuyết như sắp khóc: “Cho nên hôm nay không còn ai nấu cơm cho chúng ta ăn! Mọi người đều đã đói rồi! Làm sao bây giờ?”.
Lúc này, Hiểu Khê mới hiểu ra. Thì ra là vậy, thế mà cô cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Cô cười: “Tiểu Tuyết, không sao đâu, vậy thì hôm nay chị về, lần sau có dịp sẽ tới sau”.
Hạo Tuyết nhăn nhó: “Anh Giản Triệt ơi, giúp em nhé, xin anh đấy!”
Phong Giản Triệt vuốt tóc cô bé, an ủi: “Đừng lo, anh sẽ giúp em”.
Đông Hạo Tuyết nhảy cẫng lên, reo vang: “Hay quá! Anh Triệt đã nhận lời rồi!”.
Giản Triệt nhìn Minh Hiểu Khê, nhẹ nhàng nói: “Em đợi một chút, một lát sẽ có cơm ăn”. Nói xong, anh quay người đi, đi về phía nhà bếp.
Minh Hiểu Khê kéo Hạo Tuyết lại hỏi nhỏ: “Anh Triệt định làm gì vậy?”.
Hạo Tuyết nhìn cô, chớp mắt tinh nghịch: “Hôm nay chị có lộc ăn rồi!”. Vừa nhắc đến cơm, cả hai người đã thấy cồn cào trong bụng. Không để ý tới vẻ mặt của Hiểu Khê, Hạo Tuyết còn say sưa kể lể: “Hai năm trước em đã từng ăn một món do anh Triệt làm. Chà chà, tuyệt lắm cơ. Mãi tới giờ, em vẫn còn nhớ mùi vị ngon lành của nó”.
Minh Hiểu Khê kinh ngạc nhìn Đông Hạo Tuyết, há hốc mồm: “Em… em… để anh Triệt đi nấu ăn à?”.
Hạo Tuyết gật đầu cười: “Đó là đều nhờ phúc của chị đó. Có khách nên anh ấy mới chịu nấu ăn đấy”.
Hiểu Khê không dám tin vào những điều mà mình nghe thấy. Cô lắp bắp hỏi lại: “Anh Triệt biết nấu ăn à?”. Thật không thể tin nổi cậu công tử danh giá và hào hoa phong nhã ấy lại biết nấu ăn.
Hạo Tuyết gật đầu thật mạnh, nhìn về phía Phong Giản Triệt vừa đi khuất với ánh mắt ngưỡng mộ, nói: “Anh Triệt cái gì cũng biết, y như một vị thánh sống vậy”.
Hiểu Khê ngẩn ngơ một hồi, mãi mới cất tiếng được: “Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Hạo Tuyết nhìn Hiểu Khê cười tít mắt rồi nịnh: “Chị Minh, em dẫn chị đi tham quan nhà được không?”
“Không được!”
“Chúng ta đi bơi được không?”
“Không được!”
“Chúng ta đi xem phim được không?”
“Không được!”
“Thế thì… chúng ta làm gì đây?”
Minh Hiểu Khê nhìn cô bé: “Chúng ta đi giúp anh Triệt một tay”.
Đông Hạo Tuyết lắc đầu: “À, không cần đâu…”.
“Tại sao không cần?”, Minh Hiểu Khê lớn tiếng: “Anh Triệt phải nấu nướng cho cả năm người chúng ta. Tại sao chúng ta không thể giúp anh ấy chứ?”.
Hạo Tuyết lùi về phía ghế salon: “Chị không biết gì ư? Anh Triệt giỏi lắm, từ trước đến giờ chẳng cần ai giúp đâu”.
Hiểu Khê lắc đầu, nói với giọng không hài lòng: “Không thể nói thế được, làm người phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia chứ. Anh Triệt dù giỏi nhưng chúng ta vẫn phải có trách nhiệm phụ giúp”.
