Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLVăn Tông Thanh yên lặng đánh giá người vừa tới, không hề mở miệng nói một câu nào.Lập tức lại có bốn thân ảnh chợt hiện, bốn nữ tử trung niên xuất hiện bên cạnh Băng Nguyệt.- Môn hạ Thánh Ngôn Tôn giả Thiên Huyễn, Thiên Nhu, Thiên Vân, Thiên Phong xin chào Y tiên tiền bối.Bốn người có vẻ phi thường khách khí, cung kính tiến lên thi lễ, người đi đầu chính là Đại sư tỷ Thiên Huyễn.- Thì ra là Tứ đại chân nhân Thiên môn.Văn Tông Thanh lãnh đạm trả lời, xem như là đáp lễ, tiếp theo chuyển sang phía Băng Nguyệt nói:- Ồ, ngươi tên là Băng Nguyệt? Chắc là Thánh nữ Thiên môn?- Vãn bối chính là Băng Nguyệt.Băng Nguyệt lạnh nhạt trả lời.Văn Tông Thanh gật gật đầu nói:- Ta ở góc Vấn Tâm nhai này rất ít đi lại cùng bên ngoài, các ngươi hôm nay đến chỗ ta, rút cuộc là có chuyện gì?Thấy đối phương biết rõ còn cố hỏi, Thiên Huyễn nói thẳng:- Văn cư sĩ, chúng ta lần này tuân theo khẩu dụ của Thánh Ngôn tôn giả đặc biệt tới đón nữ nhi của Trần Hương trở về.Nói xong, ánh mắt Thiên Huyễn nhìn về phía Tiểu Băng nhi phía sau Nhan Nguyệt Thi, trong lòng thầm nghĩ:- Tiểu cô nương này chắc hẳn là hài tử của Lý Nhạc Phàm cùng Trần Hương, quả nhiên có vài phần tương tự. Hừ!- Trở về? Trở về đâu?Văn Tông Thanh không nóng không lạnh chắp tay ra sau lưng nói, không vì khẩu dụ của Đại tôn mà sợ hãi.Thấy đối phương cố ý khiến bản thân mình khó xử, sắc mặt Thiên Huyễn khẽ biến, có chút giận dữ nhưng không dám phát tác, chỉ có thể nhẫn nhịn, im lặng nói:- Văn cư sĩ, Trần Hương là người của Thiên môn chúng ta, hài tử của nàng đương nhiên sẽ phải theo chúng ta trở lại Thiên môn, đây chính là ý tứ của Tôn giả. Mặt khác...Âm thanh dừng lại, Thiên Huyễn lại nhìn về phía Nhạc Phàm tóc bạc trắng nói:- Tiểu tử ngươi là Lý Nhạc Phàm? Hừ! Tuổi còn trẻ nhưng lá gan thật không nhỏ, lại dám cùng Trần Hương tằng tịu với nhau, thật sự không thể tha thứ! Thánh Ngôn Tôn giả nói qua, nếu gặp ngươi, ngươi phải cùng về Thiên môn với chúng ta chờ Tôn giả xử lý. Ngươi...( Đất khách quê người mà hách kinh Tí ăn hành lại nhục )- Đủ rồi.Văn Tông Thanh quát lớn cắt ngang lời Thiên Huyễn, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương. Tại địa bàn của nàng, lại dám không kiêng nể kêu gào muốn bắt người, quả thực không xem nàng vào mắt, đám người bên cạnh Đại tôn quả nhiên kiêu ngạo, cả dám mắt mọc sau gáy.Cái gì là tằng tịu với nhau? Cái gì là chờ đợi xử lý?Đây quả thực là sự khiêu khích cùng vũ nhục trắng trợn đối với nàng.Tuyền Thanh cùng vợ chồng Phó Suất vẻ mặt phẫn nộ, Tiểu Băng nhi liên quan cũng trừng mắt nhìn đối phương.Nhạc Phàm không tranh luận với bọn chúng, hai tay hắn nắm chặt, khớp xương phát ra tiếng răng rắc.Đừng nhìn vẻ mặt hắn bình tĩnh dị thường, nhưng ai nấy đều hiểu trong lòng hắn hiện tại đang giận dữ như núi lửa sắp phun trào.