Thủy Tinh Đăng Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 5: Thọ yến kinh biến

Trong hậu hoa viên, nhật quang xuyên qua bóng lá vung vãi thành những vệt sáng lốm đốm, gió nhẹ phe phẩy, mấy gốc quế hoa đang mùa nở rộ, hương thơm phảng phất, thấm vào cả ruột gan.

Triệu Uyển chống gò má, khe khẽ thở dài: “Rốt cuộc phải thế nào… mới hiểu được tâm ý của ta đây…”

Cô nương này vốn hoa dung nguyệt mạo, hiện tại tâm tình ngẩn ngơ, đôi má chuếch choáng, càng tôn thêm vẻ kiều mỹ vô song.

– Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.

Đó là một câu trong  . Tương truyền, Ngạc Quân Tử Tích thả thuyền du ngoạn, nữ tử Việt quốc đưa hắn qua sông mến mộ hắn, dùng thứ tiếng Việt quốc thô mộc xướng một bài ca, biểu đạt tình cảm sâu kín của mình.

Trong truyền thuyết xa xưa, câu chuyện xảy ra giữa một đêm tĩnh mịch ôn nhu, Việt nữ thay Ngạc Quân khua mái chèo, si ngốc nhìn chăm chú người trong lòng ngồi trên mũi tàu, bi thương mà dịu dàng vô hạn xướng lên khúc tình ca mỹ lệ. Tinh tú ngập trời, chiếu sáng lung linh, một đêm đẹp biết chừng nào a. Vậy mà, người trong lòng lại không hiểu được lời nàng, chẳng hay ái ý trong tâm nàng.

Nàng cúi đầu, hắn giương mắt, sư tỷ đệ hai người ánh mắt giao nhau, thời gian bỗng chốc như ngừng lại, giữa làn thu ba trong vắt, đăm đắm trao tình không hỏi han.

Ngay sau đó, “bộp” một tiếng.

Dùi trống không khách khí nện lên đầu hắn, Triệu Uyển hổn hển: “Uy, tiểu quỷ ngươi không được dùng cái loại nhãn thần này nhìn ta, sư tỷ ta cũng không hảo kẻ còn răng sữa! Nam nhân ta xem trọng tuyệt đối không phải ngươi! Người đừng có hiểu lầm!”

“…” Mục Thiếu Hoài trợn trắng mắt. A di đà phật, may mà không phải ta!

Triệu Uyển phì cười, vươn tay kéo hắn đứng dậy, hai tỷ đệ song song ngồi trong đình bát giác, ăn một chút bánh ngọt nói vài câu tán gẫu.

Lúc này, mặt trời bắt đầu ngả về tây, hương mai lờ lững, bóng hoa đong đưa, có một phần đặc biệt tĩnh lắng an tường.  

“Người trong lòng của sư tỷ a, là một người tài ba cái thế anh hùng, hắn hiệp can nghĩa đảm, võ công cái thế, mỗi khi ta gặp nguy nan, tại thời khắc nguy cấp nhất hắn nhất định sẽ xuất hiện, đứng ra giải cứu ta…” Triệu Uyển nói đến đây, gương mặt thoáng ngẩng lên, thần sắc thong thả say mê.

Đúng lúc này, ngoài đình truyền đến một tràng cười, thanh âm trong trẻo: “Thế ư? Vậy nàng không ngại xem xem hôm nay có ai đến cứu nàng hay không? Triệu cô nương…” Giọng nói loáng thoáng quen thuộc, chính là vị khách nhân cất tiếng khen ngợi ban nãy.

Theo sau tiếng nói, một vị hồng y quý công tử như âm hồn quỷ mị từ sau bụi cây thong thả hiện thân. Ánh mắt khẽ cười, tiêu sái thản nhiên.

“A, sai rồi. Sao ta có thể bất kính với công chúa như vậy chứ? Ta nên gọi nàng là…” Hắn mị mắt chăm chú nhìn Triệu Uyển, khóe miệng câu ra một mạt cười âm lãnh, “Thục Mẫn Đế Cơ!”

Triệu Uyển cùng Mục Thiếu Hoài đồng thời kinh hãi.

———

Trong phòng, Tiếu Dương đề xuất muốn khám nghiệm tử thi, lão ngỗ tác trong lòng không phục, nhưng thấy hắn là nghĩa tử của phủ doãn lại không dám ngăn cản, đành đứng tránh sang một bên. Gia quyến cũng bắt đầu hiếu kỳ, gian phòng một mảnh xôn xao. Tiếu Dương khẽ cau mày, nhờ nghĩa phụ giải tán những người nhàn rỗi, chỉ lưu lại mấy người bọn hắn và ngỗ tác.

