4.1
Nick nghiêng đầu lại nhìn cô dâu đang ngủ của anh. Đầu cô dựa vào cánh cửa kính của chiếc limousine. Vải phủ đầu của cô đã bị rớt ra, và một màu trắng ren thả rơi xuống dưới chân của anh. Những lọn tóc xoăn đen nhánh bắn ra theo mọi hướng và giấu đôi vai trần của cô khỏi tầm nhìn. Ly rượu sâm banh đặt trong chỗ để ly đã không được động đến, bọt đã lắng hết xuống. Cái nhẫn kim cương hai cara lấp lánh được buộc quanh ngón tay cô và phát ra những tia sáng lấp lánh như những ánh sáng cuối cùng của một mặt trời đang chết. Đôi môi đầy đặn, hồng hào đang tách ra để cho phép những hơi thở được hít vào và ra. Một tiếng ngáy tinh tế đều đặn vang lên trong không khí mỗi hơi thở ra.
Alexandria Maria McKenzie bây giờ đã là vợ anh.
Nick lấy ly rượu sâm banh của mình và âm thầm thích thú sự thành công. Anh bây giờ hoàn toàn sở hữu công ty Dreamscape. Anh đã cố gắng giành lấy cái cơ hội một lần trong đời này và anh không cần sự cho phép của bất cứ ai nữa. Ngày hôm nay đã trôi qua mà không có một sự cố nào.
Anh uống một ngụm đầy Dom Perignon và tự hỏi tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy. Tâm trí của anh lóe lên cái thời điểm khi linh mục thực hiện nghi thức với người đàn ông và người vợ. Đôi mắt ngọc bích của cô đầy sợ hãi và hoảng loạn khi anh cuối xuống để cho cô một nụ hôn cần thiết. Tái nhợt và run run, đôi môi cô run rẩy bên dưới anh. Anh biết nó không chứa niềm đam mê nào. Ít nhất không phải thời điểm này.
Anh nhắc nhở bản thân cô chỉ muốn tiền. Cô hoàn toàn có khả năng giả vờ mình là một người vô tội rất nguy hiểm. Anh chế giễu những suy nghĩ riêng của mình bằng cách nâng ly rượu lên một lần nữa và uống cạn một hơi ly sâm banh.
Người lái xe limo hạ thấp cửa sổ đen xuống. "Thưa ông, chúng ta đã đến nơi rồi."
"Cảm ơn anh. Anh có thể dừng xe ở phía trước."
Khi chiếc xe limo leo lên con đường dài và hẹp, Nick nhẹ nhàng lay cô dâu của anh dậy. Cô động đậy, khịt mũi, và đổ người trở lại vào giấc ngủ. Nick nở một nụ cười và bắt đầu thì thầm. Rồi dừng lại. Anh trượt trở lại vào vai trò cũ của mình như là kẻ khó khịu ngay lập tức – anh cúi xuống và hét tên cô.
Cô bắn thẳng dậy. Đôi mắt mở to vì sốc, cô đẩy cái bờm tóc nặng nề ra khỏi khỏi tai mình và nhìn xuống toàn bộ đống vải ren trắng như thể cô là Alice trong xứ sở thần tiên rơi xuống hố thỏ. "Ôi, Chúa ơi, chúng ta đã làm được."
Anh trả lại giày và vải phủ đầu cho cô. "Chưa hẳn, nhưng đây là tuần trăng mật của chúng ta. Tôi sẽ rất hạnh phúc để nhắc nhở cô nếu cô không có tâm trạng. "
Cô nhìn anh trừng trừng. "Anh đã không làm bất cứ điều gì cho đám cưới này ngoại trừ việc xuất hiện. Hãy thử lập một kế hoạch chi tiết trong thời hạn bảy ngày xem, tôi sẽ ngồi xuống và xem anh sụp đổ."
"Tôi đã nói với cô tìm một Thẩm phán hòa giải mà."
Alexa khịt mũi. "Đúng là đàn ông điển hình. Anh không nhấc một ngón tay để giúp đỡ nhưng lại khóc vô tội vạ khi gặp khó khăn."
"Cô đã ngáy."
Miệng cô há hốc ra. "Tôi không ngáy!"
"Cô có."
"Không có. Ai đó đã nên nói với tôi."
"Tôi chắc rằng người yêu của cô không muốn bị đuổi ra khỏi giường. Cô rất cáu kỉnh."
"Tôi không."
"Cô có."
Cánh cửa xe mở ra và người tài xế chìa tay để giúp cô xuống. Cô ngậm miệng mình lại và ra khỏi chiếc limo với thái độ kiêu căng của Nữ hoàng Elizabeth. Anh che giấu một nụ cười và đi theo cô. Alexa dừng lại ở lề đường. Anh nhìn cô thu lấy những đường nét hình vòng cung của căn biệt thự, cái mà tương tự như một biệt thự của người Tuscan. Các bước tượng gốm đỏ (Sandstone terra cotta) đã tạo ra một hình ảnh của sự tao nhã, và những bức tường cao với cửa sổ lớn thêm vào những hào quang của lịch sử. Một bãi cỏ xanh tươi tốt chạy dài và dẫn đến ngôi nhà, sau đó mở rộng ra trong một đồng cỏ trải dài thoải mái. Hoa phong lữ đầy màu sắc tràn ra từ từng ô cửa sổ như khéo bắt chước một Italy già cỗi. Phía trên cùng của ngôi nhà mở ra một ban công sắt với những cái bàn, cái ghế, và một bồn tắm nóng chìm đắm giữa những lá cây. Cô mở miệng như thể để như nhận xét, nhưng rồi đóng lại một cách nhanh chóng.
"Cô nghĩ sao?" Anh hỏi.
Cô nghiêng đầu. "Nó thật tuyệt đẹp," cô nói. "Ngôi nhà đẹp nhất mà tôi từng thấy."
Niềm vui bắn qua anh rõ ràng rất hài lòng. "Cảm ơn cô. Tôi đã thiết kế nó. "
"Nó trông có vẻ cũ."
"Đó là mục đích của tôi. Tôi hứa là có tất cả các hệ thống ống nước cần thiết trong nhà."
Cô lắc đầu mình và theo anh vào bên trong. Sàn đá cẩm thạch phản chiếu bóng trần nhà vòm cao tạo ra một ảo giác về không gian và sang trọng. Căn phòng lớn, thoáng mát làm nổi bật cầu thang xoắn ốc ở trung tâm. Nick bo cho người lái xe rồi đóng cửa lại. "Đến đây, tôi sẽ cho cô thấy xung quanh. Trừ khi cô muốn thay quần áo trước tiên."
Cô nắm lấy nắm cái chất liệu mỏng như sương và nâng đuôi áo dài lê thê của mình lên. Đôi chân trần mang tất mỏng của cô thò ra từ bên dưới. "Dẫn đường đi."
Anh dẫn cô đi một vòng tham quan. Nhà bếp được trang bị đầy đủ với một khu trung tâm hào nhoáng bằng thép không gỉ và mạ crôm, nhưng Nick đã chắc chắn rằng căn phòng vẫn giữ lại sự ấm áp mà một bà nội trợ Ý sẽ rất tự hào. Một bản khắc gỗ nặng nề nổi lên chứa đầy giỏ với trái cây tươi và những nhánh tỏi, rau thơm nằm đỡ phía dưới xung quanh chai dầu ô liu, mì khô, và cà chua chín đỏ. Cái bàn gỗ sồi dày với những chiếc ghế thoải mái, vững chãi. Một dàn các loại rượu vang thò ra từ một cái giá gác kim loại rộng lớn. Cửa kính dẫn từ nhà bếp đến phòng cái phong kính tràn ngập ánh sáng mặt trời, hoàn chỉnh với đồ nội thất bằng liễu gai, các tủ sách, và các bình hoa cúc tràn ra khắp căn phòng. Thay vì những bức tranh đầy màu sắc, thì những bức hình màu đen và trắng được treo trên không gian tường, và thể hiện hàng loạt các kiểu kiến trúc khác nhau từ khắp nơi trên thế giới. Nick thích thú với biểu hiện trên gương mặt cô khi cô quan sát từng không gian của anh. Anh tiếp tục dẫn cô lên cầu thang đến phòng ngủ.
