Thương Tiến Tửu

Chương 90

Mưa rào đùng đùng bắn toé trên vũng nước. Ngựa của Tiêu Trì lao gấp tới cửa cung. Kiệu nhỏ treo dù hồng lụa kéo nhau đi tới, đều là các trọng thần tam phẩm trở lên.


Thượng thư Binh bộ Trần Trân đặc biệt đi chậm lại nửa bước, đứng dưới cây mộc tê chờ Tiêu Trì Dã, nhìn thấy Tiêu Trì Dã đội mưa đến đây chỉ nói: “Sách An, ngươi nghe ta nói mấy câu. Thiên hạ này không có quân bất bại, bại chính là thầy của thắng. Kí Minh đọ sức cùng bộ Hãn Xà Biên Sa mấy năm rồi, hắn cũng chỉ là người thôi.”


Trần Trân có chút giao tình với Tiêu Phương Húc, lời nói này không đầu không đuôi nhưng Tiêu Trì Dã lại hiểu được ý lão.


Tiêu Trì Dã không có biểu tình gì, gật đầu với lão, hai người cùng bước lên bậc, đến Minh Lý đường đứng ngoài chờ truyền báo. Mưa đã xối đẫm bả vai hắn. Hắn đứng đó như vậy, ngay cả ánh đèn yếu ớt cũng phải tránh đi.


Chiếc dù phía sau bỗng nghiêng tới che cho Tiêu Trì Dã. Thẩm Trạch Xuyên cầm dù đứng đó cùng hắn, hai người mặc áo bào đỏ dính mưa, đứng bên nhau hệt như những hung thần đêm mưa.


Ước chừng sau chốc lát, Phúc Mãn vén mành ra hành lễ với đám triều thần bên ngoài rồi truyền báo. Trước là Hải Lương Nghi, sau là chư thần nội các, tiếp đó mới đến Tiêu Trì Dã, đến Thẩm Trạch Xuyên cũng không thể theo vào.


Tiêu Trì Dã không nhúc nhích, hắn trấn định hồi lâu, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên. Trong ánh mắt này ẩn chứa quá nhiều thứ, chỉ giây phút này, hắn đã từ chó dữ dũng mãnh biến thành con sói cô độc xa bầy rồi.


Thẩm Trạch Xuyên muốn xoa gò má Tiêu Trì Dã, nhưng hiện giờ không thể làm được. Bọn họ đứng lặng dưới bức tường thâm cung, đều đang mang một chiếc gông vô hình.


Tiêu Kí Minh trọng thương, cảnh nội Ly Bắc không còn hãn tướng. Đây biểu thị rằng sau tối nay Khuất Đô phải phái tướng lĩnh mới thay thế cho vị trí của Tiêu Kí Minh, mà người này nhất định sẽ không phải Tiêu Trì Dã.


Lời một năm trước Thích Trúc Âm nói trở thành tiên tri, nàng đã nhắc nhở Tiêu Kí Minh, thiết kỵ Ly Bắc cần có tướng mới, quân quyền quá mức tập trung sẽ khiến thiết kỵ Ly Bắc chỉ có thể mang họ Tiêu, một khi quân cờ Tiêu thị này ngã xuống, thiết kỵ Ly Bắc sẽ đại thương nguyên khí, khó giữ vinh quang.


Thế tôn Tiêu Tuân mới chỉ sáu tuổi, nếu như Tiêu Kí Minh không còn nữa, vậy Tiêu Trì Dã ở Khuất Đô chính là người thừa kế duy nhất của thiết kỵ Ly Bắc. Nhưng mà Khuất Đô sẽ không thả hắn đi, trừ phi thế tử phi Lục Diệc Chi mang thế tôn Tiêu Tuân vào đô, thay thế hắn trở thành hạt nhân giữa đấu tranh quyền lực.


Sự tùy ý làm liều của Tiêu Trì Dã chỉ là cáo mượn oai hùm, cho đến giờ phút này rồi, hắn lại một lần nữa rơi vào thế thân bất do kỷ. Ý niệm muốn về nhà điên cuồng rít gào trong tim, nhưng hắn chỉ có thể nhìn Thẩm Trạch Xuyên như vậy. Ngoại trừ Thẩm Trạch Xuyên, không một ai hiểu được.