Thấy không còn ngoại nhân, Tiếu Dương trực tiếp rút đi tấm trải giường đỏ thẫm lót bên dưới thi thể lão thái thái, lộ ra đệm chăn trắng thuần bên dưới. Tiếp theo, hắn vừa mở toang cửa sổ để dương quang sáng rực chiếu thẳng vào phòng, vừa gọi Lôi Giản nói: “Lôi lão đại, mang thùng nước sạch qua đây.”

Lôi Giản tuy khó hiểu, vẫn làm theo lời hắn.


Lão ngỗ tác kỳ quái châm chọc: “Tiếu nhị gia khám nghiệm tử thi quả thật không giống người thường.”

Tiếu Dương cũng không tức giận, vươn tay lấy chiếc dù đỏ đang đeo sau lưng, nhướn mày nói: “Không có dùi kim cương, sao dám ôm nghề gốm sinh kế.” (Không có thực tài, sao dám đảm nhiệm)

“Bồng”, dù đỏ bung ra như mặt lưới, đón lấy ánh nắng để chúng xuyên qua mặt dù chiếu vào thi thể. Lão ngỗ tác có chút hiểu ra, thu hồi tâm khinh thị. Lúc này, Lôi Giản mang nước sạch đến, Tiếu Dương đem nước tưới lên thi thể lão thái thái, lần lượt kiểm tra.

Nguyên lai, sau khi ánh dương đi qua mặt dù đỏ, đại bộ phận ánh sáng mắt thường nhìn thấy được bị hấp thụ lọc bỏ, chỉ còn sắc đỏ là có thể xuyên qua. Theo lẽ thường, khi ánh sáng mang một màu sắc nhất định chiếu đến vật thể, bộ phận có cùng màu sắc trên vật thể đó sẽ trở nên nổi bật, trong khi các bộ phận mang màu sắc khác tương ứng sẽ tối đi. Vì vậy, nếu thi thể có ứ huyết dưới da, sau khi kinh qua hồng quang trong ánh nắng chiếu vào sẽ phơi bày một cách rõ rệt.

Quả nhiên, Tiếu Dương tìm thấy một vết ứ ngân rất nhỏ tại gan bàn tay phải của lão thái thái, nếu không có thị lực kinh người mệnh danh “Thần nhãn”, mắt thường cơ hồ vô pháp nhận ra. Bởi vì máu bầm ngưng kết dưới da chỉ nhỏ bằng một đầu châm tiêm.

Mọi người tấm tắc kinh ngạc.

Hắn trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: “Nếu ta đoán không sai, khiến bà bà chết nhất định là một loại thiên hạ chí độc, vô sắc vô vị, kiến huyết phong hầu.

Mọi người rơi vào trầm mặc, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ tới một người –

Đương kim hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Lượng, thái độ làm người kiêu ngạo buông thả, dã tâm bừng bừng, ý đồ xuất binh Nam xâm thống nhất thiên hạ, có thể nói là một đại kiêu hùng. Bên cạnh hắn cao thủ như mây, lần lượt phải kể đến thiên kiêu bối tử (kiêu như con trời) Đàn Hạo Thanh, giáo tổ Mật Tông Cát Ô pháp vương cùng tổng quản ngự lâm quân Đàn Thế Bân. Thế nhưng, mấy năm gần đây, những người này hoặc chết hoặc ẩn hoặc hành sự kín đáo ít lộ diện. Chỉ có duy nhất một thanh niên đến từ Khiết Đan lại nhận được sủng tín, nhất thời ngang ngược… 

Trong lời đồn hắn một thân hồng y, đồng tử như máu, nuôi dưỡng hoàng kim xà vương tổ tông của vạn độc, đối nhân xử thế hung ác, thủ đoạn tàn độc, nơi nào hắn đi qua tất lưu lại một mảng tinh phong huyết vũ.

“Gia Luật Phong, lẽ nào chính là Đô thống lĩnh thần vũ quân Đại Kim Gia Luật Phong!” Mạnh phủ doãn hoảng sợ.

Mạnh tứ thiểu bi thương nói: “Bà bà luôn giữ trọn đạo nhân gia, tuổi cũng đã đến thất thập cổ lai hy, Gia Luật Phong vì sao muốn giết người?”

Mạnh phủ doãn trầm ngâm: “E rằng, bởi vì bản vẽ kia…” Bản vẽ chưa hoàn chỉnh của phích lịch pháo, ngoại trừ Tiếu Dương nắm một phần trong tay, một phần khác được giấu tại Mạnh phủ.

Tiếu Dương gật đầu: “Gia Luật Phong nổi danh bên ngoài quả nhiên không phải hạng người tầm thường. Hắn muốn trước mượn việc này nhiễu loạn thọ yến, sau đó nhân lúc trong phủ xảy ra hỗn loạn trộm lấy bản vẽ. Giương đông kích tây, hoàn thành tính toán một cách như ý!”

