Thương Thiên

Chương 186: Vũ tàng chi mê

"Vù vù..."
"Hô..."
Tiếng hoan hô ầm ầm vang tận mây xanh …
Trên đỉnh Bình Nham, vũ tàng tái xuất hiện. Việc lớn của giang hồ bắt đầu như thế.
Chính giữa đỉnh núi, có một cái đài bằng phẳng cao chừng ba trượng, toàn bộ cái đài to lớn này được tạo thành từ nham thạch, rất là chắc chắn đao kiếm khó suy chuyển. Xem bộ dạng như vậy Tứ đại thế gia sớm đã có chuẩn bị, một chỗ đông người sẽ có không ít sự tranh đoạt.
Chỉ thấy người ngồi đầy ba bên trên đài cao trải rộng chừng trăm trượng, cầm đầu chính là Tứ đại gia chủ cùng Tài thần Triệu gia gia chủ, nhưng đệ tử của họ đều bị kêu xuống đài đứng.
Ngồi phía bên phải là những người trọng yếu của chính đạo Cửu phái, Thiên hạ hội, Võ lâm minh, Cái Bang, Thần kiếm sơn trang cùng Thanh Vân thành. Tuy nhiên, Thanh Vân thành chủ Bộ Siêu Quần đã không thể tham dự, bởi vậy chỗ của Thanh Vân thành chỉ có một mình Phó thành chủ Hồng Phong.
Nhìn sang bên trái, chỉ có hắc đạo Lục tông, tuy nhiên nhân mã lục tông bọn họ nếu đứng lên, so với người bên đối diện phải nhiều gấp rưỡi, có thể nói là binh mã hùng hậu, khó trách bọn họ có thể cùng chính đạo tranh đấu, đứng trên giang hồ mấy trăm năm mà không suy chuyển.
Mấy vạn người trong giang hồ bắt đầu cùng nhau vây quanh, đồng thời nhìn thủ lĩnh các phái trên đài cao, hâm mộ có, đố kỵ có, thậm chí còn có cả ánh mắt cừu hận. Đúng vậy! Trong vực sâu như giang hồ, không ai là không có bằng hữu hoặc cừu nhân? Tại độ cao này, đồng thời gió rất lạnh.

Cuộc tụ họp rất long trọng, không khí nóng bỏng sớm bao trùm nơi đây lúc bắt đầu.
Để cho đảm bảo công bằng và không có sự thiên vị, các đại thủ lĩnh thương thảo và quyết định, cử Triệu gia chủ trì đại hội lần này. Nguyên nhân vì hắn, thứ nhất, Triệu gia không tính là người trong giang hồ, cùng các thế lực lớn không dây dưa; thứ hai, Triệu gia trước khi tổ chức đại hội đã tuyên bố, chủ động từ bỏ cuộc tranh đoạt bảo tàng, lại còn đem một trong bốn mảnh của bản đồ vũ tàng giao ra.
Đối với việc Triệu Thiên Cân làm như thế, mọi người có thể lý giải được. Với tài lực của Triệu gia, nếu muốn vật gì còn phải nói được hay không? Hơn nữa Triệu gia không quan tâm giang hồ, nếu là tham gia tranh đoạt Vũ tàng lần này ngược lại sẽ tự mình tìm lấy phiền toái.


Hết thảy sẵn sàng, Triệu Thiên Cân đi tới giữa đài nhìn quanh bốn phía, cười hòa khí, nói: "Trước lúc bắt đầu, ta có một bí mật muốn nói cho mọi người. Căn cứ vào ghi chép cổ xưa của Triệu gia ta, Hán Vương bảo tàng quả thật chia làm hai phần. Một phần chứa thiên hạ bảo khố, mà riêng một phần còn lại là hôm nay đặc biệt xuất hiện trên giang hồ chính là Vũ tàng…" ngừng lời một chút, sau đó hắn nói tiếp: "Bất quá, các ngươi chỉ biết Vũ tàng, lại không biết sao lại gọi là Vũ tàng?"
"Ồ, úi chà, cái gì ..." Mọi người thành một đám náo loạn, ngay cả các đại thủ lĩnh trên đài cũng đều ngó qua ngó lại lẫn nhau, toàn thể đều rơi vào cảnh mờ mịt.
Triệu Thiên Cân xua tay mấy cái, sau khi đợi mọi người yên lặng, tiếp tục nói: "Mấy trăm năm trước, thiên hạ đại loạn. Hán vương Trần Hữu Lượng bằng thế lực một phương thu thập và cất giấu tiền tài cùng võ công tuyệt học của thiên hạ, hy vọng truyền nhân đời sau của mình dựa vào đó mà nổi dậy…Nhưng cuối cùng con người cũng không thể nghịch thiên, kết quả của Trần Hữu Lượng thế nào, nói vậy mọi người cũng đều biết, sau cùng rơi vào cảnh bị bắt thật thê thảm…ta sẽ không nói thêm về hắn nữa, hôm nay ta nói chính là về bí mật hấp dẫn trong Vũ tàng…
Vũ tàng trên giang hồ cũng xuất hiện hai lần rồi, mỗi một lần đều là mưa máu tơi bời giết chóc không ngừng, nhưng không ai biết trong Vũ tàng này rốt cuộc tới cùng có chứa đựng cái gì. Ta bây giờ liền nói cho mọi người, trong Vũ Tàng, ngoại trừ có rất nhiều võ công tuyệt học ra, còn có một món đồ là Thiên địa thần binh."
"Hả, có đồ?"
"Cái gì thần binh, như vậy thật kỳ lạ?"
"Thần binh! Ngoại trừ thập đại danh kiếm, ta còn chưa có nghe nói qua có binh khí nào có thể so sánh cùng!"
"Đúng vậy, có lợi hại không nhỉ? Ta cũng không tin."
"Võ lâm cao thủ lấy tự thân tu luyện làm căn bản, đâu cần dùng ngoại vật trợ giúp."
"Huynh đệ nói không sai …"
Một trận náo loạn, trong đám người không thiếu những kiểu tranh luận như vậy.