“Hầu gia?” Phúc Mãn nhỏ giọng giục.
Tiêu Trì Dã dời bước đi vào trong.
* * *


“Trước khi đường lương thực Đông Bắc vận chuyển quân lương, Hộ bộ sai phái quan chức đi kiểm tra trước. Quân lương có vấn đề, vì sao Hộ bộ không báo?” Sầm Dũ làm khó dễ trước tiên, tấu chương cũng không kịp viết, trực tiếp tiến lên chất vấn Ngụy Hoài Cổ, “Cấp báo từ trạm dịch đã tới Khuất Đô lại bị trì hoãn tròn hai canh giờ! Hiện giờ mới phát hồi điều lệnh, phi như bay dưới mưa, đường thì không dễ đi, đợi đến được Ly Bắc đã là bốn ngày sau rồi! Ngụy Hoài Cổ, ngươi làm vậy muốn hại chết người hả!”


Ngụy Hoài Cổ không nói một lời, lão tối nay giống như pho tượng đất, trì độn quỳ gối, chưa từng tranh biện một câu.
Tiêu Trì Dã vừa tiến đến, nội đường liền yên tĩnh xuống. Các lão thần hoặc cúi đầu hoặc đỡ trán, tiếng mưa bên ngoài rơi rầm rĩ, oi bức trong phòng càng dày nặng.


“Sách An, ” Lý Kiến Hằng thấy hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ bảo, “ngươi ngồi đi.”
Tiêu Trì Dã không ngồi, hắn hành lễ, nói: “Thần vừa xuống ngựa, không biết tình hình cụ thể. Ly Bắc đã xảy ra chuyện gì rồi?”


“Gì đây hả? Chuyện lớn như thế mà không một ai nói cho Hầu gia!” Lý Kiến Hằng ném tấu chương, “Ngụy Hoài Cổ, tự ngươi nói!”


Ngụy Hoài Cổ vùi đầu không nhìn Tiêu Trì Dã, nói: “Quân lương vận chuyển về Ly Bắc tháng trước đã xảy ra chuyện, dựa theo Tham nghị Bố chính ty Quyết Tây Dương Thành thuật lại trong tin báo trạm dịch, nhóm quân lương này có lẫn đồ thối rữa, đến Ly Bắc được phân phát xuống, đêm hôm trước đã mấy ngàn người ngã bệnh rồi.”


Ai dám nhìn thẳng Tiêu Trì Dã?


Tiêu gia đánh trận ở biên thuỳ, năm năm trước lại có công lớn cứu giá. Biên Sa Hãn Xà bộ không dễ đánh nhất, toàn bộ đông bắc do một mình Tiêu Kí Minh trông giữ. Bọn họ vây nhốt đứa con nhỏ của Tiêu thị tại Khuất Đô, lại để huynh trưởng hắn đổ máu vì ăn lương thực hư thối! Lúc này làm sao bọn họ dám đối diện với Tiêu Trì Dã?


Mặt Tiêu Trì Dã không đổi sắc, hắn nói: “Quân lương do quan bố chính Quyết Tây trù tính, Dương Thành biết có vấn đề, vì sao đợi tới khi quân lương đã đến Ly Bắc mới dám nói? Hắn là một Tham nghị phía tây nam, không thù không oán với Ly Bắc, bất chấp nguy hiểm rơi đầu làm ra việc này, là vì cái gì? Quan chức Hộ bộ ba lần điều tra quân lương, quan văn hồi bẩm đều viết là lương thực mới năm ngoái, hiện tại lại biến thành vật mốc lâu năm, bọn họ đều là tiểu quan hạ phẩm, lại là vì cái gì? Quân lương thông qua đường lương thực Đông Bắc đến Ly Bắc, quản sự kho lương trong quân thiết kỵ Ly Bắc cũng phải kiểm tra trước khi phân phát, một nhóm đồ mốc lớn như thế, có thể dễ dàng đưa vào miệng tướng sĩ biên quan như vậy, sắp xếp từng tầng thế này có thể nói là trật tự đâu vào đấy.”


Hắn càng nói càng nặng.


