Thụy Khuyết Tình Sự

Chương 7

Đối với các Hoàng tử Hoàng nữ mà nói mười ba tuổi là mốc tuổi quan trọng, mười ba tuổi là dấu hiệu trưởng thành, Thái tử có thể vào triều nghị chính, các Hoàng tử khác cũng có thể tự do làm việc mình muốn còn các Hoàng nữ thì bắt đầu suy nghĩ về vấn đề thành gia của bản thân.

Tháng bảy năm Khánh Lịch thứ hai mươi ba, Lục Phỉ cũng mười ba tuổi.

Hoàng đế dù không thích náo nhiệt nhưng vẫn tổ chức cho Lục Phỉ một dạ yến long trọng, bất quá đối với Lục Phỉ những người cầm chén rượu đi tới đi lui dưới kia có cũng như không, nàng chỉ biết là phụ hoàng ngồi kế bên mình, một khi quay đầu qua là có thể nhìn thấy phụ hoàng mỉm cười với mình, nàng còn biết thứ nước dễ uống gọi là rượu đặt trên bàn là phụ hoàng vì nàng đặc biệt chuẩn bị.

Thập niên bách hoa tửu, so với Thập niên kỳ hoa nhưỡng còn nhẹ hơn nhưng tửu lượng của Lục Phỉ vẫn tệ đến thảm thương, vừa một hồ* liền say bất tỉnh, nằm cuộn tròn trong lòng Hoàng đế thì thào vô nghĩa, Hoàng đế cúi đầu lắng nghe mới có thể nghe ra nàng tựa hồ đang gọi: “phụ hoàng, phụ hoàng.”

Hoàng đế vì bản thân chiếm địa vị cao trong lòng Lục Phỉ mà cao hứng. (—.—)

Khi tàn yến hội, Hoàng đế bồng Lục Phỉ trở lại tẩm cung, ôm nàng cùng tắm rửa thay y phục.

Thân thể mềm mại bé nhỏ của Lục Phỉ bám chặt lấy Hoàng đế, da thịt non mịnnhư hút chặt bàn tay khiến hắn không nỡ buông ra, thế nhưng hắn phát hiện thân thể của mình có dị dạng, tựa hồ có một ngọn lửa đang thiêu đốt chỗ tiểu phúc, thiêu đốt đến hạ thân dương vật có xu thế ngẩng đầu.

Hoàng đế sững sốt, đột nhiên có chút muốn khóc, hắn tọa hưởng Hậu cung ba nghìn giai nhân, lại đối với một hài tử—còn là con của mình—động tình.

Hoàng đế thích cảm xúc lúc vuốt ve hài tử, thế nhưng phản ứng của hạ thân nhượng hắn kiêng dè buông tay, lại nhìn khuôn mặt hồng hồng của Lục Phỉ, Hoàng đế cảm thấy luyến tiếc: ngày mai sẽ rời cung rồi…

Lục Phỉ vì say rượu nên không biết Hoàng đế đã tuyên bố trên yến hội, ngày mai nàng sẽ có một tòa phủ đệ của riêng mình.

Sáng sớm hôm sau, Lục Phỉ tỉnh dậy trong lòng Hoàng đế. Mọi khi Hoàng đế luôn phải thượng triều sớm nên hiếm khi cùng Lục Phỉ lười biếng nằm trên giường, Lục Phỉ rất hiểu chuyện sẽ không ngăn cản Hoàng đế, thế nhưng hôm nay là ngoại lệ. Lục Phỉ vừa tỉnh dậy liền phát hiện mình còn nằm trên giường, hơn nữa phụ hoàng nằm bên cạnh, nàng hưng phấn nhào vào lòng Hoàng đế, vừa cọ vừa kêu phụ hoàng liên tục.

Thân thể bé nhỏ ấm áp, giọng nói nhuyễn nhu không thể phân rõ giới tính, sự tồn tại của Lục Phỉ giống như miêu trảo* cào cào trong tim của Hoàng đế, Hoàng đế bất hạnh lại có phản ứng.