Lôi Giản tật ác như cừu (xem điều ác như kẻ địch), lập tức nhảy dựng lên: “Hắc, Tiền Giang tứ thiểu chúng ta lại bị người khác tới cửa ức hiếp! Lão tử nuốt không trôi cục tức này!”

Tiếu Dương đứng dậy, hào khí nói: “Không sai! Khiết Đan Hồ cẩu tự cho mình bất phàm, Tiếu nhị gia nhất định bảo hắn đến được đi không được!”

Lôi Giản gào lên: “Lão tử còn nhớ bản vẽ đang giấu tại Thất Xảo Các đi, chúng ta liền đến đó canh giữ, chờ tặc tử kia hiện thân.”

Trong nháy mắt, chợt có tiếng cười giòn như khóa bạc cất lên –

“Hì hì, Lôi đại gia, đa tạ nha!” Một thân ảnh yểu điệu mặc thanh y lướt qua cửa sổ.

Tiếu Dương phì một tiếng, mỉm cười nói: “Lôi lão đại, giọng của ngươi thật không nhỏ! Ta cố ý đuổi mọi người ra ngoài, chính vì suy đoán đồ tặc kia vốn cũng không biết bản vẽ cất giấu ở đâu, quá nửa sẽ trà trộn trong gia thất nữ quyến để nghe trộm. Ngươi giỏi lắm, còn đặc biệt lớn tiếng nhắc nhở nàng ta!”

Lôi Giản đỏ mặt, châm biếm trả đũa: “Lão tử quả có lỡ miệng, nhưng hồ đồ tiểu tử ngươi cũng không hoàn toàn đoán đúng a. Kẻ tới chẳng phải cái gì Gia Luật Phong, rõ ràng là một nữ tặc!”

Tiếu Dương nheo mắt, ngạc nhiên nói: “Thế thì thật quái lạ… Có lẽ là nữ quân của Hợp Hoan đảo!”

Ngữ thanh bất chợt ngừng lại, hắn nhướn mày, khóe môi họa nên một nụ cười tự tin, ngạo nghễ nói: “Bất luận là ai đều không sao cả! Muốn đoạt đi thứ gì trên tay Tiếu nhị gia, cũng phải xem hắn có đủ phân lượng hay không!” Trở tay, nắm chặt cán dù, dưới chân lực cuồn cuộn y bào hạnh sắc không gió mà tự phất, trong đôi mắt thần quang trầm tĩnh, trên dưới toàn thân tự nhiên sinh ra một cỗ uy thế lẫm liệt.

Lôi Giản cao giọng đáp một tiếng “Hảo!” Hai người phá cửa sổ phóng ra, mạnh mẽ hơn cả điện truyền đuổi theo truy kích.

———-

Tiếu Dương dự đoán không sai, hồng y thanh niên xuất thần nhập quỷ chính là Gia Luật Phong. Chỉ là, hắn không đến Thất Xảo Các đoạt bản vẽ, mà cùng thanh y nữ nhân phân công hành sự, trực tiếp chờ trước đình bát giác trong hậu hoa viên, ngăn cản sư tỷ đệ Mục Thiếu Hoài.

“Màn diễn xuất vừa rồi, Khâu sư phụ xướng rất hay. Trong lời hát, Phần Dương quận vương Quách Tử Nghi một đời chiến công hiển hách, nhưng nhi tử thứ sáu tức Thăng Bình công chúa lại tự phụ thân phận hoàng gia không muốn vào bái thọ.”

Gia Luật Phong một thân cẩm y đỏ tươi, tư thái thong dong, ôn nhu nói: “So ra, ai có thể nghĩ đến, đường đường công chúa Thục Mẫn Đế Cơ lại nguyện ý đích thân diễn ảnh hí mua vui cho Mạnh lão thái quân đâu? Cuộc đời nhận được phúc phần đến bậc này, lão thái thái chết cũng không hối tiếc!”


– Đế Cơ, chính là một loại phong hào hoàng thất, do Huy Tông hoàng đế thời Bắc Tống nghe theo kiến nghị của thân tín Thái Kinh mà cải sửa. Thục Mẫn Đế Cơ, kỳ thực chính là phong hào của Thục Mẫn công chúa.

“Sư tỷ là công chúa?” Mục Thiếu Hoài cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhìn sắc mặt hoảng hốt của Triệu Uyển, hắn trái lại không dám tầm căn vấn để (hỏi tới cùng), tiến lên chắn trước người nàng, cất cao giọng nói: “Ngươi là ai, nếu ngươi muốn thương tổn sư tỷ ta, thì cho dù ta chỉ lĩnh hội một chút công phu thô thiển, cũng nhất định xuất toàn lực ngăn cản ngươi!”