“Thiết kỵ Ly Bắc trấn giữ biên ải ba mươi năm, binh bại nên phạt, thế nhưng ta chỉ nói với chư vị một câu, tiểu bại của Ly Bắc là Tiêu gia ta bị hao tổn, đại bại của Ly Bắc lại là nguy cơ của Đại Chu. Hãn Xà bộ đã mấy năm nhăm nhe tại phía đông dãy Hồng Nhạn rồi, chúng đang chờ đợi một bước ngoặt. Trung Bác binh bại, Hãn Xà bộ giục ngựa tiến công, mang theo kỵ binh của mười một bộ còn lại dựa thế xông lên đánh tới cửa Khuất Đô, nhưng chỉ ngắn ngủi trong thời gian năm năm, thảm trạng sáu châu Trung Bác bị tàn sát sạch sẽ đã bị lật sang trang. Nhục nước còn chưa tẩy, lại đã muốn để người mình vẽ thêm một khoản?”


Tiếng Tiêu Trì Dã vừa ngưng, mọi người đang ngồi đều biến sắc. Hắn nói thẳng thừng trực tiếp, tối nay hắn tới để hỏi tội. Có người tìm cách giở trò trong quân lương, muốn lấy giọng quan hách dịch kia ra để lươn lẹo với hắn? Không thể, hắn chỉ muốn đại khai sát giới, hắn chỉ muốn cắn chết vụ án này, mặt mũi của ai hắn cũng không nể!


“Quân lương trộn giả, lấy đồ mốc thay thế lương thực mới không thể không liên quan người phía dưới đầu cơ lương thực. Mấy năm trước lương thực Trung Bác căng thẳng, không ít thương nhân buôn lương thực trong thôn dựa vào đây mà phát tài, chỉ là không nghĩ bây giờ thi hành nghiêm luật mà vẫn còn nghiệp quan cấu kết, làm loại chuyện trái lương tâm này.” Thượng thư Hình bộ Khổng Thu nói, “Nếu việc này không thể tra rõ thì không cách nào cho chư tướng Ly Bắc một câu trả lời. Thần thỉnh tam ty hội thẩm, để Cẩm y vệ trợ giúp truy tra từ Bạch Mã Châu đến Khuất Đô, cần phải mổ xẻ việc này cho rõ ràng!”


“Không chỉ vậy, còn một việc cũng phải làm gấp.” Thượng thư Binh bộ Trần Trân liếc nhìn Tiêu Trì Dã, nói, “Quân lương năm quận Khải Đông cũng xuất từ Bạch Mã Châu, nhất định phải lập tức cấp báo cho Thích đại soái, nhất định đừng tiếp tục phân phát đám lương thực này xuống nữa!”


“Lấp chỗ trống thế nào?” Tiêu Trì Dã lạnh giọng, “Hai nhóm quân lương này là toàn bộ tích lũy từ ba đại kho Quyết Tây năm ngoái, bây giờ rút về hết, lấp chỗ trống quân lương kiểu gì? Lấp từ đâu? Trong vòng năm ngày nếu như không bù đủ, Ly Bắc, Khải Đông sẽ phải đói bụng đi đánh trận, đó là vấn đề cơm ăn của mấy trăm ngàn người.”


“Điều tạm từ ba bên Hòe Châu, Hà Châu, Tì Châu, giấy vay nợ để triều đình gánh chịu, sự tình nguy cấp, quốc khố tức thời không bỏ ra nổi nhiều bạc như vậy mà mua được, chỉ có thể cam kết miễn hai năm thuế cho ba châu này.” Hải Lương Nghi thận trọng nói chậm rãi.


“Bạch Mã Châu là dốc hết lương thực mười ba thành mới gồng gánh nổi hai nhóm quân lương, ba châu mà Nguyên phụ nói còn kém xa nó lắm. Vả lại ba châu này cách nhau xa xôi, trù tính vận chuyển lương thực cũng phải tiêu hao mất mấy ngày rồi.”


“Báo cho Thích Trúc Âm, quân lương Khải Đông năm nay giảm đi phân nửa, bọn họ còn có quân điền chống đỡ, vẫn còn dư lực. Hà Châu nối thẳng Khải Đông, lương thực hai châu Tì, Hòe phải điều động trong tối nay.” Hải Lương Nghi tuy còn đang bệnh nhưng vẫn tuần tự rõ ràng, “Thế tử đã bị thương, không nên ở tiền tuyến lâu. Ly Bắc vương ôm bệnh, cũng không thích hợp xuất chinh. Trần Trân, nửa canh giờ nữa, thiết kế một danh sách tướng quân cho ta, trong vòng ba ngày, Khuất Đô phải phái người tài đi tới Ly Bắc tiếp nhận quân vụ.”


