Thương Thiên

Chương 270: Tuyền ki tinh

"Ly biệt lệ"...(*)
Tiểu tuyền lưu thủy thanh, biên quan nguyệt canh minh.
Sa vũ trần mạn thiên, thương tâm biệt thì ly.
(Suối nhỏ nước chảy trong veo, biên cương trăng sáng càng hơn mấy lần.
Đầy trời cát múa bụi bay, đau lòng là lúc chia tay với người)
Bên cạnh ngọn giả sơn trong hậu viện phủ tướng quân, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi hai người ôm nhau thật là tình chàng ý thiếp.
"Nguyệt Thi, nàng thực sự quyết định cùng đi với ta?"
"Đương nhiên phải cùng đi, chúng ta có bao giờ chia cách đâu?"
"Ồ! Lại mất tự do rồi".
"Cái gì!? Chẳng lẽ chàng muốn đi ngắm nghía các cô nương của Thát Đát tộc phải không? Thật quá đáng!"
"Không, đương nhiên không phải, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, tùy tiện hỏi thôi. Ha ha..."
"Hừ... Ta đoán chàng cũng không dám!"
Yên lặng một lát, lại là thanh âm của Nhan Nguyệt Thi: "Lão Phó, lần này nếu chúng ta phải chết…"
"Sẽ không đâu, chúng ta nhất định sẽ còn sống trở về… Ta còn muốn nàng sinh tám hay mười đứa nhỏ bụ bẫm cho ta nữa mà, ha ha..."
"Chàng, chàng đi mà làm…"
"Đúng rồi!" Ngữ khí thay đổi, Nhan Nguyệt Thi nói: "Lão Phó, chàng có thấy rằng Trần Hương cô nương rất quen thuộc không, hẳn là chúng ta đã gặp qua ở đâu đó".
Trầm ngâm một chút, Phó Suất vuốt cằm đáp: "Không sai, ta cũng cảm thấy rằng đã gặp ở đâu đó. Chỉ là sau khi nhìn thẳng vào mắt nàng ta, lại cảm thấy phi thường xa lạ. Hơn nữa trong mắt nàng ta có một loại yên bình không thể giả tạo, cho nên ta dám chắc nàng ta không nhận ra chúng ta".
Nhan Nguyệt Thi buồn rầu nói: "Nhưng ta cảm thấy nàng ta có điểm giống với một người".
"Ồ! Giống ai?"
Nhan Nguyệt Thi nói từng chữ: "Nhã Nhi muội muội".
"Cái này, chúng ta suy nghĩ nhiều quá rồi! Tiểu muội do chính tay Nhạc Phàm đã an táng mà, làm sao có thể sống lại được? Huống hồ tiểu muội cũng không thể nói được…Trên thế gian này, người giống nhau cũng không ít…"
"Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, dù sao ta cũng rất thích cô nương Trần Hương này, lúc nào phải làm cho nàng cũng kêu ta là tỷ tỷ mới được. Hì hì..."
"Ồ!" Phó Suất váng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất.
Đợi sau khi Phó Suất hai người rời đi, Nhạc Phàm mới lặng lẽ từ một góc phía xa đi ra, Tiểu Hỏa khoan thai đi theo sau hắn. Lời nói vừa rồi hắn đã nghe thấy hết, nội tâm giống như nổi lên muôn ngàn ngọn sóng. Ánh mắt trống rỗng nhìn bóng trăng trong ao, tâm tư của hắn chẳng biết đã bay đến phương nào.
"Này! Lý huynh…"
Một người đánh thức Nhạc Phàm, quay đầu nhìn lại, thì ra là Trần Hương cô nương. Tiểu Hỏa ngơ ngác thân mật dưới chân nàng, tỏ vẻ hoan nghênh.