Gia Luật Phong căn bản không đem hắn để vào mắt, cười nói: “Ai bảo ta muốn đả thương nàng? Đế Cơ điện hạ thân phận tôn quý, hoa dung nguyệt mạo, Thương Lãng Hải đảo chủ đảo Hợp Hoan ngưỡng mộ nàng đã lâu, muốn nhận nàng làm nữ đệ tử thứ bốn trăm mười chín, đặc biệt ủy thác ta đến mời nàng!”

Lần này hắn phụng mệnh mật chiếu của Kim chủ Hoàn Nhan Lượng Nam hạ, chính vì giành bản vẽ phích lịch pháo, tuy nhiên hắn cô độc một thân đến Lâm An, cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng khó thành sự. May mắn đảo chủ đảo Hợp Hoan Hải Bá Vương háo sắc như mệnh, vì Hoàn Nhan Lượng giao cho hắn mười mỹ nhân bằng lòng đầu nhập Kim quốc, một mực hứa hẹn dùng toàn lực hỗ trợ hắn.

Lợi dụng ngày thọ yến tưng bừng ở Mạnh phủ, hắn cùng các nữ nhân Hợp Hoan đảo trà trộn vào phủ, hảo quy ước phân công hành động: nữ nhân Hợp Hoan đảo trà trộn vào nữ quyến trong phủ, thám thính nơi cất giấu bản vẽ, thay hắn đoạt lấy bản vẽ. Còn hắn, đáp ứng giúp Hải Bá Vương mang kim chi ngọc diệp lưu lạc nhân gian này thu vào hậu cung.

“Khá lắm lão dâm ma, dám đem chủ ý đánh lên đầu ta!” Triệu Uyển tức giận đến giậm chân.

Mục Thiếu Hoài nhíu mày. Bọn họ còn chưa hỏi mà, người này liền tự mình nói ra? Nếu không phải đầu óc hắn có vấn đề, vậy chỉ có một khả năng –

Người này võ công tuyệt cao, kiêu ngạo đối phó với hai sư tỷ đệ bọn họ là mười phần chắc chín!

“Sư tỷ, đừng thừa lời với hắn! Ngươi mau chạy, tìm Tiếu sư huynh, ta ở đây chống đỡ!” Nghĩ thông suốt điểm ấy, hắn thay đổi sắc mặt.

Triệu Uyển trong lòng đã có dự liệu, lắc đầu như trống bỏi: “Ta sợ gì chứ, đại anh hùng của ta sẽ lập tức đến đây cứu ta!”

Tiếng gió phần phật, xuyên qua rừng cây, tựa như tiếng gió từ ống tay áo của cao thủ khi thi triển khinh công.

Triệu Uyển hết sức vui mừng, nghiêng đầu cười đến nũng nịu đáng yêu: “Hắn tới rồi!”

Vừa dứt lời, đột nhiên “quác quác” hai tiếng, hai con quạ từ trong rừng bay lên.

“…” Gia Luật Phong đứng yên lặng trong giây lát, chậm rãi vỗ tay: “Quả nhiên, đến kịp lúc!”

Da mặt Triệu Uyển co rúm, trái tim thiếu nữ ở trong gió cứng đơ hóa thạch, sau cùng răng rắc vỡ đầy đất.

Mục Thiếu Hoài dở khóc dở cười, vội vàng kéo sư tỷ ra sau lưng mình. Người này không hề khẩn trương sợ hãi, hiển nhiên còn có đồng bạn ngăn chặn sư huynh bọn họ, muốn bảo hộ sư tỷ, phải xem bản thân có thể duy trì bao lâu!

Theo tiếng cười, kim địch của Gia Luật Phong đã đánh tới, mạnh mẽ vô cùng, sát khí đại thịnh.

Tình thế cấp bách, Mục Thiếu Hoài không kịp nghĩ ngợi, rút binh khí giấu trong hồ cầm tiến lên nghênh đón, một lòng muốn cứu hộ sư tỷ.

Hàn quang chợt hiện, một thanh kiếm nhỏ vừa mỏng vừa thon tuốt khỏi vỏ như tia chớp, kiếm khí sắc bén mang theo một cỗ chân khí âm hàn thấu xương phá không mà đến, tiếu ý trên mặt Gia Luật Phong rốt cục đông lại…

Cái gì! Thanh niên tầm thường, tướng mạo không có gì phi phàm này lại…

“Thái Âm chân khí, ngươi cư nhiên luyện thành Thái Âm chân khí!”