Đám người này hùng hổ hăm dọa như vậy, cho dù là ai cũng khó có thể chịu được.Sát tâm trong lòng bạo phát, trong lúc Nhạc Phàm đang muốn động thủ, Văn Tông Thanh giơ tay ngăn hắn lại, nàng nhìn về phía Thiên Huyễn lạnh lùng cười nói:- Nếu ta nhớ không lầm, dường như Thánh Ngôn Đại tôn từng truyền xuống Tu hành giới, trục xuất Trần Hương ra khỏi Thiên Môn. Hiện giờ, Trần Hương ngay cả sống chết cũng không biết, con của nàng dựa vào cái gì phải theo các ngươi trở về? Còn Lý Nhạc Phàm, hắn vốn là khách của Vấn Tâm nhai ta, lại là bệnh nhân của ta, không được rời khỏi chỗ này, nếu ai dám động vào một cọng tóc của hắn chính là địch nhân của Văn Tông Thanh ta, ta muốn nhìn xem, Thánh Ngôn Đại tôn dạy cho đám các ngươi bổn sự gì, dám ở chỗ của ta làm bậy, không biết trời cao đất rộng là gì!- Ngươi...Thiên Huyễn thở gấp, trong lòng giận dữ, bản thân mình dùng sao cũng là môn hạ của Đại tôn, mỗi một lời nói cử động đại biểu cho mặt mũi của Đại tôn, há có thể để người khác tùy ý khi nhục.Nếu thực sự động thủ, bọn nàng quả thực không nắm chắc thắng được Y tiên đã thành danh từ lâu.Thấy bầu không khí căng thẳng, Băng Nguyệt tiếp lời nói:- Văn tiền bối xin nghe Băng Nguyệt nói một lời, Trần Hương dù sao trước kia tốt xấu cũng là cung chủ của Thiên môn, Thánh Ngôn như thế nào lại muốn hại tới tính mạng nàng, hiện tại nàng cũng chỉ diện bích một chút thôi, vô luận nói như thế nào, Tiểu Băng nhi cũng là hài tử của Trần Hương, phải để cho mẫu tử bọn họ gặp nhau mới đúng.- Gặp nhau? Gặp ở nơi nào? Là Hàn Đàm ngàn thước, hay tại Huyền Băng động?Văn Tông Thanh sắc mặt âm trầm nói:- Ta nói cho các ngươi biết, Tiểu Băng nhi là truyền nhân nhất mạch của ta, ai muốn động đến nó chính là cừu nhân của Y tiên nhất mạch chúng ta, các ngươi cũng đừng nghĩ ai có thể mang nó từ nơi này đi.Lời nói kiên định như chém đinh chặt sắt, không có nửa điểm nhân nhượng.Y tiên nhất mạch nhìn như chỉ có một người là Văn Tông Thanh, nhưng trên thực tế không ai dám khinh thường năng lực của nàng.Năng lực trên phương diện y đạo, Y tiên nhất mạch có sức ảnh hưởng không gì sánh được, chỉ cần Văn Tông Thanh ra lệnh một tiếng không biết sẽ có bao nhiêu Y giả tới Thiên môn.Nghe đến đó, trong lòng Nhạc Phàm cảm kích, sự khẩn trương trong lòng không khỏi giảm bớt, Văn Tông Thanh một khi đã che chở cho Tiểu Băng nhi như vậy thì hắn còn lo lắng gì nữa.Đôi mi thanh tú của Băng Nguyệt khẽ nhíu lại, nhưng vẫn ôn hòa nói:- Văn tiền bối, xin người yên tâm, Thánh Ngôn Tôn giả tuyệt đối không làm tổn thương tới tính mạng của đứa nhỏ này, nói không chừng còn có thể khiến nó bái nhập làm môn hạ, tiếp nhận vị trí Thánh nữ Thiên môn sau này. Cách này vừa có thể thành toàn cho mẹ con các nàng, lại có thể bù lại lỗi lầm của Trần Hương.- Chưởng quản Thiên môn?Văn Tông Thanh khinh thường nói:- Không hiểu tình ái thế gian, nói gì chuyện bảo hộ muôn dân trăm họ? Theo ý ta, nữ nhân Thiên môn các ngươi đều là kẻ bất hạnh, bây giờ còn muốn đồ nhi ngoan của ta rơi vào trong vòng xoáy đó, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày! Lại nói, Lý Nhạc Phàm cùng Trần Hương có tình cảm với nhau, thật lòng với nhau, xích lại với nhau thì có gì là sai lầm? Rõ ràng là Thánh Ngôn đại tôn tính tình cố chấp.- Câm mồm!