Lúc đầu Nhạc Phàm cùng Trần Hương thấy có hảo cảm với nhau, chẳng mảy may để ý đến đối phương gọi là gì. Nhưng từ sau khi vào thành, Trần Hương vì ngại ngùng, đổi lại gọi Nhạc Phàm là "Lý huynh". Về việc này, Nhạc Phàm hoàn toàn không thèm để ý, dù sao chỉ là cách xưng hô mà thôi.
"Tiểu Nhu đang đi chơi cùng tiểu quận chúa, ta đi dạo một chút, không ngờ ngươi cũng ở đây".
"Ừm"
Thấy Nhạc Phàm tâm hồn ở tận đâu, Trần Hương hiếu kỳ hỏi: "Lý huynh có tâm sự sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Hương lại hối hận ngay, thời gian sau này ở chung cùng Nhạc Phàm, nàng ít nhiều cũng hiểu rõ tính cách của Nhạc Phàm, câu hỏi như thế chẳng phải là không đánh mà khai sao.
Ai ngờ Nhạc Phàm chăm chú nhìn lại, gật đầu nói: "Ta đang nhớ tới một người".
Trần Hương bất ngờ hơi bị xúc động, nhịn không được hỏi: "Là bằng hữu của ngươi sao?"
"Là thân nhân của ta".
"Nơi bọn họ ở rất xa à?"
"Rất xa, cực kỳ xa".
Nhạc Phàm ngữ khí u buồn, Trần Hương trong lòng xúc động, không biết phải nói gì.
"Nàng rất giống nàng ta" Trầm mặc một lúc lâu, Nhạc Phàm lại mở miệng.
"Nàng ta tên là gì?"
"Nàng, Vạn Nhã Nhi".
" Bây giờ nàng đâu?"
"Một nơi rất xa".
"Là nơi nào?"
"Trong lòng".
Trần Hương cười nói: "Nếu là ở trong lòng, làm sao mà xa được".
Một lúc lâu sau mới có tiếng phát ra, Nhạc Phàm chậm rãi nói: "Bởi vì người không còn nữa".
Người không còn nữa đương nhiên là xa, Trần Hương tựa hồ đã hiểu.
Nhạc Phàm mân mê "Đan tâm thạch" trên cổ, nhẹ giọng nói: "Trần Hương cô nương, ta muốn thấy dung mạo của cô nương…"
"Cái gì!?" Yêu cầu bất ngờ của đối phươnglàm cho Trần Hương kinh ngạc, Nhạc Phàm quá thẳng thắn.
"Nhưng... thôi được." Mặc dù có phần khẩn trương, do dự, nhưng suy nghĩ một chút rồi nàng vẫn đáp ứng.
Tay phải giơ lên, Nhạc Phàm nhẹ nhàng nâng lớp lụa che mặt. Lớp lụa che mặt mỏng manh này đã ngăn cản biết bao nhiêu ánh mắt trần tục.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng nõn chiếu ra ánh mắt thánh khiết, không nhiễm bụi trần.