Tương truyền trong những năm hưng thịnh của Ngũ Đại Hậu Đường, trước khi Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn lên ngôi, từng cùng Trần bác lão tổ của Như Long đạo phái đánh cuộc một ván cờ vây, kết quả thua cả một tòa Hoa Sơn. Từ đấy về sau liền có câu: “Tự cổ Hoa Sơn bất nạp lương”. (Bách tính quanh Hoa Sơn không cần nạp thuế)

Sau đó, Trần bác lão tổ vì đáp tạ hậu tặng hào phóng của hoàng thất Bắc Tống, đáp ứng thỉnh cầu của Thái Tổ đệ đệ – Thái Tông Triệu Khuông Nghĩa, đem đạo pháp Như Long phái khắc vào sáu mặt của chiếc cung đăng ngự thưởng. Sáu loại chân khí phân ra Thái Dương chân khí, Thái Âm chân khí, Thái Huyền chân khí, Thái Thanh chân khí, Thái Ất chân khí, Thái Cực chân khí, hai loại nhiếp tâm thuật còn lại là nhiếp hồn ma nhãn và nhiếp hồn ma âm, hợp xưng “Lục hợp bát pháp”. Có người nói, công pháp của nó thần diệu khó lường, hoàn thành một trong số đó cũng đủ để ngạo mạn thiên hạ, nếu có thể lục pháp tinh thông, càng khả dĩ trường sinh bất tử, phi thăng thành tiên. Từ đó, chiếc cung đăng lục giác thủy tinh lưu ly này liền trở thành trấn quốc chi bảo, cất giấu trong hoàng cung đại nội.

Năm Tuyên Hòa thứ bảy, Kim binh ồ ạt xâm Tống, Biện Kinh Bắc Tống thất thủ, Khâm Tông cùng Huy Tông – phụ tử hoàng đế khiếp nhược nhất trong lịch sử bị bắt làm tù binh Bắc thượng. Thủy tinh đăng cũng vỡ nát trong chiến loạn, chỉ lưu lại tàn bản chép tay của “lục hợp bát pháp”, phân tán các nơi, trở thành tuyệt thế bí kíp mà cao thủ giang hồ nhân sĩ khắp nơi tha thiết mong cầu.

Tuy nhiên không ai biết rằng, phần Thái Âm chân khí trong tàn bản Thủy tinh đăng lại nằm trong tay thân tín của Tống Khâm Tông, một lão hoạn quan họ Cao.

Hắn một lòng trung quân, theo Khâm Tông bị bắt đến Kim quốc, kế tục hầu hạ chủ tử.

Triệu Uyển, phong hào Thục Mẫn Đế Cơ, là nữ nhi của Khâm Tông, sinh hạ tại Kim quốc bảy năm sau khi Khâm Tông bị bắt.


Năm Thiệu Hưng thứ mười, Triệu Uyển năm tuổi, Cao công công phụng mệnh Khâm Tông hộ tống nàng bí mật trở về Tống, nhưng trên đường gặp nạn bỏ mình, bí kíp Thái Âm chân khí cũng vì vậy rơi vào tay nàng. Sau đó, nàng được dị nhân Khâu sư phụ cứu giúp, vẫn về tới biên giới Đại Tống.

Nàng ẩn thân trong gánh hát Khâu gia hơn mười năm, cùng sư phụ sư đệ nương tựa lẫn nhau sống phiêu bạt giang hồ. Thái Âm chân khí Mục Thiếu hoài tu tập, cũng do Triệu Uyển truyền thụ.

“Cái gì? Công pháp sư tỷ truyền cho ta là Thái Âm chân khí?” Bản thân Mục Thiếu Hoài cũng thất kinh. Nội công tâm pháp tập luyện từ nhỏ, lại là thần công trong truyền thuyết?

“Không sai! Tiểu mộc đầu, sư tỷ thương ngươi chưa?” Triệu Uyển đắc ý gật đầu, lập tức ngoảnh nhìn Gia Luật Phong, “Uy, biết sư đệ ta luyện thành Thái Âm chân khí, ngươi sợ rồi sao? Còn không mau xéo đi?”

Gia Luật Phong chăm chú nhìn hai ngươi một lúc, bất chợt mỉm cười nói: “Quả là ‘vô tâm sáp liễu liễu thành ấm’, ta tìm bí kíp Thái Âm chân khí đã lâu, hôm nay cơ duyên xảo hợp gặp gỡ, ngoan ngoãn giao bí kíp ra đây!” Tiến lên một bước, trở tay thu hồi kim địch, trực chỉ hướng Triệu Uyển.

Hành gia nhất thân thủ, tiên tri hữu một hữu. (Chỉ cần xem con nhà võ thuật duỗi tay một cái, biết ngay công phu có hay không)

Gia Luật Phong vừa xuất thủ, cảm giác áp bách như bài sơn đảo hải tức khắc xé toạc không khí truyền đến, không phụ danh hào đệ nhất cao thủ Đại Kim, thâm hậu khiến người ta kinh sợ.

