Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Chương 35

Trên bờ đê dài bên kia, mười mấy tên người hầu vây quanh một thiếu niên, thần sắc lo lắng nhìn mặt sông.

“Vương gia, thuộc hạ đã phái người đi tìm, nhưng vẫn chưa thấy hai vị tiên sinh, bất quá Bình Dương huyện thủ đã phái ba nghìn quân hướng Bắc Lộ cứu giá rồi.”

“Phái thêm nghiều người tìm đi, hai người đó một người đã bị trúng độc, chịu không được bao lâu nữa.” Thiếu niên kia ngữ khí có chút ẩn ẩn đau đớn, “Nếu tìm không thấy thì ngươi cũng đừng trở lại.”

Dưới ánh hoàng hôn nhẹ hạ, thiếu niên thanh tú khuôn mặt mất đi vài phần cao ngạo, sắc mặt tái nhợt tiều tuỵ, cả người ướt đẫm vẫn bất chấp thay đổi quần áo, đôi mắt cứ như vậy trông ngóng trên mặt sông.

“Vương gia, trước vẫn là thay y phục đi, để ý đừng để thân bị lạnh.”

“Ngô,” Triệu Thư An nhẹ đáp, hai mắt vẫn chăm chú nhìn, một khắc cũng không thả lỏng.

Người hầu âm thầm thở dài, lấy đến một áo choàng thật dày cho hắn khoác vào.

Thật không dám nghĩ đến tư vị mất đi hai người đó… Luận công mà nói, họ đều là nhân tài có thể phò trợ hắn…Còn xét về tình….Tử Thừa…


Trong lòng có chút đau đớn, giống như bị bóp nghẹt, hô hấp cũng khó khăn hơn.

Tử Thừa, Tử Thừa….

Cái kia tao nhã thân ảnh đã như muốn khắc sâu vào tâm khảm mình, không thể dễ dàng lại mất đi.

Trúc nhi đã ra đi rồi….Tử Thừa…Ngươi cũng chớ phụ ta…

Lại qua một chén trà nhỏ, rốt cuộc có tiếng thị vệ ở bờ sông hô to, “Tìm được rồi….Vương gia…….Tìm được rồi…….”

Triệu Thư An tâm nhẹ buông lỏng, lập tức bước qua.

Bọn thị vệ ôm một người ướt đẫm từ bụi cỏ lau ven bờ đi ra, “Vương gia…….Tìm được Liễu tiên sinh!”

Triệu Thư An mừng rỡ, “Thế nào, còn…..còn……..không mau ôm lại đây!”

Thị vệ vội đem người nâng đến trước mặt hắn, “Vương gia, Liễu tiên sinh vô sự, chính là uống chút nước nên ngất đi mà thôi….Bất quá……..”

Triệu Thư An cẩn thận từ trong tay thị vệ tiếp nhận Liễu Tử Thừa, nhìn sắc mặt y đã bị phao đến trắng bệch, trong lòng hơi tê tái, thần sắc lạnh lùng giương mắt nói: “Nói chuyện như thế nào lại ấp a ấp úng, bất quá cái gì, chẳng lẽ hắn còn có chỗ nào không ổn?”

Thị vệ kia sắc mặt đại biến, bùm một cái quỳ xuống cầu xin nói: “Cầu Vương gia khai ân….Thuộc hạ đã lặn bơi tìm bốn lần…Nhưng chỉ tìm được Liễu tiên sinh…Phượng tiên sinh…Chẳng biết ở đâu…….Thuộc hạ vô năng, cầu Vương gia khai ân.”

Triệu Thư An lúc này mới phát hiện, nguyên lai chỉ tìm được có Liễu Tử Thừa, mà Phượng Vô Tuyết thế nhưng lại không rõ.

Nguyên bản ngưỡng mộ hắn cao minh nên muốn nhận làm phụ tá, chính là không ngờ người này kiệt ngạo bất tuân, tuyệt không có nửa điểm thái độ làm thần tử, làm sao có thể cùng Liễu Tử Thừa so sánh.

Càng thêm làm hắn khó có thể tưởng là người này dám đối Liễu Tử Thừa nghĩ muốn….


