Thẩm Trạch Xuyên trong chùa Chiêu Tội nhận được sở học cả đời của Tề Huệ Liên. Sáu năm trước khi y quỳ rạp dưới chân Tề Huệ Liên, y đã biết rõ mình sắp phải đi trên một con đường nào đó. Y rèn luyện cốt nhục trong thống khổ cùng sốt ruột, y từng khờ dại cho rằng dựa vào quyền mưu tính toán có thể lật tung cản trở từ thế gia.
Nhưng mà y bại rồi.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía trước, nước sông róc rách chảy trôi như đời người đen kịt không thể quay đầu, vẻn vẹn chỉ vì tinh không phản chiếu mà lấp loé. Y chậm rãi mở quạt tre nhỏ, lại chậm rãi khép lại, nói: “Ta đã rời khỏi Khuất Đô, lại vẫn cứ thân ở lao tù, đây là trừng phạt đối với ta đã từng nghĩ mình may mắn, ta nhất định phải mau chóng tìm ra lối thoát mới. Tiên sinh giao phó niềm tin một đời cho ta, ta đã đồng ý phải vì người đi tới điểm cuối của cuộc chiến này. Trước đây chúng ta ẩn nhẫn là bởi Đại Chu tựa hồ còn chưa tới mức không thể vãn hồi, thế nhưng hiện tại ta hiểu được rồi, nó đã sớm như mặt trời sắp lặn.”
Tề Huệ Liên hô lớn ‘trời hư đất rữa’ dưới trận mưa to, hai tay giơ cao của ông như đang mưu toan phải chống đỡ toà cao ốc đang ầm ầm đổ nát kia. Ông và Hải Lương Nghi đi trên con đường hoàn toàn khác nhau, nhưng lại đã đốt lên ngọn đuốc tương đồng. Tại thời khắc cuối cùng thiêu đốt sinh mệnh vì Lý thị ấy, ông đã bất chấp từ bỏ thái tử mà mình luôn canh cánh trong lòng trong quá khứ, và lựa chọn Thẩm Trạch Xuyên xuất thân thấp hèn.
Hai học sinh của Tề Huệ Liên chính là bùn nhão trong miệng thế nhân. Thái tử là dòng chính của Lý thị, hắn tựa hồ được sinh ra để làm một minh quân. Tề Huệ Liên cho rằng bọn họ có thể mở ra thiên địa mới, bởi vì bọn họ là chính tông mà thế gian này không thể tranh luận, nhưng ông đã thất bại. Ông nhặt Thẩm Trạch Xuyên từ trong bùn lầy, là Thẩm Trạch Xuyên có mẫu thân tiện tịch, phụ thân chiến bại, là Thẩm Trạch Xuyên không phải con dòng chính. Tề Huệ Liên đã lựa chọn Thẩm Trạch Xuyên thế đấy, đó là thay đổi niềm tin một đời của ông, đây tỏ rõ ông không vâng theo an bài huyết thống, ông muốn Thẩm Trạch Xuyên này đi xuyên thủng trời hư đất rữa.
“Ta từ bỏ tiếp tục ẩn nhẫn, ” Thẩm Trạch Xuyên đặt quạt bên đầu gối, y hơi nghiêng mình, nhìn chăm chú vào Tiêu Trì Dã, “ta sẽ lựa chọn một phương thức khác để chiến đấu, ta phải ở lại Trung Bác. Ngươi đã từng nói với Đàm Đài Hổ, nhục nước còn chưa tẩy, thù nhà còn chưa báo. Không sai Sách An, sỉ nhục Trung Bác chịu thì nên tẩy tại Trung Bác, đây là chuyện ta phải làm. Một ngày nào đó chúng ta sẽ rong ruổi dưới vùng trời Ly Bắc, đó là khi ta đã đủ mạnh. Hai trăm vạn không cưới được sói con của Ly Bắc vương, sính lễ thế này không xứng với Tiêu Sách An của ta. Ta ở Trung Bác, tương lai chính là tấm khiên cứng rắn không thể phá vỡ của ngươi.”
Túi nước vội rơi xuống đất, tóe ướt một góc áo bào của Tiêu Trì Dã. Trong ánh trăng ôn nhu như lụa, Tiêu Trì Dã bỗng nắm chặt tay Thẩm Trạch Xuyên, sau đó ôm y vào lòng.
