Thương Thiên

Chương 256: Thập nhị thiên môn phá sát trận

Thế gian thời loạn, các thế lực khắp nơi trong thiên hạ tích cực chuẩn bị chiến tranh. Do hàng loạt nguyên nhân của các bên mà chiến cục tạm thời ổn định. Cho tới giờ vẫn vậy, ngoại trừ khu vực phương Bắc chiến sự vẫn khẩn trương, những địa phương còn lại cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Chiến sự nơi biên hoang vẫn đang ở thế giằng co, ba thế lực lớn đã đánh xuống đến sát quân đội của Đại Minh, gần đó chỉ có hai thành là có thể phòng ngự. Trong bóng tối, thủ lĩnh các thế lực đều tính toán, hy vọng có thể đạt được lợi ích lớn nhất cho mình trong tình thế loạn lạc.
Binh mã của Cần vương thì đang chạy về hoàng thành tại kinh đô, trong cung đã trở thành chốn thị phi, trong lúc đó lại phát sinh rất nhiều chuyện, làm cho Sùng Trinh đau đầu vô cùng, cực kỳ hận bởi có lòng nhưng vô lực.
Mặt khác, các lộ nghĩa quân hội tụ tại Hà Giang nhưng lại không có phương hướng hành động. Bởi do sự kiện Đại soái phủ bị Nhạc Phàm "Thích môn", chúng thủ lĩnh đều gửi thư giao ước với Trương Phong Nghị, tình thế mơ hồ chuyển hướng sang bên phía "Tĩnh Quốc quân". Nhưng "Chánh Vũ quân" chiếm được địa hình có ưu thế, dựa vào phủ Hà Giang phòng ngự, còn các thế lực khác thì như hổ rình mồi, cả thế cục mầu nhiệm dị thường.
Giang hồ tuy xa, nhưng không nơi nào không có. Từ sau "Vũ tàng chi tranh", đám thế lực cũ như chính đạo Cửu phái, hắc đạo Lục tông đều tự bế môn, đối với việc của giang hồ không nghe không hỏi. Mà sau khi Đông Vũ dễ dàng đoạt được ma binh thì hung bạo đánh ra, lấy Lạc Dương làm trung tâm thần tốc phát triển thế lực của Huynh đệ hội, dùng thời gian chỉ có nửa tháng đã thôn tính hơn mười bang phái lớn nhỏ trong giang hồ, một bước nhảy đã trở thành siêu cấp đại bang sóng vai cùng Thiên Hạ hội, Võ Lâm minh, còn võ công của Đông Vũ thì lại càng thần bí, ngày hôm nay đã trở thành thế lực mới nổi lên được chú ý nhất trên giang hồ, danh tiếng theo sát với "Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm.
Sau khi so sánh, giang hồ có vẻ còn hỗn loạn hơn so với thiên hạ.
Thương thiên giám:
"Tình thế giang hồ, cũ mới thay đổi. Ra sức tranh đấu, thế lực ba phương hình thành thế chân vạc. Giang hồ, phảng phất trở thành nơi chỉ dành cho ba đại thế lực lớn tung hoành! Nhưng trong bóng tối, lại có ánh mắt của ai đó chăm chú theo dõi thiên hạ đang hỗn loạn, khởi đầu là phá hoại giang hồ, dưới sự lén điều khiển của con hồ li cực lớn, khắp nơi lộ ra quái dị".

Bên trong phủ Đại soái ở Hà Giang canh phòng chặt chẽ, có cả vọng gác công khai và các toán ẩn thân, tương ứng khắp nơi. Bên ngoài một căn phòng không có gì nổi bẠphía Nam viện có rất nhiều giang hồ cao thủ canh phòng.
"Cút! Tất cả cút hết cho lão tử…"
"Lũ xấu xí này! Đúng là tiện nhân trời sinh! Đồ hoa tàn nhụy rữa…"
Trong phòng chợt truyền đến tiếng gầm thét bạo ngược của Lô Đạt! Chỉ chốc lát sau, ba nữ tử khóc thầm đi ra. Các nàng tuy là ca kỹ, nhưng bị người ta thóa mạ như thế, trong lòng làm sao mà chịu nổi? Cuộc sống có quá nhiều điều bất đắc dĩ, nhưng không thể không tự ái được!
Trải qua sự kiện đó của Nhạc Phàm, Lô Đạt vẫn rất cảnh giác lo sợ! Bây giờ mỗi ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên, thêm vào có thương tích trên người, sớm đã u sầu thành bệnh, thậm chí gần như điên cuồng. Khuôn mặt tiều tụy, hai mắt vô hồn, tóc tai bù xù, hắn bây giờ đâu còn bộ dạng bá chủ một phương!
"Kẹt..."
Cửa phòng lại bị đẩy ra, Lô Đạt nổi giận đang muốn rống lên, nhưng người vừa tới lại mở miệng nói trước: "Đại soái xin bớt giận!"
"Quân sư! Ngươi trở về thì thật tốt quá, ngươi liên hệ với người ta thế nào rồi?" Lô Đạt thấy Trầm Thiên Sách tiến đến, vội vàng tiến lên trước.
"Ồ..." Trầm Thiên Sách lắc đầu nói: "Bây giờ là lúc thật khác thường, việc có liên quan tới Lý Nhạc Phàm, không ai nguyện ý nhúng tay…"
"Cái gì!" Lô Đạt mắt như chuông đồng trợn lên hết cỡ, trong lòng đã hoảng sợ tới cực điểm.