( ghê dữ )Tứ đại chân nhân đồng thanh gầm lên một tiếng, Thiên Huyễn lạnh lùng nói:- Văn Tông Thanh, ngươi đừng tưởng rằng nghi trượng của Thánh vực là đồ bỏ đi, nếu không cho Đại tôn chúng ta một lời giải thích thì không xong đâu.Sau đó Thiên Huyễn chuyển hướng về phía Nhạc Phàm nói:- Tiểu tử họ Lý kia, Tôn giả chúng ta muốn gặp ngươi, ngươi tốt nhất là nên tự giác cùng chúng ta quay về, hay là để chúng ta động thủ bắt ngươi về?Không đợi Nhạc Phàm mở miệng, Văn Tông Thanh cười lạnh nói:- Mấy người các ngươi mở to mắt ra mà nhìn, chỗ này là Vấn Tâm nhai, không phải là Thông Thiên Phong của các ngươi, há lại để các ngươi làm càn tại chỗ này?Khi nói chuyện, một cỗ khí thể mạnh mẽ cuốn đến, bao phủ năm người Băng Nguyệt trong đó.Tứ đại chân nhân cũng không khách khí, đồng thời ngưng tụ khí thế trực tiếp nghênh tiếp Văn Tông Thanh.Song phương giằng co lẫn nhau, nhưng không ra tay, dù sao quan hệ giữa Thánh Vực cùng Thiên môn không tồi, nếu như thật sự động thủ, thì mặt mũi của các Đại tôn song phương quả thực rất khó coi.Lúc này Băng Nguyệt trở tay lấy ra một vật, nói với Văn Tông Thanh:- Văn tiền bối, đây là "Tôn giả dụ lệnh", mấy người chúng ta chỉ phụng lệnh làm theo mà thôi, xin tiền bối không nên làm chúng ta khó xử.Một lệnh bài bằng ngọc bích trong tay Băng Nguyệt chậm rãi bay lên, giữa không trung chói sáng, phát ra ánh ánh thánh khiết, cho dù mãnh liệt nhưng cũng không hề chói mắt.Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt lệnh bài long phượng vờn quanh, hiện lên một chữ "Tôn", mà mặt sau của lệnh bài hiện lên hai chữ "Thánh Ngôn".Tuyền Thanh trong lòng chấn động, ánh mắt lộ ra một chút kinh hãi... Vật này chính là đại biểu cho thân phận của Đại Tôn, Tôn giả dụ lệnh. Thấy lệnh bài như thấy người, hoàn toàn có thể thay Đại tôn đi làm một việc gì đó, ai dám vô lễ thì chính là bất kính với Đại tôn, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.Vợ chồng Phó Suất tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy sự biến hóa trên khuôn mặt của Tuyền Thanh, bọn họ liền biết sự tình không hề đơn giản.Hai người nhìn nhau ngầm hiểu ý, nếu tình huống có biến, bọn họ lập tức mang Tiểu Băng nhi đi chạy trốn, dự định đem nó đến một địa phương an toàn khác.Văn Tông Thanh dường như đã sớm đoán đối phương có vật ấy trong tay, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, khóe miệng nhếch lên cười lạnh:- Các ngươi có Tôn giả dụ lệnh, chẳng lẽ ta không có?Dứt lời, tay áo Văn Tông Thanh run lên, một lệnh bài bay lên trên không trung, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, làm cho con người ta dưới ánh sáng đó không khỏi nhẹ nhàng, vui vẻ.- Tôn giả dụ lệnh?Băng Nguyệt sửng sốt, bốn người Thiên Huyễn đồng thời giật mình.Trên một mặt lệnh bài cũng có khắc một chữ "Tôn", mặt khác cũng có hai chữ "Thiên Loan", nhìn lệnh bài kia, rõ ràng là Đại tôn dụ lệnh của Thiên Loan Đại tôn.Hai mặt lệnh bài không ngừng phát sáng, tựa như đang phối hợp chặt chẽ với nhau trên không trung.Kể từ lúc này, Văn Tông Thanh cùng Băng Nguyệt đều có Tôn giả dụ lệnh, hai người ai cũng không làm gì được ai cả.Vào thời điểm song phương giằng co, Nhạc Phàm tiến lên một bước nói:- Tiền bối, việc này là do ta gây nên, hay là tiền bối để cho ta tự mình giải quyết.