Hồi lâu sau, giọng Tiêu Trì Dã khàn khàn dán bên tai Thẩm Trạch Xuyên: “Phía sau lưng ta giao cho ngươi, lồng ngực ngươi giao cho ta, chúng ta thiếu một người cũng không được. Ta muốn chọn cho ngươi con ngựa tốt nhất tại Ly Bắc, chúng ta sẽ dựng ốc xá ở giao biên giới Trung Bác và Ly Bắc, mỗi tháng đều phải gặp nhau. Ngươi muốn cưới ta, hai trăm vạn không đủ, ta muốn nụ cười ngàn vàng khó mua của Lan Chu.”
Thẩm Trạch Xuyên nâng tay phủ lên lưng Tiêu Trì Dã, ôm lấy mùi hương làm người mê luyến này. Tiêu Trì Dã là ngọn gió trải trên đồng cỏ, tập kích vào trái tim gặp phẳng lặng dẫu sóng lớn của Thẩm Trạch Xuyên, cho y nếm được vị ngọt của tình yêu chỉ thuộc về một người. Y đã mất đi Đoan Châu, mất đi tiên sinh, thứ y còn không nhiều, y nhất định phải vượt qua được khe rãnh sâu không lường được kia, trở thành pháo đài của chút trân bảo còn sót lại.
***
Châu phủ Tì Châu Chu Quế bận rộn công vụ mấy ngày nay. Hắn nghe nói Cấm quân đã xuyên qua Đan Thành đang hướng đến Tì Châu rồi, vì thế mà trằn trọc trở mình trắng đêm không ngủ được.
Trợ tá của Chu Quế là người Đăng Châu Trung Bác, tên là Khổng Lĩnh, có tình nghĩa đồng môn với Chu Quế. Lúc này hắn đang bày rượu, lại gọi đầu bếp làm mấy món rau trộn ngon miệng, cùng Chu Quế ngồi xếp bằng dưới hành lang của đình viện, uống rượu trò chuyện cách chiếc bàn con. Cây hòe trong viện rơi hoa trắng muốt, gió thổi tới mang vị ngọt thanh tân.
“Mấy hôm nay ta không ngủ được.” Chu Quế nắm chén rượu nói.
Khổng Lĩnh lựa rau trộn ăn, nhấp một ngụm rượu cay, ngồi tư thế thoải mái, hắn nói: “Ta biết, giặc cỏ Đôn Châu đã tập hợp thành luồng, kỳ thế này không thể coi thường được, chúng ta không binh không mã, không đụng độ nổi. Năm ngoái lại còn được mùa, tên đầu sỏ thổ phỉ Lôi Thường Minh cứ dán mắt vào kho lương của Tì Châu chúng ta.”
“Lương thực đều sung cho thiết kỵ Ly Bắc làm quân lương rồi, kho lương Tì Châu hiện giờ trống hoác, thiếu thốn thật sự. Ta cũng có viết thư cho châu phủ Đôn Châu, nhưng ngươi biết đấy, hắn bị Lôi Thường Minh dùng như con rối, nào dám thay chúng ta giảng đạo lý với Lôi Thường Minh? Ta thực sự là khổ mà không nói ra được.” Chu Quế chẳng nuốt trôi ngụm rượu, “Nhị công tử Ly Bắc kia lại phản trốn khỏi đô, hai vạn Cấm quân sắp tới cửa thành rồi, Thành Phong, trái phải ta đều khó, cho đi không được, mà không cho đi cũng không được!”
Khổng Lĩnh đặt đũa xuống nói: “Nếu Ly Bắc phản rồi, Tì Châu đang kẹt ở giữa, dao động không rõ e rằng khó trụ lâu, ngươi phải mau chóng quyết định đi.”
“Ta không thể tự quyết định được, ” Chu Quế phiền muộn than thở, “lần này thật sự là trước có sói sau có hổ, Ly Bắc với Khuất Đô phe nào cũng không đắc tội được, còn có Lôi Thường Minh chếch bên như hổ rình mồi nữa.”