Lần này, vì đối phó Lý Nhạc Phàm, hắn không tiếc tiền xương máu đã hao phí rất nhiều, mời đón võ lâm cao thủ đến đây tương trợ, lại thêm gom góp để mua tổ chức sát thủ ám sát đám người Lý Nhạc Phàm, Trương Phong Nghị. Vốn tưởng rằng Lý Nhạc Phàm đã đắc tội với không ít người trong giang hồ, người muốn giết hắn nhất định rất nhiều, nhưng cuối cùng lại không có một ai nguyện ý nhúng tay vào việc này, tình huống như thế có thể nào không làm cho Lô Đạt vừa hận vừa sợ.
Xem ra giang hồ lão tiền bối nói không sai! Ở trên giang hồ, có thực lực mới có tư cách nói chuyện. Khi lực lượng áp đảo thì khống chế hết thảy, hoặc có thể nói có lực lượng thì thay đổi tất cả, vậy có thể sẽ xuất hiện một quy tắc mới.
Trầm Thiên Sách bất đắc dĩ thở dài, khi hắn biết Lý Nhạc Phàm nhúng tay vào việc này là lúc hiểu rằng mọi chuyện đã thoát ra khỏi bàn tay khống chế của hắn.
Đối với sự kinh khủng của Lý Nhạc Phàm, tin tưởng không có mấy ai rõ ràng hơn so với bản thân Trầm Thiên Sách…
Trong mắt các tướng lĩnh ở biên hoang, Lý Nhạc Phàm hoàn toàn tồn tại như một người đặc dị, mặc dù hai phe trong cuộc chiến không thể phát hiện, đã có lực lượng tuyệt đối kinh khủng. Hắn tựa như một lợi khí giết người không biết mệt mỏi. Nếu là không có lực lượng tuyệt đối để áp chế hắn, thì hắn không bao giờ ngừng giết cho tới chết mới thôi. Nói cách khác, trên chiến trường, hắn là chiến thần vô địch, bất kể có bao nhiêu binh lực đối phó hắn, đối với "Chiến cuồng" mà nói để tiêu diệt toàn bộ, chỉ là vấn đề thời gian ngắn hay dài mà thôi.
"Tại sao… tại sao? Chẳng lẽ trời muốn tuyệt ta… Ta phải làm gì bây giờ? Hắn muốn giết ta làm sao bây giờ? Ta phải chạy trốn sao?" Lô Đạt ngồi sụm xuống, một loại sợ hãi bất lực ăn mòn nội tâm hắn. Bá chủ ngày nào, giờ đã mất đi quyết tâm lúc ban đầu.
"Có thể là ta sẽ giúp được ngươi!" Vào lúc Lô Đạt đang tuyệt vọng, một gã hắc y nhân đầu đội nón tre xuất hiện trước mặt hắn. Thanh âm nghe vui tai, có lẽ là nữ tử còn trẻ.
Lô Đạt nghe vậy vội vàng ngẩng đầu, đồng thời trong lòng chấn động, bản thân mình dù gì cũng là tiên thiên cao thủ, đối phương tiến đến trước mặt mình, mà vẫn không phát giác được, bảo hắn làm sao không sợ hãi? Trong lòng thất bại suy sụp không chỉ một hai điểm.
"Ngươi là ai?" Lô Đạt cố gắng trấn tĩnh bản thân hỏi.
Nữ tử không trả lời, Trầm Thiên Sách một bên mỉm cười nói: "Đại soái chớ sợ, vị cô nương này là ta mời tới trợ giúp".
"Vậy nàng là ai?"
"Ha ha… Nàng ta chính là giang hồ đệ nhất tài nữ… Mộ Dung thế gia, Lãnh Tuyết tiểu thư".