Hoàng đế thực sự buồn bực.

Hoàng đế tự nhận không phải sắc quỷ đang đói, cho dù là quy mô Hậu cung, tần suất chuyện phòng the hay là các kiểu chuyện phòng the, đều trong phạm vi ổn định. Mặc dù nam nữ thông cật* nhưng cũng tuyệt đối không phải không có chọn lựa, đối với nữ tử, hắn thích nữ tử thành thục, kiều nhu mà mỹ diễm*, đối với nam tử, hắn lại thích mỹ thanh niên hơi lớn tuổi một chút. Quan trọng nhất là, tất cả những người này sẽ không có quan hệ huyết thống với hắn.

Bất luận từ phương diện nào Hoàng đế cũng không cho rằng Lục Phỉ sẽ nằm trong phạm vi săn bắn của hắn, nhưng hết lần này đến lần khác đều là Lục Phỉ khiến hắn động tình, hơn nữa còn là vừa chạm liền động.

Hoàng đế hấp khí hấp khí lại hấp khí*, sau đó mới hô hấp thật sâu áp chế phản ứng sinh lý. Hắn ngồi dậy, đem Lục Phỉ từ trong lòng lôi ra, nghiêm túc mà ôn nhu nói với nàng: “Phỉ nhi, ngày hôm nay ngươi có thể dọn vào phủ công chúa của mình rồi.”

Lục Phỉ ngẩn ra, ngượng ngùng hỏi: “Phụ hoàng không cần ta nữa?”


“Sao lại không cần Phỉ nhi ni?” Hoàng đế cố gắng làm ngơ ánh mắt đáng thương của Lục Phỉ, xoa đầu của nàng nói: “Phụ hoàng vẫn rất thích Phỉ nhi a.”

Vành mắt của Lục Phỉ bắt đầu tích nước: “Kia vì sao phụ hoàng lại muốn Phỉ nhi dọn ra ngoài…”

“Bởi vì Phỉ nhi trưởng thành rồi.”

“Phỉ nhi không muốn dọn ra cung!”

“Phỉ nhi ngoan…”

“Không muốn không muốn, Phỉ nhi không muốn ly khai phụ hoàng!”

“Phỉ nhi…”

“Không cần!”

Hoàng đế tâm trung hữu quý*, nhẹ giọng an ủi nhưng Lục Phỉ tỏ rõ tỳ khí*, nói thế nào cũng không chịu nghe, Hoàng đế nóng nảy, sắc mặt trầm hạ lớn tiếng nói: “Phỉ nhi không được nháo*! Trẫm đã ra lệnh cho người đi thu thập*, ngày hôm nay ngươi liền dọn ra cung!”

Lục Phỉ bị la nhất thời im lặng, kinh ngạc nhìn Hoàng đế, lệ thủy chuyển động trong viền mắt làm sao cũng không rớt xuống được, đôi mắt ngập nước khiến người ta đau lòng. Nhưng Hoàng đế lại cưỡng ép bản thân quay đầu đi không nhìn, hắn không có biện pháp nào để tiếp tục dung túng Lục Phỉ làm nũng mà cũng không thể nói với nàng: ngươi phải nhanh chóng dọn ra cung là bới vì phụ thân của ngươi sắp hoàn toàn hóa thân thành cầm thú!!!

◆◆◆

Lục Phỉ không còn tùy hứng nữa, yên lặng tiếp nhận an bài của Hoàng đế, ngay buổi chiều hôm đó được thái giám cung nữ hộ tống ra cung, vào ở trong phủ công chúa của nàng.

Ban phủ cho một công chúa là một vinh dự lớn lao, có khi Hoàng tử còn không có. Thế nhưng cái hư vinh đó đối với Lục Phỉ mà nói không hề có một chút ý nghĩa nào. Nàng không cần cái gì ngoài phụ hoàng của nàng.

Ngày thứ ba Lục Phỉ dọn ra cung Hoàng đế liền được thái giám đi theo nàng hoảng loạn thông báo: Lục Phỉ sinh bệnh!