4.2
"Phòng của tôi ở ngay dưới hành lang. Tôi có một văn phòng riêng nhưng có một máy tính dự phòng trong thư viện mà cô có thể sử dụng. Tôi có thể sắp xếp bất cứ điều gì khác mà cô cần." Anh đẩy mở một cánh của ra. "Tôi để cho cô căn phòng với phòng tắm riêng. Tôi không chắc chắn về sở thích của cô vì vậy cô cứ tự do trang trí lại căn phòng."
Anh nhìn cô thu nhận cái gường cỡ lớn màu nhạt trung tính và những thiết bị nội thất đồng bộ.
"Nhiêu đây là ổn rồi. Cảm ơn anh," cô nói.
Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc khi những cảm xúc rộn ràng bùng lên giữa họ. "Cô biết chúng ta bị mắc kẹt ở đây ít nhất là hai ngày, phải không? Chúng ta sẽ sử dụng công việc như một cái cớ để không đi hưởng tuần trăng mật, nhưng tôi cũng không thể xuất hiện ở văn phòng cho đến thứ Hai. Mọi người sẽ truyền tin đồn."
Cô gật đầu. "Tôi có thể sử dụng máy tính để làm việc. Maggie nói cô ấy muốn giúp đỡ."
Anh quay đi. "Cứ thoải mái và gặp tôi trong nhà bếp. Tôi sẽ nấu một cái gì đó cho bữa tối."
"Anh nấu ăn?"
"Tôi không thích những người lạ trong nhà bếp của tôi – tôi đã có đủ khi lớn lên. Vậy nên, tôi đã tự học."
"Anh nấu ngon không?"
Anh khịt mũi. "Tôi là người giỏi nhất."
Sau đó anh đóng cửa lại.
...
Thật là một người đàn ông kiêu ngạo.
Alexa quay lại và nghiên cứu căn phòng mới của cô. Cô biết Nick sống thoải mái với sự giàu có, nhưng chuyến đi tham quan qanh nhà khiến cô cảm thấy như căn nhà của nhân vật Audrey Hepburn trong My Fair Lady – giống một cách tuyệt vọng bên cạnh sự phức tạp cảm xúc của cô.
Chết tiệt với nó. Cô cần phải giữ cho cuộc sống của mình bình thường nhất có thể, dù có đã kết hôn hay chưa. Nick không phải là người chồng thật sự của cô, và cô không có ý định kéo mình dính vào rắc rối với bất kỳ quy tắc nào mà cô đã lập ra và thấy mình lạc lối vào cuối năm. Cô có lẽ thậm chí sẽ không nhìn thấy anh một cách thường xuyên. Cô cho là anh cũng phải làm việc khuya, và bên cạnh những buổi tiệc thỉnh thoảng họ cần phải tham dự, họ hoàn toàn có một cuộc sống tách biệt.
Tinh thần cô la lên đòi thư giãn, vì vậy cô cởi chiếc váy của mình ra và dành một giờ tiếp theo trong nước tắm đầy bong bóng của cái bồn tắm spa sang trọng gắn trong phòng cô. Cô liếc nhìn chỉ một lần vào cái áo ngủ đen mỏng dính mà những cô em của cô đã ném vào cái túi đồ ban đêm, rồi sau đó vùi nó vào đáy của một cái ngăn kéo. Cô mặc vào cái quần xà cạp và cái áo vải bông, cột mái tóc của mình lên, rồi tự mình đi xuống bếp. Alexa đi theo những âm thanh tanh tách và trượt vào một trong những cái ghế chạm khắc nặng nề trong nhà bếp. Cô thu đôi chân trần của mình lên đặt ở rìa chỗ ngồi của mình, choàng tay quanh đầu gối của cô, và theo dõi người chồng mới của mình.
Anh đã không thay bộ lễ phục. Anh đã cởi cái áo khoác ngoài ra, và xắn cái tay áo sơ mi trắng qua khỏi khuỷu tay của mình. Cái nút ngọc mã não đã được bung ra đến giữa ngực, và để lộ một tấm thảm lông vàng rải rác trên các cơ bắp được chạm khắc. Vai anh rất rộng, đòi hỏi cái chất liệu vải phải giãn ra để che phủ. Cái quần đen của anh ôm lấy anh như một người tình và nhấn mạnh đôi chân dài chắc nịch cùng cái hông của anh. Alexa đã có một khoảng thời gian địa ngục để từ chối các đường cong chắc nịch của mông anh. Anh chàng này có một cái mông lớn. Quá tệ là cô chưa bao giờ thấy chúng trần truồng. Cô không nghĩ sẽ nhìn thấy bộ đồ tắm của anh bị kéo xuống trừ lần còn là một thiếu niên. Bên cạnh đó, cô đã quá bận rộn nhìn chằm chằm vào phần phía trước của anh.
"Muốn giúp đỡ không?"
Cô cắm móng tay của mình vào lòng bàn tay để đưa cho mình một động lực thực tế. "Chắc chắn. Chúng ta đang có gì vậy?"
"Fettuccini Alfredo với tôm, bánh mì tỏi, và salad."
Một tiếng rên đau khổ thoát khỏi đôi môi của cô. "Ôi Chúa ơi, anh thật là ác."
"Cô không thích cái thực đơn?"
"Tôi rất thích nó. Nhưng tôi sẽ chỉ ăn salad."
Anh bắn vào cô một cái nhìn khinh bỉ qua vai mình. "Tôi quá mệt mỏi với phụ nữ thường gọi các món salad, rồi sau đó nhìn như thể họ xứng đáng có huy chương. Một bữa ăn ngon là một món quà đấy."
Cô bóp chặt các ngón tay của mình chặt hơn. "Vâng, cảm ơn rất nhiều với cái quan điểm thiển cận về dân số nữ. Với những thông tin của anh, tôi có thể hiểu rõ thực phẩm tối hơn là anh. Anh có thấy các món khai vị mà tôi đã đặt cho đám cưới của chúng ta không? Anh không nhìn thấy tôi đã ăn bao nhiêu à? Chết tiệt, nó giống như một người đàn ông đặt một bữa ăn béo ngậy ngay trước mặt một người phụ nữ và cảm thấy bị xúc phạm khi cô ta sẽ không ăn. Rồi sau đó, anh ta hầu như bị sốc trong phòng ngủ khi anh ta nhìn vào hông của cô ta và tự hỏi làm thế nào cô ấy lại tăng thêm tận 10 pound!"
"Không có gì sai trái với những đường cong trên người một phụ nữ."
Cô đứng thẳng dậy khỏi ghế và nắm lấy các thành phần cho món salad. "Tôi đã từng nghe nói nó trước đây. Hãy đặt điều này vào một bài kiểm tra được không? Gabriella cân nặng bao nhiêu?"
Anh không trả lời.
Cô ném một trái ớt đỏ trên bàn ngay bên cạnh cây xà lách Romaine và khịt mũi. "Ồ, chúng ta cứng lưỡi bây giờ hả? Có phải cô ấy nặng 100 pound hay nó được coi quá béo ngày nay?"
Khi anh nói, giọng anh không có chút tự mãn nào. "Cô ấy là người mẫu. Cô ấy phải duy trì trọng lượng nhẹ hơn."
"Và cô ấy có gọi salad khi cô ấy đi ra ngoài ăn tối không?"
Im lặng hơn.
Một quả dưa chuột lăn trên mặt bếp và dừng lại ở rìa. "**, tôi đoán điều đó có nghĩa là có. Nhưng tôi chắc chắn rằng anh đánh giá cao phương pháp rèn luyện của cô ấy khi cởi bỏ quần áo của cô ấy nhỉ."
Anh chuyển chân trụ của mình và giữ sự chú ý của anh trên cái chảo nóng với những con tôm. "Gabriella là một ví dụ rất tệ." Giọng anh chắc chắn không thoải mái.
"Tôi có một câu hỏi khác. Maggie nói anh có xu hướng chỉ hẹn hò với các người mẫu. Có vẻ anh thích phụ nữ gầy và chấp nhận họ ăn các món salad". Cô rửa các loại rau, nắm lấy một con dao, và bắt đầu băm. "Nhưng nếu ai đó mà anh không nghĩ đến việc ngủ cùng, thì tôi đoán anh không quan tâm lắm đến việc cô ấy béo như thế nào, miễn là cô ấy đồng hành với anh trong bữa ăn."