Triệu Thiên Cân mỉm cười tiếp tục nói: "Trong Vũ tàng có cất dấu võ công bí kíp của các môn phái đã bị thất truyền trong trận hỏa chiến, có thể nói nhiều không kể xiết. Trong ghi chép cổ xưa của Triệu gia có nhắc qua, Trần Hữu Lượng quý nhất và cất giữ cực kỳ cẩn thận là ba loại thần công tuyệt thế …"
Nghe được bốn chữ "Tuyệt thế thần công", các đại thủ lĩnh con mắt sáng ngời, đột nhiên tim đập nhanh hơn. Dưới đài mọi người tinh thần càng phấn chấn, nhìn Triệu Thiên Cân không chớp mắt. Phải biết rằng, trong các cấp bậc võ học phân ra, thì tuyệt thế thần công là võ học đứng đầu trên giang hồ, nhưng lại có tới những ba bản! Bảo sao lòng người không thèm khát.
"… Ba loại võ học này phân biệt là Cửu huyền diệt thần đồ và Quy nguyên tiên khí, còn có một loại tuyệt học nữa nhưng ta cũng không rõ."
"Ồ ..."
Một lời cuối cùng của Triệu Thiên Cân giống như một kích dậy lên ngàn con sóng, trên đài tất cả các đại thủ lĩnh đều đứng dậy, con ngươi hung dữ lồi ra nhìn Triệu Thiên Cân, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người vậy. Bên dưới đài nhân sĩ giang hồ lại càng hỗn loạn, xô đẩy chen lấn nhau hướng về phía trước, trong ánh mắt lóe lên sự điên cuồng hoặc tham lam, phảng phất tuyệt thế thần công đang ở ngay trước mặt.
Trong hàng thế gia đệ tử đứng ở dưới đài, một thiếu nữ y phục màu tím vẻ mặt nghi hoặc, thanh âm mềm mỏng nói: "Mộ Dung tỷ, Cửu huyền diệt thần đồ và Quy nguyên tiên khí này là cái gì? Lợi hại lắm sao?"
Những thế gia đệ tử bên cạnh sửng sốt, ai ai cũng đều dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá thiếu nữ áo tím trông rất xinh đẹp và thuần khiết này, thấy vậy thiếu nữ rất giận dữ.
Mộ Dung Lãnh Tuyết trong lòng cười khổ, vẻ mặt tươi cười giải thích: "Đây là muội tử của ta vừa mới xuất môn, tự nhiên không rõ chuyện giang hồ, các ngươi cũng đừng lấy làm lạ chuyện nhỏ này." tiếp theo nàng chuyển hướng thiếu nữ áo tím nói: "Tuyền Thanh muội tử, Cửu huyền diệt thần đồ cùng Quy nguyên tiên khí chính là võ học chí cao trong chốn võ lâm, cùng Thiên ma dẫn, Chân long giám, Thiên địa sách đều là thượng cổ ngũ đại kỳ thư. Nghe nói luyện đến tận cùng có thể phá toái hư không, chính thức bước lên con đường Thiên đạo, vì vậy trong võ lâm, không ai không muốn bản thân lấy được mấy cuốn kỳ thư đó. Tuy nhiên năm cuốn sách này thất truyền giang hồ đã mấy trăm năm, không ngờ tới hôm nay lại nghe được tin tức của hai cuốn …không, nói không chừng lại là ba cuốn."

"Yên lặng đi! Nào..."
Quan Mạc Vân vận khí hét lớn, chúng nhân ù tai, tiếng huyên náo dưới đài dần biến mất … Dù sao là người đứng đầu hắc đạo, hắn rất nhanh liền thu lại tinh thần. Lúc này, hắn cùng với các đại thủ lĩnh còn giống nhau có sự quan tâm khác là một món đồ - "Thiên địa thần binh".
Theo như khẩu khí của Triệu Thiên Cân, món đồ "Thiên địa thần binh" so với "Cửu huyền diệt thần đồ" cùng "Quy nguyên tiên khí" hẳn là còn trân quý hơn nhiều. Vì vậy, bọn đại thủ lĩnh nín thở, yên lặng trở xuống bình tĩnh chờ đợi.
Triệu Thiên Cân vẫn một bộ dạng lom khom khuôn mặt tươi cười, lớn tiếng nói: " Trong Vũ tàng ngoại trừ võ học còn có vô số binh khí, mà trong binh khí có một món là "Thiên địa thần binh". Theo tổ tiên ta nói, món thần binh đó mạnh tới nỗi có thể cắt đôi thiên địa, bên trong chứa đựng một bộ võ học kinh thiên động địa … Đại khái nếu lấy được thần binh này, có thể... khiến…trời… đất...trở nên…thuần phục..."
Vẻ mặt và lời nói của Triệu Thiên Cân dẫn dắt miêu tả thật mê hoặc tựa như có ma lực, làm khơi ra dục vọng trần trụi nhất trong nội tâm của mọi người, tất cả dục vọng toàn bộ tụ tập lại.
Phấn khích! Cuồng nhiệt! Điên rồ! Mọi người há mồm thở hổn hển…sức mạnh, mỹ nhân, tiền bạc, địa vị, quyền lực, những gì mình muốn hết thảy phảng phất chớp lên trước mắt!