Mục Thiếu Hoài hiểu rõ lợi hại, trong lòng run rẩy, vội vàng vung kiếm ngăn chặn, quát lên: “Sư tỷ ngươi đừng náo loạn, chạy mau!” Đối phương công lực kinh người, hắn chỉ có thể nỗ lực hết sức, kiếm chiêu như hành vân lưu thủy liên tục không dứt, biến hóa vô thường, khó khăn lắm mới cản bước được Gia Luật Phong.

Triệu Uyển không biết trời cao đất dầy, còn bảo hắn đang chiếm thượng phong, chẳng chịu trốn đi, cầm hai dùi trống xông vào hỗ trợ. Chỉ thấy dải lụa màu buộc trên dùi bị kình khí thốc lên, bay phần phật, tôn lên dáng người uyển chuyển của nàng, lại tươi đẹp như hồ điệp xuyên hoa.

Đáng tiếc –

Trông đẹp mắt, chẳng qua chỉ là gối thêu hoa nhồi cỏ, trong chiêu thức không có bao nhiêu nội lực.

Nhãn lực của Gia Luật Phong ra sao? Ngay lập tức liền nhìn ra tiện nghi, kim địch thoắt tiến thoắt lui, hợp với vài chiêu tấn công bất ngờ, nhất thời bức nàng từng bước lùi về phía sau.

“Sư tỷ ngươi có nghe ta nói không, chạy mau a!” Mục Thiếu Hoài gấp đến độ sắp thổ huyết.

Nữ nhân thích vũ đao lộng thương trên đời này không thiếu, nhưng hắn biết rất rõ, Triệu Uyển không phải dạng nữ nhân này. Từ nhỏ cả hai cùng theo Khâu sư phụ luyện công, luyện khí căn bản, mọi thứ đều khô khan vô vị, nàng luôn luôn tập một cách ứng phó, ngay cả tuyệt thế bí kíp Thái Âm chân khí của mình cũng nhấc không dậy nổi tinh thần luyện tập, chỉ âm thầm truyền cho hắn. Hơn mười năm nay, Triệu Uyển nhiều nhất mấy chiêu khoa chân múa tay, nội lực lại thô thiển đến mức không đáng nhắc đến. Hiện tại nàng dùng loại thân thủ này cùng một tuyệt thế cao thủ như Gia Luật Phong so chiêu…

Một chữ, chết.

Hai chữ, muốn chết.

Ba chữ, chắc chắn chết!

Mắt thấy Gia Luật Phong từng bước dồn ép, Triệu Uyển đỡ bên trái lại hở bên phải, cho dù muốn trốn cũng trốn không thoát, Mục Thiếu Hoài hít sâu một hơi, bất cứ giá nào!

Toàn lực thúc giục Thái Âm chân khí, kiếm chiêu trong tay biến đổi, càng lúc càng kỳ dị. “Cheng cheng cheng!” Kiếm khí tràn ngập không gian, hàn quang mạnh mẽ bắn ra, không khí xung quanh lạnh cóng. Nhất thời buộc Gia Luật Phong không dám liều lĩnh sơ suất, dần dần lựa chọn thủ thế.

Triệu Uyển bấy giờ mới có thể thừa cơ hội thối lui sang một bên. Nàng trừng to mắt quan sát hai người giao thủ, cảm thụ được cỗ hàn khí kinh nhân bao quanh thân, không khỏi khen ngợi: “Thiếu sư đệ! Giỏi lắm!”

Trong truyền thuyết, luyện đến cảnh giới tối cao của Thái Âm chân khí, có thể ngưng thủy thành băng, hóa vũ đả thương địch. Mục Thiếu Hoài tuy chưa đạt đến bậc ấy, nhưng trong kiếm khí cũng mang theo một cỗ khí thiên sinh âm hàn thấu xương, từng chút bổ sung vào kẽ hở trong chiêu thức, lãnh khí dày đặc, qua lại tung hoành, so với tuyết sơn thần khiếm trong truyền thuyết cũng không thua kém.

Kiếm của hắn rất lạnh, hai tay hắn cũng lạnh, cả người hắn đều lạnh…

“Khuông!” Sau một khắc, hắn cũng đóng băng!

Chỉ một thoáng, hai tròng mắt Triệu Uyển sắp rớt ra ngoài, suýt chút nữa nín thở. Này, này… Tiểu sư đệ, ngươi có phần khoa trương thái quá đi?

Mục Thiếu Hoài khổ sở khôn xiết: “Ta sớm đã nói ngươi chạy trước đi mà!” Lúc này, trên lông mày, trên mái tóc của hắn đều ngưng tụ một tầng bạch sương mỏng, nhìn từ xa rất giống người tuyết, khi hắn nhăn nhó nói chuyện, vài tầng băng vụn còn rào rào rơi xuống đất, muốn bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười.