"Tôi thường ghét cay ghét đắng đi ra ngoài ăn tối với hầu hết các bạn gái của tôi. Tôi hiểu họ có công việc phải thực hiện, nhưng tôi thích một người phụ nữ thích những món ăn ngon và không sợ phải ăn. Cô không béo. Cô không bao giờ là béo cả, vì vậy tôi không biết cái nỗi ám ảnh này từ đâu mà ra."
"Anh đã từng gọi cho tôi béo một lần."
"Tôi đã không."
"Có, anh đã. Khi tôi mười bốn, anh đã nói với tôi rằng tôi phình ra không đúng chỗ."
"Chết tiệt thật, đúng là phụ nữ, ý tôi là ngực của cô kìa. Tôi là một thiếu niên làm bộ làm tịch muốn chọc cô thôi. Cô luôn xinh đẹp."
Im lặng phủ xuống.
Cô nâng mắt nhìn lên khỏi cái nhiệm vụ đang làm và há hốc miệng. Trong tất cả những năm cô biết Nick Ryan, anh đã trêu chọc, tra tấn, và xúc phạm cô.
Nhưng anh chưa bao giờ gọi cô là đẹp cả.
Nick làm bận rộn mình với việc đánh kem và giữ giọng bình thường. "Cô biết ý tôi đấy. Đẹp trong ý nghĩa của anh chị em. Tôi đã nhìn cô và Maggie đi qua tuổi dậy thì, và phát triển thành phụ nữ. Không ai trong số các cô xấu cả. Hay là béo. Tôi nghĩ rằng cô đang là khắt khe với chính mình thôi."
Alexa hiểu những gì anh nói. Anh không nghĩ cô là một phụ nữ xinh đẹp, anh nghĩ cô giống như một cô em gái phiền nhiễu, người mà lớn lên rất hấp dẫn. Đó là một sự khác biệt rất rất lớn, và cô cố lờ đi một cơn đau dày vò sắc nét. "Vậy thì, tôi sẽ ăn món salad này và tôi không muốn nghe thêm ý kiến nào về phụ nữ nữa."
"Tốt thôi. Cô sẽ đi mở một chai rượu vang chứ? Có một chai để trong tủ lạnh đấy."
Cô mở nút chai chardonnay đắt tiền và nhìn anh nhấm nháp nó. Mùi thơm của gỗ và trái cây xộc vào mũi cô. Cô chiến đấu trong một phút, rồi sau đó đầu hàng. Chỉ một ly thôi. Sau tất cả thì, cô xứng đáng với nó.
Cô rót cho mình một ly và nhấp vào một ngụm. Chất lỏng trượt xuống cổ họng cô, hương vị vừa ngứa ran vừa khô khốc. Cô thốt lên một tiếng rên rỉ của niềm vui. Lưỡi cô liếm quanh rìa đôi môi của mình và nhắm mắt cảm nhận hương vị rộn ràng xuyên suốt qua cơ thể cô.
...
Nick bắt đầu nói điều gì đó, sau đó dừng lại bất động. Hình ảnh cô nhấm nháp và thưởng thức rượu vang đã đặt tất cả mọi cơ bắp trong cơ thể anh trong một tình trạng ứ tức. Máu đập qua tĩnh mạch anh và bắn vào háng anh một cảnh báo nghiêm chỉnh. Lưỡi cô liếm môi cô với cái vuốt ve thanh tú, anh ước rằng cô đã nếm một cái gì đó khác hơn là rượu vang. Anh tự hỏi những âm thanh trầm khàn cô thốt ra sẽ như thế nào khi một người đàn ông chôn sâu vào bên trong nơi chật hẹp ẩm ướt nóng hổi của cô. Anh tự hỏi cô có được chặt chẽ và nóng hổi khi miệng cô đóng lại xung quanh anh giống như một bàn tay mềm mại vắt từng giọt cuối cùng trong anh và vẫn còn đòi hỏi thêm.
Quần áo trên người cô căng ra với từng đường cong trên cơ thể cô, từ cái mông ngọt ngào của cô đến đôi chân dài khiêu gợi của cô. Áo của cô hất lên và để lộ một mảng da trần. Và rõ ràng cô đã tháo bỏ áo ngực của mình, không nghĩ về anh như một người đàn ông muốn cô, nhưng giống như một người anh trai phiền nhiễu mà không có những ham muốn nam giới.
Chết tiệt cô vì đã bắt đầu làm mọi chuyện phức tạp. Anh bỏ rơi bát mì ống trên bàn và nhanh chóng sắp xếp các thứ.
"Đừng có uống rượu như thế. Cô không đang ở trong một bộ phim khiêu dâm đâu."
Cô thở hổn hển. "Này, đừng có đổ lỗi cho tôi chỉ vì làm cho anh cáu kỉnh. Tôi không thể giúp đỡ nếu công việc quan trọng với anh hơn một cuộc hôn nhân thực sự."
"Ồ thế hả, nhưng ngay khi tôi chấp nhận cái giá giật mình của cô. Tôi đã trả cho cô cái giá cũng nhiều như cô trả cho tôi."
Cô giật lấy bát mì ống và cho đầy vào đĩa của mình. "Anh là ai mà dám phán xét tôi? Anh đã có được tất cả mọi thứ trong toàn bộ cuộc sống của anh. Anh có một chiếc Mitsubishi Eclipse vào sinh nhật lần thứ 16 của mình. Tôi thì chỉ có một chiếc Chevette."
Anh củng cố lại trí nhớ. "Cô có một gia đình. Tôi thì chỉ có thứ rác rưởi."
Cô dừng lại, sau đó lấy một miếng bánh mì tỏi nóng nhúng pho mát mozzarella. "Anh có Maggie."
"Tôi biết."
"Chuyện gì đã xảy ra với bọn anh vậy? Anh thường rất gần gũi với cô ấy."
Anh nhún vai. "Con bé chuyển vào trường trung học. Rồi đột nhiên, nó không còn nói chuyện với tôi. Nó không cho tôi vào trong phòng nó để nói chuyện nữa, sau đó tách biệt khỏi tôi hoàn toàn. Vì vậy, tôi để cho con bé đi và tập trung vào tạo dựng cuộc sống của riêng tôi. Cô đã mất liên lạc với con bé trong một khoảng thời gian sau đó, phải không?"
"Đúng thế. Tôi luôn luôn nghĩ rằng có một cái gì đó đã xảy ra, nhưng cô ấy không bao giờ nói về nó cả. Nhưng dù sao thì, gia đình của tôi cũng lộn xộn trong một khoảng thời gian, vậy nên không phải chỉ có mình anh."
"Nhưng bây giờ nó giống như gia đình Walton đang ở trong đó."
4.3
Cô mỉm cười và nhét đầy vào miệng món mì ống. "Bố tôi có rất nhiều thứ cần phải bù đắp, nhưng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã xoay xở để hàn gắn vòng tròn."
"Vòng tròn?"
"Vòng tròn nghiệp chướng, khi một người nào đó thực sự xấu và làm anh bị tổn thương. Bản năng đầu tiên của chúng ta là gây tổn thương trở lại, hoặc từ chối không tha thứ."
"Nghe có vẻ hợp lý."
"À, nhưng bây giờ các vòng tròn của nỗi đau và lạm dụng vẫn tiếp diễn. Khi ông ấy quay lại, tôi đã quyết định tôi chỉ có một người cha, và tôi muốn chấp nhận bất cứ điều gì ông có thể cho. Cuối cùng, ông đã từ bỏ rượu và cố gắng để sửa chữa quá khứ."
Nick phát ra một âm thanh thô lỗ. "Ông ấy đã ra đi khi cô còn rất nhỏ và bỏ lại gia đình của mình phía sau những chai rượu. Bỏ rơi luôn cả hai đứa em sinh đôi của cô. Rồi ông quay lại và cầu xin sự tha thứ? Tại sao cô thậm chí lại muốn ông ta trong cuộc sống của mình?"