Khổng Lĩnh ngắt hoa hòe, thả vào trong rượu: “Lôi Thường Minh là thổ phỉ, sớm muộn gì cũng bị vây quét. Thế nhưng sáu châu mỗi nơi lo mỗi việc, không thể bắt tay diệt cướp, triều đình thì không biết khi nào mới phái người lại đây. Ta thấy Lôi Thường Minh ngày càng làm to, đã thành vua một cõi Trung Bác rồi, trong lòng có gấp cũng vô dụng.”
“Sáu năm trước kỵ binh Biên Sa nhập cảnh, hai châu Đoan, Đôn đứng mũi chịu sào, biến thành hoang vu bần cùng ‘xương trắng lan đồng cỏ, ngàn dặm không gà gáy ①’, nạn lửa binh khiến ruộng tốt mấy ngàn dặm hoang phế hết, hiện giờ còn ai chịu làm thủ bị quân nữa?” Chu Quế nhìn đình viện, giơ tay khoanh một vòng cho Khổng Lĩnh xem, “Tì Châu có thể bảo tồn dư lực là bởi vì thiết kỵ Ly Bắc cứu viện thần tốc, phần ân tình đó ta luôn ghi nhớ kỹ cho nên không hề oán thán lần trù tính quân lương này. Thế nhưng mưu hại hoàng đế là tội lớn ngập trời, dù ta có giả vờ không biết cũng đâu có được. Không tới nửa tháng Lôi Thường Minh kia nhất định sẽ đến đòi lương thực đòi tiền, Tiêu Trì Dã lại cũng đúng lúc đến theo, hai bá vương này đụng phải nhau, ta thật sự sợ sẽ nháo loạn thành tai họa mất, đúng là nhà đã dột còn gặp mưa!”
Tác giả có lời muốn nói: ①: Tào Tháo
Khổng Lĩnh uống rượu vào, đột nhiên loé ý tưởng: “Tiêu Trì Dã mang theo hai vạn Cấm quân huấn luyện nghiêm chỉnh đến Tì Châu, không phải là ‘binh’ của chúng ta sao? Có hắn ở đây tọa trấn, Lôi Thường Minh cũng phải cân nhắc lượng sức đấy!”
“Cấm quân quanh năm ở Khuất Đô, nào đã gặp qua chiến trường đao thật thương thật? Lôi Thường Minh từng lật đổ được thủ bị doanh của hai châu Đoan, Đôn, cũng chẳng sợ kỵ binh Biên Sa, có đầy tớ đồng tâm, lại quen thuộc núi sông Trung Bác, đánh nhau thì chưa chắc Tiêu Trì Dã đã là đối thủ của hắn đâu.” Chu Quế vội vã xua tay, “Huống hồ Tiêu nhị công tử trẻ tuổi nóng tính, đánh qua được mấy trận chiến, lại có cha và huynh bảo đảm, nếu gặp chuyện bất trắc ở Tì Châu thì ta cũng không ăn nói với Ly Bắc được.”
Khổng Lĩnh xoa xoa râu, nói: “Tiêu Trì Dã có công cứu giá với Thiên Sâm đế kế vị, lần này hắn phản rời Khuất Đô, Cấm quân vẫn chịu đi cùng hắn, tức nói rõ hắn có năng lực dẫn binh, nếu không thì ai nguyện ý mạo hiểm cùng hắn chạy xa như vậy? Cơ mà trăm nghe không bằng một thấy, chờ hắn đến đã, chúng ta gặp gỡ một lần xem sao!”
“Nghe nói không phải người dễ sống chung, ” Tâm bệnh của Chu Quế ở đây, “lại còn ở Khuất Đô lâu, nếu như hắn còn diễn trò công tử bột, vậy ta phải nhanh chóng nghĩ cách đuổi hắn đi, không thể để loạn được!”
***
Mấy ngày sau Cấm quân quả thực đã đến dưới thành Tì Châu, Chu Quế không dám trực tiếp cho đi qua, chỉ mở cửa đón Tiêu Trì Dã cùng Thẩm Trạch Xuyên vào trong. Hắn đã sớm gọi người chuẩn bị cơm rượu rồi, nhưng Tiêu Trì Dã dùng lý do trên đường chạy gấp mệt mỏi để từ chối, chỉ bảo hắn chuẩn bị một bàn món ăn thường ngày, chuẩn bị ôn chuyện cũ.
Lúc trước bọn họ chưa từng gặp mặt, vẻn vẹn chỉ thông qua thư, nào có cái gì cũ mà ôn? Chẳng qua là tìm một cơ hội nói chuyện thôi.