Hạo Tuyết có vẻ sợ Hiểu Khê túm lại, liền cứ lùi mãi và lắc đầu nguây nguẩy: “Không… không cần đâu… em không giúp được gì đâu…”.
Hiểu Khê thất vọng, rồi quay sang nhìn Mục Lưu Băng: “Vậy anh đi giúp anh Giản Triệt nhé!”
Mục Lưu Băng chậm rãi ngước hàng mi dài rợp bóng, ngắm nghía cô như nhìn một người từ hành tinh khác. Chắc hẳn anh ta thấy lời đề nghị của cô khó chiểu hơn cả thuyết tương đối của Einstein nữa.
Minh Hiểu Khê bực bội khi không thấy ai có nhã ý hưởng ứng. Cô dậm chân, kêu to: “Thế thì cũng phải có người nói cho tôi biết là nhà bếp ở đâu chứ?”.
Theo hướng tay chỉ của Hạo Tuyết, cô bước vào nhà bếp. Vừa bước vào cửa, Hiểu Khê đã đứng ngẩn ra nhìn. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào đeo tạp dề nấu ăn mà có thể đẹp trai phong nhã đến như thế.
Phong Giản Triệt đang nấu ăn trong bếp, với tư thế ung dung, cử chỉ nhã nhặn, gương mặt mỉm cười giống như là anh đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật đang được chờ đợi nhất trên đời này. Khi phát hiện ra Hiểu Khê đang thẫn người đứng xem mình nấu ăn, lơ mơ như kẻ mộng du, Giản Triệt bèn cười, trêu chọc:
“Em chảy cả nước miếng rồi kìa”.
Hiểu Khê cuống quít lau miệng trong vô thức. Nhưng quái, trên miệng cô làm gì có dính nước gì. Biết anh đang trêu mình, Hiểu Khê mặt đỏ như gấc.
Giản Triệt vẫn tươi cười hỏi: “Em đến giúp anh sao?”.
Hiểu Khê khẽ gật đầu. “Còn mấy người kia đâu?”, anh hỏi tiếp.
Hiểu Khê lúng túng đáp: “À… họ… đều có việc rất quan trọng phải làm… nên không thể đi được… “.
Giản Triệt cười phá lên: “Hiểu Khê, em đừng nói tốt cho bọn họ nữa. Anh chơi với họ bấy lâu, lẽ nào lại không hiểu tính của họ sao?”. Kẻ nói dối xấu hổ cúi gằm mặt.
Phong Giản Triệt vừa rửa cà chua, vừa hỏi: “Em có thể giúp anh gì nào? Em biết làm gì đây?”.
Hiểu Khê hăng hái bước lên phía trước, nhanh nhẩu: “Việc gì em cũng làm được, cái này để em rửa cho!”, rồi xắn tay áo lên, tranh rửa. Trong lúc vội vàng, cô đã chạm phải tay của Giản Triệt. Hiểu Khê lại đờ người ra. Thật ấm áp… Thật êm dịu… Cứ như một luồng điện chạy qua… Mình làm sao thế này, Hiểu Khê hoảng hốt, rồi ra sức lấy tay đánh mạnh lên đầu mình.
Giản Triệt vội vã đặt các thứ trong tay lại, nhẹ nhàng vuốt lên đầu Hiểu Khê: “Ngốc ạ! Làm gì mà phải đánh mình mạnh như thế chứ? Có đau lắm không?”.
Bàn tay của anh thật thần diệu, chạm tới đâu, vết đau dịu hẳn đến đó. Đầu của Hiểu Khê chợt thư thái lạ thường, chưa bao giờ cô cảm thấy dễ chịu đến vậy. “Thôi, không được nghĩ ngợi lung tung”, cô dùng toàn bộ sức mạnh của mình nhắc nhở chính mình và buột miệng nói ra câu đầu tiên mà cô có thể nghĩ ra: “Làm gì vậy?”