Hải Lương Nghi chủ trì đại cục, giải quyết dứt khoát. Ngụy Hoài Cổ lần này khẳng định chạy không thoát được, Tiêu Trì Dã không có ý định bỏ qua cho lão, kẹt ở bước ngoặt này chưa trực tiếp tìm lão chỉ là bởi trước mắt chuyện điều bổ tướng quân còn quan trọng hơn thôi.


Tối nay Ngụy Hoài Cổ hơi khác thường, lão quỳ nguyên tại chỗ, mãi cũng không bộc bạch giải thích.
* * *


Phòng bên Minh Lý đường sáng đèn đuốc, quan chức lui ra ngoài đều tụ tập về đây. Hải Lương Nghi không chịu được rét đêm, Khổng Thu khoác áo choàng ngoài cho ông, ông khép vạt áo lại, ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống.


“Ngày mai ta sẽ đưa tấu chương kết tội đến nội các, ” Sầm Dũ nói, “Ngụy gia liên tục gây ra bao nhiêu chuyện rồi? Hoàng thượng để tâm lưu tình, lần trước vụ Ngụy Hoài Hưng không dính tới Ngụy Hoài Cổ được, chuyện kênh rạch công lão cũng không chịu nhận sai, quân lương lần này thì nói như thế nào? Lão không trốn thoát được tội tắc trách đâu!”


“Quan trên triều không liên quan gia thế, làm việc vì quân, đừng lấy dòng họ ra chỉ trích người khác. Hắn từng sai lầm, ngươi nên kết tội thì kết tội.” Hải Lương Nghi đã một đêm chưa uống ngụm nước nào, lúc này nhìn về phía Tiêu Trì Dã, nói, “Thế tử đã mang binh nhiều năm, nếu có thể giết thoát trùng vây trở về Ly Bắc thì không lo nguy hiểm tính mạng. Hầu gia không cần sốt ruột, Ly Bắc thiếu khuyết cái gì, Khuất Đô đều sẽ điều phối bất kể suốt đêm.”


Tiêu Trì Dã đã rõ ràng ý của Hải Lương Nghi, Nguyên phụ muốn duy trì cân bằng nên tuyệt đối sẽ không thả Tiêu Trì Dã về Ly Bắc. Tiêu Kí Minh thất bại nhưng hắn chưa chết —— cho dù Tiêu Kí Minh chết rồi, Tiêu Trì Dã cũng không thể trở lại, bởi vì Tiêu Phương Húc vẫn còn ở đó.


“Khuất Đô vô số tướng tài, nhưng có thể thích ứng Ly Bắc đã ít lại càng ít. Phía đông Hồng Nhạn kề gần đại mạc, sắp vào tiết đại thử tháng sáu rồi, biên cảnh khô nóng, nếu phái tướng sĩ tây nam đi qua chỉ sợ không thích hợp.” Tiêu Trì Dã ngồi trên ghế, đối mặt với lão thần cả phòng lại trở nên cực kì bình tĩnh. Hắn phản ứng cấp tốc, có thể nói là đao thương bất nhập. Hắn đánh đòn phủ đầu phải tra án quân lương, lại nói cho Hải Lương Nghi rằng phái tân tướng đi Ly Bắc thì có thể, nhưng phải là xuất thân Ly Bắc hoặc là người của Khải Đông. Mấy thứ lý luận suông hắn không cần.


Hải Lương Nghi gật đầu, khá là khen ngợi Tiêu Trì Dã. Vào lúc này quả thực không nên vì mưu quyền riêng mà hành động theo cảm tính. Ly Bắc thiếu hụt chủ tướng mang binh là sự thật không thể chối cãi. Phó tướng thiện chiến như Triều Huy cũng rất lợi hại, nhưng bọn họ đều là người mà Tiêu Phương Húc tự dạy dỗ, vốn để đảm đương nhiệm vụ điều hoà, phò tá, còn có thể mang một đội binh đánh vu hồi*. Tuy nhiên muốn bọn họ dẫn dắt Ly Bắc lại không đủ thuyết phục mọi người.