Nhạc Phàm đôi mắt giương to, không nhịn được thối lui nửa bước, phảng phất giống như bị cái gì đó làm hoảng sợ.
"Không thể nào, việc này không thể nào…"
Lắc mình một cái, Nhạc Phàm biến mất trong màn đêm, Tiểu Hỏa thân hình vọt theo, chỉ để lại Trần Hương với vẻ mặt mờ mịt.
Nhạc Phàm hắn rốt cuộc nhìn thấy gì? Vì sao lại đột nhiên rời đi?
"Trần Hương tỷ tỷ! Sao tỷ lại ra đây?" Tiểu Nhu từ phía sau đi tới, chứng kiến Trần Hương một mình đang sững sờ ở chỗ này.
"Tiểu Nhu muội tới rất đúng lúc, tỷ có việc hỏi muội".
"Tỷ tỷ hỏi đi".
Trần Hương vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Trước kia muội có biết Lý huynh hay không?"
"A! Không, không biết, làm sao muội có thể lại biết hắn được" Tiểu Nhu cẩn thận nói.
"Tiểu Nhu, nếu muội không nói thật, sau này muội đừng có gọi tỷ là tỷ tỷ nữa."
Thấy bộ dạng nghiêm túc của Trần Hương, Tiểu Nhu biết rằng sự tình rất nghiêm trọng, đắn đo một chút, cuối cùng giải thích: "Đúng, muội trước kia có gặp qua Lý đại ca, lúc ấy muội cùng cô cô xuống núi, tại Hàng Châu đã từng gặp qua".
"Có đúng ngươi gạt ta chuyện gì hay không?"
Tiểu Nhu lúc này không thể không than vãn trực giác của nữ nhân rất là đáng sợ, mặc dù nàng cũng là nữ nhân.
"Trần Hương tỷ tỷ, muội có chuyện thật sự không thể nói, muội đã hứa với cô cô, nếu không cô cô sẽ không bỏ qua cho muội đâu. Tỷ muốn hỏi gì, sau khi về núi tỷ hãy trực tiếp hỏi cô cô lão nhân gia đi!"
Nhớ tới cô cô, Trần Hương chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Cảm giác có chuyện không bình thường, Tiểu Nhu hiếu kỳ hỏi: "Tỷ tỷ vì sao đột nhiên hỏi việc này?"
Trần Hương lắc đầu nói: "Tỷ vừa rồi gặp Lý huynh, không biết tại sao, hắn luôn luôn cho tỷ cảm giác quen thuộc. Nhưng tỷ trước kia rõ ràng chưa từng gặp qua hắn".
"Ồ! Vậy bây giờ hắn đâu?" Tiểu Nhu nhìn quanh khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Nhạc Phàm.
Trần Hương cười khổ nói: "Không biết tại sao hắn lại đột nhiên bỏ đi".
"Vậy mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Hắn, hắn thấy dung mạo của tỷ".
"A!" Tiểu Nhu kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên cô cô đã dặn dò trước khi xuống núi rồi sao? Sau này trở về tỷ tỷ giải thích thế nào với cô cô đây!"
"…" Trần Hương không nói, hình như có rất nhiều tâm sự thì phải.

Phong Lâm trấn…
Một bóng người qua lại như thoi đưa trong đêm đen, hành tung bất định, hạ xuống một gian nhà cũ nát bên trong một trang viên.
Nơi này vốn là một nghĩa trang, do lâu năm không được tu sửa, vì vậy hoang phế tới bây giờ.
Người vừa tới điềm nhiên thắp một ngọn đèn dầu, dưới ánh sáng chiếu ra, lờ mờ thấy rõ vẻ bên ngoài của hắn. Đó là một nam tử, trên người mặc áo vải gai màu xám, bên hông có đeo một thanh chủy thủ, khuôn mặt bình thường nhưng tuấn tú một cách lạnh lùng, hắn chính là Vân Phương - môn đồ của Thần Ky các.
Từ lúc chia tay ở phủ Khai Phong, Vân Phương cũng không ngầm bám theo Nhạc Phàm, tuy nhiên hắn vẫn chú ý tới động tĩnh của Nhạc Phàm. Hôm nay bên trong thành Đại Đồng truyền đến tin tức của Nhạc Phàm, do hắn nghe được nên tới đây.
Đi về phía chiếc quan tài ở chính giữa, Vân Phương trực tiếp nhấc nắp lên, từ một tầng bí mật trong quan tài trống rỗng lấy ra một phong thư.
Mở tờ thư, dày đặc mấy trăm chữ, ký tên "Tuyền ki tinh".
"Tuyền ki tinh " là một ngôi sao tối tăm mờ mịt nhất trong mười hai tinh tú, ẩn chứ không hiện, hiện nhưng không thấy, ý là ví với huyền cơ. Người này có thể ở thành Đại Đồng một nơi kín như vách sắt để thu thập nhiều tin tức như thế, vậy cuối cùng là ai đây?
(*) Lệ chia ly.