“Hả?”, Giản Triệt ngạc nhiên hỏi lại.
Hiểu Khê lúng túng, nói lảng sang chuyện khác: “Không. Em…ý em là… anh muốn làm món gì cho buổi tối nay?”.
Giản Triệt thích thú nhìn cô: “Em có ý kiến gì hay không? Nếu không, em giúp anh làm vài món, được chứ?”.
Hiểu Khê nghĩ thầm, chết thật, chả lẽ lại từ chối. Nhưng rồi cô hít một hơi thật sâu, vì bạn bè đành dốc hết sức mình vậy, cô đáp: “Được!”, rồi hăm hở lao vào đống thức ăn.
Trong phòng ăn, Đông Hạo Tuyết vui mừng reo vang trước các dĩa thức ăn đầy ứ hự: “Trời ơi, bữa tối nhiều món quá, em hoa hết mắt đây này. Em phải nếm hết mới được”. Rồi không đợi ai gắp mời trước, Hạo Tuyết bắt đầu nếm lần lượt từng món:
“Món cá chưng của anh Triệt ngon lắm!... Món bánh xếp nhân tôm, chà… mùi vị ngon tuyệt”. Hiểu Khê mắt sáng lên nghe cô bé bình phẩm. Hạo Tuyết nhai thật kỹ món thứ ba, chụt chụt lưỡi, ra chiều ưng ý lắm, tấm tắc: “Tuyệt vời… món gà xào ớt này không cay lắm, rất ngon. Màu sắc phối hợp thật bắt mắt, kết hợp đủ các hương vị… anh Triệt giỏi quá!”
Phong Giản Triệt nhìn về phía Minh Hiểu Khê, cười: “Không phải anh làm đâu. Đầu bếp làm món này là Hiểu Khê”.
Hạo Tuyết ngạc nhiên nhìn Hiểu Khê: “Chị Hiểu Khê làm món này sao?”.
Hiểu Khê cười ngượng ngùng: “Ừ”.
Hạo Tuyết lại toét miệng ra cười: “Lần đầu tiên mời chị đến ăn cơm, lại làm chị phải xuống bếp… Nhưng đúng là chị làm đồ ăn rất ngon. Thịt rất mềm…”.
“Sụ… sụ…”. Một tràng ho dài đã cắt ngang cuộc nói chuyện giữa họ. Tất cả đều ngừng nói chuyện và bình phẩm, quay ra nhìn. Thì ra là Mục Lưu Băng đang ho sặc sụa, khuôn mặt trắng trẻo của anh ta đỏ bừng. Thật kỳ lạ, ngay cả khi ho, anh ta cũng rất đẹp trai, thật không hổ danh là chàng trai đẹp nhất Quang Du. Tiếng ho của Mục Lưu Băng càng lúc càng dữ dội hơn. Hiểu Khê càng lo lắng. Không biết anh ta hóc phải thứ gì trong đồ ăn nhỉ?
Giản Triệt đưa một ly nước ấm cho Lưu Băng, rồi đưa tiếp một cái bánh gatô, vỗ vào lưng anh ta, nói: “Lưu Băng, ăn miếng bánh này vào sẽ đỡ ngay”.
Hạo Tuyết cũng cắn tay, giọng rất ân hận: “Chà, lúc nãy chỉ lo khen món này ngon, quên mất không nói cho anh Lưu Băng biết là món này rất cay”.
Hiểu Khê băn khoăn hỏi: “Lưu Băng không ăn được cay sao?”.
Hạo Tuyết lại lanh chanh đáp thay: “Bao tử của anh ấy có vấn đề, rất dị ứng với những món cay, chỉ ăn một chút cũng không được”.
Thấy dáng vẻ nhăn nhó, đau khổ của Lưu Băng, Hiểu Khê thấy lòng mình như bị cào xé khổ sở. Cô áy náy nói: “Anh Lưu Băng, thành thực xin lỗi anh, em không biết anh không ăn được cay”.