Cô đâm vào một con tôm khác và để nó lơ lửng ngay trước đôi môi của mình. "Tôi đã làm một sự lựa chọn", cô nói. "Tôi sẽ không bao giờ quên, nhưng nếu mẹ của chúng tôi học được cách tha thứ cho ông ấy, thì sao tôi lại không thể? Gia đình phải ở bên nhau dù chuyện gì xảy ra đi nữa."
Khả năng tha thứ dễ dàng của cô là làm anh shook đến tận đáy lòng. Anh rót thêm rượu vang. "Tốt hơn là ngẩng cao đầu đối mặt họ với niềm tự hào còn nguyên vẹn. Hãy để họ chịu đau khổ vì những nỗi đau mà họ đã gây ra."
Cô dường như đang suy nghĩ từng lời nói của anh. "Tôi gần như đã làm như vậy. Nhưng tôi nhận ra ngoài việc là cha của tôi, ông cũng chỉ là một con người với nhiều rắc rối. Tôi muốn có niềm tự hào của mình, nhưng tôi sẽ không có một người cha. Khi tôi thực hiện quyết định của mình, tôi đã phá vỡ vòng tròn. Ông ấy đã tỉnh táo và xây dựng lại mối quan hệ của chúng tôi. Anh đã bao giờ nghĩ đến việc liên lạc với bố anh chưa?"
Cảm xúc của anh đâm sầm xuống với tốc độ siêu nhanh. Nick chiến đấu chống lại quá khứ cay đắng và xoay xở một cái nhún vai. "Jed Ryan không còn tồn tại trong mắt tôi. Đó là quyết định của tôi." Anh chuẩn bị cho một biểu hiện đáng tiếc nhưng khuôn mặt của cô chỉ phản ánh một sự đồng cảm sâu sắc xoa dịu anh. Đã bao nhiêu lần anh khao khát một hình phạt đánh đập thực sự từ bố của mình thay vì bỏ bê anh? Bằng cách nào đó, sự không quan tâm còn gây bỏng rát và sưng mủ sâu sắc hơn.
"Còn mẹ của anh thì sao?"
Anh tập trung vào cái đĩa của mình. "Bà ấy đang ở cùng với một nam diễn viên khác. Bà ấy thích những lúc họ ở trong các xô diễn. Nó làm cho bà ấy cảm thấy mình quan trọng."
"Anh có gặp bà thường xuyên không?"
"Ý tưởng có một đứa con trai trưởng thành để nhắc nhở số tuổi của bà ta à. Bà ta có vẻ thích giả vờ như tôi không hề tồn tại hơn."
"Tôi xin lỗi."
Những lời nói tuy đơn giản nhưng xuất phát từ trái tim. Nick nhìn lên từ cái đĩa của anh. Trong một giây, sự ý thức, sinh lực cùng với sự thấu hiểu bùng nổ trong không khí giữa họ, sau đó trượt đi như thể nó chưa bao giờ xảy ra.
Nụ cười nửa miệng của anh chế nhạo lời thú nhận của mình. "Cậu bé giàu có tội nghiệp. Nhưng cô đã nói đúng về một điều – đó là chiếc Mitsubishi chết tiệt.
Cô cười và đổi đề tài. "Nói cho tôi biết về các điều khoản mà anh đang phải xoay xở đi. Phải là một cái gì đó rất lớn để anh chấp nhận sống độc thân trong một năm."
Anh chấp nhận những lời nhận xét thông minh đó được thốt ra khỏi miệng cô, nhưng bắn cho cô một cái nhìn cảnh báo. "Tôi muốn Dreamscape trong một nỗ lực để xây dựng dự án ven bờ sông."
Một bên lông mày cô cong lên. "Tôi nghe nói họ muốn xây dựng một spa, cùng với một vài nhà hàng. Mọi người đều đang bàn tán về nó. Mọi người thường sợ phải đến những chỗ gần sông."
Anh nghiêng người về phía trước với sự háo hức. "Khu vực đó đang thay đổi. Họ đã tăng cường bảo vệ, và một ít các quán bar và các cửa hàng đang kinh doanh rất tốt. Điều này sẽ làm cho khu vực đó được mở rộng cho cả cư dân và khách du lịch. Cô có thể hình dung ra được một lối đi ánh sáng dọc theo mặt nước, với hành lang ngoài trời? Một spa lớn nhìn ra những ngọn núi trong khi cô đang được massage? Đó chính là tương lai."
"Tôi cũng nghe nói rằng họ chỉ muốn những công ty lớn nhất Manhattan đến để chào giá cho công việc."
Cơ thể anh siết chặt trong một nhu cầu gần như vật lý. Ước mơ của anh đang nằm là ngay trước mặt anh và anh không có một sự ủng hộ nào cả. Nhưng từ ngữ của anh được thốt ra như một câu cầu chúa. "Tôi đang giành lấy hợp đồng đó."
Cô chớp mắt, sau đó từ từ gật đầu như thể niềm tin của anh được bảo đảm bởi cô. "Dreamscape có thể xử lý một công việc như vậy không?"
Anh nhấp một ngụm rượu. "Hội đồng quản trị nghĩ rằng nó quá tham vọng, nhưng tôi sẽ chứng minh là họ sai. Nếu tôi thành công, Dreamscape sẽ được nâng tầm lên hàng đầu."
"Nó có phải là về tiền bạc?"
Anh lắc đầu. "Tôi không quan tâm về tiền bạc. Tôi muốn làm cho thương hiệu của tôi, và tôi biết làm thế nào để tôi tiếp cận nó. Không có gì quá thành thị. Không có gì sánh được với những ngọn núi, nhưng một cấu trúc uốn cong và hòa trộn cùng với thiên nhiên, chứ không phải là chiến đấu chống lại chúng."
"Có vẻ như anh đã suy nghĩ về điều này trong một thời gian dài."
Anh thả mẩu bánh mì cuối cùng vào trong số phần nước sốt còn lại, sau đó xúc nó vào miệng của mình. "Tôi biết thành phố sẽ ra quyết định này sớm thôi, và tôi muốn mình được chuẩn bị. Tôi đã suy nghĩ về thiết kế với những con sông trong nhiều năm. Bây giờ tôi đã sẵn sàng."
"Làm thế nào để anh có được nó?"
Nick tập trung vào cái đĩa của mình. Một cách hài hước, cô dường như có thể nói khi nào anh nói dối. Nó đã có từ thời thơ ấu. "Tôi đã có một trong các đối tác trong hội đồng. Richard Drysell sẽ được xây spa, và chúng tôi chia sẻ cùng một tầm nhìn. Anh ấy có một bữa tiệc vào tối thứ bảy tới. Hai người đàn ông cuối cùng tôi cần phải thuyết phục sẽ có mặt ở đó, vì vậy tôi hy vọng mình sẽ tạo được ấn tượng." Anh đã không cho Alexa biết rằng cô xứng đáng với chỗ thức ăn đó. Anh nhìn theo người vợ mới của mình với cái cách gần như chiến thắng, nhưng nó là cách tốt để giải thích cái đêm tiệc tùng này.
Nick ngẩng đầu lên và phát hiện đĩa của cô đã sạch trơn.
Bát sa lát còn nguyên vẫn nằm trên bàn giữa họ, không hề bị đụng đến. Mì ống, bánh mì và rượu vang đã hết. Cô trông giống như đang trên bờ vực bùng nổ. "Cha, salad trông hết sức tuyệt ngon. Cô có định ăn nó không?"
Cô buộc một nụ cười tươi sáng và cào một ít vào dĩa. "Tất nhiên. Tôi ngưỡng mộ các món salad."
Anh cười toe toét. "Thêm món tráng miệng?"
Cô cho phép một tiếng rên rỉ. "Hài hước đấy." Họ làm sạch một cách nhanh chóng, xếp chồng tất cả mọi thứ trong máy rửa chén, và sau đó nằm duỗi thẳng trên chiếc ghế sofa màu nâu sáng trong phòng khách. Nick nghĩ rằng cô đang ước mong một cách nhanh hơn để tiêu hóa.
"Anh sẽ làm việc vào tối nay chứ?" Cô hỏi.
"Không, trễ rồi. Còn cô thì sao?"
"Không, quá mệt mỏi." Căn phòng chứa đầy những sự im lặng đứt quãng. "Vậy thì, anh muốn làm gì?"