Thái giám vừa khóc vừa kể công chúa hư nhược* tiều tụy ra sao, bởi từ khi dọn vào phủ cảm xúc của nàng luôn uể oải mệt mỏi, mấy bữa liền không ăn gì, đến một giọt nước cũng không uống, suốt ngày cuộn mình trong góc giường nhẹ giọng nức nở, cho dù mọi người khuyên bảo thế nào cũng không nghe. Bọn hạ nhân thật sự không biết làm sao.

Hoàng đế kinh hãi ném tấu chương trong tay, vội vội vàng vàng chạy đến phủ công chúa, căn phòng vốn phải sáng sủa sung mãn hương khí lúc này lại âm u đáng sợ, tiếng nức nở nhỏ vụn ám ách từ một góc tối truyền ra, chỗ đó có một thân thể bé nhỏ cuộn chân ngồi khóc.

“Phỉ nhi!”


Hoàng đế khó khăn kiềm chế bản thân.

Nghe thấy giọng nói của Hoàng đế, thân thể bé nhỏ run rẩy một chút, chậm rãi ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt tràn đầy lệ ngân*, nguyên bản là một khuôn mặt trắng noãn căng mịn giờ đây sụt xuống, đôi mắt đen lúng liếng cũng lờ mờ vô quang*, tiều tụy đến mức nhượng người đau lòng.

Hoàng đế vạn phần tự trách, hắn đã quên Phỉ nhi chỉ là một tiểu hài tử một lòng yêu thương hắn chứ không phải là một người trưởng thành có tâm chí kiên định đủ để chặt đứt tình cảm khi vừa phát hiện. Dù thân là Hoàng đế như hắn cũng không thể chắc chắn bản thân còn có thể quả quyết quyết định như trước hay không nếu đối mặt với khuôn mặt thương tâm đau khổ kia.

Hoàng đế ôm chặt Lục Phỉ đau lòng nói: “Phỉ nhi, Phỉ nhi của trẫm, ngươi sao lại dằn vặt bản thân như vậy!”

“Phụ, phụ hoàng…” tiếng nói của Lục Phỉ không còn ngọt ngào mà tràn đầy chua sót cùng đau khổ, “Phụ hoàng không cần…không cần Phỉ nhi nữa…”

“Phụ hoàng làm sao không cần Phỉ nhi…” Hoàng đế không còn đường lựa chọn thở dài, “Phụ hoàng cũng mong muốn có thể cùng Phỉ nhi vĩnh viễn bên nhau…”

“Thế nhưng phụ hoàng đuổi Phỉ nhi đi a…” Lục Phỉ nằm trong lòng Hoàng đế buồn bã nói, thanh âm của nàng rất suy yếu, “Phụ hoàng không cần Phỉ nhi…”

“Sỏa Phỉ nhi, sỏa miêu nhi, tiểu sỏa qua* của trẫm…”

Hoàng đế càng ôm Lục Phỉ chặt hơn giống như muốn đem nàng dung nhập vào thân thể.

——————————————————

*Hồ: bình ấy ^ ^

*Miêu trảo: vuốt mèo, ta thấy để vậy nghe dễ thương.

*Thông cật: đều “ăn”.

*Thành thục kiều nhu mà mỹ diễm: Chính chắn mềm mại xinh đẹp.

*Hấp khí hấp khí lại hấp khí: hít vào hít vào lại hít vào, ý là nh cố gắng bình tĩnh cái “Ấy” ở hạ thân anh a.

*Tâm trung hữu quý: trong lòng hổ thẹn.

*Tỳ khí: tức giận, khó chịu, tính tình…

*Nháo: là quậy phá, khóc lóc,…

*Thu thập: dọn đồ.

*Hư nhược: suy yếu.

*Lệ ngân: nước mắt.

*Lờ mờ vô quang: mờ mọi không anh sáng, ý nói đôi mắt ảm đạm.

*Tiểu sỏa qua: cùng nghĩa với tiểu ngốc tử, mắng yêu, ta thích để nguyên