Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Chương 39

Triệu Thư An đi rồi, đã muốn là ngày thứ ba.

Như trước vẫn không có nửa điểm tin tức của Phượng Vô Tuyết, không tìm được người cũng không thấy thi thể.

Liễu Tử Thừa mỗi ngày đều đứng ở bờ sông, nghe thanh âm ba đào cuồn cuộn gào thét, trong lòng từng chút một theo nước sông lạnh dần đi.

“Tiên sinh, trở về nghỉ ngơi đi, “Xuân nhi đứng ở phía sau Liễu Tử Thừa, thần sắc lo lắng khuyên nhủ.

Liễu Tử Thừa đứng im bên bờ sông, tùy ý gió sông rét lạnh mang theo hơi nước thổi tung vạt áo của y, đem một đầu tóc dài đen nhánh bay tán loạn mang theo tuyệt vọng.

Xuân nhi là thị nữ Triệu Thư An lưu lại cho y, Liễu Tử Thừa đôi mắt đã không tốt, cũng làm phiền tiểu nha đầu lanh lợi này tận tâm chăm sóc.

Nàng nguyên bản là thị nữ của quan phủ lý, bởi vì Triệu Thư An trang bị nhẹ nhàng không có mang cho hạ nhân, liền lâm thời mượn tới bồi bên Liễu Tử Thừa.

Thời điểm Xuân nhi nhìn thấy y, Liễu Tử Thừa cũng vẫn đứng ở bờ sông tựa hồ như đang chờ đợi cái gì.

Giang phong rét lạnh sớm đem người này hai má tái nhợt thổi gần như trắng bệch, y hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước, giống như không có thần thái lại giống như tràn đầy chờ mong cùng tuyệt vọng.

Cái loại này thống khổ cùng yếu ớt làm cho Xuân nhi đứng ở phía sau y không khỏi rơi nước mắt.

Nàng cũng không biết là vì sao, người ôn nhu thanh tú trước mắt tựa hồ đã mất hết sinh khí, nhân mặc dù đứng ở bờ sông, lại thoáng như không ở hồng trần.


Sau Liễu Tử Thừa chính mình khai dược, ánh mắt chậm rãi tốt lên, cái loại này thống khổ đến tuyệt vọng ánh mắt cũng không có tái ở trước mặt nàng biểu lộ ra.

Trừ bỏ sắc mặt tái nhợt bên ngoài, y thân hình nhìn như mềm nhẹ rồi lại nặng nề dị thường, Xuân nhi không biết tâm sự của y, chỉ nghe được người nọ cả đêm tựa hồ khắc chế không được ho nhẹ.

Khi Xuân nhi nghe khụ thanh lần thứ hai, liền đứng lên rót nước cho y, cái loại này ho nhẹ liền kìm nén thành những tiếng thở gấp gáp trong chăn.

Mỗi một thanh đều khàn cả giọng, nàng nghe mà đau lòng không chịu nổi.

Nhưng lại không dám tái đi vào, nàng biết Liễu Tử Thừa chiếu cố nàng, không muốn nàng ban đêm phải thức giấc.

Hầu hạ ba ngày, Liễu Tử Thừa cùng nàng đối thoại ít đến đáng thương.

Tuy chỉ có vài câu hỏi đáp, Xuân nhi cũng cảm giác người này thanh âm mềm nhẹ trầm thấp, hoà cùng một cỗ thanh nhã thong dong phong độ của người trí thức.

Vị Liễu tiên sinh này nhất định là người tốt.

“Xuân nhi.”

“Ách......” Bất giác nhìn y đến thất thần, đây vẫn là lần đầu y chủ động gọi nàng, nàng mang theo vài phần vui sướng bước lên, cúi đầu, “Tiên sinh thỉnh phân phó.”

“Đi...... Lấy chút rượu đến......”

“Tiên sinh…” Xuân nhi ý không vui, “Thân mình của ngài không thể uống rượu.”

“Không phải ta uống......”Liễu Tử Thừa thanh âm tạm dừng một chút, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Ta...... Phải tế bái cố nhân.”