Lưu Băng vẫn ho sù sụ, mặt mũi đỏ gay, không thèm đếm xỉa đến vẻ thành khẩn của cô, chỉ buông ra một câu: “Tránh ra!”.
Hiểu Khê buồn bã, lặng lẽ bỏ ra khỏi phòng ăn, đi ra vườn hoa nhà họ Đông.
Trời đêm thật yên tĩnh, cảnh trong vườn thật đẹp, nhưng lúc này Hiểu Khê không còn lòng dạ nào để ngắm cảnh. Bỗng nhiên, một bóng ai nhẹ nhàng đến bên cạnh cô. Một hơi thở thân thiết gẫn gũi… Có phải là Phong Giản Triệt? Cô ngạc nhiên quay đầu lại. Quả đúng là anh ấy.
Phong Giản Triệt đứng dưới ánh trăng trông thật thanh thoát, nụ cười của anh mới thánh thiện làm sao. Hiểu Khê sốt ruột hỏi: “Anh Lưu Băng đỡ chút nào chưa?”
Giản Triệt nhẹ nhàng đáp: “Đỡ nhiều rồi, Tiểu Tuyết đang chăm sóc cậu ấy”. Tới lúc này, Hiểu Khê mới thở phào nhẹ nhõm. Giản Triệt nói: “Em không cần phải áy náy như thế. Cũng vì em không biết dạ dày cậu ấy có vấn đề nên mới làm món ăn cay. Anh biết nhưng lại quên nhắc em. Người nên nhận trách nhiệm phải là anh mới đúng”.
Hiểu Khê nghe xong, mặt mũi tươi cười hớn hở, nói: “Cảm ơn anh. Em thật ngại quá!”.
Giản Triệt dặn thêm: “Em đừng để bụng những lời nói của Lưu Băng. Từ nhỏ đến giờ, cậu ấy đã quen nói năng như vậy. Thật ra không có ác ý gì đâu. Tiếp xúc lâu ngày, em sẽ hiểu cậu ấy thôi…”. Đột nhiên, Giản Triệt phóng tầm mắt ra xa, nói thêm: “Cả Hạo Nam nữa… cậu ấy thực ra cũng không xấu như em nghĩ đâu…”.
Hiểu Khê nhìn theo ánh mắt của Giản Triệt, thấy thấp thoáng bóng một thiếu niên bên hồ bơi. “Hạo Nam chưa ăn cơm, chắc bây giờ cậu ấy đói lắm…”. Giản Triệt lẩm bẩm nói: “Một cái bánh gatô, có lẽ được…”.
Nước trong hồ bơi lấp lánh. Đông Hạo Nam vừa lên bờ, đang lau người bằng một chiếc khăn lông lớn màu xanh. Minh Hiểu Khê đã đứng trên bờ từ lúc nào, đang tò mò ngắm anh. Thật ra từ lúc gặp Hạo Nam đến giờ, Hiểu Khê không đánh nhau thì cũng cãi nhau, chưa hề có cơ hội ngắm nghía anh kỹ.
Lần này, cô không khỏi thừa nhận Đông Hạo Nam rất đẹp trai. Dáng vẻ cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn (nhất là khi chỉ mặc quần bơi thì càng thấy rõ hơn), mặt mũi thanh tú, thân thể tráng kiện, hừng hực sức sống, các đường nét trên cơ thể anh giống như được các nhà điêu khắc gọt dũa hết sức tỉ mỉ, không hề có một khiếm khuyết nào. Đôi môi đỏ mọng lấp lánh, nếu sử dụng những từ ngữ mà các tiểu thuyết thường dùng thì đó là một chàng trai vô cùng “gợi cảm”. Nhưng, Minh Hiểu Khê nghĩ, tính cách của anh ta quá tồi, nhất là… nhất là khi mặt đằng đằng sát khí, mắt long sòng sọc giận dữ…
Hiểu Khê vừa nghĩ tới, Hạo Nam đã nhìn thấy cô, liền giận dữ ném chiếc khăn xuống đất, quát lớn: Cô ra đây làm gì?”.
