“Cái gì! Khê Nhược, không, Phù Nhật cùng lục hoàng tử tiến cung?” Đạm Tình cơ hồ nắm chặt Vương Phong Mạnh,“Như thế nào ngươi có thể cho lục hoàng tử cùng Phù Nhật ở cùng một chỗ?”
“Khi ngươi đem người đến nơi này, không phải đã muốn đoán trước kết quả sao?”
Đạm Tình á khẩu không trả lời được. Tốc độ phát triển sự tình đã vượt xa dự tính của hắn. Mỗi khi hắn đụng tới chuyện của Khê Nhược, mọi cách nghĩ đều hoàn toàn biến mất.
“Hoàng cung dù không phải là nơi tốt để đi? Phù Nhật công tử có lục hoàng tử chiếu cố nhất định sẽ an toàn.” Vương Phong Mạnh khó hiểu nói.
“Ta không tin.” Nếu Di Tình cung là hang hổ, như vậy hoàng cung chính là lang oa. Vân Đạm Tình làm sao có thể mù oán mà lạc quan.
Vương Phong Mạnh nghĩ nghĩ:“Ngươi muốn như thế nào?”
“Giúp ta trà trộn vào cung.” Vân Đạm Tình mỉm cười, ngữ khí khiến người không thể cự tuyệt.
……
Không bao lâu, một người lưng hùm vai gấu hóa trang thành nữ bước lên sân khấu.
Đạm Tình sờ soạng một phen, đè nặng cổ họng nói:“Phong Mạnh huynh…… Này, ta lo lắng……”
Vương Phong Mạnh:“Thuật dịch dung của ta tuyệt đối số một, không ai có thể biết được. Ngươi có thể yên tâm.”
“Vì cái gì ta phải phẫn thành cái dạng này?” Nhìn vào gương dáng người như hùng, khuôn mặt lại như nữ nhân, Đạm Tình khóc không được cười không xong.
“Bên người Lục hoàng tử có một nha hoàn là em vợ của huynh trưởng ta, ta đem ngươi hoá trang thành bộ dáng của nàng cùng nàng đổi thân phận, chẳng phải rất tốt sao?”
Đạm Tình nhất thời không nói gì, nghĩ rằng trình độ thẩm mỹ của Chu Quân Tắc thật sự là sâu không lường được.“Đừng làm cho người thứ 3 biết.” Hắn tháo xuống mặt nạ kinh thiên địa khiếp quỷ thần kia, cầm trong tay “Thưởng thức” Nửa ngày sau, bi tráng nhắm hai mắt lại.
Vương Phong Mạnh đưa qua hai bình dược thủy, vỗ vỗ vai hắn:“Mang bình này theo, cần sử dụng, nhớ.”
Cùng lúc đó, Khê Nhược đi theo Chu Quân Tắc thẳng đến tẩm cung hoàng hậu.
Dọc theo đường đi Quân Tắc không có hỏi thân thế của Khê Nhược, chính là đơn thuần chỉ nói với hắn về lễ tiết của hoàng gia, làm cho Khê Nhược có chút kinh ngạc.
Khê Nhược không biết trong hồ lô của Quân Tắc rốt cuộc là bán thuốc gì. Vì cái gì hắn muốn tìm người làm thế thân thái tử, hơn nữa đúng dịp lại qua loa lựa chọn mình? Chu Quân Tắc tuyệt đối là một minh quân có thể trị quốc, nhưng vì các hoàng tử tranh đấu ở thâm cung, hắn lại cố ý lựa chọn Ngũ Ca – Chu Tiến, làm người ta khó hiểu.
Khê Nhược lại càng không hiểu được chính mình như thế nào lại mơ hồ đáp ứng yêu cầu của Chu Quân Tắc rồi bản thân hướng lối sau mà đi tới. Là vì muốn gặp mẹ ruột của Phù Nhật sao, tránh né Vân Nguyệt Khai, giết chết hoàng hậu, nhưng mà tất cả đều là lòng hiếu kỳ? Hắn dùng lực lắc đầu, hy vọng gió thổi vào mặt có thể thổi đi ý niệm không rõ ràng trong đầu.
Lúc này, trước mặt đi tới một đám thái giám cung nữ. Trên khai là quần áo đẹp đẽ quý giá, hai mươi thái giám bên tả bên hữu mặt mày lạnh lùng. Quân Tắc thấy thế thối lui đến một bên cung kính nói:“Đại ca.”
Nam tử liếc nhìn Khê Nhược, chuyển hướng Quân Tắc:“Ai vậy, trước kia như thế nào chưa thấy qua?” vừa nói vừa động vào khăn che mặt của Khê Nhược.
Quân Tắc ngăn tay của nam tử lại:“Đây là biểu muội của ta, hôm nay cố ý đến bái kiến hoàng hậu.”
Nam tử cười lạnh:“Lục đệ khi nào thì có biểu muội, ta như thế nào không biết? Ta muốn nhìn bộ dạng khuynh quốc khuynh thành như thế nào.”
Khê Nhược nghe được toàn thân nổi lên nổi da gà, vì thế lui lại mấy bước.
Quân Tắc:“Đại ca không phải không biết, nương của ta xuất thân hèn mọn, thân thích cũng không ít. Biểu muội của ta cũng chỉ là một cô nương bình thường, chưa thấy qua người như thế này, thật sự thẹn thùng.”