Mặt phía Tây doanh trại của Tĩnh quốc quân, bên ngoài trăm trượng.
Nơi này chính là "Tĩnh quốc quân" chiến doanh tiền tuyến. Phía trước, bọn lính không ngừng vận chuyển những mộc thung(*) cùng những tảng đá to lớn thô kệch, dựa theo những chỗ đã cắm cờ tiến hành đào hầm, mọi người đều im hơi lặng tiếng, không khí cực kỳ khẩn trương. Trải qua bố trí hai ngày, khuôn khổ cơ bản của đại trận chiếm diện tích gần trăm mẫu đã hiện ra trước mắt đám người Nhạc Phàm, Trương Phong Nghị, hình dạng hùng vĩ kỳ lạ khiến cho kẻ khác không ngừng than thở sợ hãi.
Mười hai cây mộc thung phân biệt dựa theo vị trí Nhạc Phàm chỉ định đã được cắm xuống đất, vô số khối đá lớn chồng thành những đống đá không cùng một quy tắc được đặt ở các nơi quanh mộc thung… Đứng chỗ cao nhìn lại, giống như những ngôi sao rơi rụng xuống xung quanh, làm cho người ta không nhìn ra sự huyền bí ảo diệu.
Trong khoảng thời gian đi theo Hoàng Phủ lão nhân học tập tại "Ẩn tiên cốc", đối với kỳ môn trận pháp Nhạc Phàm đã biết không ít, trải qua một quá trình liên hệ chỉnh sửa lại, hắn đã tính toán xong.
Trong kỳ môn trận pháp, mặc dù có không ít sát trận, nhưng có thể dùng tuyệt sát trận pháp khổng lồ thì chỉ có hai ba loại, trong đó thì "Thập nhị thiên môn trận" là đơn giản nhất. "Thập nhị thiên môn trận" phạm vi lớn nhất chỉ có mấy trăm trượng, đối với tranh đấu trên chiến trường mà nói, vẫn có vẻ nhỏ không đủ dùng. Cho nên Nhạc Phàm đã chọn "Phá sát trận" có phạm vi lớn nhất trong chiến trận, đồng thời hung hãn nhất dùng để phối hợp.
Đây là sáng tạo về "chiến trận kỳ thuật" đầu tiên của Nhạc Phàm, để cho tiện, hắn đem trận này gọi là "Thập nhị thiên môn phá sát trận".