Áo của cô trườn lên một vài inch đáng kể. Làn da rám nắng mịn màng của bụng cô tàn phá sự tập trung của anh. Anh đã có một số hình ảnh rất rõ ràng về những gì họ có thể làm. Nó liên quan đến việc từ từ kéo cái áo của cô lên.
Sau đó liếm núm vú của cô cho đến khi chúng săn lại dưới đầu lưỡi của anh. Phần còn lại tập trung vào tước bỏ cái quần vải kia và thử xem anh có thể làm cho cô cháy bùng lên trong vòng tay anh nhanh như thế nào. Bởi vì không cái nào trong số chúng là các lựa chọn có thể, nên anh đã đưa ra một cái nhún vai. "Không biết. TV? Phim?"
Cô lắc đầu. "Poker đi".
"Xin lỗi?"
Đôi mắt cô sáng lên. "Poker. Tôi có một bộ bài trong va li của tôi."
"Cô mang theo bộ bài của mình?"
"Anh không bao giờ biết khi nào anh sẽ cần đến chúng".
"Chúng ta chơi vì cái gì?"
Cô đứng bật dậy khỏi cái ghế sofa và đi về phía cầu thang. "Tiền, tất nhiên rồi. Trừ khi anh quá gà."
"Được thôi. Nhưng chúng ta sẽ sử dụng bộ bài của tôi."
Cô dừng lại giữa chừng và nhìn anh. "Được rồi. Tôi chấp nhận."
Anh nhấn cái điều khiển từ xa và giai điệu của bài Madame Butterfly vang lên từ cái loa Bose. Anh uống nốt cái ly của họ rồi ổn định cạnh cái bàn nhỏ. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, bắt chéo chân. Ngón tay cô xóc các thẻ bài với sự dễ dàng của một chuyên gia, xáo đều với tốc độ rất nhanh. Nick lóe lên một tưởng tượng cô mặc một chiếc váy ngắn, chia bài trong hội trường trong lúc cô ngồi trên đùi của một chàng cao bồi. Anh lắc đầu khỏi cái hình ảnh đó và tập trung vào bàn tay của mình.
"Người chia bài chọn trước. Chơi stud poker 5 lá. Đặt cược không hạn chế."
Anh cau mày. "Cược với cái gì?" anh hỏi.
"Tôi đã nói với anh là chúng ta đang chơi ăn tiền."
"Tôi có nên có quản gia tháo bỏ két sắt? Hay là có thể chúng ta sẽ chỉ chơi vì các đồ trang sức của gia đình?"
"Rất buồn cười. Anh còn bất kì lời nói đùa nào khác không?"
Môi anh uốn cong. "Xin lỗi. Chỉ có hàng trăm từ thôi."
"Ồ."
Cô dường như rất thất vọng khi anh đã thua trận chiến và bắt đầu cười khúc khích. "Thế chúng ta chơi vì một cái gì đó thú vị hơn thì sao?"
"Tôi không chơi poker thoát y đâu đấy."
"Tôi có ý là một quyền lợi kìa."
Lời nói của anh thu hút sự chú ý của cô. Răng cô cắn vào môi dưới của mình. Anh theo dõi hành động của cô với niềm vui đơn thuần.
"Quyền lợi về gì?" Cô hỏi.
"Người đầu tiên giành chiến thắng vơi ba cù lũ (3 lá giống nhau và 1 đôi) sẽ có được một đặc ân bất kì từ người còn lại. Nó có thể được sử dụng bất cứ lúc nào, giống như một phiếu mua hàng vậy."
Gương mặt cô sáng bừng lên với lợi ích. "Anh có thể sử dụng cái đặc ân đó với bất cứ điều gì? Không quy tắc?"
"Không quy tắc."
Sự thách thức đó đã thu hút cô giống như một con bạc thâm căn cố đế đánh hơi được mùi tiền. Anh đã cảm nhận được chiến thắng của mình ngay cả trước khi cô gật đầu đồng ý. Nick thực tế đã liếm môi khi cô đồng ý, và biết trong vài tháng tới, anh cuối cùng sẽ có được sự kiểm soát cần thiết trong cuộc hôn nhân này.
Cô đã gật đầu. Anh gần như đã cười sặc trước cái kết quả hết sức rõ ràng đó, nhưng anh cũng từ chối nhân từ. Cô ném một thẻ bài ra và lật lên thẻ khác thay thế.
Anh đặt xuống thẻ của mình. "cù lũ."
"Đôi J. Lượt chọn của anh."
Nick cho một sự khen ngợi – cô từ chối chấp nhận. Giữ cho cảm xúc của cô chắc chắn được che giấu. Anh cược là bố cô đã dạy cho cô, và nếu không phải vì kinh nghiệm từng trải của Nick, cô sẽ là một đối thủ đáng gờm để đánh bại. Cô ném xuống một cặp át và đầu hàng một cách duyên dáng với ba lá bốn của anh.
"Một cù lũ," anh nói.
"Tôi có thể đếm. Lượt chia của tôi." Ngón tay của cô bay qua các thẻ bài. "Vậy là, anh đã học chơi poker ở đâu?"
Anh nhìn vào bàn tay của mình một cách thờ ơ. "Bạn thận của tôi vẫn chơi trò này hàng tuần. Đó là một cái cớ tốt để ra ngoài bù khú và chè chén."
"Tôi luôn nghĩ rằng anh giống loại chơi cờ hơn."
Anh vứt một thẻ bài rồi thay thế nó. "Tôi cũng chơi giỏi cái đó."
4.4
Cô đưa anh một cái gật đầu tầm thường. "Mở bài đi." Cô lập bài ngay lập tức và sự chiến thắng ánh lên trong mắt cô.
Anh gần như cảm thấy tiếc nuối cho cô. Chỉ gần như.
"Bài tốt." Anh trao lại cho cô một nụ cười tự mãn. "Nhưng vẫn chưa đủ tốt." Anh ném ra 4 con át. Sau đó duỗi dài chân mình ra trước mặt rồi dựa lưng. "Dù sao thì cũng có cố gắng đấy."
Cô há hốc miệng ngạc nhiên với các thẻ bài của anh. "Xác suất có được 4 con át trong 5 lá bài ... Ôi Chúa ơi, anh chơi gian!"
Anh lắc đầu và phát ra âm thanh chậc chậc. "Thôi nào, Al, tôi đã nghĩ rằng cô là một đối thủ tốt hơn thế. Cô vẫn là người thua cuộc cay cú hả? Bây giờ là về quyền lợi của tôi... "
Nick tự hỏi có phải là hơi nước đang bị rò rỉ từ các lỗ chân lông của anh không. "Không ai có thể nhận được 4 con át trừ khi anh giấu những thẻ bìa dưới lòng bàn tay. Đừng có nói dối tôi, vì tôi đã nghĩ đến làm việc đó cho bản thân mình!"
"Đừng buộc tội tôi một cái gì đó mà cô không thể chứng minh."
"Anh chơi gian." Giọng điệu của cô đã thốt lên đầy ngạc nhiên và kinh hoàng. "Anh đã lừa dối tôi ngay trong đêm tân hôn của chúng ta."
Anh khịt mũi. "Nếu cô muốn xù nợ của mình, thì cứ nói vậy đi. Giống như một người phụ nữ thua cuộc xấu tính."
Cô quằn quại với cảm xúc sôi sùng sục. "Anh là một kẻ lừa đảo, Nick Ryan."
"Chứng minh nó đi."
"Tôi sẽ."
Cô để mình trượt qua cái mặt bàn cà phê và nhảy vào trong đôi tay của anh. Hơi thở vụt ra khỏi anh khi cô đổ nhào xuống lại mặt thảm và mắc tay mình lên cánh tay áo sơ mi của anh để tìm những thẻ bài nghi ngờ. Nick lầm bầm khi cơ thể một người phụ nữ đầy đặn dựa vào mọi cơ bắp bị kích động của anh, chỉ với ý định tìm kiếm bằng chứng gian lận. Anh đã cố gắng để đẩy cô ra nhưng cô lại chuyển sự chú ý của mình vào cái túi áo sơ mi của anh và anh chỉ cười. Những âm thanh bắt đầu từ sâu trong lồng ngực anh và anh nhận ra rằng người phụ nữ này đã làm anh cười trong suốt tuần qua còn nhiều hơn tất cả những lần từ khi anh còn nhỏ. Khi ngón tay của cô thọc vào túi quần của anh, anh nhận ra nếu cô thọc vào sâu hơn bất kì inch nào thì cô sẽ không ra tay không. Tiếng cười xoa dịu những cơ bắp quặn lại sâu trong dạ dày anh và với một chuyển động nhanh như cắt, anh lộn cô lại trên lưng của cô, nằm đè phía trên người cô, và ghim chặt cả hai tay cô bên cạnh đầu mình.