(Yeah! )Giọng nói điền đạm, vẻ mặt như là chuyện này đối với hắn chỉ là chuyện cỏn con không quan trọng, Văn Tông Thanh nghe vậy có chút chần chừ, bất quá khi nàng nhìn thấy sát khí trong mắt Nhạc Phàm thì nàng không hề do dự nữa.Nhẹ nhàng vẫy tay một cái, Văn Tông Thanh đem Tôn giả dụ lệnh thu hồi, sau đó lui sang một bên xem kỳ biến.Thấy Văn Tông Thanh nhượng bộ, Thiên Huyễn cho rằng Nhạc Phàm lựa chọn thỏa hiệp, vì thế hất đầu nói:- Được rồi Lý Nhạc Phàm, vậy ngươi cũng phải mang tiểu nha đầu kia đi theo chúng ta chứ?.....- Hả?Thấy Nhạc Phàm vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, Thiên Huyễn mất kiên nhẫn nói:- Ngươi còn chần chừ cái gì, nhanh lên một chút...Thiên Huyễn đang nói đột nhiên im bặt, một cỗ sát khí ngập trời cuồn cuộn kéo đến, bao phủ năm người Băng Nguyệt bên trong.Không đợi mọi người phản ứng, mắt trái Nhạc Phàm đột nhiên trợn lên, bắn ra một đạo tiễn mang màu đen, mang theo lực lượng tinh thần cường đại, đánh thẳng tới Tôn giả dụ lệnh trên không trung.Bùng!Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả không trung được bao phủ bởi ánh sáng, một lúc sau tiễn mang màu đen từ từ tiêu tán.Nhạc Phàm có chút chấn động, sắc mặt tái nhợt.Bọn người Thiên Huyễn thấy cảnh tượng như vậy, đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt, tín vật bên người Tôn giả há là vật phàm? Chẳng những Tôn giả tự mình luyện chế mà tên nó có ẩn chứa một tia tinh thần lực của Tôn giả.Bằng một đạo hắc mang nhỏ nhỏ đã muốn chấn nó, quả thực không biết lượng sức.Nhưng không đợi mấy người Thiên Huyễn cười lâu, sự việc xảy ra tiếp theo lại khiến các nàng rung động.Rắc rắc!Một tiếng nứt yếu ớt vang lên giữa lúc này lại càng có vẻ chói tai, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, mặt trên Tôn giả dụ lệnh hiện lên một vết nứt thật sâu, ngay cả hào quang cũng biến mất, rơi xuống mặt đất, giống như một thứ vật chết, mất đi sự thần kỳ như vừa rồi.- Chuyện gì đã xảy ra?Vợ chồng Phó Suất trợn mắt há mồm nhìn vào dụ lệnh trên mặt đất, nửa ngày không nói lên lời.Hai thầy trò Văn Tông Thanh nhìn nhau, đồng thời kinh ngạc, không biết nên nói gì mới phải.Các nàng cho rằng tiễn hồn của Lý Nhạc Phàm cho dù rất lợi hại, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới lại lợi hại như vậy, chỉ một lần có thể đánh nứt Tôn giả dụ lệnh, vậy tiễn hồn kia bản thân nó lực công kích quá cường đại đi a?- Điên rồi! Điên rồi! Ngươi điên rồi... Ngươi...Ngón tay Thiên Huyễn run rẩy chỉ vào Nhạc Phàm, vẻ mặt không dám tin.Nàng không nghĩ tới, trong thiên hạ còn có người dám bất kính với Tôn giả, không ngờ lại còn dám hủy diệt tín vật của Tôn giả, người này không phải kẻ ngốc thì cũng chính là kẻ điên.Mà điều quan trọng nhất đối phương không ngờ lại thành công.- Lý Nhạc Phàm, ngươi thật càn rỡ.Băng Nguyệt sắc mặt tái mét, cho dù nàng có công phu hàm dưỡng tốt hơn nữa, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người dám bất kính với Thánh Ngôn tôn giả.Phẫn nộ, tứ đại chân nhân đang định xuất thủ, nhưng Nhạc Phàm đã nhanh hơn một bước.Oanh!Một quyền đánh ra, sát ý ầm ầm, mang theo ý niệm hủy diệt, đập nát hết thảy tất cả.