Thẩm Trạch Xuyên đã thay thân y phục, đứng sau tấm bình phong trong phòng thấu qua cửa sổ nhìn đình viện.
Tiêu Trì Dã tiến vào muộn, còn đang cởi đồ. Hắn cởi xong một nửa, vịn lên viền bức bình phong nhìn Thẩm Trạch Xuyên phía sau, nói: “Cách bức bình phong nhìn rõ được à?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn bức bình phong bị hắn ép xuống dễ như ăn cháo, lòng nghĩ người này thật là cao, y nói: “Như mộng như ảo nhìn mới động lòng, nhìn được rõ ràng thì không phong quang kiều diễm nữa rồi.”
Áo Tiêu Trì Dã phanh rộng lộ nửa ngực, hắn phóng khoáng bất kham trút đi lớp y phục cuối cùng, cách bức bình phong có thể mơ hồ nhìn thấy từng bắp thịt rắn chắc. Hắn vẫn vịn lên bức bình phong, sau khi rời Khuất Đô thì không còn mang mũ nữa, mái tóc rối cũng chẳng choán được vẻ anh tuấn. Hắn tựa hồ càng đến gần Ly Bắc càng lộ ra bản tính mãnh liệt tự tại.
“Tên phong lưu phóng túng này.” Thẩm Trạch Xuyên sải bước tới gần, vươn tay cuốn lấy sau gáy Tiêu Trì Dã, ngẩng cao đầu hôn hắn.
Tiêu Trì Dã nắm cằm Thẩm Trạch Xuyên, bắt nạt Thẩm Trạch Xuyên thấp hơn mình, buộc người phải ngước cao lên mới được. Thẩm Trạch Xuyên lộ ra cần cổ trơn bóng trắng nõn, bị ngậm cho tê dại một trận.
“Nhìn được rõ rồi, ” Tiêu Trì Dã vân vê đôi môi bóng nước của Thẩm Trạch Xuyên, “vẫn chưa đủ kiều diễm ư?”
Thẩm Trạch Xuyên ɭϊếʍƈ nước trên môi, trông lại trông càng thêm hồng nhuận, y nói: “Còn thiếu chút xíu nữa.”
“Đêm nay năm trăm lượng, ” Tiêu Trì Dã ghé gần lại nói nhỏ, “cam đoan được lời không lỗ.”
“Ta sợ ta thân thể yếu mềm không chịu nổi.” Thẩm Trạch Xuyên hơi ngửa ra sau, ngón tay trượt xuống như chưa thấy đủ, cách bức bình phong mỏng manh men theo lồng ngực Tiêu Trì Dã dịch xuống dưới.
“Đừng tự coi nhẹ mình thế, ” Ánh mắt Tiêu Trì Dã nguy hiểm, “Lan Chu.”
Thẩm Trạch Xuyên thu tay lại, nói: “Lúc mới đi vào thấy bên Chu Quế có người, là ai vậy?”
“Không biết, ” Tiêu Trì Dã nhanh chóng thay y phục, “chắc là trợ tá của Chu Quế, đợi chút nữa đi ăn hỏi chút là biết.”
“Nếu hắn không lập tức cho đi, nhất định là còn lo lắng.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã chuyển bức bình phong ra, y lại nhìn trong viện, “Lúc nói chuyện buổi tối, không thể —— “
Tiêu Trì Dã bỗng nắm lấy eo Thẩm Trạch Xuyên bồng lên, xoay một vòng rồi ghì vào vách tường bên cửa sổ, đè người hung ác hôn một trận. Thẩm Trạch Xuyên nâng cánh tay vắt trên người hắn, bị hắn hôn bất ngờ làm đầu óc mê mang hơi thở hỗn loạn.
“Không thể ỷ thế bức người, ” Thần sắc Tiêu Trì Dã nghiêm túc, “xin nghe vợ dạy, ta biết mà.”
Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn thở dốc, Tiêu Trì Dã buộc kín cổ áo cho y, lại gạt mái tóc đen như mực ra, nắn nắn tai phải của Thẩm Trạch Xuyên.
“Ta muốn đeo chiếc khuyên vào đây càng sớm càng tốt, khắc lên tên Tiêu Sách An ta.”