*đánh vu hồi: đưa lực lượng sang bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng chính diện cùng tiêu diệt đối phương


Nhưng sau năm Hàm Đức, tướng tài Đại Chu khan hiếm. Tứ đại danh tướng ngoại trừ Tả Thiên Thu thì ai cũng có nhiệm vụ quan trọng, nhân tài bên dưới xuất hiện lớp lớp đều là tướng lĩnh của Khải Đông, tất cả đều là thành viên nòng cốt do Thích Trúc Âm một tay bồi dưỡng đánh trận, quen thuộc quân vụ Khải Đông, phải cho Ly Bắc mượn ngoài thì khó quá. Đồng thời tướng lĩnh Khải Đông mà tạm quản quân vụ Ly Bắc, Thích gia lại sắp thông gia cùng Hoa thị, lần này liền phá đi thế hoà, biến thành một nhà độc đại, e rằng khó kiềm chế.


Phái ai đi?
Hải Lương Nghi cũng đau đầu!
Bọn họ ở trong phòng nóng ruột, Phúc Mãn bên ngoài bỗng bước nhanh vào nói: “Chư vị đại nhân, nhìn xem ai đến kìa?”
Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, bất ngờ đứng dậy. Người trong phòng cũng cùng đứng dậy, Hải Lương Nghi tiến lên nghênh đón.


Lão nhân kia cởi áo khoác ngoài lộ ra mái tóc bạc, làm lễ với Hải Lương Nghi, xong lại nhìn về phía Tiêu Trì Dã.
“Tại hạ phi nhanh suốt đêm tới Khuất Đô cầu kiến hoàng thượng, không vì gì khác ngoài chuyện của Ly Bắc.”
Cổ họng Tiêu Trì Dã hơi chát, hắn nói: “Sư phụ…”


Tả Thiên Thu cũng không tiếp lời hắn mà cười với Hải Lương Nghi: “Nhiều năm không gặp Nguyên phụ rồi, thân thể còn khoẻ mạnh không?”
Hải Lương Nghi nặng nề nắm cổ tay Tả Thiên Thu, nói: “Tả soái lão hĩ, thượng năng phạn phủ?”


(‘Tả soái đã già, ăn cơm như cũhay không?’=> ý hỏi ‘tướng soái đã già, sức lực còn tráng kiện hay không?’)


Tả Thiên Thu thở dài một tiếng, trả lời: “Tuy rằng già nua tóc bạc không thể so với năm đó, nhưng giương cung xạ điêu thì vẫn còn thừa sức, Nguyên phụ không cần âu lo. Chuyến này ta đến đây, một là để tạm thay Kí Minh quản lý quân vụ Ly Bắc, hai là thay Tiêu Phương Húc chuyển lời.”


Một phòng toàn người đều rửa tai lắng nghe.
Tả Thiên Thu nhìn Tiêu Trì Dã, ánh mắt thâm thúy, nói như chặt đinh chém sắt: “Ly Bắc vương hổ gầm núi Hồng Nhạn hơn mười năm, con trai đã nếm trải thất bại, hắn là một người làm cha, muốn đích thân đòi lại từ trong tay A Mộc Nhĩ của bộ Hãn Xà!”


Tiếng mưa rơi rào rào, Hải Đông Thanh thét dài chao lượn giữa mây đen Khuất Đô, quân kỳ Ly Bắc ở ngoài ngàn vạn dặm phần phật theo gió, trong màn mưa lớn màu mực dày nặng, Tiêu Phương Húc mấy chục năm trời không xuất chinh mặc giáp đeo đao, dẫn binh đi ra.


Gió cuốn áo choàng của Tiêu Phương Húc lên, ông lấy cái nón rộng vành giản dị xuống.


“A Mộc Nhĩ, ” Giọng Tiêu Phương Húc trầm hùng, ông nhấc cánh tay trong mưa, thả chim dữ của Ly Bắc ra, đón gió cười lớn, “Ly Bắc đã vạch ra đường biên giới ở phía đông rồi, các ngươi còn vào làm gì? Mấy chục năm trước ta đã nói với ngươi, núi Hồng Nhạn là trường phi ngựa của thiết kỵ Ly Bắc ta!”


Giọng ông vang chấn mưa rào, chỉ thấy thiết kỵ sau lưng mặc giáp đen nhất tề hô lớn rút đao, uy thế đen kịt ép tới, giống như con thú khổng lồ nằm rạp trong đêm mưa đã mở mắt ra rồi.