Lời này vừa ra, thân thể gầy yếu bỗng nhiên lảo đảo, mạnh khụ lên.

Xuân nhi kinh hãi, lập tức bước lên đỡ lấy, tay áo cơ hồ cùng thủy giống nhau lạnh như băng, không có nửa điểm ấm áp.

“Tiên sinh, tiên sinh, đi về trước được không?”

Liễu Tử Thừa khụ lên một trận, bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ, “Lúc quay lại, hắn...... sợ là phải đi xa......”

Xuân nhi trong lòng run lên, này tươi cười, rõ ràng là một bộ ưu thương đau xót tới cùng cực!


“Đi thôi!” Liễu Tử Thừa kéo lại tay áo, lại khụ vài tiếng.

Xuân nhi vô cùng sợ hãi, nàng thực sợ Liễu Tử Thừa cứ như vậy mà ngã xuống dòng sông, theo mênh mông cuồn cuộn gió sông lạnh như băng tiêu thất đi.

Nàng do dự xoay người, “Tiên sinh, ta đây đi lấy rượu, ngươi ngàn vạn lần ở chỗ này chờ  ta.”

Chạy nhanh mang rượu đến, liền ngay nước mắt chật vật trên mặt cũng không kịp lau đi.

Nàng hiểu được người mà Liễu Tử Thừa chờ…chỉ sợ là không bao giờ…đến nữa.

Bởi nụ cười ảm đạm kia hàm chứa thê lương cùng tuyệt vọng nói không nên lời.

“Đây, tiên sinh, rượu đến đây.”

Cám ơn trời đất, y vẫn còn đứng ở bờ sông, Xuân nhi thở hồng hộc mà đem chén rượu đưa qua.

Bàn tay thon dài ẩn trong y phục lam sắc tiếp nhận chén rượu.

Xuân nhi nhanh mắt nhìn thấy trên tay áo thượng vài giọt màu đỏ sậm, nhất thời kinh hãi đau lòng bật khóc: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài không phải là ho ra máu chứ......”

Liễu Tử Thừa hoảng hốt không có nghe đến tiếng khóc của nàng, đem rượu rót vào trong lòng sông, miệng thì thào tự nói.

Xuân nhi nghe không rõ ràng lắm y đang nói cái gì, chỉ có vài câu mơ hồ theo gió sông thổi tới bên tai.

“… Mỗi liên phong vũ bán thân đan… Lãnh ngữ thê thê… Kỷ đa sầu…” (*)


(*: tạm dịch “Mỗi khi mưa gió đau xót nửa người đơn bạc…Thanh âm lạnh lẽo thê lương…Bao nhiêu sầu…”

Nghe được thanh âm bi thương kia, Xuân nhi rốt cuộc nhịn không được thất thanh khóc lớn lên.

Tiếng khóc nức nở theo gió vang đi xa, biến mất ở tại nơi trời nước mênh mông.

Đợi cho nàng nước mắt ngừng rơi, phục hồi tinh thần lại, sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

“Tiên sinh, trở về đi.”

Liễu Tử Thừa lạnh nhạt cười, chậm rãi nói: “Đúng vậy...... Cần phải trở về.”

Xuân nhi gật mạnh đầu, cố nhoẻn miệng cười nói: “Tiên sinh chớ quên Vương gia còn tại Kinh thành vẫn chờ đợi tiên sinh.”

Liễu Tử Thừa trầm mặc im lặng, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Hảo, ngày mai chúng ta liền......lên đường.”

Xoay người chậm rãi hướng khách *** đi đến.

Lúc đối mặt Xuân nhi mới phát hiện, y ánh mắt đã toàn bộ hồng thấu, nghĩ đến vừa rồi cũng rơi xuống không ít nước mắt.

Nàng lần đầu nhìn thấy nam nhân rơi lệ, không hiểu sao, cặp mắt thê hồng kia như ánh lửa nóng đã khắc thật sâu vào lòng nàng, làm cho nàng cả đời này mỗi nghĩ đến đều không nhịn được đau lòng.