Kẹp tóc của cô đã rơi ra trong vụ xô xát. Những lọn tóc đen nhánh rơi xuống và che phủ đi một nửa khuôn mặt cô. Đôi mắt xanh dương sống động nhìn lên từ bên dưới kẻ hở các lọn tóc, với đầy một sự khinh miệt kiêu kỳ chỉ có cô mới có thể làm sau khi xô anh xuống đất cho một trận đấu vật. Gò ngực cô nổi lên dưới cái áo bông, và không có gì bảo vệ. Chân cô bện vào chân anh, đùi cô hé mở.
Nick đang gặp rắc rối.
"Tôi biết anh có những thẻ bài đó. Chỉ cần thừa nhận nó và chúng ta sẽ bỏ qua toàn bộ những điều đã xảy ra này."
"Cô biết không, cô điên rồi," anh lầm bầm. "Cô có bao giờ nghĩ về hậu quả hành động này của cô không?"
Cô bĩu môi dưới của mình và khịt mũi. Các lọn tóc ngoan ngoãn trượt ra khỏi mắt cô. "Tôi không gian lận."
Miệng cô trễ ra. Anh nghẹn lại một lời rủa, và các ngón tay anh ghì chặt xung quanh cổ tay cô. Chết tiệt cô đã làm cho anh ham muốn. Chết tiệt cô đã không nhìn ra nó.
"Chúng ta không còn là trẻ con nữa, Alexa. Lần sau khi cô xô ngã một người đàn ông xuống đất, thì hãy chuẩn bị một cơn cuồng nhiệt."
"Anh là ai, Clint Eastwood à? Chắc lời tiếp theo của anh là: "Tiếp tục đi, hãy làm nên một ngày của tôi."
Nhiệt ở vùng háng của anh đã lan lên đến đầu óc anh giống như một màn sương mù tràn ngập, cho đến khi anh chỉ có thể nghĩ về sự ẩm ướt nóng hổi của cái miệng và cơ thể mềm mại bên dưới anh. Anh muốn được khỏa thân cùng cô trong những tấm khăn trải giường nhàu bét, nhưng thay vào đó cô lại đối xử với anh như một người anh trai lớn phiền nhiễu. Nhưng ngay cả nó cũng không phải là phần tồi tệ nhất. Cô chính là vợ anh. Ý nghĩ đó đang tra tấn anh. Cái mà đã được chôn vùi, bản năng xa xưa đã bùng lên và khiến anh muốn đòi quyền của mình. Vì theo luật, cô đã thuộc về anh.
Và đêm nay là đêm tân hôn của họ.
Cô đã thách thức anh biến cơn tức giận thành sự ham muốn, để cảm nhận đôi môi hấp dẫn và run rẩy kia dưới môi anh, cùng tất cả vị ngọt, sự dân hiến và niềm đam mê. Những cái ý chính của bản danh sách, kế hoạch và những yêu cầu của anh cho một cuộc hôn nhân kinh doanh đã bay vèo ra ngoài cửa sổ.
Anh quyết định sẽ đòi quyền lợi với vợ mình.
...
Alexa cảm thấy người đàn ông đang đè trên người cô đang giữ từng cơ bắp trên cơ thể của anh ta được ghì chặt lại. Cô đã quá chú tâm vào cuộc cải vã của họ mà quên mất anh đang ghim cô trên mặt thảm. Cô định mở miệng để nói một lời nhận xét thông minh về sự gông cùm này, rồi dừng lại. Bắt gặp đôi mắt của anh. Và hơi thở của cô hắt ra.
4.5
Ôi, Chúa ơi.
Năng lượng tình dục nguyên thủy hoà quyện giữa họ giống như một cơn lốc xoáy đạt được tốc độ và sức mạnh cực đại. Đôi mắt anh bùng cháy với một ánh lửa rực rỡ, vừa cấp thiết, vừa tức giận khi anh nhìn chằm chằm vào cô.
Cô nhận ra anh đã nằm giữa hai đùi đang mở của cô, hông của anh nghiêng ấn vào hông cô, ngực anh được đỡ lên khi tay anh kẹp chặt những ngón tay cô. Điều này không còn là sự trêu chọc của một người anh trai nữa. Điều này cũng không phải là giữa những người bạn cũ hay là những đối tác kinh doanh. Đây đơn giản là giữa một người đàn ông và một người phụ nữ, và Alexa cảm thấy mình đang bị kéo vào cơn bão với những tiếng gào thét của chính cơ thể mình.
"Nick?"
Giọng cô khản đặc. Đầy do dự. Núm vú của cô đã dựng lên chống lại cái áo bông với sự đòi hỏi. Cái nhìn của anh thu vào hình ảnh khuôn mặt cô, ngực cô và dạ dày trần của cô. Sự căng thẳng kéo căng giữa họ. Anh từ từ cúi đầu xuống. Sự đổ dồn của hơi thở anh vuốt ve đôi môi cô khi anh nói trên miệng cô.
"Điều này không có nghĩa gì hết."
Cơ thể của anh mâu thuẫn với lời nói khi anh đòi hỏi miệng cô trong một nụ hôn dữ dội. Với một lực đẩy nhanh, lưỡi anh đẩy qua nếp gấp của đôi môi cô để đi lang thang vào trong. Tâm trí cô mờ mịt, bị chặn lại giữa cơn đau âm ỉ bởi lời nói của anh và niềm hoan lạc đang đập vào cô trong từng đợt sóng. Cô nắm chặt bàn tay anh và ưỡn người lên, say sưa trong hương vị đen tối của sự khao khát và chardonnay đắt tiền, nâng hông cô lên để đáp ứng cái chiều dài cứng rắn của cơ thể anh, và cọ xát núm vú của cô vào ngực anh. Cô đã bị mất kiểm soát trong ít phút, cái khoảng trống bất tận trong những năm qua đã tạm thời được lấp đầy với cảm xúc, hương vị và mùi vị của anh.
Lưỡi anh hòa hợp mỗi nhịp đẩy vào với từng tiếng rên rỉ khàn đặc thoát ra khỏi cổ họng cô. Anh tách những ngón tay của mình ra khỏi tay cô và trượt lòng bàn tay của anh lên trên bụng cô và khum lấy ngực của cô. Núm vú của cô săn cứng lại, và anh đẩy áo cô lên cao hơn. Anh nhìn chằm chằm vào ngực trần của cô, và sức nóng trong đôi mắt anh gần như đã thiêu sống cô. Ngón tay cái của anh véo vào núm vú cô và cô đã thét lên. Đầu anh hạ xuống trên chúng một cách chậm rãi. Alexa nhận ra đây là thời điểm cho sự chân thật. Nếu anh hôn cô một lần nữa, thì cô sẽ đầu hàng. Cơ thể của cô khao khát anh và cô không nghĩ ra bất kì một lý do chết tiệt nào để dừng chuyện này.
Chuông cửa reo.
Những âm thanh nảy bật ra từ các bức tường. Nick giật mình ra và lăn ra khỏi cô giống như một chính trị gia bị bắt ngay tại một vụ bê bối tình dục, lẩm bẩm một số từ kinh tởm mà cô còn không biết nó tồn tại.
"Cô không sao chứ?" anh hỏi.
Cô chớp mắt nhìn vào thái độ kín đáo dè dặt của người đàn ông mà hai giây trước đã định xé quần áo của cô. Anh bình tĩnh cài khuy áo sơ mi của mình lại và chờ đợi phản ứng của cô. Ngoại trừ chỗ phồng lên trong cái quần đen của anh, anh trông hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi khung cảnh vừa rồi. Cũng như anh đã từng khi anh hôn cô tại nhà bố mẹ cô.