Lửa giận trong người Hiểu Khê lại bùng lên, song cô cố ghìm câu rủa thầm trong bụng: “Đồ mất lịch sự!”.
Hạo Nam liếc xéo cô, gằn giọng hỏi tiếp: “Cô lại muốn gây chuyện sao?”.
Hiểu Khê lắc đầu, nhún vai, nhẹ nhàng đáp: “Anh không thấy tôi nhịn suốt nãy giờ sao? Vả lại tôi chưa nhường ai như nhường anh đâu đấy!”
Hạo Nam giọng đầy khiêu khích: “Thật sao? Tôi đâu cần cô nhịn và nhường? Chúng ta thử xem sao?”.
Hiểu Khê cười thầm. Đúng là một gã điếc không sợ súng. Nếu anh ta biết được cô là quán quân thiếu niên của giải võ thuật toàn quốc, không biết thái độ sẽ ra sao nhỉ? Hiểu Khê nhìn xuống tay, chợt nhận ra mình đang bê một đĩa bánh gatô do Giản Triệt nướng. Cô sực nhớ ra mục đích tới tìm Hạo Nam.
Cô đỏ bừng mặt, giơ tay ngăn Hạo Nam lại: “Khoan đã”. Hạo Nam đang giơ tay định ra đòn chợt khựng lại, ngần ngừ. Anh ta đang nghi ngờ cô giở trò gì đó. Hiểu Khê từ tốn nói: “Đông Hạo Nam! Tôi… tôi đến đây không phải để đánh nhau với anh đâu…. Tôi đến đây… vì… muốn đem bánh tới cho anh”. Nói xong cô chìa đĩa bánh thơm phức ra. Hạo Nam kinh ngạc hết nhìn đĩa bánh lại nhìn Hiểu Khê.
Hiểu Khê ấp a ấp úng thanh minh: “Anh Triệt nói anh không xấu như tôi nghĩ, nên tôi… tôi tin anh Triệt”. “Vả lại…”, cô nói tiếp, “Tôi thấy anh cũng chưa làm việc gì cực kỳ xấu xa… Tất nhiên… anh có ném bánh kem vào mặt phụ nữ, lại bạo lực với em gái. Thật không hay”. Hiểu Khê nuốt nước bọt, trống ngực đánh liên hồi vì căng thẳng, song cũng gắng bình tĩnh lại: “Tất nhiên… việc tôi hất rác lên đầu anh, tát anh trước đám đông cũng không đúng… Có điều… cũng do anh… Thôi bỏ qua nhé. Dù sao thì…”.
Đông Hạo Nam không đủ kiên nhẫn để nghe Hiểu Khê nói hết, liền cắt ngang lời cô: “Rốt cuộc cô muốn giở trò gì đây?”.
Hiểu Khê bĩu môi, kêu to: “Trời ơi, nói mãi mà không hiểu sao. Tôi không có giở trò gì cả… Tôi… tới để giảng hòa”.
Hạo Nam ngẩn người ra một lúc, rồi cười phá lên. Đoạn anh ta nghiêm mặt nhìn Hiểu Khê, nhao báng nói: “Cô tưởng tôi là thằng ngu nhất thiên hạ sao? Tưởng tôi mắc lừa cô sao? Nằm mơ đi!”.
Hiểu Khê quả rất thành công khi cố nén giận, khẽ khàng đặt đĩa bánh lên bàn, bình tĩnh nói: “Tôi đã rất thiện ý rồi nhé! Anh muốn làm gì thì làm. Còn chỗ bánh này, ăn hay không thì tùy anh”.