Nguyên lai, hắn đối địch không bao lâu, liền phát hiện chân khí trong cơ thể vận hành không thông suốt. Cũng không biết bởi lần đầu thực chiến vận dụng chưa nhuần nhuyễn, hay khi luyện công đã ẩn tàng ngầm họa, từ đan điền của hắn bỗng phát ra một cỗ hàn khí, chậm rãi khuếch tán khắp kỳ kinh bát mạch. Hàn khí trong kiếm chiêu kia phát tán ra hiển nhiên kinh người, nhưng cũng khiến hắn đông lạnh không ít, đả thương địch ba phần lại tự đả thương mình bảy phần, giao dịch tối lỗ vốn nhất trên đời cùng lắm cũng như thế này thôi!

Tiếp tục chống đỡ một hồi, hàm răng hắn đông lạnh đánh cầm cập, ngay cả tay cầm kiếm cũng run rẩy. Miễn cưỡng quay đầu nhìn Triệu Uyển, nàng cư nhiên còn đứng ở chỗ kia, vẫn không biết trốn đi, Mục Thiếu Hoài thầm kêu một tiếng khổ!

Tiếp qua mấy chiêu, hắn đông lạnh đến trắng mặt xanh môi, vô lực chống đỡ. Gia Luật Phong chỉ chờ đến lúc này, kim địch đột ngột ném ra, một chiêu liền điểm hắn ngã lăn.


Triệu Uyển kinh hô một tiếng, bất chấp tất cả xông tới. Gia Luật Phong đánh một chưởng vào không khí, Tiệu Uyển sao chịu được? Hai dùi trống rơi khỏi tay, phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất.

Trong sát na, tình hình giữa sân phong vân dịch biến, hai sư tỷ đệ đồng thời bại trận.

Gia Luật Phong trên mặt có chút đắc ý, mỗi tay một người, xách cả hai lên đang định cất bước.

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng gió thốc.

“Gia Luật Phong! Đứng lại cho ta! Tiếu nhị gia nhà ngươi đã tới!” Tiếng quát rền vang như sấm, chấn động làm màng nhĩ người tê dại.

Tiếu Dương vừa từ xa xa hô lớn, người đã vụt tới như bay, trong chớp mắt liền tấn công vào sau lưng hắn, dù đỏ chưa kịp bung ra đã đánh xuống đầu hắn. Gia Luật Phong bất ngờ không phòng bị, buộc phải ném Mục Thiếu Hoài bên tay phải, cắn răng xoay người, dùng sáo niêm phong chiếc dù kia.

“Ầm”.

Hai cỗ nội lực cương mãnh vô cùng giao nhau, hai người đều bị mạnh mẽ chấn văng ra, khóe môi tràn máu. Trên đỉnh đầu, nhật quang sáng rực đột nhiên bị mây mù che khuất, trời đất chợt trở nên u ám, gió thu xơ xác, vạn vật tiêu điều. Bốn phía lá cây rơi loạn, chim rừng kinh bay.

Mục Thiếu Hoài co tròn trên mặt đất, trông thấy Tiếu Dương cuối cùng đến kịp, vui mừng khôn xiết. Trong lòng bình tĩnh lại, hắn lập tức cật lực kiềm chế hàn khí đang tán loạn trong cơ thể, vận khí đánh sâu vào huyệt đạo. Không thể khiến sư huynh thêm phiền toái, hắn phải nhanh nhanh tự cứu.

Lúc này, Tiếu Dương nhấc tay lau đi vết máu trên khóe miệng, nhổ một bãi nước bọt, quát: “Gia Luật Phong, khi dễ nữ nhân cùng hài tử có gì bản lĩnh, Tiếu nhị gia cùng ngươi hạ thủ so thực lực!” Dù đỏ trong tay nghiêng nghiêng vung ra, hướng về phía đối thủ, kình khí khoáng đạt như Hoàng Hà Trường Giang toàn bộ dâng trào, trong chu vi hẹp chừng vài thước, áp lực đột nhiên gia tăng khiến người ta cơ hồ hít thở không thông.

Hắn cùng Lôi Giản đuổi theo thanh y nữ trộm bản vẽ, lại bị Gia Luật Phong nhân lúc trống trải mà đột nhập, nếu không phải hắn kịp thời tỉnh ngộ, Triệu Uyển và Thiếu Hoài có tổn hại nào, chẳng phải hắn sẽ ân hận suốt đời sao?