Bữa ăn dồi dào đang chao đảo trong dạ dày cô và Alexa đã chiến đấu chống lại cơn buồn nôn. Cô hít một hơi thật sâu kiểu yoga rồi ngồi dậy, kéo cái áo của cô xuống. "Tôi ổn. Ra mở cửa đi."
Anh nhìn chằm chằm vào cô trong một ít giây, như thể kiểm tra xem anh có tin được vào cái vẻ bề ngoài của cô không, rồi sau đó gật đầu và bước ra khỏi phòng.
Cô dí chặt những ngón tay của mình vào đôi môi cô và cố gắng để giữ chúng lại với nhau. Cô đã làm một sai lầm vĩ đại. Rõ ràng là, đời sống độc thân gần đây của cô đã gây ra những hóc môn kích thích khiến cô điên lên, cho đến khi bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cô thiêu đốt cô như một quả pháo nổ. Lời tuyên bố sau cùng của anh lóe lên trong tâm trí cô với một sự giễu cợt dứt khoát.
Điều này không có nghĩa gì cả.
Cô nghe thấy cuộc trò chuyện đang diễn ra ở hành lang. Một người cao ráo, đôi chân dài rám nắng bước vào phòng với sự dễ dàng của một người đã thông thuộc ngôi nhà. Alexa nhìn chằm chằm vào một trong những người phụ nữ đẹp nhất mà cô từng thấy và thật rõ ràng đó là bạn gái cũ của Nick.
Đôi chân dài của cô gái bắt đầu từ đôi giày cao gót màu đen và biến mất dưới một cặp quần lụa. Cái hông mỏng của cô được bao quanh với một đai dây thắt lưng bạc, và một cái áo màu ánh kim ôm chặt tạo hình khuôn ngực nhỏ của cô, chùng xuống ở đường viền cổ áo và để lộ ra phần vai trên của cô. Mái tóc đen dài của cô rơi xuống lưng cô trong những đượt sóng hoàn hảo. Không thể nhận ra chúng đã được uốn cong. Đôi mắt cô có màu ngọc lục đáng ngạc nhiên, với đôi lông mi dài và đen nhánh. Đôi môi đầy đặn của cô làm tôn lên cái gò má cao và người cô tỏa ra một nét sang trọng thoải mái. Cô nhìn quanh căn phòng, sau đó tập trung vào Alexa.
Alexa đã biết ngay từ cái lúc cô ta đứng khựng lại.
Người nữ thần đó quay lại vào Nick với thái độ cho lời xin lỗi. Ngay cả giọng cái khàn cô cũng như gợi lên tình dục tuyệt vời. "Em chỉ cần gặp cô ấy."
Với một nỗi khiếp sợ dâng trào, cô nhận ra rằng Gabriella không chỉ có ngủ với Nick, mà cô còn thực sự quan tâm đến anh. Nỗi đau rõ ràng lung linh trong đôi mắt người phụ nữ đó đã buộc tội một người phụ nữ khác ăn cắp người đàn ông của cô ta. Một phần trong Alexa như đang đứng xem từ trên cao với một sự hài hước thật sự. Nó giống như một tập phim The Real Housewives of New York đã đi theo chiều hướng sai lầm khủng khiếp. Ít nhất thì nó cũng không phải là Jersey Shore. Suy nghĩ điên rồ của cô tăng vọt và cô nắm lấy các dây thần kinh tỉnh táo ít ỏi của mình.
Alexa đứng dậy và nhìn lên người nữ thần mảnh mai, người mà cao hơn hẳn cô. Cô bới sâu tìm kiếm sự điềm tĩnh và giả vờ là cô đang mặc một bộ quần áo thực sự ra trò thay vì một bộ trang phục tập thể dục. "Tôi hiểu," cô nói một cách nghiêm trang.
"Gabby, tôi không hiểu sao mà em lại qua được bảo vệ?"
Những lọn tóc xoăn đầy nghệ thuật tóc rơi xuống trên một bên vai. Gabriella tìm kiếm và nhấn một cái gì đó vào trong lòng bàn tay của Nick. "Em vẫn còn chìa khóa của riêng em và cả mật mã. Sau khi anh nói với em anh sẽ kết hôn, em, có một chút khó khăn để tiếp nhận."
Những từ ngữ đó đâm vào làn da nhạy cảm của Alexa như bị ong bắp cày đốt. Chiết tiệt với nó. Cô từ chối không cho Nick tiếp tục một mối quan hệ khác khi họ đã ký hợp đồng. Vì vậy, cô cần phải giả vờ là một người vợ ích kỷ. Cô nuốt xuống khó khăn và buộc mình mỉm cười bình thản nhìn kẻ thù của mình.
"Gabriella, tôi xin lỗi nếu cô đang bị tổn thương bởi quyết định của chúng tôi. Nó đến khá nhanh cho cả hai chúng tôi, cô biết đấy." Cô mỉm cười và xác định vị trí mình ở giữa hai người bọn họ. "Chúng tôi đã biết nhau từ nhiều năm trước và khi chúng tôi gặp lại nhau, chúng tôi dường như đã bị cuốn đi trong một cơn lốc." Cô giả vờ nhìn lên với sự tôn thờ người chồng hiện tại của cô, mặc dù nắm tay cô kháo khát được đấm vào anh. Anh trượt cánh tay mình ôm lấy cô và nhiệt lượng cơ thể của anh đốt cháy cô xuyên qua chất liệu mỏng tang của cái quần yoga của cô. "Tôi phải yêu cầu cô đi ra thôi. Đây là đêm trăng mật của chúng tôi."
Gabriella nghiên cứu họ với một thái độ đánh giá. "Thật kì quặc là anh không có một chuyến đi đến một nơi nào đó... lãng mạn cả."
Nick cứu cô. "Tôi có trách nhiệm công việc của mình nên chúng tôi trì hoãn việc chạy trốn đến ốc đảo của riêng chúng tôi."
Gabriella nói nhát gừng. "Tốt. Tôi sẽ đi. Tôi chỉ cần tự mình nhìn thấy anh đã chọn ai thay tôi thôi." Biểu hiện của cô đã nói cho Alexa biết cô ta không thể hiểu được cái quyết định của Nick. "Tôi sẽ ra khỏi thành phố một thời gian. Tôi đã cam kết giúp đỡ tại Haiti trong một số hoạt động tái thiết."
Ôi. Chúa. Ơi. Cô ấy là một nhà nhân đạo. Một người phụ nữ với vẻ ngoài hoàn hảo, có tiền, và thực sự thích giúp đỡ mọi người. Trái tim Alexa chùng xuống. Gabriella xoay người và tập trung vào bộ bài. "Hmmm, tôi luôn luôn thích các lá bài. Nhưng đó không phải là trong một đêm tân hôn."
Gabriella đã không cho họ một cơ hội để trả lời. Với sự duyên dáng của một con rắn hổ mang, cô trườn ra khỏi cửa mà không ngoái đầu nhìn lại.
Alexa nhảy ra khỏi Nick khi âm thanh của ổ khóa đánh tiếng click. Một sự im lặng ngượng nghịu bao trùm căn phòng khi những suy nghĩ của cô cứ xoay mòng mòng.
"Tôi xin lỗi, Alexa. Tôi không bao giờ mong đợi cô ấy xuất hiện tại nhà của tôi."
Một câu hỏi đã nảy ra từ sâu bên trong. Cô thề rằng cô sẽ không hỏi, nhưng cuộc chiến ngắn ngủi và đẫm máu đã kết thúc trước khi thậm chí nó được bắt đầu. Những từ ngữ bung ra từ đôi môi của cô. "Tại sao anh lại kết hôn với tôi mà không phải với cô ta?"
So với Gabriella, Alexa thiếu trong mọi khía cạnh. Bạn gái của Nick rất xinh đẹp, thanh lịch, và mảnh mai. Cô nói chuyện với một trí thông minh, làm tình nguyện viên cho những lý do xứng đáng, và thực sự hành xử tao nhã đối với một người phụ nữ bị khinh bỉ. Cô ta cũng rất quan tâm đến Nick. Tại sao anh lại có thể làm tổn thương cô ta?
