Ưu Di là một cô gái kỳ lạ, thoạt trông đã thấy hết sức đơn giản, nói năng cũng giản dị, sách đọc cũng đơn giản. Nhưng với một sự việc rất phức tạp, cô lập tức hiểu ngay. Vì vậy về sau Quỳnh nghĩ Ưu Di thực ra là loại người cực kỳ quý hiếm trên thế gian này. Cô ấy có thể hiểu được mọi việc phức tạp sâu xa trong đời, nhưng hoàn toàn có thể không khiến chúng "trĩu nặng" lên mặt, không để chúng làm hỏng những ước mơ, hứng khởi về tương lai. Vì thế, Ưu Di lúc nào cũng vui tươi với mọi người. Thái độ sống "ngay ngắn" như vậy khiến Quỳnh mến mộ. Nhưng về sau nhớ lại những điều này Quỳnh chỉ càng thấy đau khổ. Khi Ưu Di đánh mất những đặc tính đáng quý đó, cuộc sống như ngọn đèn đã tắt với cô ấy. Đêm vô tận. Quỳnh lúc nào cũng nghĩ tới cụm từ này, cảm thấy lòng xót xa từng chập.
Khoảng một tháng sau, Quỳnh và Ưu Di mới trao đổi với nhau về chuyện riêng của mỗi đứa. Mẹ Ưu Di chết năm cô lên ba tuổi. Hai cha con nương tựa vào nhau. Ba cô là một ôcng nhân tận tuỵ, thu nhập rất thấp, chân bị tật vì nghề nghiệp. Từ cấp hai, Ưu Di làm thêm tự nuôi mình. Cô bưng bê trong tiệm giải khát, làm bánh ngọt.v.v...
- Đầu tiên mình tính tìm việc trong cửa hàng ăn uống, bởi vì nơi đó rất dễ no bụng. Cô nói, rồi kể làm thế nào ăn vụng bánh mì trong lò mà không để bị bắt.
Trong cuộc sống gian nan như vậy, Ưu Di chưa bao giờ đánh mất niềm tin cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Cô không thích đi học, bài tập làm rất kém. Nhưng cô vẫn tin một cách vô cớ rằng, sẽ có một ngày, các đấng bề trên sẽ chiếu cố tới cô. Cô sẽ đột nhiên có rất nhiều thứ. Với một niềm tin như vậy, cô không héo hắt buồn rầu, thậm chí khi trốn học cũng không thấy bứt rứt.
Thời niên thiếu của Ưu Di cũng có đói khát. Đói khát của cô chính là đọc sách. Cô rất cần sách. Quỳnh tin rằng đó là vì trong sách có quá nhiều những điều tốt đẹp, quá nhiều kì tích: Cô Lọ Lem sẽ gặp được bà tiên, sẽ được làm mới từ đầu đến chân, chiếc giày pha lê bị mất sẽ mang hoàng tử đến trước mặt Lọ Lem. Con vịt xấu xí lớn lên vô tư lự sẽ được biến thành thiên nga xinh đẹp. Nếu không may lấy phải con cóc ghẻ cũng không phải đau lòng, biết dâu ngày hôm sau lại là một chàng hoàng tử đang nằm bên cạnh, rồi nói với mình rằng chàng ta bị phù phép... Chính chúng đã mang lại cho Ưu Di sức mạnh vô tận. Ưu Di xem đủ loại sách báo, không bình phẩm theo kiểu tác phẩm văn học, chỉ đơn giản là ưa thích câu chuyện trong đó, thích những tình cảm nồng thắm ở trong đó. Ưu Di thường băn khoăn, những tình cảm nồng thắm ấy có thể tồn tại trong thực tế hay không? Bởi cô chưa bao giờ có được một tình yêu giống như vậy. Ưu Di đọc sách của tv cũng tầm khoảng thời gian với Quỳnh, chẳng qua nhờ có một vị khách đến quán để quên mà có. Cô ngồi bên vệ đường, đọc hết cuốn sách của Tùng Vy. Tùng Vy độc lập, và dám yêu quên mình, cô thật xứng đáng để đàn ông yêu thương. Ưu Di bị tình cảm trong sách làm cho xúc động ghê gớm. Từ đó Tùng Vy trở thành thần tượng của cô. Trong mắt Ưu Di, Tùng Vy hoàn hảo như một nữ thần. Cô ấy thật cao quý, thật hiểu biết, cởi mở, buồn, tốt bụng, thông minh, v.v... Cô ấy dường như có tất cả những nét đẹp vốn có của người phụ nữ.