Tiếu Dương ngẫm lại mà sợ, đôi đồng tử đen láy toát ra tia sáng tinh lượng chưa từng có, chăm chú nhìn Gia Luật Phong không chớp mặt, nói nhấn từng chữ: “Buông nữ nhân trên tay của ngươi ra! Triệu Uyển là nương tử chưa xuất giá của ta, nếu ngươi dám tổn thương một sợi tóc của nàng, bản nhị gia thề, nhất định bắt ngươi hoàn trả gấp trăm ngàn lần!”

Thanh âm rất rõ ràng, ngữ khí rất trầm tĩnh, lọt vào tai Mục Thiếu Hoài lại không khác gì sấm sét giữa trời quang! Cố gắng giương mắt nhìn về phía Tiếu Dương, hắn gần như vô pháp tin tưởng.

– Nương tử chưa xuất giá?!

… Sư tỷ sao?

Trong sát na đó, hắn đoán rằng hô hấp của chính mình đều đình chỉ.

Nguyên lai, bất tri bất giác, cảm tình của hắn đối với sư huynh đã sâu đến nông nỗi này a.

Trong lúc thất thần, hàn khí trong cơ thể đang dần dần ép xuống lại phân tán ra, toàn thân hắn lạnh băng xụi lơ trên mặt đất.

Cách đó không xa, lại có kình phong chợt nổi. Chuông bạc giòn tan, ống tay áo phất gió phần phật.

Thanh y nữ nhân mang theo hai tỷ muội lướt đến như bay, cất giọng nói: “Gia Luật Phong thống lĩnh, bản vẽ đã đoạt được, rút lui!”

Gia Luật Phong cau mày nhìn Tiếu Dương, biết rõ đối thủ này khó đối phó, liền đáp lời: “Liễu cô nương, ngươi thay ta mang tiểu tử bên kia đi!” Nghiêng kim địch, chỉ vào Mục Thiếu Hoài vừa bị hắn ném xuống.

Thanh y nữ nhân vội vã đáp ứng, người đã vút qua, phong tỏa đại huyệt giữa lưng Mục Thiếu Hoài lôi đi. Huyệt đạo chưa kịp giải khai, Mục Thiếu Hoài không còn sức phản kháng, nhất thời bị các nàng giữ trong tay.

Tiếu Dương giận dữ: “Gia Luật Phong, ngươi đừng khinh người quá đáng! Nữ tặc, buông sư đệ ta ra!” Thân hình nảy lên, định tiến lên ngăn cản thanh y nữ. Chỉ là, bước chân còn chưa nhấc, khóe mắt lại thoáng thấy Gia Luật Phong đang bắt lấy Triệu Uyển, nhất thời khó xử.

Nếu hắn không đi, Mục Thiếu Hoài rơi vào tay thanh y nữ, Hợp Hoan đảo xưa nay hữu tiến vô xuất, không lưu người sống, chỉ sợ tính mệnh khó bảo toàn. Thế nhưng hắn vừa đi, Triệu Uyển trước mắt sắp bị Gia Luật Phong bắt đi, hậu quả càng không dám tưởng tượng.

Một bên là sư đệ thân như huynh đệ, một bên là cô nương đính hôn từ thuở nhỏ, hắn rốt cuộc nên cứu ai?

– Đây chính là lựa chọn gian nan nhất trong cuộc đời Tiếu Dương.

Khi hắn vẫn do dự không quyết, Gia Luật Phong tất nhiên không có nhàn tâm chờ hắn. Hướng mắt ra hiệu cho thanh y nữ, Gia Luật Phong mạnh mẽ đạp bước, cùng các nàng chia ra hai hướng rút lui, đoan chắc đối phương dù muốn cứu người cũng phải phân ra hai đường. Trọng yếu hơn là, chỉ cần Tiếu Dương do dự chốc lát, bên nào cũng không thể đuổi kịp.

Giữa không trung đột nhiên nổ vang một tiếng long trời lở đất, mưa lửa vụn pháo tung khắp trời, mùi tiêu thạch (kali nitrat) lưu huỳnh tràn ngập không khí.


“Nữ tặc, ngươi trốn không thoát đâu! Xem phích lịch đạn của lão tử đây!” Tiếng rống của Lôi lão đại theo sau vang lên.

Tiếu Dương trái tim cuồng đập, phút chốc thi triển thân người, đuổi theo hướng Gia Luật Phong rút đi –

Thiếu Hoài dù sao cũng là một nam nhân, chịu chút khổ cực có cái gì ghê gớm?

Huống chi, nương tử chưa xuất giá bị bắt, cho dù là ai cũng sẽ lựa chọn cứu nàng trước đi?

Hơn nữa…

Lôi lão đại đã đuổi theo, chắc hẳn có thể cứu được Thiếu Hoài đi!

Tiếu Dương trong lòng thầm thuyết phục chính mình, lập tức không tiếp tục chần chừ, cấp tốc đuổi theo Gia Luật Phong.