4.6
Nick bước lùi lại. "Nó không quan trọng," anh nói lạnh lùng.
"Tôi cần phải biết."
Băng lạnh như đang trườn xuống cột sống của cô khi cô bắt gặp sự kiên định trên khuôn mặt của anh. Các màn trướng đóng sầm xuống, và đột nhiên cô nhìn vào một người đàn ông hoàn toàn không có tình cảm hay cảm xúc gì cả. "Bởi vì cô ấy muốn nhiều thứ hơn tôi có thể cung cấp cho cô ấy. Cô muốn ổn định và xây dựng một gia đình."
Alexa đã bước một vài bước lùi lại. "Có gì sai về điều đó?"
"Tôi đã nói với Gabriella sự thật ngay từ đầu. Tôi không làm cái gì lâu dài cả. Tôi không bao giờ muốn con cái, và tôi sẽ không bao giờ là loại người ổn định trong dài hạn. Tôi đã hứa điều đó với bản thân mình nhiều năm trước đây."
Anh dừng lại. "Vì vậy, tôi đã kết hôn với cô."
Căn phòng xoay mòng mòng khi những tuyên bố sau cùng của anh len lỏi vào trong cô. Chồng cô có thể chấp nhận những trải nghiệm của niềm đam mê. Những động chạm của anh có thể ấm áp, và môi anh thậm chí còn ấm hơn, nhưng trái tim của anh được khắc bằng đá. Anh không bao giờ muốn để cho một người phụ nữ vào bên trong anh – anh đã tự phá hỏng mọi cơ hội. Bằng cách nào đó, bố mẹ anh đã thuyết phục anh rằng tình yêu không hề tồn tại. Thậm chí cả nếu có một tia yếu le lói trên bề mặt, thì anh vẫn tin rằng không hề có kết thúc hạnh phúc. Chỉ là trẻ con sẽ chịu thiệt và nỗi đau kéo dài đến cả cuộc đời mà thôi.
Làm sao để bất kỳ người phụ nữ nào có thể chiến đấu chống lại một niềm tin nhẫn tâm với bất kỳ hy vọng chiến thắng nào? Sự cấp thiết cho một cuộc hôn nhân kinh doanh của anh đột nhiên khiến mọi chuyện trở nên sáng tỏ.
"Cô có sao không?"
Cô đã quyết định kết thúc đêm nay với ý nghĩ cuối cùng của mình. Nick Ryan có thể làm tan nát trái tim cô. Một lần nữa. Cô cần phải hành động lạnh lùng và hiệu quả để cứu vớt lấy niềm kiêu hãnh của cô. Và cô luôn luôn phải giữ khoảng cách của mình. Alexa phải dạy cho các biểu hiện của mình không để lộ bất cứ điều gì và đẩy nỗi đau vào sâu bên trong cơ thể cho đến khi nó là một quả bóng cuộn chặt trong dạ dày của cô.
"Đừng có hỏi tôi có ổn không nữa. Tất nhiên là tôi không sao. Chỉ cần đừng nghĩ rằng anh có thể lẻn đi với cô bạn gái cũ của anh. Thỏa thuận là thỏa thuận."
Gương mặt anh thắt chặt. "Tôi đã cho cô lời hứa của tôi, nhớ không?"
"Anh cũng đã lừa tôi tại ván poker đấy."
Lời nhắc nhở vô ý của cô với trò chơi poker của họ đã làm cho sự sỉ nhục bùng cháy trong cô. Anh đổi chân trụ và đẩy tay vào mái tóc của mình và Alexa biết bài diễn văn sắp bắt đầu. "Về những gì đã xảy ra---"
Cô đã đưa cho anh một nụ cười xứng đáng đạt giải Oscar. "Ôi, lạy Chúa, chúng ta sẽ không có một cuộc nói chuyện về điều đó đấy chứ?" Cô đảo mắt. "Nghe này, Nick, tôi phải thừa nhận một điều gì đó. Một cách chắc chắn, cuộc hôn nhân này là sự sắp xếp kinh doanh, nhưng tôi đã mặc trang phục cưới, và theo pháp luật đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta và..." Cô ấy giơ tay lên đầu hàng. "Tôi đã mang theo toàn bộ cái ý tưởng đó. Nó chỉ cứ thế xảy ra thôi, nên– "
"Cứ thế xảy ra?"
"Tôi nghĩ nhiều hơn đến... hoàn cảnh xô đẩy. Anh ở ngay đó. Nó không có nghĩa gì cả do đó, chúng ta hãy thổi bay toàn bộ chuyện đó, được không?"
Anh nghiên cứu cô với đôi mắt thu hẹp, thu nhận từng biểu hiện của khuôn mặt cô. Đồng hồ đang điểm và cô chờ đợi. Một trò chơi kì quặc của cảm xúc ánh lên trong đôi mắt anh, cho đến khi cô thề rằng anh đã nhìn chằm chằm vào cô với sự hối tiếc.
Chắc hẳn đó phải là một trò lừa bịp của ánh sáng.
Anh cuối cùng cũng gật đầu. "Chúng ta sẽ đổ lỗi cho rượu vang và đêm trăng tròn hay là bất cứ điều gì khác."
Cô quay đi. "Tôi đi ngủ đây. Trễ rồi."
"Được rồi. Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Cô bước lên cầu thang xoắn ốc và trượt vào bên dưới tấm chăn, không muốn đánh răng hay chăm sóc da như thường lệ hay thay bộ đồ ngủ gì cả. Cô kéo cái chăn lông vịt mềm mại đến cằm của cô, vùi mặt mình trong gối, và buộc mình đến giấc ngủ, một nơi mà cô không có suy nghĩ hoặc cảm xúc hoặc tổn thương.
Nick nhìn vào cái cầu thang vắng vẻ. Sự trống rỗng dâng trào bên trong anh và anh không biết tại sao. Anh rót phần rượu còn lại vào ly của mình, điều chỉnh âm lượng âm thanh stereo, và ngồi xuống trên ghế sofa. Âm nhạc opera chảy lên người anh và làm dịu đi thần kinh căng thẳng của anh.
Cái hành động sai lầm-hoàn toàn lờ mờ hiện ra trước mặt anh. Nếu Gabby không xuất hiện, Alexa có lẽ giờ đã ở trên giường của anh. Không thêm phức tạp cho cuộc hôn nhân này nữa.
Thật ngu ngốc.
Đã bao giờ nhu cầu của anh với một người phụ nữ hủy hoại các kế hoạch của anh chưa? Ngay cả khi anh ve vãn Gabriella và họ đã trở nên thân mật, thì anh cũng chưa bao giờ bị gắn với hậu quả. Mục tiêu của anh là rất rõ ràng và cần thiết. Nhưng ngay cả điều đó cũng không đủ để ngăn chặn anh một khi anh đã nếm được hương vị của Alexa McKenzie. Cô đã phá hoại tâm trí của anh, làm anh cười, và cám dỗ anh với những khoái cảm của cơ thể cô mà không cần một thao tác tinh tế nào. Cô rất khác so với bất kỳ người phụ nữ nào anh từng biết, nhưng anh muốn cô ở lại trong danh sách những người bạn của anh. Người bạn thân nhất của em gái anh. Anh muốn cười vào quá khứ của họ, sống hòa hợp trong một năm, và nói lời tạm biệt một cách dễ dàng.
Đêm tệ hại đầu tiên của anh vừa trôi qua và anh đã kéo áo cô lên rồi.
Anh uống cạn ly rượu vang và tắt nhạc. Anh muốn sửa chữa nó. Cô đã thừa nhận cô chỉ muốn có một cơ thể ấm áp trên giường. Rõ ràng là, cô không bị anh thu hút, và cô có thể là đã uống quá nhiều rượu và những hình ảnh tưởng tượng về đám cưới đã nổi lên. Cũng như cô đã thừa nhận. Cô muốn có tiền, và cô đang nhớ quan hệ tình dục.
Tâm trí bướng bỉnh của anh lại hét lên cô không thể phản ứng quá nhiệt tình với bất kì người đàn ông nào chạm vào cô như thế được được. Anh cương quyết lờ đi sự cảnh báo, di chuyển khỏi chiếc ghế, và đi lên cầu thang hướng về giường của mình.