Ưu Di thường mơ mộng xa, mơ thấy một ngày mình sẽ trở thành một người như Tùng Vy. Nhưng trong hiện thực, Ưu Di chỉ là một cô bé thấp nhỏ, chẳng có điểm nào xuất sắc. Cô tự so mình với Giên Êrơ. Những tình cảm mà cô có, đều là những nỗi niềm thầm kín không ai biết được. Cô luôn nghĩ rằng vẫn chưa đến lúc. Vì thế, cô bỏ lỡ hết lần này đến lần khác. Nhưng cô chưa bao giờ thất vọng, và luôn tin rằng hoàng tử của cô đang cưỡi trên con ngựa trắng trên đường đến với mình.
Hãy để chúng ta quên đi những chuyện không vui. Cuộc sống hôm qua cũng như chậu nước rửa mặt đã bẩn, thuận tay đổ nó đi thôi! Đó là câu danh ngôn của Ưu Di.
Đến lượt Quỳnh nói về chuyện của mình. Cô chợt tắc nghẹn. Mình viết cho bạn đọc nhé. Quỳnh bảo.
Vậy là Quỳnh lại cầm bút, sau khoảng ba tháng ngừng viết. Quỳnh đến hàng văn phòng phẩm cạnh trường tự nmua cho mình một cuốn sổ bìa da tươm tất. Cô viết suốt đêm không nghỉ, cảm giác như máy bay đang bay dần lên cao, suốt cả chặng đường không được phép dừng lại. Nhưng đó là một niềm vui chưa từng có, tựa như được lọt vào một bể nước ấm áp, không kìm được sải tay bơi lộ. Có gì đó tựa như một loại bản năng. Quỳnh ôm bàn viết suốt đêm. Ưu Di tỉnh giấc vài lần, vẫn thấy cô đang viết, mơ màng gọi cô đi ngủ. Đến sáng tỉnh dậy lần nữa, cô vẫn thấy Quỳnh đang ngồi trước bàn. Cuốn sổ đã lật qua không biết bao nhiêu trang.
- Trời ạ, ấy lấy đâu ra nhiều chuyện để nói thế! Ưu Di kinh ngạc thốt lên. Quỳnh đặt cuốn sổ vào tay Ưu Di, bỗng cảm thấy cả người như bị khoét rỗng, cảm giác như đã nôn hết ra cả lục phủ ngũ tạng.
Quỳnh thèm ngủ. Cô nặng nề đổ xuống giường. Lần này cũng giống khi lần đầu viết lên cuốn nhật ký màu hồng tím, sau khi tuôn trào hết thảy, Quỳnh lại ngủ hết sức an lành, không có ác mộng hoành hành. Cô còn mơ thấy những điều tốt đẹp. Cô mơ thấy chú Dật Hán đang tưới những cây dâu trong vườn. Quỳnh đứng sau lưng ông, rất gần, nhìn thấy ông cúi người, thấy những ngónt ay dài thon đang xách chiếc bình ông roa có vòi dài. Quỳnh bước tới, chạm vào lưng ông từ phía sau. Cộc cộc, cô dường như đang gõ vào cánh cửa trái tim ông. Dật Hán quay đầu nhìn Quỳnh.
Ông mở cửa cho cô, mời cô bước vào.
Quỳnh tỉnh dậy, thấy Ưu Di đang ngồi bên cạnh mình, mắt đỏ hoe.
- Đây đều là sự thật à? Ấy viết hay quá. Mình phát ghen với ấy. Cô nói giọng chua xót. Đó là lần duy nhất Ưu Di nói đến ghen tị. Ghen tị với Quỳnh.