Hết thảy đã chuẩn bị xong xuôi, Nhạc Phàm đứng lên chính giữa trên mộc thung… nhìn quanh bốn phía một chút, lúc này trong lòng hắn phẳng lặng như nước, những thế tay của "Tinh thần quyết" toàn bộ lướt qua trong đầu một lượt.
Tâm linh tương thông, Nhạc Phàm giơ hai tay lên, dựa theo thế tay trong "Tinh thần quyết" không ngừng tính toán, tâm trận, phương vị, thời gian, điểm dừng, biến hóa, cửa vào, cửa ra…
Trên mộc thung, Nhạc Phàm hai mắt khép hờ, khuôn mặt nghiêm túc. song chưởng biến hóa tựa như ngàn cái bóng, trong tay phát ra quang mang nhàn nhạt… Phía dưới, đám người Trương Phong Nghị thấy cảnh tượng đó đều bất động than thở, binh lính xung quanh thì càng trợn mắt há hốc mồm, trong mắt ngay lập tức tràn đầy vẻ sùng bái, như nhìn thấy dấu tích của thần vậy!
Phép này là thuật "Diễn trận" trong kỳ môn, lấy thuật làm căn bản, lấy người bố trận, tính toán ra toàn bộ khả năng biến hóa trong trận pháp, lại căn cứ vào thứ tự vận chuyển của trận pháp, an bài, sắp xếp, điều chỉnh cho tương ứng với binh lính. Thoạt nhìn tưởng đơn giản, nhưng quá trình trong đó lại vạn phần phức tạp!
Một canh giờ qua đi, Nhạc Phàm vẫn như cũ, chỉ là trên trán toát ra chút mồ hôi.
Bố trí hình dạng trận pháp cực kỳ to lớn như thế, làm cho thể lực và tinh thần tiêu hao cực lớn không thể nghi ngờ.
Hai canh giờ trôi qua, Nhạc Phàm mồ hôi toát như mưa, nhưng động tác trên tay không chút đình trệ.
"Còn có một nửa, phải cố gắng chống đỡ…"
Ba canh giờ qua đi, Nhạc Phàm sắc mặt tái nhợt. Thể lực cùng tinh thần lực tiêu hao rất nhiều, làm hắn nhanh chóng gánh chịu cực hạn.
Thành công thường thường thu hoạch được sau khi kiên trì! Nhạc Phàm quyết không nói từ bỏ, mặc dù hắn không biết cuối cùng có thể thành công hay không, nhưng hắn vẫn kiên trì như cũ. Tận dụng tới một chút nỗ lực cuối cùng, đây chính là nguyên tắc của hắn…
"Ầm..."
Trong đầu giống như nổ tung! Nhạc Phàm rốt cục lại đạt đến giới hạn của chịu đựng. Hắn không có ngã xuống! Trái lại, hắn bây giờ cực kỳ thanh tỉnh, Linh Đài cực kỳ sáng tỏ, một loại thức tỉnh rõ ràng trong suốt chưa từng có bao giờ nảy lên trong lòng… Một trăm linh tám thức "Tinh thần quyết" ở trong đầu nhất nhất hiện lên, như là trí nhớ quay trở lại, rót vào liên tục thật tuyệt vời! Chỉ thấy hai tay Nhạc Phàm biến hóa càng lúc càng nhanh, quang mang trong tay cũng càng ngày càng mạnh, làm cho mọi người xung quanh đều không cách nào nhìn rõ được.
Nhạc Phàm đắm chìm ở không gian tinh thần, chung quanh tất cả đều là tinh thần vận chuyển. Mỗi thế tay lại một thức biến hóa, các tinh tú trên trời chuyển động một vòng, quỹ tích vờn quanh thật vô cùng kỳ diệu.
Trong khuôn khổ của đại trận, khí cơ theo sự điều khiển của Nhạc Phàm chậm rãi lưu động, hình thành một hàng tường ngăn kỳ dị.
Lần đầu tiên mọi người được chính thức chứng kiến kỳ môn thuật, mặc dù không có rung chuyển của chém giết trên chiến trường, nhưng trong lòng không chỉ một lần than thở sợ hãi kỳ thuật này trên thế gian.
"Xoẹt…"
Kết trọn các thủ thế, khí cơ theo đó mà dừng lại. Nhạc Phàm mồ hôi ướt sũng toàn thân, cả người càng mỏi mệt không chịu nổi.
Vốn hắn định bày trận xong rồi diễn luyện luôn, nhưng Cừu Mính lại không muốn, bắt Nhạc Phàm trước tiên phải nghỉ ngơi, đợi ngày mai rồi hãy nói lại. Cừu Mính thái độ cương quyết, Nhạc Phàm cũng không biết làm thế nào. Tuy nhiên, bản thân hắn cũng rất thích cái loại cảm giác được người quan tâm, thực sự không tệ.
Trở về trong phòng, Nhạc Phàm tiếp tục tự thân tu luyện. Thể trạng cùng tinh thần lực tiêu hao rất lớn làm cho hắn không dám suy nghĩ nhiều, một lòng đắm chìm thẳng vào trong thế giới của mình. Mà mỗi một lần cố gắng đạt được cực hạn xong thì kết quả thu được lại kinh người… "Tiễn hồn" đang chậm rãi luyện tập, nguyên khí đang tăng trưởng, làm cho Nhạc Phàm cảm nhận được cuối cùng thu hoạch chỉ còn là "thủ ấn".
Lần trước trong Đại soái phủ sau khi đánh một trận cùng cao thủ thần bí, Nhạc Phàm đối với công kích của mấy "thủ ấn" đó rất là tò mò. Nhiều ngày suy tư vẫn chỉ rối trí mờ mịt, nhưng hôm nay lúc diễn luyện thế tay của "Tinh thần quyết", Nhạc Phàm đột nhiên có ý tưởng kỳ lạ, hy vọng có thể đem nó vận dụng vào tu luyện của bản thân. Thế nhưng toàn thân hắn bây giờ vô lực, không thể làm gì khác hơn là đợi sau này nói tiếp.
Cùng lúc đó, doanh trướng của "Tĩnh quốc quân" nghênh đón mấy người khách, bọn họ cũng vì Nhạc Phàm mà đến.

(*) Mộc thung: cọc gỗ, cây gỗ.