Nam tử nhìn Quân Tắc, biểu tình đạm mạc:“Nếu như vậy, ta cũng không thể ép buộc.” Dư quang vẫn như cũ đặt trên người Khê Nếu:“Lục đệ nói rất đúng, người như thế nào thì tự mình phải hiểu lấy. Gà sinh con vĩnh viễn không thể thành phượng hoàng. Bất quá cầm trạch lương mộc, cũng là có thể tăng lên ba phần thần khí. Nếu như biểu muội nóng lòng xuất giá, chúng ta không hề thiếu thanh niên anh tuấn a.”
Ở đây mọi người hiểu được nam tử chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chế ngạo Quân Tắc, nhưng là không ai dám biểu hiện ra chút phẫn nộ.
Quân Tắc cười nhẹ:“Đa tạ đại ca.”
Nam tử đấu võ mồm chiếm tiện nghi liền đắc ý dào dạt rời đi.
“Người nọ là ai?” Khê Nhược chính mắt thấy một hồi hoàng tử giao tranh, cảm giác mới mẻ kích thích.
“Đại hoàng tử Chu Minh Vũ.” Sắc mặt Quân Tắc không tốt lắm.
“Các ngươi không hợp?” Khê Nhược hỏi.
“Ở trong cung vừa không có thể ăn bậy loạn uống cũng không thể nói lung tung, nếu không……” kiếm Quân Tắc nhanh chóng ra khỏi vỏ để trên cổ Khê Nhược,“Tùy thời đều có khả năng chết.”
Khê Nhược nghĩ rằng ta cũng không phải không chết qua, bất quá vẫn là im miệng.
Bởi vì không phải chính thức triệu kiến, tiểu thái giám sẽ thông báo sau, Quân Tắc liền kéo Khê Nhược trực tiếp xông vào phòng ngủ của hoàng hậu.
“Quân Tắc, người ngươi mang đến tên gọi là gì?” thanh âm Hoàng hậu có tí mỏi mệt, Khê Nhược cách một tầng liêm, thấy không rõ mặt của nàng.
“Ninh Khê Nhược.” Quân Tắc nói.
“Hắn quả nhiên cùng Tiến nhi bộ dạng giống nhau?”
Quân Tắc nhấc rèm cửa phỉ thúy đem Khê Nhược đưa đến trước mặt hoàng hậu:“Ngài có thể chính mình xác định.”
Chỉ thấy ngón tay vàng ngọc vén lên khăn che mặt của chính mành, Khê Nhược theo cổ tay trắng noãn di động ánh mắt, cuối cùng dừng lại trên mặt hoàng hậu. Nàng không phải là khuôn mặt trung niên xinh đẹp, hé ra khuôn mặt cùng thân thể thập phần không hài hòa, có vẻ dị thường thương lão, khô héo giống như hạch đào, miệng còn có chút nhăn. Khê Nhược vốn tưởng rằng diện mạo của nàng hẳn là phi thường tương tự Phù Nhật, nhưng là……
“Khuôn mặt của ta làm ngươi thực thất vọng?” Hoàng hậu hỏi.
“Không phải.” Khê Nhược cúi đầu phủ nhận.
“Không cần che dấu. Biểu tình của ngươi so với ngôn ngữ thật hơn nhiều lắm.” Hoàng hậu ý bảo Khê Nhược ngồi, sau đó đối Quân Tắc nói,“Chuyện này có thể giao cho hắn làm. Ta cũng khó biệt thiệt giả.”
“Chuyện gì?” Khê Nhược thập phần tò mò.
“Thay thái tử thành hôn.”
“Cái gì?” Khê Nhược từ trên ghế nhảy dựng lên. Hoang đường! Ninh Khê Nhược hắn còn chưa từng viết thư tình theo đuổi nữ sinh, nhưng còn không có vô sỉ đến nỗi thay người thành hôn a.
Quân Tắc nhíu mày, đối với sự thất thố của Khê Nhược vô cùng bất mãn.
Khê Nhược truy vấn:“Vì cái gì?”
Quân Tắc có chút không kiên nhẫn:“Biết được càng ít, ngươi sẽ càng an toàn.”
“Nhưng là ta đã có người yêu.” Khê Nhược quyết định đem chuyện của mình quán triệt nói rõ ra,“Ta sẽ không cùng những người khác kết hôn.”
Ánh mắt hoàng hậu khẽ động, Quân Tắc liền kêu nha hoàn bưng lên một mâm bàn trân châu mã não.
Này không phải lợi dụ sao? Tuy rằng ánh mắt bị một mảnh chói lọi sáng bóng làm không mở ra được, nhưng là Khê Nhược nghĩ bộ dáng Đạm Tình tức sùi bọt mép, vẫn là ẩn nhẫn lắc đầu, an ủi chính mình — ở cổ đại cho dù có tiền cũng không mua được gì…..[ cái ý tưởng gì…… Hàn ]
Quân Tắc thấy hắn kiên định, vẻ mặt không khỏi toát ra vài phần tán dương:“Có thể quyết đoán cự tuyệt như thế, ngươi vẫn là người đầu tiên.”
Hoàng hậu nói:“Nam nhân chủ yếu chỉ cần danh lợi, ngươi cần gì, ta đều có thể cho ngươi.”
“Ta đối danh lợi không có gì hứng thú, nhưng muốn biết các ngươi vì cái gì muốn làm như vậy. Nếu không có một giải thích hợp lý, ta cũng chỉ có thể tự mình phỏng đoán.” ánh mắt Khê Nhược di chuyển giữa hoàng hậu cùng Quân Tắc,“Là vì thái tử phi bộ dạng quá xấu, hay là…… Thái tử làm sao?” thời điểm hai chữ cuối ra khỏi miệng, Khê Nhược phát hiện sắc mặt bọn họ đều thay đổi.