Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 3: Huyền cơ

Mọi người đang chờ Tô Mộng Chẩm quyết định, chờ một mệnh lệnh của Tô công tử.

- Thông báo xuống, giờ Dậu ngày hai mươi mốt tháng tháng mười một, bày tiệc tại Thanh lâu để khen thưởng công lao của Bạch nhị lâu chủ gần đây.

Tô Mộng Chẩm cuối cùng “ra lệnh”:

- Ta cho rằng, Bạch phó lâu chủ đã dẫn dắt mọi người theo một hướng tốt hơn, điều này chẳng những trước kia ta không làm được, ngay cả gia phụ cũng không làm được, đáng để khen ngợi tuyên dương. Tiệc do ta bày, người có thể do y mời đến.

Y lại ra một “mệnh lệnh” như vậy.

Nghe được “mệnh lệnh” của Tô Mộng Chẩm, Dương Vô Tà lại cảm khái, không hề ít hơn so với hơn Đao Nam Thần.

“Ngũ Phương Sát Thần” ngày đó đi theo bên cạnh Tô lâu chủ, chỉ còn lại Quách Đông Thần thường không biết tung tích, xuất quỷ nhập thần, cùng với Đao Nam Thần trung thành ngày càng già đi. Còn trong “Tam Vô” năm đó từng bảo vệ bên cạnh Tô lâu chủ, Hoa Vô Thác đã phản bội chết đi, Sư Vô Quý cũng bị ám toán bỏ mình, chỉ còn lại một mình y.

Tô công tử, Tô lâu chủ năm đó uy phong biết bao, hiện giờ lại làm bạn với gối đệm cả ngày.


Tâm tình của y cũng không dễ chịu, bởi vì y phụ trách “thông báo” cho Bạch Sầu Phi.

Y cầm tấm thiệp kia như nặng cả ngàn cân, cảm thấy mình thật sự đã già rồi, lỗi thời rồi, thậm chí vận may cũng không còn nữa.

Lúc Bạch Sầu Phi nhận thiệp, cô gái ngọt ngào tóc dài chân trần kia vẫn môi đỏ ướt át, ngón tay ngọc không ngừng múa lên.

Bạch Sầu Phi sai người khác mở thiệp, đó là Âu Dương Ý Ý. Hiển nhiên hắn rất cẩn thận, có lẽ sợ trong thiệp có thuốc mê hay thuốc độc.

Khi hắn biết được nội dung trong thiệp, cũng nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng:

- Có huyền cơ gì đây?

Âu Dương Ý Ý xoay chuyển ánh mắt, thấp giọng hỏi:

- Công tử có đi không? Nên đi không?

Ánh mắt Bạch Sầu Phi quay sang Tường Ca Nhi.

Tường Ca Nhi đã sớm báo cáo những gì nghe được với Bạch Sầu Phi, cho nên lúc này hắn chỉ nói:

- Tôi thấy, Tô lâu chủ đối với công tử vẫn rất tin tưởng, không hề đề phòng, chi bằng…

Âu Dương Ý Ý lại không đồng ý.

- Đây có thể là một cái bẫy.

Hắn nói:

- Đi đến cuộc hẹn quá mạo hiểm.

Hai người đang muốn tranh luận tiếp, Bạch Sầu Phi lại chậm rãi nói:

- Muốn biết tình hình chân thật, tại sao không hỏi một người.

- Người nào?

- Thụ đại phu.

Thụ đại phu luôn chữa bệnh cho Tô Mộng Chẩm, đã qua mười một năm, chỉ có yn hiểu rõ tình hình của Tô Mộng Chẩm nhất, đặc biệt là bệnh trạng.

Thụ đại phu được Bạch Sầu Phi “mời” tới, ban đầu còn không hiểu chuyện gì, nhưng sau khi Bạch Sầu Phi hỏi rõ, y lập tức tắt nụ cười, giống như bị một chiếc đũa cắm vào cổ họng.

Sau đó y lại không nói gì cả.

Bạch Sầu Phi gọi hai người tới, tiếp theo hắn liền thoái thác có chuyện rời khỏi nơi đó.

Hai người này vừa đến, mới động vài cái, Thụ đại phu đã không thể không nói.

Hai người này mới động một chút, Thụ đại phu chỉ còn lại một con mắt (một con mắt khác đã bị cưỡng bách nuốt vào trong bụng mình), bốn ngón tay (đều không bị đứt, chỉ là có ngón bị cháy rụi, có ngón bị hầm chín, có ngón bị kim thép xuyên qua xương ngón tay, có ngón bị ép thành thịt vụn, có ngón thịt vẫn còn hoàn hảo nhưng xương đã bị rút ra, có ngón thật sự không ai dám tin đó vốn là, đã là, từng là một ngón tay), nửa mảnh tai (nửa mảnh khác đã bị cắt xuống, bịt kín một lỗ tai khác, bên trong thả một bánh pháo, sau một tiếng nổ, máu thịt văng tung tóe; Thụ đại phu mặc dù đã bị điếc một tai, nhưng vẫn còn một tai khác nghe được âm thanh trong khoang tai đầy máu)… Bọn họ cũng không làm y câm, bởi vì muốn y nghe được câu hỏi, nói được đáp án.

Đối với hai người này, như vậy cũng chưa tính là độc ác.

Chủ yếu là vì Bạch Sầu Phi nhớ tình bạn cũ. Hắn cũng từng bị thương vài lần, mắc vài cơn bệnh, khi đó Thụ đại phu đã chữa trị cho y.

Về phần hai người được hắn mời tới dùng hình, đương nhiên chính là Nhậm Lao và Nhậm Oán, lần trước đã cùng hắn đi đến Hoa phủ Phát đảng.

Đối với việc dùng hình, hai người bọn họ luôn luôn mhậm lao nhậm oán (nhẫn nhục chịu khó).

oOo