Theo chủ ý hắn vốn không muốn lại đi tìm Phượng Vô Tuyết, chính là nghĩ đến Liễu Tử Thừa cùng hắn sư huynh đệ tình cảm sâu đậm, nếu khi tỉnh lại hỏi đến hắn biết ăn nói làm sao.

Huống chi…Bản trướng sách kia còn nằm trên người hắn.

Cau mày, cân nhắc một lát liền chậm rãi nói: “Tái phái người đi tìm, dọc theo hạ lưu năm dặm tìm kiếm…Nếu đến lúc trời tối vẫn tìm không được…….hãy trở về phục mệnh.”

Cho dù tìm không được, coi như đã đối Liễu Tử Thừa một cái giao đãi rồi.

__________

Khói nhẹ lượn lờ, nghê lô hương tàn, một cỗ hương gừng đậm đặc lưu chuyển trong phòng, Triệu Thư An hít mũi, chậm rãi lật trang sách trên tay.

Đã là nửa đêm, hắn vẫn không hề muốn đi ngủ, ánh mắt nhịn không được liếc nhìn người đang nằm trên giường, mang theo vài phần cảm xúc không rõ nhìn người tái nhợt kia.

Là hỉ…là xót…là sầu…là…Loại tình cảm nói không nên lời này làm Triệu Thư An có chút mê man, từ khi nào mà chính mình đã để ý tới Liễu Tử Thừa này.

Ngón tay dọc theo khuôn trán nóng hổi chậm rãi đi xuống, lướt qua khuôn mặt hơi gầy, lưu luyến nơi chiếc cổ thon dài tao nhã.

Hảo gầy a……Lúc mới gặp y vẫn là phong thái tuấn tú nho nhã xuất chúng… Những năm gần đây đi theo mình lại ngày càng gầy lợi hại.


Đặc biệt lần này đến Bắc Lộ, dọc theo đường đi bị mình gây áp lực thân mình đã không còn mấy lượng thịt, hôm nay ở bờ sông ôm lấy người nhẹ hẫng này, mới vô cùng kinh ngạc phát giác, người trong ngực như đã muốn gầy đến chỉ còn da bọc xương.

Đang yên lặng hồi tưởng, trên giường bỗng nhiên hơi động, một tiếng như có như không rên rỉ truyền ra, giữa đêm khuya yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng.

Triệu Thư An trong tâm đau xót, Liễu Tử Thừa lớn tuổi hơn mình, cho tới bây giờ đều là y chiếu cố mình, nhất kiện chuyện gì đều an bài thoả đáng, chưa bao giờ khiến hắn bận lòng.

Nào biết đâu rằng, y cũng sẽ có ngày gầy yếu bất lực nằm trước mặt mình, nguyên lai Liễu Tử Thừa không như trong tưởng tượng kiên cường, nguyên lai y cũng sẽ có một mặt yếu ớt.

Tâm vừa động, thanh âm cũng nhu hoà đi, “Tử Thừa….Là ta, cần cái gì cứ nói.”

Liễu Tử Thừa như bị thiêu đốt vô cùng khó chịu, nghe được thanh âm Triệu Thư An, thân mình hơi động, thở hào hển gian nan mở to mắt, “Vương gia….Đây là…….Sao rồi?……..Thanh lam đâu?…….Trướng sách đâu?”

“Này là phòng ngủ an toàn, Bình Dương huyện lệnh đã phái người đến,” Triệu Thư An mỉm cười, ôn nhu trấn an nói: “Ta viết một phong thư mật tấu cùng với trướng sách trên người ngươi phái người cấp tốc chạy tới Kinh thành trình lên Phụ hoàng……Ngươi xem, hết thảy đều hảo hảo, ngươi đừng bận tâm nữa, an tâm dưỡng bệnh quan trọng hơn.”

Ai ngờ Liễu Tử Thừa vừa nghe, yết hầu run rẩy, sắc mặt lập tức trắng bệch, đột nhiên lạnh lùng nói: “Vương gia, Thanh Lam đâu? Thỉnh làm ơn nói thật cho ta biết!”