Ưu Di nói, từ lần đầu tiên đọc Tùng Vy, được thấy một tấm gương tươi trẻ như thế, cô đã không chỉ một lần nghĩ tới việc viết văn. Nhưng cô tự biết mình không có năng khiếu, chỉ có thể trông vào điều kì diệu sẽ xảy ra. Đến chuyện hai đứa quen nhau, Ưu Di nghĩ rằng, trên thực tế đây chính là điều kì diệu mà cô đang đợi. Thượng Đế cho cô vinh dự đó, nhưng tư chất của cô quá kém, không thể biến ước mơ thành hiện thực. Thế nên, Ngài đã đưa cô gái tiềm tàng sức mạnh này đến bên cô, để Ưu Di góp sức, cuối cùng đưa cô ấy lên đỉnh vinh quang. Quỳnh rất lấy làm lạ, ngay trong khi cô đang rất khó khăn, Ưu Di đã tin chắc rất Quỳnh sẽ ngày một tiến lên, sẽ trở thành một nhân vật tên tuổi. Ban đầu, Quỳnh nghĩ đây chỉ là ước mơ chung chung của Ưu Di, cũng như cô ấy vẫn mơ ước điều kỳ diệu sẽ đến với cô ấy. Nhưng về sau, Quỳnh mới cảm thấy không hoàn toàn đơn giản như vậy, Ưu Di mong đợi sự thành công ở cô một cách rất mãnh liệt. Hơn nữa với Ưu Di, điều đó cũng quan trọng như sự thành công của chính cô ấy.
"Mình sẽ luôn luôn ở bên ấy, nhìn ấy từng bước từng bước đến với thành công. Yên tâm, mình sẽ không rời xa ấy đâu. Có rời xa cũng phải đợi sau khi ấy thành công đã". Đó là lời hứa của Ưu Di đối với Quỳnh năm cô mười bảy tuổi.
Trong một đời người, có thể hứa bao nhiêu lần, và có thể nhận bao nhiêu lời hứa? Về sau Quỳnh hiểu, những lời hứa ra ra vào vào, cũng như một trận đấu quần vợt tẻ nhạt. Mọi người đều không chuyên tâm. Có rất nhiều bóng đánh hỏng, không bay theo dự định ban đầu. Chỉ có Ưu Di, chỉ có cô ấy. Cô là một vận động viên tận tâm tận lực, cô nhất định bắt Quỳnh phải đón được quả bóng này, quả bóng đặc bay ra từ lời thề mười bảy tuổi của Ưu Di. Từ đó cuộc sống của Quỳnh thay đổi.
Từ lúc đó, Ưu Di toàn lực giúp Quỳnh "trở nên hoàn hảo hơn". Trước hết, cô quyết định giúp Quỳnh trị căn bệnh ăn cuồng. Cô giám sát Quỳnh cả ngày, không cho Quỳnh cơ hội vơ cả đống thức ăn. Cô cấp cho Quỳnh hoa quả và đồ ăn thiết yếu theo giờ. Nhưng khi Quỳnh lên cơn ăn, không thể nào kiềm chế được cảm xúc, Quỳnh đứng ngồi không yên, không ngừng túm lấy tóc mình, đập rơi những côn trùng bay trên bàn. Đến lúc ngồi không nổi nữa, cô đứng phắt dậy, xông ra cửa. Ưu Di theo sát Quỳnh, tóm cô cô, ra sức lôi cô đi về khu vườn phía tây bắc của trường. Nơi đó trở thành chốn kín đáo để họ canh giữ cô, khuyên giải cô, ôm lấy cô, an ủi cô, không ngừng, giúp cô vượt qua cơn khủng hoảng. Mỗi lần, Quỳnh đều trở nên rất dữ dội, khác hẳn với thái độ trầm lặng ngày thường. Họ buộc phải ra khu vườn đó, ở đó không có người khác. Không ai nhìn thấy Quỳnh thảm hại thế này. Chỉ có Ưu Di, dùng âm thanh lúc nào cũng tràn đầy hy vọng để nhắc nhở Quỳnh hoặc an ủi cô.
Một tháng sau, Quỳnh gầy đi năm ký. Hai đứa rất hân hoan. Ưu Di thưởng cho cô một mẩu sôcôla nhỏ như cái móng tay cái.
Nhưng rất nhanh, Quỳnh cảm thấy kiệt sức. Vận động nặng và ăn uống thiếu thốn khiến cô không kham nổi. Một hôm đang chạy bộ với Ưu Di, Ưu Di chạy phía trước, bỗng nghe thấy dằng sau một tiếng "uỳnh", quay lại đa thấy Quỳnh ngã lăn ra đất.
Hạ đường huyết. Quỳnh bị đưa vào truyền đạm trong trạm xá. Mở mắt ra, cô thấy Ưu Di đang ngồi khóc bên cạnh. Thấy Quỳnh tỉnh lại, cô vồ lấy Quỳnh, nhét vào tay công một viên kẹo trái cây:
- Ăn đi!